Chương 4: Tới lượt anh (H)

Chịu phải kí©h thí©ɧ như vậy quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Không phải chưa bao giờ xem, chỉ là lý thuyết và thực hành không giống nhau. Vừa thoải mái lại vừa ngượng ngùng khiến cô chịu không nổi.

Nhìn xem sắc mặt của cô, thấy cô không phản cảm anh liền cho ngón tay vào. Vừa chạm đến động bên trong, tức khắc trán anh nổi đầy gân xanh, quá chặt. Bên trong vừa ấm nóng vừa co rút như muốn anh tiến sâu hơn nữa. Đâm vào rút ra vài cái, anh lại cho tiếp ngón tay thứ hai, Khương Nhu liền giãy dụa.

“Chịu không nổi…hức…hức”.

“Ngoan, không mở rộng em sẽ rất đau”.

Hai ngón tay xoay chuyển bên trong, mạnh mẽ làm tạo ra tiếng nước nhóp nhép. Mỗi lúc nước càng nhiều khiến anh dễ di chuyển ngón tay hơn. Tiếp tục cho vào một ngón, cô gái nhỏ cao trào lần hai. Anh vẫn duy trì động tác để cô tận hưởng hết kɧoáı ©ảʍ.

Rút ngón tay ra, một tiếng “chóc” nhẹ vang lên tựa như hoa huyệt còn muốn níu kéo nó. Anh ngẩng mặt nhìn cô xụi lơ, cánh tay vươn đến đầu bàn đeo bαo ©αo sυ được chuẩn bị vào. Cầm lấy cậu nhỏ của mình để ngay trước cửa. Môi lớn co bóp khiến anh không kìm được tiếng rêи ɾỉ thoải mái. Anh không vội đút vào ngay mà cứ chà sát trước động nhỏ của cô.

Một hồi, biểu cảm của cô nhỏ như không đủ kiên nhẫn, liền lấy chân đá anh:

“Anh không được à?”

Nghe xong anh liền nhướng mày:

“Nóng tính quá đó, anh được hay không em sớm biết thôi”.

Dứt lời, một lần thắt lưng hạ xuống, phá vỡ mọi rào cản bên trong cô, tiến thẳng đến tận cùng bên trong. Phá thân đau đớn khiến Khương Nhi phải bật khóc.

“Anh rút ra đi…”. Cô hối hận, sao có thể đau đến mức thế này chứ.

“Không phải vừa rồi còn khó chịu với anh à…”

Miệng nói vậy, nhưng anh vẫn ngừng động tác để cơn đau của cô dịu bớt. Dù đã chuẩn bị công tác đầy đủ nhưng đau đớn là không thể tránh khỏi. Chưa nói kích cỡ cùng chiều dài kia, là thứ không thể tiếp nhận ngay lập tức. Hoa huyệt gắt gao bám lấy co rút lại ấm áp, không cử động nổi nổi. Ngón tay anh sờ đến khuôn mặt cô, chầm chậm hôn lên những giọt nước mắt.

“Em thả lỏng, cố chịu một chút sẽ nhanh hết đau, được không?”. Tiếng của anh khàn khàn vang lên, như đang cố chịu đựng. Sự chặt chẽ ấy vừa khiến anh đau lại thoải mái.

Anh hôn lên đôi môi của cô, trằn trọc vuốt ve, vô cùng nhẹ nhàng như kéo người ta sa ngã. Côn ŧᏂịŧ của anh bắt đầu trừu động nhè nhẹ. Mồ hôi trên trán rịn ra, bên trong tuyệt không tả nổi nhưng anh không dám mạnh bao, sợ cô đau.

Vừa luật động nhẹ vừa quan sát biểu cảm của cô, khi thấy cô thả lỏng, anh liền rút ra chỉ chừa mỗi qυყ đầυ, sau đó lại mạnh mẽ đâm lút cán vào bên trong.

“Á…nhẹ…nhẹ chút…không được mà…”. Ai đâu lại ngờ lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ, cô lại “không được” nhiều như thế.

Nhẹ thế nào được, dâʍ ŧᏂủy̠ của cô mỗi lúc một nhiều khiến anh tiến vào càng dễ dàng. Bao khít không một khe hở khiến cả hai đều cảm thấy tột cùng sung sướиɠ. Nhìn cặp thỏ rung lắc trước mắt, anh nhịn không được bao lấy nó, phía dưới lại không ngừng nghỉ ra vào kịch liệt.

Không biết dươиɠ ѵậŧ của anh chạm trúng chỗ nào, Khương Nhi thét toáng lên. Thấy cô như đóa hoa nở rộ dưới người mình, mắt anh đỏ ngầu:

“Tìm được rồi nhé”.

Một vị trí duy nhất, anh động thắt lưng mạnh như muốn nghiền nát nó. Điểm G khiến sự sung sướиɠ tăng đột ngột, cô khóc lên:

“Đừng mà…dừng lại… em… muốn đi vệ sinh…”.

Hiểu ý, anh càng luật động như mô tơ vào điểm đó, chục cái sau, cô lêи đỉиɦ. Sự co thắt sau cao trào khiến anh rêи ɾỉ, sướиɠ không tả nổi.

“Hức…hức…hức…”

Bàn tay anh nâng bàn tay của cô lên, hôn nhẹ lên các ngón tay:

“Khóc gì chứ, em chỉ là quá thoải mái thôi. Còn nữa, đó không phải là nướ© ŧıểυ đâu”.

Khương Nhi ngẩn người. Cô cũng từng đọc qua không ít tiểu thuyết, nhưng cảm giác vừa rồi thật sự giống như cô muốn đi tiểu. Vốn dĩ muốn làm nữ vương trước mặt anh, không hiểu sao cô lại yếu ớt như thế này. Vừa định mở miệng, anh liền tiến tới cắn môi cô:

“Em xong rồi, tới lượt anh nhé”.

Không hiểu sao lần đầu gặp mặt nhưng mỗi câu, mỗi từ đều khiến cô cảm nhận được sự dịu dàng, bao dung của anh. Không có thời gian suy nghĩ, những cú thúc liên tiếp đâm mạnh vào hoa huyệt nhỏ bé.

Càng lúc càng nhanh, côn ŧᏂịŧ bên trong đưa đẩy không có quy luật, chỉ cố gắng nhanh hết mức có thể, đến nỗi không thể nhìn rõ động tác ra vào. Tay anh phủ lên ngực cô, môi hôn lên trán cô xuống mũi rồi dừng lại ở môi. Tiếng hôn chùn chụt và tiếng nước nhóp nhép vang lên mỗi lúc một lớn.

“Ư…ha…ha..."

Tiếng rêи ɾỉ và thở dốc trào ra cổ họng, anh lêи đỉиɦ. Khương Nhi cũng lêи đỉиɦ lần nữa, cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc thông qua lớp bαo ©αo sυ vẫn khiến cô run rẩy.

-----

Mình thấy có thêm một bạn đề cử cho mình nè, hơi bị nhiều luôn. Cảm ơn nhiều lắm. Mà mình hơi lúa, mình không biết đề cử sẽ có tác dụng gì á, có tốn phí của mấy bạn lắm không???

Ngoài lề: Ủa, tui định viết H hai chương thôi á, mà nó lạ lắm. Dự kiến còn một chương nữa 🥲🥲