Chương 82: Tiểu Ngũ, tha thứ cho tôi

Bởi vì trận sóng gió này mà Tổ Tông và bố anh đã xung đột vô cùng dữ dội, tôi nghe tài xế của anh nói rằng, lúc Tổ Tông quay về nhà cũ đã đập phá một nửa phòng khách, chỉ thẳng vào mũi Thẩm Quốc Minh.

Mấy cậu chủ nhà giàu là đều là đồ vô lại, đích xác là phủ nhị đại phải sống dựa vào tiền của bố. Cho với bố, nếu không cho thì là cháu, bắt người mềm tay, trước mặt tỏ ra ngoan ngoãn, sau lưng thì quen sống dưới hào quang của bố, đi chỗ nào đều ăn ngon uống đã, căn bản không sợ.

Thẩm Quốc Minh trấn áp không nổi Tổ Tông, tính tình của anh ta thật đáng sợ, giống y hệt một thắng nhãi con phát điện, cuối cùng Tổ Tông quẳng lại một câu ngoan độc, ý nói Thẩm Quốc Minh đừng có đánh chủ ý lên tôi nữa, nếu không anh sẽ chẳng thèm nể mặt đâu.

Tôi tựa vào thành bể cá xây bằng đá cẩm thạch, thích thú ném chút thức ăn xuống, nhờ cho bà vυ" lấy chiếc vòng tay của tôi đưa cho tài xế, tài xế giả mù giả mưa sa từ chối vài lần, sau đó vui vẻ nhận lấy. "Cô Trình, viện trưởng Thẩm thật sự yêu thương ngài, vì ngài đã trở mặt với thư kí Thẩm, dựa vào tình hình trước mặt thì cái cô Thẩm ngôi không yên rồi."

Trong lòng tôi rất vui vẻ, nhưng không lộ ra chút nào, phủi phủi chút cặn dính trên đầu ngón tay: “Bớt vuốt mông ngựa đi, tôi không có tham vọng đó, mọi người hiểu lầm rồi." "Nếu không chắc chắn tôi sẽ không mật báo cho cô.

Từng làn sóng trong hồ dập dờn bồng bềnh, dưới ánh sáng của mat trời trông thật đẹp mắt, vài chú cá đuôi én tung tăng bơi lội, tôi chống cầm lười biếng ngáp một cái: "Ông Trịnh này, ông ở cùng Hạo Hiên lâu rồi, hiểu rõ tính tình anh ta. Có thời gian thì nói vài lời giùm tôi.

Ông ta cẩn thận hỏi: "Không biết cô Trình muốn tôi nói những gì?” “Tên cướp bắt cóc tôi từng nói một câu, người ở phía sau màn chỉ đạo có hai người, một nam một nữ. Hạo Hiến chỉ lo chọc cho bổ tức giận, không tưởng tượng được lại nghiêm trọng như vậy, tên cướp muốn chuyện lớn hóa nhỏ nên cũng không đề cập thêm chuyện gì. Ông nói bóng nói gió để anh ta sinh nghi, chĩa mũi dùi vào cô Thẩm."

Tôi lộ vẻ ngoan độc: "Quan lại đấu trí kiểu gì chả có vật hy sinh, thư ký Thẩm coi trọng tôi, tôi rất biết ơn đấy. Nhưng cô Thẩm? Cô ta muốn xông đến vặn ngã tôi.”

Tôi từ từ đứng dậy, khuôn mặt ngạo mạn nhưng động tác đoan trang tao nhã vỏ vỏ bả vai tài xế: “Tôi có một cái vòng cổ hồng ngọc, vợ của ông nhất định rất thích, vài ngày nữa chuyện thành công rồi, tôi sẽ tự tay tìm nó. Trí nhớ tôi không tốt lắm, ai giúp tôi xử lý chuyện gì, xử lý như thế nào, tôi đều không nhớ rõ

Tôi nói một câu hai nghĩa, để cho ông ta không còn vướng mắc trong lòng mà cống hiến hết sức lực, dĩ nhiên ông ta có thể hiểu.

Tiền đồ của tôi xán lạn như vậy, thư kí của Tổ Tông kiếm tài xế rất thông thạo nguyên tắc chim khôn chọn cây mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ, không cần ai chỉ đã lựa chọn dựa vào tôi, hiện tại Văn Nhật Hạ đang cố sức không nịnh hót, cho dù cô ta có ba đầu sáu tay, thân biết bảy mươi hai loại võ nghệ cũng không thể chịu nổi tôi thập diện mai phục.

Mễ Loan đến bệnh viện kiểm tra lại, đi qua quân khu tỉnh, cô ấy nói cô giống một đặc vụ trốn trong xe, quan sát lộ cốt rất cẩn thận, cô ấy cam đoan, Quan Lập Thành không hề hồ đồ, trong cái môi trường anh lừa tôi gạt này, anh ta hiểu rất rõ ràng nên làm thế nào. Thẩm Quốc Minh không tính kế được anh ta, nói cách khác, bất kỳ quân hàm nào trong quân đội đều có thể đi cửa sau, chỉ duy nhất tham mưu trưởng là dựa vào năng lực thật sự, bày mưu tính kế cho toàn bộ quân đội không phải là chuyện có thể đùa giớn được, người thông minh khôn khéo như vậy đương nhiên biết cách giả bộ rớt đài.

Tôi cân nhắc một hồi: “Trừ khi anh ta không muốn bắt người ta làm tốt thí, chứ không cho dù rơi vào bẫy cũng không để đối phương chịu một chút thương tổn nào."

Mề Loan cười nhạo: “Trình Lâm, cô chết chìm bao nhiều lần mà còn nghĩ tới đảm quyền quý này, đôi khi nhìn cô phóng túng câu dẫn đàn ông, tôi đều hận không thế chơi chết cô. Chẳng qua tốt nhất cô nên hiểu rõ, gà trong giới hắc đạo bạch đạo rất nhiều, chống được vài hiệp đã coi như cô có bản lĩnh, càng đừng nói đến giành chiến thắng, cẩn thận đấy."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút bảo bận, tôi nhìn xuống cái bóng lớn ngay đầu mũi chân, đại khái là sau buổi chiều rồi.

Tôi không đoán được tâm tư của Quan Lập Thành, ranh giới giữa ba tỉnh Đông Bắc dài mênh mông, đầy rẫy ngọa hổ tàng long, hai trong số đó đủ khả năng cạnh tranh với người đứng đầu một phương.

Vở kịch tay không bắt sói của Thẩm Quốc Minh diễn thật đặc sắc. Ông lớn làm việc gì cũng phải chú ý đến đẳng cấp. Các quan chức cấp cao và ông chủ đến ở độ ba bốn mươi tuổi, đang cái độ khí thịnh can trường, một khi đã đánh cờ chính là một trận đấu hoành tráng, thế nào cũng phải đấu đến mức người chết ta sống mới thôi. Giống như trận chiến mỏ dầu giữa Tổ Tông và Trương Thành Nam, nói trắng ra thì nếu không nhờ sức lực ngang nhau, căn cơ vững chãi thì nhất định phải có một bên kết thúc nó.

Ở cái tuổi này của Thẩm Quốc Minh, ông ta chẳng còn muốn tham gia vào mấy trận chiến cam go đó nữa, mà là một lão cáo già am hiểu chơi đùa nhân tâm, bí mật kiềm hãm, tùy tiện cũng có thể tạo ra một cái thủ thuật che mất. Dùng kế phản giản đến thuần thục, vừa không cuốn mình vào sóng gió, lại có thể khuấy đảo cuộc chiến, im lặng mà giành chiến thắng, lợi hợi nhiều so với việc thể hiện rầm rộ.

Lợi dụng chút kỹ xảo lên giường, không tốn một binh một tốt cũng dễ dàng chặt đứt đường lui của kẻ địch, Quan Lập Thành tự tiện xuất binh vì một người phụ nữ, quan hệ không rõ ràng với viện trưởng thành phố, Tổ Tông đường đường là thái tử gia cũng chẳng sợ, cải xuất thân dân dã không mấy tốt đẹp kia cũng chẳng thể chụp lên đầu anh được.

Sau sự việc này, Thẩm Quốc Minh hưởng thụ ngon ngọt của việc thả mồi ngon ngọt, những ngày tới của tôi sau này, chắc chân sẽ như đi trên băng mỏng.

Mấy ngày nay, tôi rất bình tĩnh đẩy Tổ Tông ra bên ngoài, để cho anh giúp đỡ Văn Nhật Hạ, theo lời anh thì là bố anh có ý kiến với tôi, nên vội vã muốn diệt trừ tôi, âm thầm đảm bảo an toàn, như vậy tôi mới sống tốt được.

Trên thực tế, tôi và tài xế nội ứng ngoại hợp, ép Văn Nhật Hạ vào tuyệt lộ, cô ta tiếp xúc với Tổ Tông càng nhiều sẽ càng quý trọng mối quan hệ chung sống hòa thuận này, đối với vụ bắt cóc cũng sẽ im lặng không nói, sợ phá hỏng mọi việc, chờ đến khi chân tướng rõ ràng, Tổ Tông giận đến mức không thể ngăn cản thì mưu kế của tôi mới càng hiệu quả rõ rệt.

Tổ Tông vô cùng miễn cưỡng, anh ta muốn ở lại, thứ nhất là đền bù cho tôi vì đã chịu oan khuất, thứ hai là ngủ với tôi. Hồng Đào ở bên Hồng Kông có học được một bộ bí thuật của Thái, cô ta nói muốn làm điểm G trở nên cực nhạy cảm thì khảm một viên ngọc trai bằng dạ quang ở vùng tam giác trên cơ thể kéo dài từ ngực đến rốn, tôi đeo khuyên nên chỉ có thể chạm xung quanh, cái này có thể tháo ra nhưng khi rút ra khỏi da thịt thì rất đau, dựa vào năng lực chịu đựng của tôi thì có thể gánh được.

Đương nhiên, Tổ Tông đang ở độ tuổi mãnh liệt, khó tránh khỏi trong lúc đang cần thì bị rơi ra ngoài.

Ngọc dạ quang chỉ bán ở Hồng Kông, trong một con hẻm trăng hoa là một cửa hàng đèn mờ mở màu hồng, 188 đô một viên, gây tế không chính quy. Lúc Hồng Đào làm một viên ở rốn, chảy mủ ba ngày ba đêm không dứt, nhưng mà vô cùng đẹp, vừa mỏng vừa xuyên thấu, bị quần áo có một chút thôi cũng có phản ứng. Sau khi Hồng Đào và người yêu chia tay thì cô ta cặp kè với một ông chủ ở Mân Nam, là cổ đông của một công ty giải trí nổi tiếng và giành được hai trong bốn vị trí Tứ Đại Thiên Vương, giá trị con người rất hùng hậu. Nhưng ông chủ này không được hoàn hảo vì có mệnh khắc vợ, khắc tình nhân, chỉ cần phụ nữ bị ông ta bao dưỡng dù không bị bệnh thì cũng đã chết, thật kỳ quái. Người trong giới nói rằng ông ta là người Thái Lan, hình như có nuôi kumathong, nhưng bị phản phệ, không ai dám ở cùng ông ta. Lá gan của Hồng Đào rất lớn, cô ta nói là ông già Mân Nam đó chơi qua cả trăm con gà mái rồi cũng phải khuất phục dưới bộ bí thuật này của cổ.

Nó khiến cho đàn ông phải một mực ngoan ngoãn, tại sao lại không làm? Tôi nhờ người hai người chị em là người tiếp khách ở Hồng Kông mua giùm một bọc, khảm ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Thanh Tân, đừng nói, lóe mắt, tắt đèn nằm trên giường, cả người lúc sáng lúc tối, tôi nhìn cũng không nhịn được mà tu so.

Tổ Tông vừa đấm vừa xoa, liên tục xáp vào tôi, nhưng tôi chơi lạt mềm buộc chặt, lại cố ý không khóa cửa phòng tắm, tối lửa tắt đèn nằm úp sấp trong bồn tầm, Tổ Tông hiểu ẩn ý của tôi, túi da thì cũ rồi nhưng đổi mới cách chơi đa dạng, trong mắt người đàn ông tràn đầy vẻ tham lam, như một món mỹ vị tươi mới, chúng tôi làm từ tám giờ đến mười một giờ đêm, đến mức chân của Tô Tông mềm nhũn.

Mười tám hằng tháng là ngày Tổ Tông trả tiền bao dưỡng cho tôi, một trăm bảy lăm triệu. Cảm tình giữa kim chủ và bạn tình có bền có yếu nhưng quy tắc này không thể phá, khoảng này hằng tháng đều có. Nhưng tôi chưa từng sử dụng nó, bình thường Tổ Tông sẽ không để tôi thiệt thòi, chi phí bao dưỡng chỉ là hạt cát trong sa mạc, anh ta tiêu hơn cả tỷ đồng trên người tôi, nhà ở, xe, đồ xa xỉ, nửa điểm cũng không ít hơn Văn Nhật Hạ

Không phải người ta vẫn nói sao, tình nhân có chỗ dựa vững chắc, một người đặc đạo cả nhà thơm lây.

Ngày mười tám cũng là ngày cố định tôi đi mua quần áo cho Tổ Tông, anh rất kén chọn với đồ hiệu, anh có mấy bộ vest may thủ công nhập từ nước ngoài về, nhưng rất ít mặc, chủ yếu là để tránh đầu sóng ngọn giỏ, khoe khoang quả quả thật không tốt lắm, người làm công ăn lương một tháng không đến năm số, làm vậy chẳng khác nào bảo với người khác rằng tôi và bố già nhà tôi nhận hối lộ.

Tôi thường đến Tân Độ Thương Hạ để mua cho anh, cái khác không dám nói, nhưng dù anh có thêm cả mười mấy hai chục cô tình nhân khác thì cũng không đuổi kịp trình độ hiểu rõ sở thích của anh như tôi, các cô ta đều là vì tiền, vì tiền bán thân để đạt được nhu cầu. Còn tôi, tôi yêu Tổ Tông, chỉ có yêu mới có thể để ý những việc vụn vặt đó, hết lòng hầu hạ, có một thời gian, tôi mê Tổ Tông đến điên đảo, ban đêm cũng chỉ nằm mơ thấy Tổ Tông, không hề cường điệu chút nào, anh đi tiểu tốn bao nhiêu thời gian tôi cũng biết rõ ràng.

Tôi mua một vài cái áo sơ mi nam và nội y tình thủ có ren ở Tân Độ, vừa ra khỏi cửa thì gặp Tiến Bình, anh ta có một chân lên, dựa vào tủ kính hút thuốc, nhận thấy có một cái bóng trên mặt đất đang di chuyển, anh ta xoay người cúi đầu chào tôi, anh ta không mở miệng nói gì, tôi cũng không hỏi, chỉ ngầm hiểu trong lòng.

Tôi nhìn lướt qua đỉnh đầu anh ta, thấy một chiếc Bentley đậu sẵn dưới một bóng râm, vẻ mặt vui mừng của tôi nhất thời tự mình chìm trong biển sâu, từng cụm mây đen u ám che ở mi tâm, nhấc lên sóng to gió lớn: “Những chuyện khôn lỏi trên đời, anh Nam của các người làm rất tuyệt. Lúc tôi gặp nguy hiểm, anh ta chỉ lo cho bản thân, đến khi tôi bình an không có việc gì thì lại chờ không kịp cưỡng bức dụ dỗ để ngủ cùng tôi?”

Tiến Bình buồn bực không đáp, chỉ giữ nguyên tư thế mời tôi.

Tôi lười nhiều lời vô nghĩa, anh ta thì biết cái quái gì chứ? Anh ta chỉ đơn giản là nghe lệnh làm việc, thủ lĩnh của đám cướp mới là kẻ táng tận thiên lương. Tôi nhắm vào chiếc Bentley, Tiến Bình hai ba bước đuổi sát phía sau, mở cửa xe ra, mời tôi lên xe, Trương Thành Nam biết người lên là tôi nên vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại, mặc kệ không thèm để ý.

Hôm nay anh ta mặc một bộ đồ mới tinh, bằng lụa trắng, kiểu dáng mùa hè ấm áp. Phong cách này là phong cách tiêu chuẩn ở Đông Bắc, Đông Lâm, Vân Nam, và Hồng Kông, tứ đại hắc bang xuất hiện ở vô số tỉnh thành, là tiêu chuẩn của cá sấu giang hồ, nói thế nào thì cũng là phong thái không nhiễm máu có chủ đích.

Quang minh chính đại nói rằng, hôm nay tôi mặc bộ đồ trắng này, không hề trái mệnh.

Đa số chỉ gặp phải tình huống này khi bàn bạc mối làm ăn lớn, cảnh sát nằm giữ các tin đồn, nếu đầu sỏ hé ra con bài chưa lật thì cảnh sát đỡ phải kêu ầm lên, ruồi bọ xung quanh cũng bị quấy phá đến không yên ổn.

Lớn thì mang trượng, nhỏ lấy phật châu, lại mặc một bộ quần áo trắng thế này nghĩa là phải chuẩn bị hai cái mạng mà chơi, nghĩa rộng hơn thì là gϊếŧ sạch.

Công khai khıêυ khí©h như thế không phải nhằm vào địa vị của Trương Thành Nam và Lâm Hào Kiện, ngay cả Cửu tỷ cũng không đủ tư cách.

Không biết người ở đầu bên kia điện thoại nói cái gì mà Trương Thành Nam bày ra bộ dáng ngông cuồng hỏi tại sao không được.

Anh ta chậm rãi phủi đi vài hột bụi không tồn tại trên đầu gối: "Thị trường thuốc phiện ở ba tỉnh Đông Bắc lũng đoạn ở chỗ tôi. Nếu tôi rút tay, trong vòng nửa canh giờ thị trường chợ đêm sẽ sụp đổ, đám cảnh sát bọn họ có bản lĩnh lấp đầy chỗ hổng không? Địa bàn của Trương Thành Nam tôi, người khác dám nhận thì mẹ nó tôi còn lăn lộn thế nào được. Trên đường Long Giang, tôi là độc tồn, không có tôi chắc chắn sẽ không còn miếng cơm.

Anh ta ngừng ba giây: “Theo chỉ dẫn của tôi mà làm.

Anh ta vứt chiếc điện thoại đen thui sang một bên, rồi mới nghiêng đầu nhìn tôi, bỗng phát hiện khuôn mặt tôi còn đen hơn cả màn hình điện thoại, đen đến mức rất đẹp trai, rất buông thả, anh ta vừa thích thủ vừa buồn cười, ngón tay chọt chọt vào môi tôi, khàn giọng dụ dỗ: “Ai chọc Tiểu Ngũ của chúng ta không vui thế này?"

Tôi hung tợn trừng mắt nhìn anh ta, nâng tay hất một cái, nhưng không may nội ý tình thú và áo sơ mi của Tổ Tông đều rớt lung tung ra ngoài, rơi hết vào ngực anh ta, vòng tay pha lê móc vào cái cúc áo thứ hai của anh ta, lắc lư, lắc đến đau cả mắt.

Tôi mở miệng nghẹn ngào, một bụng ủy khuất và tức giận: “Ông chủ Trương, anh thực sự đem tôi đến ngủ với ông ta sao?"

Ngữ khí của tôi lạnh như băng, tuy rằng tôi luôn đối xử với anh ta như thế nhưng hôm nay bất ngờ lạnh lùng, bất ngờ thôi bạo, anh ta hơi nhíu mày, tôi lại tiếp tục nói: “Ông chủ Trương chính là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Bắc, ra tay một phát có thể áp chế cả hắc bạch lưỡng đạo, chấn nhϊếp yêu ma quỷ quái, vậy tại sao khi tôi bị bắt cóc, ông chủ Trương lại như rùa đen rút đầu vậy?” "Bắt cóc?" Trương Thành Nam không thể tưởng tượng được lặp lại một lần, nâng mắt hỏi Tiến Bình: “Chuyện khi nào?"

Tiến Bình nhìn tôi một chút, hiển nhiên anh ta nằm rõ tin tức: “Một tuần trước. Là bàn cờ Thổ Hoàng bày ra, cô Trình bị bắt làm quân cờ, chẳng qua

Anh ta ngừng một chút: "Ngài cũng bị tính kể theo, nhưng để ngài biết được tin tức không phải ý định của Thổ Hoàng, còn một cỗ thế lực ngầm phía sau nhúng tay, cậy nhờ Thổ Hoàng, cùng nhau lừa dối ngài, tạm thời chỉ tra được nguồn gốc của thế lực này xuất phát từ bên người Thẩm Hạo Hiên, còn mục tiêu của Thổ Hoàng là chỉnh Quan Lập Thành một vố."

Trương Thành Nam niết mũi, áp chế cơn tức: "Kẻ nào dám chặn tin tức?"

Tiến Bình mim môi, một mặt khó xử.

Trương Thành Nam mặt mày lạnh lùng, mãnh liệt đến mức che khuất bầu trời, “Nói!" "Là... cô Lỗ. Lúc ngài mượn phòng họp mặt thì đúng lúc Tay sai đưa tin tức gặp được cô ta. Cô ta bảo ngài đang bận, cô ta truyền đạt lại là được."

Trương Thành Nam híp mắt, dừng động tác nhào nặn lại. Anh ta nửa ngày không phản ứng lại, cứ đứng im như thế.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh ta nằm eo tôi, đặt tôi trong l*иg ngực anh ta, anh ta dỗ dành tôi, xin tôi tha thứ cho anh ta, “Tiểu Ngũ. Tôi thật sự không biết gì cả."

Tôi lờ đi, xé rách y phục của anh, cào lung tung, dùng hết sức giãy dụa, lăn lộn, kêu to, tôi chưa từng mất khống như thế, kể từ khi tôi yêu người đó, tôi liền biết rất rõ ràng tôi không thể mất khống chế được lý trí, thoát khỏi địa vị tình nhân, mất khống chết chính là tự tìm đường chết.

Mất khống chế trong tình yêu chính là phát điện từ đầu đến cuối.

Bất kể tính toán như thế nào, bị hãm hại, phải chịu khổ, tôi đều chưa từng khóc lóc sòm ầm ĩ, chỉ lần này thôi.

Đối với người đàn ông này, tôi không thể kiểm soát.

Trương Thành Nam một mực ôm chặt lấy tôi, mặc cho tôi nổi điên đấm đá, anh ta nằm chặt tay trái quá kích động của tôi, đề phòng tôi làm bản thân bị thương, mà một đòn dụng vào tay phải của anh ta, anh ta cũng không phản ứng gì, lù lù bất động nghênh đón sự đấm đá của tôi, giống như bức tưởng thành kiên cổ không bị lay chuyển, tính cách nhẫn nại, vô cùng ôn nhu chờ tôi tỉnh táo lại.

Tôi phát cuồng một lúc lâu, mệt mỏi thở hồng hộc ngã vào trong ngực anh ta.

Anh ta nằm cắm tôi hỏi tôi trút giận à.

Tôi không trả lời, quần áo của anh ta xộc xệch dính liền trong cơ bắp, chật vật mà gợi cảm, bàn tay dày thô ráp giữ lấy ót của tôi, đầu lưỡi ướt sũng không nói gì chui vào miệng của tôi, tôi càng trốn tránh, anh ta càng không buông tha cho tôi, ép buộc tôi dây dưa với đầu lưỡi của anh ta.

Anh ta tàn bạo, dũng mãnh hôn sâu làm cho tôi hít thở không thông nên hoàn toàn mất hết sức lực, tôi nằm chặt lấy vạt áo của anh ta, anh ta thở hổn hết, bờ môi ẩm ướt hôn lên chóp mũi tôi, đầu lưỡi nồng đậm mùi khỏi bức hϊếp tôi, làm cho tôi giống như người mất hồn, máu không chảy nổi, tê liệt thần kinh.

Gương mặt anh ta trắng nổn sạch sẽ như giấy, mồ hôi óng ánh chảy xuống, dọc theo xương lông mày, lọn tóc của tôi rơi xuống, quấy lấy tại nơi ngực tôi và anh ta chạm vào nhau. “Tiểu Ngũ, em tin tôi. Nếu như tôi hiểu rõ tình hình, sẽ không tới lượt Thẩm Hạo Hiên, càng không đến lượt họ Quan, tôi sẽ không để em phải khổ đau nữa, Thẩm Quốc Minh động đến em, tôi sẽ cho nổ tung ông ta."

Hai mắt tôi đỏ hồng, nhìn chăm chú Trương Thành Nam cũng đang như thế, tôi biết anh ta không lừa dối mình, nhưng cuối cùng tôi cũng không nói gì với anh ta cả.

Anh ta một lần nữa ôm chặt lấy tôi không ngừng vuốt ve thân thể đang run rẩy của tôi, phân phó cho Tiến Bình trở về.

Xe đến biệt thự, anh ra để vệ sĩ gọi Lỗ Minh Nguyệt vào thư phòng.

Lỗ Minh Nguyệt đang nấu canh trong phòng bếp, đến rất vội vàng, còn đang mang tạp dề, mang vào một mùi hương nồng đậm, cô ta vốn không cần làm những việc này, sắc đẹp của nhân tình là thứ tốt nhất với người đàn ông, có lẽ cô ấy cũng giống như tôi, cũng yêu sâu đậm kim chủ của mình, cam nguyện quên hết tất cả, dùng tất cả các phương thức để kéo dài, duy trì phần tình cảm này.

Một giây cô ta mở cửa đi vào, ánh mắt cô ta nhìn thấy Trương Thành Nam đang ở trước cửa sổ chải viết ái tóc dài của tôi, ánh trăng ôn nhu triền miên xuyên thấy như pha lên, rơi vào trên đôi tay tỉ mỉ nhu hòa của anh ta, Lô Minh Nguyệt có chút cảm giác khó chịu, cô đợi chỉ trong chốc lát, Trước Thành Nam buông tay ra khỏi mái tóc tôi, mặt không biểu cảm nhìn về phía cô ta. “Em qua đây.

Lò Minh Nguyệt không biết chuyện đã bại lộ, cô ta bước thản nhiên thong dong, "Anh Nam, em nấu một nồi canh hải sản...

Trương Thành Nam trở bàn tay trước mặt Lò Minh Nguyệt. lần này vừa hung ác vừa nhanh, tiếng da thịt va chạm vang lên, trong thư phòng yên tĩnh vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, Minh Nguyệt không chịu nổi, vội vàng nằm xuống không kịp chuẩn bị, cả người đυ.ng vào giá để quần áo bên cạnh, trọng lượng nhẹ nhàng của cô ta không đủ để khơi dậy nổi sóng, nhưng giá áo lắc lư mấy giây, vô cùng cồng kềnh ngã trên mặt đất gạch đá, phát ra âm thanh sắc lạnh, the thẻ vang lên, bụi bay lên, phủ một lớp lên mặt cô ta.

Tay sai ở ngoài cửa cũng bị một màn này làm cho chấn động, ước chừng như Trước Thành Nam là lần đầu đánh phụ nữ, mà người bị đánh lại là Lỗ Minh Nguyệt, hơi thở của bọn họ ngừng lại, không dám quấy rầy bên trong phòng.

Lỗ Minh Nguyệt phủ phục ở vách theo bản năng nằm chặt khung cửa, cô ta năm một lúc rất lâu, mới có một chút phản ứng chậm chạp.

Con người cô ta hiện lên vẻ kinh ngạc, ủy khuất, mờ mịt, cuối cùng tất cả đều biến thành chuyện không thể ngờ.

Vết máu uốn lượn thuận theo khỏe môi chảy xuống, từng giọt từng giọt đọng lại thành một chuỗi, dưới ánh đèn trắng bệch, nhìn thấy mà giật mình.

Trương Thành Nam không cho cô cơ hội thích ứng với cục diện này, anh ta không nói hai lời, năm ngón tay trắng bệch bóp chặt cô ta. “Thân phận của em là

Lỗ Minh Nguyệt không nói nên lời, anh ta mới nới lỏng một chút, cô ta đã ngấm ngầm chịu đựng khóc nức nở, cố gắng chống đỡ giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt tôi, “Người phụ nữ của Anh “Tôi vui vẻ thì đàn bà của tôi có thể là bất kỳ ai, em chán sống rồi thì nói

Gương mặt của Minh Nguyệt run rẩy, không biết anh ta vô tình như thế, trong lòng cô ta vẫn cảm thấy cô cùng sợ hãi. Trương Thành Nam nhấc ta lên cao hơn, cho e, gan giấu diểm tin tức với tôi.

Minh Nguyệt dùng một trạng thái cực kỳ vặn vẹo, trong lòng bàn tay của anh ta, tiêu tan, biến dạng.

Hốc mắt cô ta đỏ bừng, nghẹn ngào thật lên, không nói một tiếng.

Trương Thành Nam dùng hai ngón tay bóp cắm cô, từ từ di chuyển, gương mặt một lần nữa bị siết chặt, mân mê đôi môi đỏ của cô ta, "Không trả lời thật sao?”

Động tác thô bạo của anh ta lôi cô xuống phía dưới, cô ta bị ép chặt thân người, hai chân lơ lửng trên mặt đất, tư thái thế này, cô ta gần như không thể thở dốc, trần bị kìm nén đến đỏ bừng phát tím lên, Tiến Bình thấy thế thì định cầu xin, nhưng cậu ta ý thức được sự phẫn nộ bây giờ của Trương Thành Nam, nghĩ đến mở dầu bị mất đi, cậu ta xê dịch chân, lại lui trở về. "Nếu như nhóm người kia muốn gϊếŧ, thì em có nghĩ đến hậu quả không. Tiểu Ngũ rất có thể sẽ không về được, Bạch đạo gϊếŧ một mạng người dễ như trở bàn tay.

Trương Thành Nam biểu cảm bình tĩnh, người hiểu rõ anh ta thì càng cảm thấy sử nổi dạng bên trong sự trấn định không gợn sóng đó của anh ta, càng đáng sợ. "Nhưng không phải có Trình trở về rồi sao."

Lỗ Minh Nguyệt khóc lóc phản bác một câu, Trương Thành Nam không những không giận mà còn cười, lạnh đến tận xương tủy, thầm trầm phản bác cô ta, "Cô ấy không về được, em nghĩ em có thể sống được không?"

Anh ta bỗng nhiên hất lên, Lỗ Minh Nguyệt như một lá cây tiếp đất, bay ra bên ngoài, ngã xuống.

Chỉ là chín chữ, giống như thiên đạo vạn quả chém qua, cô ta che khuôn mặt bị thiêu đốt đến chết lặng, giọt nước mắt lăn từ khóe mắt xuống, "Em lo lắng đây là một cái bảy, sự thật đã chứng minh chúng ta đoán đúng. Vua một cõi thiết lập kết cục, muốn đi vào hoàn hảo đi ra không một chút tổn hại sao Kể cả như mục tiêu của ông ta không phải là anh, thì ông ta với anh cũng là nước lửa không hòa hợp, Quan Lập Thành xuất binh, bị quan trên kết tội danh không trong sạch. Anh Nam, anh là ai, máu tanh trên người anh thế nào, anh tưởng anh không có lỗi sao?