- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Chỉ Muốn Làm Phu Nhân Tướng Quân
- Chương 12: Đi săn
Chỉ Muốn Làm Phu Nhân Tướng Quân
Chương 12: Đi săn
Ngày hôm sau. Rừng cây U mộng.
Rừng cây U mộng có rất nhiều cây cổ thụ, chỉ cần liếc mắt một cái nhìn lại, những cái cây đại thụ che trời đó giống như biển rừng, nhấp nhô chi chít.
Trong rừng cây này ngoại trừ có cổ thụ, còn có dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy, mặt cỏ xanh mượt, còn có rất nhiều loài hoa,đủ mọi màu sắc, cùng rất nhiều loại động vật,
Hơn nữa bên cạnh rừng cây còn có núi non.
Quốc quân mang theo Túy Tây Phong, Lưu Niên vương, Phùng Duyên Hải, Thủy Tâm Như cùng nhau đi tới rừng cây U mộng. Bọn họ là cưỡi ngựa tới.
Trong rừng cây sau, ngựa đều được buộc vào thân cây, trừ bỏ Thủy Tâm Như, những người khác đều cầm cung trong tay, mang theo giỏ gài mũi tên, cùng rất nhiều mũi tên.
Dù sao cũng là đi săn thú, phải mang cung tiễn, bằng không dùng cái gì để săn thú.
Còn vì sao Thủy Tâm Như không mang theo cung tiễn? Bởi vì nàng căn bản là không biết bắn tên, ngay cả cung cũng không biết dùng thì sao có thể săn thú?
Nàng căn bản là không muốn tới nơi này, càng không muốn nhìn thấy Túy Tây Phong cùng Lưu Niên vương, nhưng đây là mệnh lệnh của quốc quân, nàng không dám cãi mệnh lệnh, chỉ có thể gượng ép mà tới đây.
Lúc này, quốc quân, Túy Tây Phong, Lưu Niên vương, Phùng Duyên Hải đều cầm cung tiễn, đi vào rừng cây nơi nơi tìm kiếm con mồi.
Thủy Tâm Như không săn thú, cho nên chỉ có thể đứng bên cạnh bọn họ chuyển động, nhưng bởi vì chuyện đó, nàng cảm thấy thực xin lỗi Lưu Niên vương, hơn nữa cũng không thể không biết xấu hổ đối mặt với Túy Tây Phong, cho nên nàng muốn rời khỏi nơi này, nhưng trước khi rời đi, cần thiết phải có sự cho phép của quốc quân, vì vậy nàng liền đi đến trước mặt quốc quân, nhẹ giọng nói:
- Quốc quân, dân nữ cũng không biết săn thú, lưu lại nơi này ngược lại ảnh hưởng đến mọi người, cho nên dân nữ xin phép rời đi trước, không biết quốc quân có cho phép không?
Quốc quân nói:
- Săn thú vốn dĩ là chuyện của nam nhân, một cô nương như ngươi không tham gia cũng là bình thường, nếu ngươi muốn rời đi, liền tùy ngươi.
Nghe được lời này, Thủy Tâm Như nói:
- Vậy dân nữ liền cáo lui trước.
Nói xong, nàng liền lưi người, đi trở lại con đường cũ tới đây. Nhưng nàng chỉ đi được một đoạn ngắn, liền nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng “Tâm Như”, nàng theo giọng nói mà nhìn qua, lại nhìn thấy Lưu Niên vương đi tới chỗ nàng, liền hỏi:
- Vương gia, ngài gọi Tâm Như lại, là có chuyện gì sao?
Lúc này Lưu Niên vương đã chạy tới bên cạnh Thủy Tâm Như, nhưng hắn không có trả lời Thủy Tâm Như, mà lại hỏi Thủy Tâm Như:
- Tâm Như, nàng muốn đi đâu?
Thủy Tâm Như trả lời nói:
- Tâm Như không săn thú, ở chỗ này rất nhàm chán, cho nên Tâm Như muốn rời đi trước .
Lưu Niên vương hỏi:
- Vậy nàng muốn đi đâu?
Thủy Tâm Như trả lời:
- Đi thanh lâu nha!
- Nàngi có thể…… Đừng đi thanh lâu được không?
Kỳ thật Lưu Niên vương muốn nói cho Thủy Tâm Như rằng nàng có thể trở về Lưu Niên vương phủ, nhưng hắn lại ngượng ngùng nói thẳng, thành ra ấp a ấp úng.
Nghe được lời này, Thủy Tâm Như nói:
- Thanh lâu giống như nhà của dân nữ, Tâm Như không đi thanh lâu thì còn có thể đi đâu?
- Thanh lâu là nơi phong hoa tuyết nguyệt, bổn vương không cho phép nàng trở về loại địa phương kia.
Lưu Niên vương lại nói:
- Hơn nữa, bổn vương đã chuộc thân cho người, nàng hiện tại đã không phải là cô nương thanh lâu, cho nên nơi đó đã không phải nhà của nàng.
Nghe được lời này, Thủy Tâm Như không có hé răng, bởi vì nàng không biết nên nói cái gì.
Lúc này Lưu Niên vương lại nói:
- Tâm Như, cùng ta hồi vương phủ được không?
- Chính là Tâm Như…… Đã không xứng với ngài.
Thủy Tâm Như nói tới hai chữ “Không xứng với”, không phải chỉ bởi vì điều kiện không xứng, cũng không phải chỉ thân phận địa vị không xứng, mà là chỉ: Nàng đã đem thân trao cho một người nam nhân không yêu nàng, nàng đã không còn là một cô nương thuần khiết, cho nên mới có thể nói ra bản thân không xứng với Lưu Niên vương, bởi vì nàng biết, ở cổ đại, trinh tiết một nữ nhân, so
với tánh mạng còn quan trọng hơn, mà nàng nhẹ nhàng mà đem trinh tiết của bản thân trao cho một nam nhân không yêu nàng như vậy, nhưng nàng không hối hận, một chút cũng không hối hận, bởi vì nàng yêu hắn, thiệt tình mà yêu hắn.
- Cái gì mà xứng hay không xứng.
Lưu Niên vương biết Thủy Tâm Như ta câu “Không xứng với” kia là có ý gì, cho nên hắn nói:
- Bổn vương thích nàng, cho dù nàng không thích bổn vương, bổn vương vẫn là thích nàng, cho nên bổn vương sẽ không ghét bỏ nàng.
Nghe được lời này, Thủy Tâm Như cảm động rơi lệ, bởi vì nàng biết Lưu Niên vương là thiệt tình yêu nàng, hơn nữa là thực sự yêu sâu đậm cho nên mới không bỏ được nàng, nhưng chính như vậy nàng mới càng thêm cảm thấy có lỗi với Lưu Niên vương.
Lưu Niên vương thấy Thủy Tâm Như rơi lệ, vội hỏi nói:
- Tâm Như, nàng làm sao vậy? Như thế nào lại khóc? Bổn vương không phải đã nói sao! Bổn vương Sẽ không ghét bỏ nàng, nàng có thể không thích bổn vương, nhưng nàngkhông thể ngăn cản bổn vương thích nàng đi!
Lúc này Thủy Tâm Như duỗi tay lau nước mắt, nói:
- Vương gia, là Tâm Như cô phụ tình cảm của ngài, Tâm Như đối không thể đáp ứng ngài, chính là Tâm Như sợ…… Chỉ sợ thật sự sẽ cô phụ ngài, bởi vì trong lòng Tâm Như …… Chỉ có hắn, liền tính hắn không yêu ta, ta…… tâm cũng không thể thu trở lại, ta muốn tiếp tục mối tình cảm kiếp trước với hắn.
- Kiếp trước???
Lưu Niên vương vẻ mặt nghi hoặc, liền hỏi nói:
- Nàng cùng Túy Tây Phong…… Rốt cuộc là nhận thức nhau từ khi nào?
- Ở kiếp trước, ta cùng hắn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chúng ta không chỉ là bằng hữu, mà còn là một đôi tình nhân. Ta cùng hắn đã yêu nhau 5 năm, nhưng bởi vì ta tham tài, yêu người khác, vứt bỏ hắn, còn lỡ tay gϊếŧ hắn. Một nữ nhân hư hỏng như ta, cho nên ông trời muốn trừng phạt ta, để một đời này hắn không thương ta, tra tấn ta.
Thủy Tâm Như vừa nói, nước mắt chảy xuống.
Lưu Niên vương tuy rằng nghe không hiểu Thủy Tâm Như đang nói cái gì, nhưng hắn thấy Thủy Tâm Như rơi lệ, không cần đoán cũng biết giờ lúc này trong lòng Thủy Tâm Như rất khó chịu, vì thế hắn an ủi nói:
- Hảo hảo, đừng nghĩ những chuyện không vui. Nơi này phong cảnh tốt như vậy, ta mang nàng đi giải sầu.
Nói xong, hắn đeo cung tên lên trên vai, sau đó lôi kéo Thủy Tâm Như đi về phía trước.
- Ngài không bồi quốc quân săn thú sao?
Thủy Tâm Như bị Lưu Niên vương lôi kéo đi, vừa một bên hỏi.
- Nàng không vui, ta nào có tâm tình săn thú? Đợi nàng vui vẻ, ta mới có tâm tình làm chuyện khác.
Lưu Niên vương nở nụ cười, nói.
Thủy Tâm Như nghe xong, cười cười.
Lưu Niên vương thấy Thủy Tâm Như cười, chính hắn cũng cười.
Lưu Niên vương cùng Thủy Tâm Như cứ như vậy, vừa đi vừa nói cười, đi tới dòng suối nhỏ.
Dòng suối nhỏ thanh triệt thấy đáy, có thể nhìn đàng cá nhỏ trong nước, cùng cát đá dưới đáy. Bên cạnh dòng suối nhỏ có đá, có hoa, có cỏ, còn có cây. Trên cây còn có chim chóc ríu rít kêu.
Lưu Niên vương cùng Thủy Tâm Như đi tới dòng suối nhỏ, thưởng thức phong cảnh nơi này, liền ngử thấy một mùi hoa dịu nhẹ, nhìn cá nhỏ trong dòng suối bơi lội. Nhưng bọn họ lại không biết, trong bụi cỏ cách đó không xa, có một đám người nhìn chằm chằm bọn họ, trong đó có một người cầm cung tiễn trên tay, dây cung đã được kéo lên, đầu mũi tên chỉ hướng Thủy Tâm Như.
Người kéo cung là môn chủ hắc ám môn. Hắc ám môn là nơi nhận tiền thay người làm việc, bất quá việc bọn họ làm đều không phải chuyện tốt.
Bọn họ thay người làm việc thu phí rất cao, người bình thường không thể đáp ứng được, có thể mời bọn họ đều là kẻ có tiền.
Môn chủ hắc ám môn, thoạt nhìn tầm 40 tuổi, tên là Âu Dương Ly Hợp. Hắn có chút béo, hơn nữa lớn lên cũng rất xấu, bất quá võ công của hắn còn tính không tồi.
Còn một đám người vây quanh hắn, này đều là thuộc hạ của hắn, mỗi người tay cầm đại đao, trong đó có một tên là Truy Mộng, chính là người đánh nhau với Túy Tây Phong mấy ngày hôm trước.
Âu Dương Ly Hợp đem mũi tên nhắm ngay về phía Thủy Tâm Như, sau đó nhẹ nhàng phóng mũi tên. Mũi tên lấy tốc độ nhanh như chớp, vọt tới chỗ Thủy Tâm Như, đồng thời cũng phát ra thanh âm “Vèo”.
Lưu Niên vương cũng là người am hiểu bắn tên, cho nên hắn khá mẫn cảm đối với thanh âm tên bắn, hơn nữa thính lực rất tốt, chợt nghe thấy “Vèo” một tiếng, phản ứng đầu tiên đó là nhìn về phía thanh âm truyền đến, sau đó xem xét phương hướng, thấy một mũi tên này hướng tới trên người Thủy Tâm Như, hắn vội vàng kéo Thủy Tâm Như né mũi tên, thay nàng chắn một mũi tên này, bất quá còn tốt, mũi tên chỉ trúng vai, không cắm vào nơi trọng yếu, không đến mức bỏ mạng.
Người của hắc ám môn thấy mũi tên không trúng vào Thủy Tâm Như, vì thế bọn họ vội vàng từ trong bụi cỏ vụt ra, bao vây Lưu Niên vương cùng Thủy Tâm Như.
- Các ngươi là người nào? Vì sao phải gϊếŧ chúng ta?
Ánh mắt Lưu Niên vương quét qua những người đó một lần, sau đó mới rút mũi tên từ trên người ra.
- Không phải gϊếŧ các ngươi, mà là gϊếŧ nàng.
Truy Mộng nói, dùng ngón tay chỉ Thủy Tâm Như.
Lúc này, Thủy Tâm Như mới nhìn thấy cái người đang dùng ngón tay chỉ nàng, người này chính là da^ʍ tặc đã đùa giỡn nàng mấy ngày trước ở hồ Nguyệt Quang, cả kinh nói:
- Ngươi…… Ngươi không phải…… da^ʍ tặc kia sao?
Không đợi Truy Mộng nói chuyện, Lưu Niên vương vội vàng hỏi Thủy Tâm Như:
- Nàng quen hắn?
Thủy Tâm Như trả lời:
- Mấy ngày trước đây, ta ở bên hồ Nguyệt Quang không cẩn thận đυ.ng phải hắn, sau đó hắn đùa giỡn ta, nếu không phải Phong tướng quân cứu ta, ta chỉ sợ đã bị đồ da^ʍ tặc này khi dễ.
Lưu Niên vương nói:
- Túy Tây Phong cứu nàng, cho nên nàng liền dùng thân báo đáp hắn có phải hay không?
- Ta……
Thủy tâm vốn định nói nàng bởi vì thích Túy Tây Phong mới có thể đem thân thể giao cho Túy Tây Phong, chứ không phải vì báo đáp hắn, nhưng nàng lại không biết nên nói cùng Lưu Niên vương như thế nào, cho nên nàng chỉ nói một chữ “Ta” liền dừng lại.
Lúc này Truy Mộng nói với Thủy Tâm Như:
- "Da^ʍ tặc’ cái từ này thật khó nghe, ta đường đường là một sát thủ, sao ngươi có thể làm hư thanh danh của ta?
Thủy Tâm Như nói:
- Sát thủ so với da^ʍ tặc thì tốt hơn chắc?
Truy Mộng đang muốn mở miệng, lại bị môn chủ của hắn - Âu Dương Ly Hợp một cái tát vào cái ót.
Truy Mộng bị Âu Dương Ly Hợp đánh cho một cái tát thì không thể hiểu được, vì thế hắn che lại cái ót bị đánh, hơn nữa nhìn Âu Dương Ly Hợp, hỏi:
- Môn chủ, ngài làm gì đánh tiểu nhân.
Âu Dương Ly Hợp nghiêm túc nói:
- Ngươi đã quên chúng ta tới nơi này làm gì sao?
Truy Mộng nói:
- Đương nhiên không quên.
- Vậy ngươi còn dông dài cái gì?
Âu Dương Ly Hợp tức giận nói:
- Còn không mau gϊếŧ nàng.
- Vâng.
Truy Mộng lên tiếng, sau đó phân phó những người khác:
- Người đâu, đều lên cho ta, gϊếŧ nữ nhân này, môn chủ sẽ có thưởng.
Những người đó nghe được mệnh lệnh, một đám đều hướng đao về phía Thủy Tâm Như.
Lưu Niên vương thấy thế, vội vàng kéo Thủy Tâm Như tránh né trái phải, tránh khỏi đao của bọn họ. Lưu Niên vương tuy rằng biết võ công, nhưng hắn võ công không cao, hơn nữa hắn lại đang bị thương, hơn nữa trên tay lại không có binh khí, tuy rằng có mũi tên, nhưng mũi tên không thể so với đao kiếm, cho nên hắn căn bản đánh không lại những người đó, bất quá những đó muốn gϊếŧ Thủy Tâm Như, không phải hắn, cho nên hắn sẽ không có nguy hiểm.
Kỳ thật hắn có thể chạy thoát, nhưng hắn phải bảo vệ Thủy Tâm Như, liền tính trốn, cũng muốn mang theo Thủy Tâm Như cùng trốn.
Chiêu võ mèo ba chân của Lưu Niên vương đối phó tiểu hài tử còn được, chứ đối phó với những cao thủ đỉnh cấp này, là không có khả năng thắng, cho nên Lưu Niên vương chỉ cùng bọn họ đánh một lát, đã bị một người đá ngã xuống đất. Người đá hắn chính là Truy Mộng.
Truy Mộng đá Lưu Niên vương ra, xong dùng đao chỉ vào Lưu Niên vương, lạnh lùng nói:
- Chúng ta không gϊếŧ ngươi, ngươi tốt nhất lăn xa một chút, không
thì đừng trách chúng ta lỡ tay.
Không đợi Lưu Niên vương mở miệng, Thủy Tâm Như đứng ở cách đó không xa vội vàng hỏi bọn hắn:
- Ta và các ngươi không oán không thù, các ngươi vì sao phải gϊếŧ ta?
Lúc này, Âu Dương Ly Hợp đứng ở cách đó không xa, trả lời Thủy Tâm Như nói:
-Bởi vì có người trả tiền mua mệnh ngươi.
Thủy Tâm Như hỏi:
- Là ai? Là ai muốn mua mệnh ta?
- Đây là bí mật, không thể phụng cáo.
Âu Dương Ly Hợp nói xong, rồi nói với thuộc hạ:
- Các ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau gϊếŧ nàng, ta không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian.
Những người đó vừa nghe, vội vàng huy đao hướng tới chỗ Thủy Tâm Như, bất quá Âu Dương Ly Hợp không ở trong đám người đó, bởi vì hắn cảm thấy đối phó với một nữ tử nhu nhược, căn bản không cần hắn tự mình ra trận.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Chỉ Muốn Làm Phu Nhân Tướng Quân
- Chương 12: Đi săn