Tưởng Nguyệt quốc, thành Nguyệt Quang, trên đường cái náo nhiệt, biển người tấp nập.
Hai bên đường là trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ, xưởng… còn có không ít tiểu thương.
Ở con phố này có một tòa “Thanh lâu”. Cửa tòa thanh lâu treo biển gỗ màu đen viền vàng, mặt trên có hai chữ lớn, kiểu chữ rồng bay phượng múa: “Thanh lâu”.
Nhìn bên ngoài, thanh lâu có kiến trúc giống như cung điện nhỏ, ngói lưu ly kim hoàng dưới ánh mặt trời lập loè phát ra quang mang lóa mắt. Bên trong thiết kế đình đài sân viện ấm áp, có thể mang đến cho người ta một loại cảm giác phi thường thoải mái, nhưng trong nhà lại trang trí bất đồng.
Sảnh lớn bố trí kim bích huy hoàng, chuyển qua là mấy cái hành lang khúc chiết, thông đến sân hoặc phòng, chúng cũng phong cách
Cũng khác nhau, phía trên có một những ngọn đèn dầu đẹp đẽ mà huy hoàng, cho người ta một loại cảm giác khúc kính thông u.
Nói ngắn gọn, tóm lại, đây chính là một tòa thanh lâu phi thường cao cấp, hơn nữa bên trong thanh lâu ca vũ thăng bình, khói thuốc lượn lờ, cho người ta một loại cảm giác như mộng, như thực. Nơi diễm lệ này khó tìm được nổi một tia chân tình.
Trong một gian phòng của thanh lâu, có một cô gái đang nằm trên giường.
Cô gái này là hoa khôi thanh lâu, tên là Thủy Tâm Như, 25 tuổi, cùng Thủy Tâm Như ở hiện đại giống nhau như đúc, bất quá trên trán cô có một vết sẹo, là vết sẹo đâm tường lưu lại, nhưng vì sao nàng muốn đâm đầu vào tường tự sát??? Là bởi vì Lưu vương muốn nạp nàng làm vương phi, nàng không đồng ý, lại không muốn làm liên lụy đến toàn bộ thanh lâu, cho nên lựa chọn đâm tường tự sát.
Giờ phút này vây quanh nàng còn có hai nữ tử thanh lâu, một người là ma ma thanh lâu, một người là một vị đại phu.
Đại phu là nam nhân trung niên, cỡ 70 tuổi, đang ngồi ở mép giường bắt mạch cho Thủy Tâm Như.
Ma ma đại khái 50-60 tuổi, rất béo. Hai nữ tử khác, một người là Triều Tịch, một người tên A Phàm, đều khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt rất xinh đẹp.
Lúc này, vị đại phu kia rời khỏi tay Thủy Tâm Như, sau đó đứng dậy xách theo hòm thuốc, nhìn ma ma nói:
- Nàng đã đã chết, các người vẫn là thông tri người nhà nàng, an bài hậu sự cho nàng đi!
Nói xong liền rời đi.
Đại phu rời đi, nữ tử tên là Triều Tịch kia nghe thấy hắn nói Thủy Tâm Như đã chết, thương tâm nói:
- Tâm Như tỷ tỷ, sao tỷ lại nghĩ quẩn như thế này? Lưu Niên vương chính là em trai quốc quân, có quyền thế, có thể được hắn nhìn trúng, là phúc khí mấy đời của ty. Nhưng tỷ lại dại dột, chết cũng không muốn gả cho hắn, nếu người hắn nhìn trúng chính là muội, muội có chết cũng sẽ gả cho hắn.
Vừa dứt lời, nữ tử tên là A Phàm kia nói:
- Nếu hắn nhìn trúng muội, muội cũng sẽ gả cho hắn, chỉ có Tâm Như tỷ tỷ mới ngốc như vậy, thà rằng tự sát, cũng không muốn gả cho hắn làm Vương phi.
Vừa dứt lời, ma ma đứng ở một bên, không kiên nhẫn nhìn hai người A Phàm, Triều Tịch nói:
- Được rồi được rồi, ban ngày ban mặt ở nơi này làm mơ mộng hão huyền, đều đi tiếp đãi khách nhân cho ta đi.
Nghe được lời này, Triều Tịch vội vàng nói:
- Vậy thi thể Tâm Như tỷ tỷ làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là tìm người đem nàng đi ra ngoài chôn.
ma ma không cao hứng phất tay.
- Nói như thế nào thì Tâm Như tỷ tỷ cũng là hoa khôi nơi này, hơn nữa cũng ở cùng chúng ta ở mười mấy năm, hiện tại nàng đã chết, chúng ta cũng rất thương tâm.
- Triều Tịch nói, ma ma , nếu không ngài hậu táng cho nàng đi!
Ma ma nói:
- Hậu táng cái rắm, nếu không phải ả đâm tường tự sát, vàng tới tay còn có thể bay đi sao?
Vừa dứt lời, một đạo quang mang xuất hiện từ trên nóc nhà, bắn tới trên người Thủy Tâm Như.
Cả người Thủy Tâm Như sáng lấp lánh, thực chói mắt, làm ba người ma ma, Triều Tịch, A Phàm đều không mở mắt được.
Một lát sau, quang mang biến mất, sau đó Thủy Tâm Như từ trên giường ngồi dậy, một tay đυ.ng vào cái trán, bộ dáng giống như vừa mới tỉnh ngủ. Lại một lát sau, nàng hoàn toàn thanh tỉnh, sau đó nhìn đến chính mình mặc một thân quần áo kỳ quái, búi kiểu tóc kỳ quái. Nhìn quần áo cùng kiểu tóc hình như là ở cổ trang, vì thế nàng nhìn trái ngó phải, xem kỹ quần áo của mình, lại sờ sờ kiểu tóc cắm phượng thoa, nghi hoặc nói:
- Kỳ quái? Sao mình lại mặc quần áo cổ đại? Búi kiểu tóc cổ đại?
Nói xong, lại nhìn nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ngồi trên giường kiểu cổ đại, bên cạnh còn có hai mỹ nữ cũng mặc quần áo, búi kiểu tóc cổ đại, cùng một người nữ nhân trung niên béo, vì thế nàng lại nói:
- Đây là đâu?
Sau đó nàng hỏi hai vị mỹ nữ cùng nữ nhân trung niên béo:
- Uy! Hai vị mỹ nữ, còn có vị đại thẩm, sao hai người đều ăn mặc quần áo cổ đại, búi kiểu tóc cổ đại nha? Không phải là đóng phim truyền hình đi? Nhưng thoạt nhìn không giống diễn viên, minh tinh a. Mọi người tên thật là gì?
Nghe được lời này, ma ma, Triều Tịch, A Phàm đồng thời nhìn về phía Thủy Tâm Như, đều sợ tới mức kêu to
- A!!! Quỷ A!!!.
Có người kêu to:
- A!!! Xác chết vùng dậy a!!!
Hơn nữa toàn bộ xoay người chạy ra ngoài cửa, nhưng các nàng chỉ chạy mấy bước đã bị Thủy Tâm Như gọi lại:
- Đứng lại, các người nói ai là quỷ? Ai xác chết vùng dậy? Nói rõ ràng cho ta, bằng không đều không được đi.
Nghe được lời này, ba người ma ma, A Phàm, Triều Tịch toàn bộ dừng bước chân, đưa lưng về phía Thủy Tâm Như, sợ tới mức phát run.
Lúc này, ma ma mới run giọng nói:
- Thủy Tâm Như a Thủy Tâm Như, lúc cô còn sống, ta cũng không có bạc đãi cô. Hiện cô đã chết, ta cũng tính toán hậu táng cho cô. Cô phải hảo hảo an giấc ngàn thu đi! Không cần trở lại đây làm ta sợ.
Vừa dứt lời, Triều Tịch nói tiếp:
- Tâm Như tỷ tỷ, lúc tỷ còn sống, muội cùng A Phàm coi tỷ như thân tỷ tỷ, hiện tại tỷ đã chết, chúng ta cũng thực thương tâm, tỷ xem, nể tình chúng ta từng là tỷ muội tình thâm, không cần trở về hù dọa chúng ta.
Vừa dứt lời, A Phàm nói tiếp:
- Đúng vậy đúng vậy! Tỷ xem chúng ta là tỷ muội tình thâm, không cần lại đây hù dọa chúng ta.
- Ta đã chết???
Thủy Tâm Như nghi hoặc hỏi.
- Ta chết khi nào? Chết như thế nào?
- Tỷ là đâm tường chết, đã chết hai canh giờ.
Triều Tịch gan lớn hơn, dám trả lời Thủy Tâm Như.
- Ta là đâm tường chết???
Thủy Tâm Như gãi gãi cái ót, hơn nữa nghi hoặc nói:
- Không đúng rồi! Ta nhớ rõ ta ở trước mộ Phong đại ca
khóc tang, lại còn có khóc đặc biệt thương tâm, cho dù chết, hẳn là cũng vì khóc mà chết nha? Sao có thể đâm tường chết đâu? Đang êm đẹp, vì sao ta lại muốn đâm tường đâu?
- Bởi vì tỷ không muốn gả cho Lưu Niên vương, cho nên mới đâm tường tự sát.
Triều Tịch xoay người đối mặt với Thủy Tâm Như nói.
- Lưu Niên vương là ai?
Thủy Tâm Như nghi hoặc hỏi.
- Sao tỷ lại không quen biết Lưu Niên, Hắn chính là em trai quốc quân Tưởng Nguyệt quốc. Hắn thích tỷ đã lâu, mỗi lần tới thanh lâu đều là vì xem được nhìn thấy tỷ, trước đó không lâu hắn còn nói với ma ma là muốn cưới tỷ.
Triều Tịch nói.
- Tưởng Nguyệt quốc??? Đây là quốc gia nào ? Ta chỉ biết Trung Quốc, nước Mỹ, nước Pháp, nước Đức, nhưng chưa từng nghe qua Tưởng Nguyệt quốc.
Thủy Tâm Như nói.
Lúc này ma ma xoay người ở bên tai Triều Tịch thấp giọng hỏi:
- Triều Tịch, tỷ rốt cuộc chết chưa a? Tỷ là người hay là quỷ?
Nàng mới vừa nói xong, đúng lúc này, A Phàm cũng xoay người ở bên tai Triều Tịch thấp giọng nói:
- Triều Tịch, nàng như thế nào cái gì cũng không nhớ rõ a? Mà
lại còn nói cái gì kỳ quái vậy.
- Ta cảm thấy nàng hẳn là không chết, khẳng định là đâm tường làm hỏng đầu óc rồi, cho nên mới không nhớ rõ chuyện phía trước.
Triều Tịch thấp giọng nói.
- Chúng ta có cần đem tin tức nàng không chết, nói cho Lưu Niên vương hay không?
A Phàm thấp giọng hỏi nói.
Lúc này ma ma thấp giọng nói:
- Đương nhiên phải nói cho Lưu Niên vương, ta còn kiếm một chút từ trên người nàng.
Nói xong, mụ lại thấp giọng nói với Triều Tịch:
- Triều Tịch, ngươi đi Lưu Niên vương phủ, nói cho Lưu Niên vương, nói rõ Thủy cô nương không chết.
- Vâng.
Triều Tịch lên tiếng, liền rời đi.
Triều Tịch rời đi xong, Thủy Tâm Như từ trên giường đưunsg lên, sau đó đi ra ngoài, đứng ở trên hành lang, nhìn một đám người đều mặc quần áo cổ trang ở dưới lầu, búi kiểu tóc cổ đại, còn có nhà lầu nơi này, bao gồm đồ vật trong phòng, đều không giống hiện đại, cho nên cô thầm nghĩ: Kỳ quái? Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Vì sao ta cảm thấy hoàn cảnh nơi này giống như cổ đại, còn có người nơi này cũng giống như người cổ đại, chẳng lẽ ta xuyên qua? Không có khả năng đi? Cụm từ xuyên qua này cũng chỉ có trong tiểu thuyết, hoặc là TV, hiện thực chẳng lẽ thật sự có thể xuyên qua???
Đang lúc nàng suy nghĩ nhập thần, A Phàm đi đến bên cạnh nàng, hỏi:
- Tâm Như tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ cái gì vậy? Nghĩ tới nhập Thần như vậy.
Nghe được thanh âm của A Phàm, Thủy Tâm Như phục hồi tinh thần lại, sau đó nhìn A Phàm, thầm nghĩ: Nếu các nàng thật là người cổ đại, khẳng định không biết đồ vật hiện đại, không bằng thử nói ra mấy cái đồ vật hiện đại thử một chút, nhìn xem đến cùng có phải nàng thật sự xuyên qua hay không, hay là đang đóng phim?
Nghĩ vậy, nàng nhìn A Phàm nói:
- Vị mỹ nữ này, cho ta mượn di động của ngươi dùng một chút, ta muốn gọi nhờ cuộc điện thoại.
- Di…… động??? Là thứ gì???
A Phàm vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Thủy Tâm Như nói:
- Không có di động cũng không quan hệ, ngươi có thể cho ta mượn máy tính một chút không, ta có thể đăng nhập WeChat.
Cái gì? Cái gì tin? A Phàm nói:
- Tâm Như tỷ tỷ, tỷ đang nói mê sảng gì nha. Tỷ có phải bị đâm tường đến hỏng đầu óc rồi hay không?
Nghe được lời này, Thủy Tâm Như rốt cuộc đã biết, nàng thật sự xuyên qua, nàng thầm nghĩ: trời a, xem ra ta thật sự xuyên qua, nàng đã từng đọc truyện ở hiện đại, theo như trong truyện nói xuyên qua có hai loại, một loại là thân thể cùng linh hồn xuyên qua, một loại là linh hồn xuyên qua, nàng đây là loại nào?
Trong lòng tò mò không nhịn được, liền nói với A Phàm:
- Vị mỹ nữ này, ngươi có gương không? Cho ta mượn dùng một chút.
- Gương???
A Phàm bừng tỉnh:
- Tủ là nói gương đồng đi?
Thủy Tâm Như nói:
- Đúng, chính là gương đồng.
A Phàm nói:
- Có, ở sương phòng.
Thủy Tâm Như nói:
- Đi lấy lại đây giúp ta.
- Tốt.
A Phàm lên tiếng, sau đó xoay người đi vào trong sương phòng.
Qua một lát, nàng cầm gương đồng đi đến bên cạnh Thủy Tâm Như, sau đó đem gương đồng đưa cho Thủy Tâm Như.
Thủy Tâm Như nhận lấy gương đồng, nhìn hình phản chiếu gương mặt mình trong gương đồng, nhìn trái phải, trên dưới, sau đó nói:
- Còn tốt, tướng mạo này không có thay đổi.
- Tâm Như tỷ tỷ, tướng mạo tỷ đẹp như thế, sao có thể thay đổi đâu!
A Phàm nói.
- Đúng rồi mỹ nữ, ngươi tên là gì?
Thủy Tâm Như nói:
- Bởi vì va đập, dẫn tới mất trí nhớ, chuyện trước kia ta đều không nhớ rõ, ngươi nói trước kia ta có bộ dáng gì?
Nghe được lời này, A Phàm đầu tiên là tự giới thiệu:
- Muội là A Phàm, là cô nương nơi này, gọi muội là muội muội hoặc là A Phàm là được.
Sau đó nàng lại bắt đầu giới thiệu về chuyện của thủy tâm
Như trước đó:
- Tỷ là Thủy Tâm Như, 25 tuổi, là hoa khôi nơi này.
- Vì sao ta lại đâm tường tự sát?
Thủy Tâm Như hỏi.
- Bởi vì Lưu Niên vương coi trọng tỷ, muốn lấy tỷ làm Vương phi, nhưng tỷ không muốn gả cho hắn, lại không vì mình mà làm liên lụy toàn bộ thanh lâu, cho nên lựa chọn đâm tường tự sát, muốn dùng cái chết giải quyết vấn đề.
A Phàm nói.
Nghe được lời này, Thủy Tâm Như thầm nghĩ: Lưu Niên vương tuy rằng so ra kém quốc quân, nhưng cũng là người có quyền thế, ở cổ đại có thể được người như vậy nhìn trúng, là ước mơ tha thiết của nhiều ít nữ tử cổ đại, vậy mà ngươi khen ngược, còn không muốn, nếu ngươi không muốn, vậy để ta thay thế ngươi gả đi!
Nàng nói nhẩm trong lòng, sau đó nhìn A Phàm nói:
- Ai nói ta không muốn gả cho hắn, ta còn ước gì gả cho hắn.
A Phàm nói:
- Vậy vì sao tỷ muốn đâm tường tự sát?
Thủy Tâm Như nói:
- Ta…… Ta là vì thử xem hắn có thiệt tình hay không, cho nên mới cố ý đâm tường tự sát.
- Cái gì??? Tỷ là vì thử xem hắn đối với có thiệt tình hay không???
A Phàm nghi hoặc khó hiểu,
- Đúng rồi!
Thủy Tâm Như nói:
- Nếu hắn biết ta đã chết, sẽ vì ta mà đau khổ, này liền chứng minh hắn thiệt tình yêu ta. Nếu hắn biết ta đã chết, lập tức tìm nữ nhân khác, này liền chứng minh hắn căn bản không phải thiệt tình yêu ta.
Thủy Tâm Như vì chính mình biện giải, cố ý tìm một đống lý do lớn.
A Phàm nghe Thủy Tâm Như nói lời này xong, liền tin là thật, nói:
- Nguyên lai là như thế này.