Chương 85: Con mồi của anh

Tôi vui mừng, vòng tay qua cổ Tổ Tông ôm chặt, bàn tay siết chặt đến mức cổ áo của anh bị tôi vò nát ra gấp vô số nếp gấp.

Trương Thành Nam cũng đang ở Ninh Khiết, và Tổ Tông cũng đã vội vã đến đây với ý định tiêu diệt anh.

Tôi liếc mắt nhìn và không nói gì.

Thuốc phiện và vũ khí là thứ mà ông trùm phải kinh doanh, có thể nói buôn ma túy là con đường tất tốt nhất để cầm đầu thiên hạ, không có tiền, không có quyền lực thì không nuôi được người của mình, không thể ăn chơi, không thể động tay vào súng đạn được. Khi thể để gục ngã và cũng không thể chịu được sự bao vây. Không thể chống lại sự thôn tính của đồng bọn ngay cả trong lúc khó khăn cũng không thể cầm cự được mấy ngày.

Bây giờ trong giới của xã hội đen không phải là thời đại những cuộc đánh nhau. Những người chơi với súng thật và đạn thật, súng nhập khẩu của Đức, không có mảnh nào. Tôi đã thấy hai chiếc trong túi của Tiến Bình.

Ba tỉnh miền Đông Bắc đã vô cùng tăm tối trong hơn mười năm, những tên lưu manh nói rằng hai mươi tám tội danh của Nhà họ Kiều trong đó có tám tội là thay mận đổi đào, và đại ca đã thay thế vị trí của người anh cả là Trương Thành Nam này được đồn đại là điểm sáng đã xuất hiện trong hai năm qua.

Sự sụp đổ thường không kéo dài quá lâu, một bàn tay thì không thể che được bầu trời, đây là quy luật trong hai màu đen và trắng. Trương Thành Nam làm nghề buôn lậu rất lớn. Bến tàu phía Bắc là căn cứ địa của anh ta, trước kia là của tổ tiên anh ta chiếm giữ 70% hàng hóa mỗi năm đều đến từ anh ta.

Sòng bạc tại Ma Cao, hộp đêm tại Hồng Kông, chỉ cần từ bên ngoài tiến vào, đều thuộc sở hữu của ngài Trương.

Tổ Tông nhìn chăm chăm vào một cửa sổ lưới hẹp, và bức tường đối diện với cửa ra vào đã khoét một lỗ rỗng hình vuông. Một nửa vầng trăng được nhìn rõ qua tấm lưới đỏ đan chéo nhau bằng gỗ. Lúc này đã là 3 giờ sáng, cả thành phố ngoại trừ hộp đêm và sòng bạc đã biến thành một không gian yên tĩnh mờ mịt.

Tội ác đen tối, cuộc tàn sát đầm máu, mầm mống của tai họa, trong khoảnh khắc này mọi thứ chìm vào trong yên lặng không một tiếng động nào cả.

Tổ Tông cầm điếu thuốc không nói lời nào, mân mê trong bàn tay, Hai Sói cúi đầu châm lửa cho anh, đôi mắt anh lim dim, miệng nói: “Bên kia là cái gì.” "Là Kỳ Ngọc của Hồng Kông, nhưng Trương Thành Nam không đem theo hàng. Tôi đoán đó chỉ là một cuộc gặp gỡ để thăm dò nhau thôi. Anh ta và Kỳ Ngọc lần đầu tiên hợp tác nhưng Trương Thành Nam là người xảo quyệt, Kỳ Ngọc muốn lừa dối anh ta cũng không có cửa."

Một làn khói thuốc lá thoát ra khỏi đầu lưỡi của Tổ Tông, kèm theo sương mù màu xanh lá cây dày đặc khuếch tán: "Kỳ Ngọc sao?" “Vốn dĩ là một đại phủ hào là cổ đông lớn và không thua kém gì với thị trường Hồng Kông, anh ta trà trộn vào Trung Lư, anh ta nói đó là chuyện nên làm. Khi đó Trương Thành Nam đích thân thương lượng, anh ta chưa từng đích thân ra mặt như vậy."

Tổ Tông khua tan làn khói sau đó khẽ nhắm mắt. Sau một vài phút, anh mở mắt trầm tư suy nghĩ: "Chúng ta có bao nhiêu

Hai Sói hơi xấu hổ: "Tôi đã phá tan tất cả hàng hóa của Lai Châu"

Như trong dự đoán của Tổ Tông, quả nhiên là Hai Sói vẫn luôn thận trọng, Vương Hữu Phong và Lai Châu làm ầm ĩ lên, thân phận của ông chủ đứng phía sau của Tổ Tông suýt chút nữa đã bị bại lộ. Việc kinh doanh thuốc phiện bị tạm dừng, không cần cất giữ hàng hóa đã được sử dụng nhưng đó là tiền giấy không được sử dụng và đã được đặt quả b hẹn giờ.

Tổ Tông cầm ly rượu nói: “Bao giờ mới có thể mua được hàng của Hà Bắc?" "Hai ngày một đêm." Hai Sói do dự: “Ngài Hiên, anh muốn làm ăn với Trương Thành Nam sao?"

Tàn thuốc chìm vào ly rượu, trong phút chốc ngọn lửa đã tắt, nó xèo xèo, giống như một quả pháo lép: "Nếu không chơi lớn hơn, anh ta có thể sẽ mắc sai lầm.

Tim tôi đập thình thịch, rõ ràng Tổ Tông đã cướp đường làm ăn của Trương Thành Nam, bí mật giấu súng cho anh ta và khiến nơi cất giấu hàng hóa của anh ta bị bại lộ, tôi chợt nhớ đến lời của Quan Lập Thành và đàn em của anh ta, khi sóng gió ập đến cũng là lúc anh ta đang uống trà và đã xem biểu diễn.

Tôi có linh cảm rằng chắc chắn nếu Tổ Tông và Trương Thành Nam chơi xấu lẫn nhau và cơ hội chiến thắng của anh là rất nhỏ, và anh có khả năng gây ra rắc rối lớn cho việc này.

Nhưng còn nhiều điều mà tôi không dám nói, cũng không thể nói ra.

Tôi không rõ, và tôi đang bị mắc kẹt vào chuyện của Trương Thành Nam, để tránh bị nghi ngờ, bằng mọi cách có thể tôi phải che giấu mọi chuyện, nếu không sẽ tới tại của Tổ Tông và sẽ tự chuốc lấy thất bại. "Hà Bắc bận quá không tự lo được, Thạch Gia Trang và Lang Phường đang chiến đấu vất vả, Đặng còn chờ ngài hỗ trợ. Ngài lấy hàng đi, bây giờ anh ta không đưa tới được, sợ siết chặt quá sẽ lật thuyền trong mương.

Tổ Tông véo véo sống mũi khó chịu, anh trả lời một cuộc điện thoại, anh nói rằng Trương Thành Nam đã để hàng trên xe, và có lẽ đã đến ngày giao dịch chính thức, thời gian và địa điểm giao dịch cụ thể vào tối mai. “Nhìn chăm chăm." Tổ Tông răng nghiến lợi nghiền lại:

Trương Thành Nam đã đóng chốt quá sâu ở Long Giang, không kéo ra được, trước tiên phải đào từ khu vực xung quanh đi.”

Những người trong phòng và Hai Sói nhìn nhau, Hai Sói đã hiểu, quay đầu nhìn tên tay sai tới báo tin, tên tay sai nhẹ nhàng bước tới, len lén đưa mắt nhìn tôi: “Anh Hiên, Trương Thành Nam đã tới Đông Bắc hơn mười năm, khả năng chống do thám của hần rất tốt, em sợ rằng chưa kịp tới gần đã bị phát hiện. Anh cũng không cần phải tới làm công tố viên trưởng, hãy làm vì lợi ích cá nhân, nếu tình hình trở nên quá khó khăn thì anh không nên xuất hiện.

Bầu không khí kỳ lạ không thể giải thích được. Sau khi nghe điều này, tôi cơ bản hiểu rằng Tổ Tông của tôi đã yêu cầu Hai Sói đến gặp tôi ở Ninh Khiết vừa để hợp tác vừa để bảo vệ tối khỏi cuộc đàn áp của Văn Nhật Hạ. Nhúng tay vào buôn bán ma túy là một vấn đề nguy hiểm, điều này tương đương với việc lấy mạng của tên tay sai và việc đánh đổi với thể lực của anh ta. Những tên trùm này không khỏi lo lắng về việc mất vợ và đàn em. Họ sử dụng phụ nữ để con đường của mình thông thoáng. Tất cả đều có lợi mà không có hại. Những tên trùm này làm theo quy tắc và không gϊếŧ phụ nữ. Nếu phụ nữ không nghe lời thì cái kết tồi tệ nhất là sẽ chỉ bị cưỡиɠ ɖâʍ.

Một người phụ nữ không nên vội vàng, cô ta phải kiên định, không ngoan, thận trong, ban ngày ban mặt xông vào này mảnh nhỏ địa ngục, cho dù gặp thoáng qua bọn họ, cũng phải tỏ ra không có việc gì

Không có gì lạ khi Hai Sói đã cho tôi một một ít thuốc dự phòng, anh ta nói với tôi rằng có hàng trăm người đang kiểm cơm dưới tay của anh Hiên, anh ấy không muốn làm điều đó, anh ấy phải lo lang cho nguyện vọng của các anh em, lúc trước họ lựa chọn đi theo anh Hiền và họ không hối tiếc khi làm đàn em của anh ấy.

Nhạc mới nhớ, đây là thời điểm thích hợp để tôi thể hiện lòng trung thành của mình, tôi đã chủ động phá vỡ sự áp bức và ngột ngạt. "Hãy đưa tôi đi cùng. Dù những người đó có gian xảo nhưng cũng có sơ suất, bọn họ đề phòng đàn ông chứ không chống lại phụ nữ, hơn nữa họ chưa bao giờ gặp tôi.

Nghe thấy tôi nói như vậy, Hai Sói vội vàng chạy tới phân bua: “Anh Hiên, cô Trình thật thông minh, tay sai không thể phản ứng nhanh hơn cô ấy, một đám đàn ông lén lút vây quanh cũng quá rêu rao, cô ấy không hiểu được nhưng cũng vẫn có thể thu thập một số tin tức.

Tổ Tông nhíu mày, há miệng, thở dài.

Trông anh có vẻ mơ hồ, tuy rằng có anh em mai phục ở gần đó, nhưng đó là nơi cực kì nguy hiểm, còn bàn tay của trùm ma túy thì tàn nhẫn, một khi bị bại lộ, sự an toàn của tôi sẽ là một vấn đề lớn. Như thế chắc chắn anh ta sẽ bị Tổ Tông tính số. "Không." Anh tức giận trừng mắt nhìn Hai Sói: “Trong đầu cậu nghĩ cái quái gì thế? Trương Thành Nam không thể tìm ra nơi giấu hàng, còn giữ lại cái quỷ gì!

Hai Sói cúi đầu không nói gì, Hải Thiên thấy vậy liền rót một ly rượu cho anh. “Anh Hiên, chị dâu khổ cực một chuyến, em bảo vệ sẽ không có chuyện gì, không phải anh có súng sao? Lấy hai tay súng bắn tỉa, ai động chạm vào chị thì bắn hắn luôn.

Sắc mặt của Tổ Tông càng ngày càng u ám lại, Hải Thiên nghĩ anh sẽ dao động liền lên tiếng thuyết phục trong khi anh đang tức giận: "Khi đó, Dương Cao Tuấn thương Cửu tỷ, thế nhưng để viện trưởng tòa án mắc câu cũng đã làm thế. Anh Hiên, anh không phải là người không phân biệt được giữa lý trí và cảm xúc của mình. Trương Thành Nam trong tình yêu anh ta không hề thương hoa tiếc ngọc, nhưng em nghe nói..." "Nghe cái con khỉ!” Vấn đề này là chuyện quan trọng đối với Tổ Tông, thế nhưng anh ta không muốn đề cập tới, khi bị người khác chọc ngoáy, ánh mắt anh đầy thù hận mà trở nên nổi giận: “Sao cậu không để người phụ nữ của cậu đi?"

Hải Thiên cười mỉa mai, anh ta không ngừng nghiến răng nghiến lợi: "Anh Hiên, nếu người phụ nữ của tôi có thể yêu cầu một số đặc ân trước mặt Trương Thành Nam, tôi sẵn lòng, nhưng cô ta không có kỹ năng như cô Trình. Anh biết rõ địa điểm giao dịch phía Nam trong chợ đen rồi mà, nếu hợp đồng này rất lớn, anh ta tất ngã. Đến lúc đó, quyền thống trị phía Đông

Bắc, anh nằm bạch, nằm luôn cả hắc:

Anh ta chưa kịp nói hết lời thì bị Tổ Tông giơ chân đạp một cái rất mạnh trong lúc mất cảnh giác không kịp phòng bị bay ngang qua bàn cà phê và va vào máy hát tự động, anh ta bị ngã khiến thủy tinh vỡ ra, anh ta run rẩy co người lại, cổ họng trở nên nghẹt thở cuối cùng không chịu đựng được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Máu đỏ bắn ra che kín toàn bộ khuôn mặt xanh mét của anh ta, Tổ Tông cẩn thận che mắt tôi lại, nhẹ giọng dỗ dành bên tai: "Đừng sợ.

Tôi không sợ. Tôi đã nhìn thấy cảnh này rất nhiều rồi. Chắc là anh ấy quên mất. Tôi theo anh ấy đến bến tàu và chặn một lô hàng của Trương Thành Nam, lúc đang giao chiến, súng đạn làm rung chuyển cả con sông, sóng dập dềnh làm rung chuyển con tàu với mây đen bao trùm và mùi khỏi thuốc súng. Anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại nhưng tôi không nghe theo, trong trí nhớ của tôi, đó cảnh sâu sắc nhất, cũng là lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến tên trùm Đông Bắc hung ác, máu lạnh, ở sòng bạc Kim Hoa.

Chiếc áo khoác da đen của Trương Thành Nam xào xạc trong gió lạnh che giấu sự gϊếŧ chóc.

Tên mập sắc mặt sợ hãi quỳ dưới chân anh ta cầu xin sự thương xót, Trương Thành Nam vẫn không chút do dự nào mà thắng tay gϊếŧ anh ta.

Ba tỉnh phía Đông Bắc đang rỉ máu không phải máu của chính mình mà là máu của người khác.

Và tôi, người đàn ông của tôi là Tổ Tông, giống như Cửu tỷ của ông Kiều và Dương Cao Tuấn, giống như những tình nhân được các quan chức cấp cao cử đến, tôi không thể sống mà chỉ biết bản thân, sống dưới sự bảo về mà không hề lo lắng rồi cuối cùng tôi cũng rơi vào sự lợi dụng. Văn Nhật Hạ là cô Thẩm, không phải là con tốt của Thẩm Quốc Minh để kiểm soát nhà họ Ôn sao.

Hai Sói cúi xuống đỡ lấy Hải Thiên, giao cho hai người đàn ông to khỏe để họ đưa ra ngoài, trong lúc này này, cánh tay mà

Tổ Tông ôm lấy eo tôi không chút buông lỏng, lực của anh ta mạnh đến mức muốn bóp nát xương của tôi. "Hạo Hiến. Tôi gọi anh ấy: “Còn ai khác để chọn nữa không?

Hal Sói đứng bên cạnh và cúi đầu chào Tổ Tông.

Tôi vuốt ve sợi râu xanh cứng mọc ở cắm của anh: "Anh lo lằng em sẽ gặp nguy hiểm, nhưng thật ra, anh cũng cho rằng em đi là thích hợp nhất.

Tổ Tông ôm tôi vào lòng, những bắp thịt cuồn cuộn của anh ôm lấy má tôi như hai ngọn núi cao chót vót, như cho tôi một nơi ẩn nấp an toàn chân trong giông tố.

Hạo Hiên à Hạo Hiên, anh sẽ không bao giờ biết, và em cũng không tìm được lời nào thích hợp để nói hết, em biết ơn anh, dựa dẫm vào anh như thế nào, và say mê anh.

Tôi chưa bao giờ sợ hãi đến vậy, thậm chí tôi không dám nghĩ Tổ Tông của tôi đã biến mất trong những năm tháng tôi đau đớn và cô đơn như thế nào. Khi một người, một cái tên đã hắn sâu vào trong máu thịt, đã gắn liền với cuộc đời, chờ đợi từng phút từng giây, niềm vui của anh, sự ghen tuông của anh, điều tốt và điều xấu của anh, một khoảnh khắc mất đi sẽ không còn gì và không ai có thể làm được.

Tổ Tông của tôi tốt với tôi, người đàn ông này đã ở bên trong cuộc đời của tôi, anh ấy là tốt nhất đối với tôi.

Tôi không bận tâm sao được? Tôi không có tình cảm sao? Làm sao tôi có thể cưỡng lại được.

Đêm hôm sau, trên đường địa điểm giao dịch phía Nam, qua lời kể của Hai Sói, tôi có thể hiểu được tình hình ở Ninh khiết, nó không phức tạp như thể đối đầu ở Long Giang. Sau khi chia tiền với một số lực lượng cấp tỉnh khác, sư phụ thứ tư của Dương Cao Tuấn bị bắn chết, chủ sánh đã đổi tên và lấy họ "Lão Ba, tổ chức mại da^ʍ và cờ bạc, là kẻ kiếm nhiều tiền nhất ở ba tỉnh Đông Bắc. Không như Trương Thành Nam và Tổ Tông.

Lý do khiến Trương Thành Nam đi buôn bán xa như vậy là do anh ta nằm trong số các thế lực ở Ninh khiết để chia tiền, anh ta coi trọng sắt thép thừa ở thành phố An Sơn. Để thách thức chính phủ chia sẻ miếng mồi, giới bạch đạo đã không thể không giúp anh ta. Vì vậy, Trương Thành Nam đang dẫn đánh vào địa bàn Ninh Khiết.

Các đối thủ của anh ta đều ở khắp các tỉnh, ít phòng bị, hễ gây chuyện lớn thì đến Ninh Khiết.

Tổ Tông cũng không phải cục công an, một hồi lại muốn bắt người lập công, cũng không muốn đích thân cản trở Trương Thành Nam. Nhưng công việc kinh doanh của Trương Thành Nam đã chạm tới công việc của Tổ Tông, địa điểm làm ăn, thậm chí chạm vào cả những tham vọng hiếu chiến của anh ấy.

Địa điểm giao dịch phía Nam được xây dựng bởi Lưu Dũng, trùm xã hội đen quyền lực nhất ở Ninh khiết hồi đó, nằm ở khu phố sau của khu ổ chuột đi ngang qua dãy nhà gỗ, nơi duy nhất có nhiều ánh sáng rực rỡ, bốn con hẻm xen kẽ nhau, tên là được gọi là địa điểm giao dịch phía Nam.

Vào cuối thời Lưu Dũng, Ông Kiều đang trở nên nổi bật ở Long Giang, và người của ông ta đã đổ máu để chiếm địa điểm giao dịch phía Nam làm điểm mua bán thuốc phiện. Đừng nhìn nó sơ sài hay lạc hậu và nghèo nàn nhưng trong mắt những kẻ buôn bán ma túy đó là một mảnh đất quý giá bởi vì không có kiểm tra có nghĩa là nó chưa được phơi bày, mà là cửa sau của địa điểm giao dịch phía Nam đã được bảy tám cái hầm để tất cả đều được che giấu không thể đoán ra được, tất nhiên mọi người sẽ không hành động thiếu cẩn trọng.

Ban ngày, tôi đã liên lạc với em gái của tôi, Thiến Tây. Cô cùng thời với tôi. Dưới thời Mễ Loan, cô ta rất nóng bỏng. Hồi đó, Thanh Tân đã chọn ra mười đại hoa khôi hàng đầu, và số phiếu bầu khách yêu thích cho cô ta còn hơn tôi mấy phiếu, cô ta rất khôn ngoan, cô ta kiếm đủ tiền rồi chạy làm má mì ở Ninh khiết, theo tiếng bình dân thì đó là một cái đầu gà Chuyện xảy ra ở gần đây nên tôi đã nhờ cô ta giúp đỡ và đến địa điểm giao dịch phía Nam trong một đêm.

Thiến Tây rất thật thà, tôi không có bất kỳ giao tình nào ngoài cô ta. Trong mắt những cô gái điểm thì tình bạn ấy là không có giá trị và lố bịch, cố gắng buồn cười, còn không bằng kẻ có tiền thả cái rắm. Tôi đưa cho cô ta sáu trăm triệu, đủ để cô ta lấy tiền hoa hồng một tuần của bà chủ, cô ta không hỏi tôi muốn làm gì, cô ta chỉ nghĩ cũng là chuyện của gái ngành thôi nên đã tiếp nhận.

Xe dừng lúc 9h20 đêm.

Bên ngoài không mưa quá to, tầm mắt mơ màng hỗn loại, ánh đèn neon và ngọc trai lập lòe hiện lên sáng chói và rực rỡ.

Ngay khi chúng tôi dừng lại, một chiếc Mercedes chống đạn chạy chậm từ phía bên kia góc phố, nháy đèn sáng chói mắt, đi ngang qua địa điểm giao dịch phía Nam và dừng lại bên ngoài cổng hộp đêm ở trung tâm khu giao dịch.

Hai Sói trầm người xuống, bí mật dập tắt ngọn lửa của mình phía sau vô lăng một cách bình tĩnh. Cửa xe Mercedes Benz mở ra, người bước xuống đầu tiên là anh Bình, cầm chiếc ô đen, Tiến Bình chào hỏi Trương Thành

Nam.

Vì lý do nào đó, anh mở chiếc ô che trên đầu, mái tóc đen ngần của anh được phủ một lớp hạt mưa nhỏ. Ánh sáng phản chiếu trên đôi lông mày cực kỳ lạnh lùng của anh ta. Trương Thành Nam có nước da trắng và bộ quần áo đen tuyền tương phản với làn da trắng bệch như không có máu, trong suốt, sạch sẽ của anh ta.

Trông anh ta không giống một kẻ xấu đầy gian ác. Anh ta có một sức hấp dẫn bẩm sinh khiến ai nhìn vào cũng sẽ biến mất chỉ sau một cái liếc mắt.

Anh ta cởi bộ đồ của mình, đưa cho vệ sĩ đi cùng bước một chân lên bậc thềm và châm một điều xì gà. Tiến Bình đã bảo cáo điều gì đó với anh, khoảng cách quá xa, tôi không thể nghe thấy, hình như là Kỳ Ngọc ra giả không bằng anh Ngưu ở Ma Cao.

Anh Ngưu là chủ của một sòng bài, không phải họ Ngưu, cũng không thuộc Ngưu, chỉ thuần túy là danh hiệu, Kỳ Ngọc bỗng nhiên bị kẹt ở giữa, kỳ thật bản bên nào cũng đều đắc tội.

Hai Sói giữ kính chiếu hậu đảo qua mặt tôi.

Tôi bình tĩnh gửi một tin nhắn, Thiến Tây hiện thân từ sau cửa nhìn chung quanh sau đó mới vẫy tay với chiếc xe. Tổ Tông chợt nằm tay tôi kéo vào lòng anh, trầm mặc một lát lại hôn lên tay tôi, nụ hôn của anh càng ngày càng nặng, càng ngày càng dùng sức, Hai Sói nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thời gian không còn kịp rồi, anh ta nghiêng đầu nhắc nhở: “Anh Hiên."

Tôi kéo tay khỏi tay Tổ Tông, vội vội vàng vàng nhảy xuống xe..

Thiến Tây đưa mũ cho tôi, ngăn trở ánh mắt của bồi bàn, dẫn tôi đến thắng lầu ba.

Hiện giờ tất cả phòng thuê đều sáng, hai bên đều đang xem chừng, cửa phòng vệ sinh mở ra một khe nhỏ, người phục vụ vào ra đưa rượu, lơ đãng liếc mắt, tôi nhìn thấy Tiến Bình đang châm thuốc.

Muốn nhìn rõ tình huống bên trong quả thật là người sẽ nói mộng, tôi thả chậm cước bộ, nghe tiếng đàn ông trầm trầm đang cười, khỉ độ cuồng vọng tê cả da đầu, một hàng cô gái từ từ đi vào cánh cửa kia.

Tôi lách người, nhanh chóng đi vào trước khi cửa đóng. “Rốt cục cô muốn làm gì?” Sắc mặt Thiến Tây cũng thay đổi. “Cô biết đó là ai sao?”

Tôi nói biết.