Lưu Niên vương thấy Thủy Tâm Như rơi lệ, vội vàng dừng động tác, sau đó duỗi tay lau nước mắt cho nàng, cũng hỏi:
- Tâm Như, nàng làm sao vậy? Như thế nào lại rơi lệ? Có phải miệng vết thương lại bắt đầu đau hay không?
Thủy Tâm Như lắc đầu nói:
- Không phải.
Lưu Niên vương lại hỏi:
- Vậy sao nàng lại khóc? Có phải thuốc quá đắng hay không?
Thủy Tâm Như lại lắc đầu nói:
- Không phải.
Lưu Niên vương lại hỏi:
- Kia vì sao nàng khóc?
Thủy Tâm Như nói:
- Vương gia, ngài không cần đối xử với Tâm Như tốt như vậy, bởi vì ngài đối với Tâm Như càng tốt, Tâm Như càng cảm thấy thực xin lỗi ngài.
- Nàng không có gì phải xin lỗi ta, là nàng suy nghĩ nhiều.
Lưu Niên vương nói:
- Được rồi, đừng suy nghĩ miên man, nhanh uống thuốc đi!
Nói xong, hắn lại bắt đầu cho Thủy Tâm Như uống thuốc.
Thủy Tâm Như một ngụm lại một ngụm uống hết, sau đó nói với Lưu Niên vương:
- Vương gia, Tâm Như có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một hồi, ngài để bọn họ đi xuống đi.
Lưu Niên vương nghe xong, nói một câu “được”, sau đó đem chén đặt vào khay trên tay Linh Thuật, lúc sau nói với người bên cạnh:
- Các ngươi đi xuống đi.
Túy Tây Phong, Linh Thuật, A Phàm, Triều Tịch cùng kêu đáp: “vâng.” Sau đó cùng rời đi.
——————————————————————————
Một thời gian sau, vết thương của Thủy Tâm Như đã bình phục.
Lúc này là sáng sớm, nàng đang ở trong phòng của mình, việc đầu tiên là viết một phong thơ đặt trên án kỉ, sau đó tìm một miếng vải bố trải lên giường, cầm lấy quần áo trong rương đặt vào, sau đó lại cần một ít trang sức mà mình thích ở ngăn kéo của bàn trang điểm, cùng một túi bạc đặt vào tấm vải bố, lúc sau bắt đầu đóng gói bọc hành lý.
Hôm nay nàng mặc một thân nam trang, búi tóc nam nhân, thật là có vài phần soái khí.
Còn vì sao nàng phải nữ giả nam trang? Bởi vì nàng muốn rời khỏi đây, nữ giả nam trang tương đối tiện, nếu không lấy mỹ mạo của nàng, đi bên ngoài sẽ không an toàn, vạn nhất giống như lần trước, gặp da^ʍ tặc liền phiền toái, cho nên nàng vì phòng ngừa vạn nhất, mới có thể nữ giả nam trang.
Lúc này nàng đã đóng gói bọc hành lý xong, sau đó đeo trên vai, rời phủ Lưu Niên vương, còn chuyện nàng muốn đi nơi nào? Không ai biết, ngay cả chính nàng cũng không biết, nhưng vì sao nàng phải đi? Bởi vì tâm tình nàng không tốt, cho nên muốn đi ra ngoài giải sầu.
Nàng đi không bao lâu, Linh Thuật bưng khay đi vào trong phòng nàng. Trên khay có đặt một chén canh gà đen táo đỏ nấm hương.
Từ sau khi Thủy Tâm Như bị thương, Lưu Niên vương mỗi ngày đều cho Linh Thuật nấu thuốc, hầm canh.
Thủy Tâm Như uống thuốc một tuần, hôm nay mới ngưng lại, nhưng canh bổ vẫn phải tiếp tục uống, cho nên hiện tại Linh Thuật tới đây, là đưa canh bổ cho Thủy Tâm Như.
Linh Thuật vào phòng Thủy Tâm Như, nhìn thấy trong phòng trống rỗng, bóng dáng cô nương cũng không có, vì thế nàng đặt khay lên bàn trà, sau đó đi tới đi lui ở trong phòng, tìm kiếm Thủy Tâm Như, hơn nữa hô:
- Thủy cô nương, ngài ở đâu? Nô tỳ đưa canh tới cho ngài, Thủy cô nương……
Linh Thuật hô vài tiếng cũng không thấy ai trả lời, vì thế nàng cảm giác không thích hợp, liền lẩm bẩm:
- Kỳ quái? Ssáng tinh mơ, Thủy cô nương đã chạy đi đâu?
Vừa nói, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía án kỉ, phát hiện trên án kỉ có một phong thư, vì thế nàng đi qua cầm lấy lá thư, mở ra xem, trong thư viết: Vương gia, lúc ngài nhìn thấy phong thư này, Tâm Như đã đi rồi, đoạn thời gian này, cảm ơn ngài đã chiếu cố Tâm Như, tâm ý của ngài dành cho Tâm Như tình, Tâm Như chỉ có thể để kiếp sau trả lại, xin đừng tìm.
Linh Thuật xem thư, cả kinh nói:
- Thủy cô nương đi rồi? Không được, ta phải nhanh nói cho vương gia.
Nói xong, nàng xoay người chạy về phía phòng của Lưu Niên vương.
———————————————————
Trong phòng Lưu Niên vương, Phùng Duyên Hải đang đeo đai lưng cho Lưu Niên vương.
Đột nhiên, Lưu Niên vương hỏi Phùng Duyên Hải:
- Phùng Duyên Hải, ngày ấy bổn vương cho ngươi đi tìm người của hắc ám môn gϊếŧ Túy Tây Phong, nhưng vì sao bọn họ không phải gϊếŧ Túy Tây Phong, mà là Tâm Như?
Kỳ thật Lưu Niên vương đã sớm biết Phùng Duyên Hải là người mà quốc quân phái tới giám thị hắn, nhưng hắn không có vạch trần thân phận của Phùng Duyên Hải, nguyên nhân là bởi vì hắn cảm thấy những năm gần đây Phùng Duyên Hải cũng là tận tâm tận lực hầu hạ hắn, cho nên hắn liền không vạch trần, luôn làm bộ không biết gì, nhưng vì lần này Thủy Tâm Như bị nguời của hắc ám môn đuổi gϊếŧ, hắn cảm thấy là Phùng Duyên Hải thuê người hắc ám môn làm, cho nên hôm nay hắn mới đột nhiên hỏi Phùng Duyên Hải.
Khi Phùng Duyên Hải nghe được Lưu Niên vương nói những lời này, sợ tới mức dừng lại động tác, sau đó lắp bắp nói:
- Tiểu nhân…… Tiểu nhân cũng không biết sao lại thế này.
- Ngươi không biết???
Lưu Niên vương cười lạnh một tiếng, lại nói tiếp:
- Ngươi còn nhớ rõ ngươi cùng bổn vương quen biết như thế nào sao?
- Tiểu nhân đương nhiên nhớ rõ.
Phùng Duyên Hải nói:
- Mười năm trước, tiểu nhân là một khất cái không nhà để về, vì một cái bánh, bị mấy khất cái lớn tuổi hơn ẩu đả, lúc ấy vẫn là Vương gia cứu tiểu nhân. Bằng không tiểu nhân đã bị bọn họ đánh chết, sau lại……
Không đợi Phùng Duyên Hải nói hết lời, Lưu Niên vương đã nói tiếp cho hắn ta:
- Sau đó ngươi liền đi theo bổn vương, nói nguyện ý làm người hậu bên cạnh bổn vương, cả đời hầu hạ bổn vương.
- Đúng vậy!
Phùng Duyên Hải mỉm cười nói:
- Khi đó, tiểu nhân còn không biết ngài là Vương gia.
Lưu Niên vương dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Phùng Duyên Hải một hồi, sau đó từng bước đi tới trước mặt Phùng Duyên Hải, nói:
- Phải không? Ngươi thật sự không biết bổn vương là Vương gia sao? Nhưng bổn vương lại biết thân phận thật sự của ngươi, cũng biết mục đích ngươi tiếp cận bổn vương.
Phùng Duyên Hải sợ tới mức lui về phía sau từng bước một, thối lui đến cạnh cái bàn biên, hắn ta suýt nữa té ngã, lắp bắp nói:
- Vương…… Vương gia, ngài……Ngài nói cái gì? Tiểu nhân…… Tiểu nhân như thế nào nghe không hiểu?
Lưu Niên vương nói:
- Ngươi không cần giả trang, bổn vương cái gì cũng biết, từ một khắc bổn vương cứu ngươi kia, bổn vương cũng đã biết.
Phùng Duyên Hải cúi đầu nói:
- Ngài…… Ngài làm sao mà biết được?
Lưu Niên vương nói:
- Mười năm trước, ngươi ở trên phố Hồng Nhan bị mấy khất cái ẩu đả, bổn vương vừa vặn đi qua nơi đó, thấy được việc này, liền cứu
ngươi, lại cho ngươi một ít bạc, để ngươi về nhà, nhưng ngươi lại nói ngươi là khất cái không có nhà để về, nhưng bổn vương căn bản không tin ngươi là khất cái.
Phùng Duyên Hải hỏi:
- Vì sao? Chẳng lẽ tiểu nhân lộ ra sơ hở gì?
Lưu Niên vương nói:
- Bởi vì quần áo của ngươi, đã chứng minh ngươi không phải khất cái.
- Quần áo???
Phùng Duyên Hải nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ quần áo của tiểu nhân có vấn đề gì sao?
Lưu Niên vương đạm đạm cười, nói:
- Tuy rằng lúc ấy ngươi mặc quần áo cũ, cũng rất rách nát, nhưng lại là gấm vóc thượng đẳng. Nếu ngươi thật sự là khất cái, sao có thể có tiền mua nổi quần áo tốt như vậy?
Phùng Duyên Hải nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, sau đó hắn hỏi:
- Chỉ bằng quần áo, chỉ có thể chứng minh tiểu nhân không phải một khất cái mà thôi, vậy ngài lại làm sao biết thân phận thật sự của tiểu nhân?
Lưu Niên vương nói:
- Vừa mới bắt đầu, bổn vương chỉ biết ngươi không phải khất cái, cảm thấy ngươi tiếp cận bổn vương khẳng định có mục đích, nhưng cũng không biết thân phận thật sự của ngươi, sau đó trải qua điều tra một phen, mới biết được ngươi là người của hắn.
Phùng Duyên Hải hỏi:
- Vương gia, nếu ngài đều đã biết, vì sao không vạch trần tiểu nhân?
Lưu Niên vương nói:
- Phùng Duyên Hải, ngươi ở bên người bổn vương, hầu hạ bổn vương đã mười mấy năm, chưa bao giờ thương tổn bổn vương. Ngươi ở trong mắt bổn vương không chỉ là một người hầu, mà còn là bằng hữu, nhưng bổn vương không rõ, ngươi vì sao phải gϊếŧ Tâm Như? Hay là nói, là quốc quân muốn gϊếŧ Tâm Như?
Nghe được lời này, Phùng Duyên Hải thầm nghĩ: Vương gia đối với Thủy cô nương si tình như thế, nếu ta nói cho Vương gia là quốc quân muốn gϊếŧ Thủy cô nương, như vậy Vương gia khẳng định sẽ cùng quốc quân nháo một trận, một bên là quốc quân, một bên là Vương gia, nếu bọn họ đối đầu, hắn ta nên giúp ai? Không được, không thể làm cho bọn họ vì một nữ nhân mà đối đầu, cho nên cái tội danh này không bằng để hắn gánh đi.
Sau đó Phùng Duyên Hải quỳ hai đầu gối xuống, nói:
- Vương gia, là tiểu nhân muốn gϊếŧ Thủy cô nương, bởi vì tiểu nhân không hy vọng ngài vì một nữ nhân mà gϊếŧ Phong tướng quân. Hơn nữa, Phong tướng quân là trọng thần của quốc quân, nếu ngài gϊếŧ hắn, chẳng khác nào là đối địch cùng quốc quân. Ngài cùng quốc quân là huynh đệ, cùng Phong tướng quân là bằng hữu, ngài chẳng lẽ thật sự phải vì một nữ nhân mà đối địch với bọn họ sao? Như vậy không đáng.
- Bổn vương lại không phải ngốc tử, còn cần ngươi nhắc nhở sao?
Lưu Niên vương nói:
- Ngươi yên tâm, A Phong là bằng hữu của bổn vương, bổn vương hiện
tại sẽ không gϊếŧ hắn. Được rồi không nói này đó, bổn vương có chút đói bụng, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn cho bổn vương.
Phùng Duyên Hải mỉm cười nói:
- Vâng, tiểu nhân liền đi.
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhưng hắn mới vừa đi được vài bước, liền nhìn thấy Linh Thuật cầm một phong thư, vội vội vàng vàng chạy tới.
Linh Thuật chạy quá nhanh, không cẩn thận đυ.ng vào người Phùng Duyên Hải, Phùng Duyên Hải không cao hứng nói:
- Nha hoàn này đi đường kiểu gì vậy? Đường rộng vậy còn đâm vào.
Linh Thuật sợ tới mức cúi đầu xin lỗi nói:
- Thực xin lỗi, ta không phải cố ý.
Lúc này Lưu Niên vương nói với Linh Thuật:
- Linh Thuật, sáng sớm tinh mơ, ngươi không đi chiếu cố Tâm Như, chạy tới tìm bổn vương có chuyện gì?
Lúc này Linh Thuật đi đến trước mặt Lưu Niên vương, nói:
- Vương gia, Thủy cô nương nàng…… nàng đi rồi.
Lưu Niên vương cả kinh nói:
- Cái gì? Tâm Như, nàng đi rồi? Nàng có nói đi đâu hay không?
Linh Thuật lắc đầu nói:
- Không có.
Sau đó đem thư trên tay đưa tới trước mặt Lưu Niên vương, cũng nói:
- Nga đúng rồi, Thủy cô nương để lại một phong thư.
Lưu Niên vương nhận thư, mở ra nhìn nhìn, sau đó đọc xong liền đưa cho Linh Thuật, cũng nói:
- Bổn vương muốn đi tìm nàng.
Linh Thuật vội vàng tiếp được thư, hỏi:
- Vương gia, ngài biết nàng đi đâu sao? Ngài muốn đi đâu tìm cô nương?
Lưu Niên vương đạo:
- Nàng không cha không mẹ, trừ bỏ đi thanh lâu, còn có thể đi đâu?
Nói xong, hắn rời khỏi Lưu Niên vương phủ, đi tới thanh lâu trên phố Hồng Nhan.