Chương 18: Trúng độc.

Túy Tây Phong thấy những người này ra tay càng tàn nhẫn, công kích hắn, hắn nhanh chóng xoay tròn tránh né, hơn nữa huy đao trên tay, đánh vào đao của những người kia, chỉ nghe “ keng keng keng” vang lên, sau đó hắn lại xoay tròn một cái, góc áo cũng theo đó mà bay lên, làm người ta phải hoa hắt, lại nghe “keng keng” hai tiếng, đánh ngã hai người trong đó.

Hai người bị trúng đao nhẹ buông tay, đao rơi xuống đất.

Không đợi kia hai người phải kích, Túy Tây Phong đã đâm một đao tới một người, lại đá bay một người khác ra ngoài.

Người bị đâm một đao kia, tuy rằng không chết, nhưng thương thế nghiêm trọng, ngã trên mặt đất không bò dậy được.

Còn người bị đá bay đi ra ngoài kia, vừa vặn đυ.ng vào u Dương Ly Hợp, không chỉ có bản thân té ngã trên đất, còn làm u Dương Ly Hợp ngã theo.

Người nọ thấy chính mình đυ.ng vào môn chủ, không rảnh lođau đớn trên người bản thân, vội vàng đứng dậy nâng u Dương Ly Hợp dậy, lại bị u Dương Ly Hợp quăng cho một bạt tai.

u Dương Ly Hợp đánh người nọ đồng thời còn không quên mắng:

- Vô dụng phế vật.

Những người khác thấy môn chủ của bọn họ bị người nọ đυ.ng phải, một đám đều chạy đến bên người u Dương Ly Hợp, có người quan tâm nói:

- Môn chủ, ngài không có việc gì chứ?

Có quan tâm nói:

- Môn chủ, ngài có bị thương hay không?

- Không có việc gì, không có việc gì.

u Dương Ly Hợp nói:

- Đi, tất cả đều lên hết cho ta.

Những người đó đều gật đầu đáp: “Rõ.” Sau đó xoay người, tính toán đi đối phó Túy Tây Phong, nhưng bọn họ mới vừa xoay người, liền thấy Túy Tây Phong đã bay về phía tường vây, hơn nữa càng bay càng cao.

Lúc này Truy Mộng kêu lên:

- Không tốt, hắn muốn chạy, mau đuổi theo.

Những người đó vừa nghe, toàn bộ đều chạy tới ngoài cửa lớn, tính toán đuổi theo Túy Tây Phong, nhưng bọn họ chỉ chạy được vài bước, liền nghe được “Vèo” một tiếng, sau đó liền nhìn thấy một chiếc phi tiêu cắm ở sau lưng Túy Tây Phong, bất quá Túy Tây Phong vẫn bay đi.

Người bắn phi tiêu kia là u Dương Ly Hợp.

u Dương Ly Hợp sau khi bắn phi tiêu ra, còn không quên nói với bọn thuộc hạ của hắn:

- Đều đừng đuổi theo, hắn trúng ’đoạn trường thảo’ của ta, không sống không được bao lâu, để cho hắn tự sinh tự diệt đi! Cũng đỡ cho chúng ta uổng phí sức lực.

Bọn thuộc hạ nghe xong, cùng nói “Rõ" một tiếng.

Túy Tây Phong rời khỏi hắc ám môn, đi đến một con ngõ nhỏ.

Đột nhiên, hắn “Phụt” một tiếng, phun ra một búng máu, hơn nữa chân mềm nhũn, quỳ một gối trên mặt đất, tay phải chống trên mặt đất, đi không nổi, bộ dáng sắp té ngã.

Lúc này, cả người hắn vô lực, ngay cả môi đã biến thành màu đen, là trúng độc.

Hắn biết bản thân trúng độc sắp không được, cường ngạnh rút phi tiêu sau lưng ra, ném xuống, lúc sau lẩm bẩm: Ta trúng độc, không được, vương gia còn đang đợi tin tức, không được, phải nhanh một chút đi vương phủ.

Nói xong, hắn chịu đựng đau đớn, dùng sức lực cuối cùng, từng bước đi đến vương phủ.

——————————————————————————

Lưu Niên vương phủ.

Lưu Niên vương đang ở trong phòng mình đi tới đi lui, hơn nữa trong miệng còn ở nói thầm:

- Trời sắp tối rồi, A Phong như thế nào còn chưa trở về? Không phải là xảy ra chuyện gì đi? Hắn chính là người trong lòng Tâm Như, vạn nhất xảy ra chuyện gì, sau này ta biết ăn nói với Tâm Như như thế nào? Không được, phải đi tìm hắn.

Nói xong, hắn muốn đi ra ngoài cửa, nhưng mới đi được vài bước liền nhìn thấy Túy Tây Phong lảo đảo, xiêu vẹo đi đến, hơn nữa còn nghe được Túy Tây Phong hô một tiếng “Vương gia”, rồi thấy Túy Tây Phong sắp ngã nhào trên mặt đất, liền vội vàng chạy chậm qua, đỡ Túy Tây Phong hỏi:

- A Phong, ngươi làm sao vậy?

Hắn nói đến đây, thấy phía sau lưng Túy Tây Phong bị trọng thương, cả kinh nói:

- A Phong, ngươi bị thương?

Túy Tây Phong hữu khí vô lực nói:

- Vương gia, Thủy cô nương nàng…… nàng không ở…… không ở hắc ám môn.

Nói xong, hắn nhắm hai mắt, ngất đi.

Lưu Niên vương thấy Túy Tây Phong ngất xỉu, vội vàng hô:

- Người tới. Mau tới đây.

Một lát sau, Phùng Duyên Hải đi đến, nhìn thấy Vương gia đỡ bị thương Túy Tây Phong, hắn cả kinh nói:

- Vương gia, phát sinh chuyện gì? Phong tướng quân như thế nào trọng thương thành như vậy?

Lưu Niên vương nói:

- Bổn vương hiện tại không có thời gian giải thích, mau đi tìm đại phu.

Phùng Duyên Hải nói: “vâng.” Sau đó dùng tốc tốc nhanh nhất mà rời đi.

Phùng Duyên Hải rời đi, Lưu Niên vương liền đem Túy Tây Phong nâng lên, đặt hắn nằm bò trên giường.

Túy Tây Phong bị thương phía sau lưng, cho nên chỉ có thể nằm bò.

Lưu Niên vương đem Túy Tây Phong nâng lên trên giường, sau đó chính hắn ngồi vào mép giường, nhìn Túy Tây Phong nằm ở trên giường, xin lỗi nói:

- A Phong, thực xin lỗi, bổn vương không nên để ngươi đi hắc ám môn, đều là bổn vương sai, làm hại ngươi bị thương, bổn vương hiện tại chỉ hy vọng ngươi có thể mau khỏi.

Nói xong, hắn cứ như vậy ngồi canh ở mép giường, lẳng lặng chờ Phùng Duyên Hải tìm đại phu tới.

Hồi lâu sau, Phùng Duyên Hải mang theo một vị nam đại phu đi đến.

Vị nam đại phu này đại khái 70 tuổi, trong tay còn xách theo hòm thuốc.

Lưu Niên vương nhìn thấy Phùng Duyên Hải cùng đại phu đi đến, vội vàng đứng dậy, chỉ chỉ Túy Tây Phong nằm ở trên giường, cũng nói với đại phu:

- Đại phu, hắn bị thương, ngươi mau khám cho hắn.

Đại phu vừa nghe, đầu tiên là buông hòm thuốc trong tay, sau đó bắt mạch cho Túy Tây Phong, lại kiểm tra miệng vết thương một chút, lúc sau liền xử lý miệng vết thương cho Túy Tây Phong.

Xử lý tốt miệng vết thương xong, liền nói với Lưu Niên vương:

- Vương gia, miệng vết thương của hắn không sâu, chẳng qua trúng độc.

- Cái gì? Trúng độc?

Lưu Niên vương cả kinh nói:

- Kia hắn trúng độc gì? Ông có giải dược hay không?

Đại phu nói:

- Hắn trúng độc tên là đoạn trường thảo, lão phu không có giải dược, bất quá lão phu có thể viết một phương thuốc giải độc cho ngài, ngài có thể bốc thuốc dựa theo phương thuốc, mỗi ngày sắc thuốc cho hắn, để hắn uống. Ba ngày sau, độc trong người hắn liền có thể thanh trừ.

Lưu Niên vương nói:

- Được, nhanh viết phương thuốc cho bổn vương.

Nói xong, hắn lại nhìn Phùng Duyên Hải nói:

- Phùng Duyên Hải, mau đi lấy giấy cùng bút cho đại phu viết phương thuốc.

Phùng Duyên Hải nói: “vâng.” Sau đó đi đến cạnh án, cầm giấy cùng bút đi đến trước mặt đại phu, đưa cho đại phu.

Đại phu cầm giấy cùng bút, sau đó viết: Đậu xanh, cây kim ngân, cam thảo thêm nước, một số loại dược liệu khác, dùng thêm than hôi.

Đại phu đem phương thuốc đã viết đưa tới trước mặt Lưu Niên vương, nói:

- Vương gia, ngài chỉ cần dựa theo phương thuốc này của lão phu, nhiều nhất ba ngày, độc liền có thể hoàn toàn thanh trừ.

Lưu Niên vương nhậnc phương thuốc, rồi nhìn nhìn, sau đó nói:

- Đa tạ đại phu.

Nói xong, hắn lại nhìn Phùng Duyên Hải nói:

- Phùng Duyên Hải, đi lấy chút bạc cho đại phu.

Phùng Duyên Hải nói: “vâng.” Sau đó đi đến nơi khác, cầm một ít bạc, tới trước mặt đại phu, đem bạc đưa cho ông.

Đại phu nhận bạc, hành lễ với Lưu Niên vương:

- Đa tạ Vương gia, nếu vương gia không còn gì phân phó, lão phu liền cáo lui trước.

Lão đại phu đem bạc nhét vào trong lòng ngực, sau đó cầm hòm thuốc rời khỏi Lưu Niên vương phủ.

Sau khi đại phu rời đi, Lưu Niên vương đem phương thuốc đưa cho Phùng Duyên Hải, nói:

- Phùng Duyên Hải, mang theo phương thuốc này đi hiệu thuốc mua thuốc, sau đó giao cho Linh Thuật, để Linh Thuật sắc thuốc.

Phùng Duyên Hải tiếp nhận phương thuốc, nói: “vâng.” Sau đó rời khỏi Lưu Niên vương phủ, đi hiệu thuốc mua thuốc

Phùng Duyên Hải rời đi sau, Lưu Niên vương lại ngồi vào mép giường, nhìn Túy Tây Phong đã hôn mê bất tỉnh trên giường một hồi, sau đó lầm bầm lầu bầu nói:

- Tâm Như, đến tột cùng là nàng đã đi đâu? Phong đại ca của nàng trúng độc, mà vì sao nàng còn không trở lại? Vì sao nàng phải đi mà không từ giã? Có phải vì hắn mà nàng không muốn gả cho ta, mới có thể rời đi mà không từ giã hay không? Trước đó không phải ta đã nói với nàng sao! Nếu nàng thật sự không nghĩ gả cho ta, ta cũng sẽ không bức nàng. Ta biết nàng thích A Phong, ta cũng có thể thành toàn cho hai người, nhưng nàng vì cái gì mà muốn đi không từ giã đâu? Đất trời rộng lớn, nàng bảo ta phải đi đâu tìm

nàng đây?

Nói xong, hắn nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên hắn mang theo Phùng Duyên Hải đi thanh lâu. Khi đó hắn, cùng Phùng Duyên Hải cùng nhau ngồi uống rượu ở trong đại sảnh thanh lâu, nhìn một vài mỹ nữ khiêu vũ trên sân khấu.

Ở giữa có một thiếu nữ mặc sa y kim sắc, người này là Thủy Tâm Như.

Khi đó Thủy Tâm Như, thanh lệ như hoa mai, nguyên bản thanh lệ trên mặt còn mang theo nét ngây ngô, hiện ra vũ mị nhè nhẹ, câu hồn nhϊếp phách, mặc dù nàng mang theo khăn che mặt, cũng không che được toàn bộ dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng, giống như tiên nữ làm các nam nhân mất đi hồn phách.

Làn váy phiêu dật, một đầu tóc đen rũ bên hông, đầu búi tóc phi vân, lại cắm mộc trâm, đẹp tới cực điểm.

Lúc ấy, nàng ở trên sân khấu nhẹ bước giống như chim én phục sào, bay nhanh giống thước điểu đêm kinh. Dáng dáng múa mỹ lệ, nhàn uyển lại nhu mì, cả người nhẹ như gió, diệu thái tuyệt luân.

Nàng tố chất băng thanh ngọc khiết, dáng múa duyên dáng, thướt tha nhiều vẻ, làm người ta như si như say.

Đột nhiên, nàng không cẩn thận một cái, dẫm phải tà váy dài của mình, sau đó nàng lảo đảo, ngã trên mặt đất.

Lưu Niên vương đang thưởng thức vũ đạo của nàng, thấy thế, vội vàng đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến sân khấu, ôm lấy thiếu nữ sắp ngã xuống đất, có lẽ là tốc độ ôm nàng của Lưu Niên vương quá nhanh, hoặc có lẽ là tốc độ nàng ngã xuống đất quá nhanh, làm khăn che mặt bị gió thổi tung ra, cả khuôn mặt đều bị

Lưu Niên vương thấy rõ.

Lúc Lưu Niên vương thấy rõ cả khuôn mặt của Thủy Tâm Như, trong nháy mắt, tựa như trúng tà, bị Thủy Tâm Như câu đi hồn phách, từ đây yêu nàng, vô pháp tự kiềm chế.

Giờ phút này, Lưu Niên vương ngồi ở mép giường, hồi ức lại cảnh tượng hắn cùng Thủy Tâm Như lần đầu tiên gặp mặt.

Đột nhiên, Linh Thuật bưng khay đi đến. Trên khay đặt một chén thuốc.

Linh Thuật tiến vào, đi đến trước mặt Lưu Niên vương, nhẹ giọng nói:

- Vương gia, thuốc của Phong tướng quân đã sắc xong.

Lúc này Lưu Niên vương còn đang ở trong hồi ức của hắn cùng Thủy Tâm Như, căn bản không có nhìn thấy Linh Thuật đi đến, cũng không nghe thấy lời Linh Thuật nói.

Linh Thuật thấy Vương gia thật lâu không có trả lời nàng, sau đó lại nâng cao giọng nói:

- Vương gia, thuốc đã sắc xong, nên cho Phong tướng quân uống thuốc.

Lưu Niên vương lúc này mới phục hồi tinh thần, sau đó hắn đỡ Túy Tây Phong ngồi dậy, lúc sau bưng thuốc trên khay lên, múc một muỗng lại một muỗng cho Túy Tây Phong uống thuốc.

Chỉ chốc lát, một chén thuốc đã uống xong rồi, đặt chán không lại trên khay, đỡ Túy Tây Phong nằm xuống giường nằm, lúc sau hắn mới nói với Linh Thuật:

- Ngươi đi xuống trước đi! Bổn vương ở chỗ này chờ Phong tướng quân tỉnh lại.

Linh Thuật nói: “vâng.” Sau đó liền rời đi.

Linh Thuật rời đi sau, Lưu Niên vương ngồi ở mép giường, chờ Túy Tây Phong tỉnh lại, nhưng một lần chờ, cư nhiên chờ đến hừng đông.