🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần đầu gặp của Thẩm Hạo Hiên và Trình Bảo Ái, là do Mễ Loan tỉ mỉ thiết kế,
Địa điểm bắn pháo hoa là nơi những kỹ nữ câu rùa vàng, cô gái nổi lên, địa điểm ăn chơi thuận lợi may mắn, tài nguyên to lớn, tú bà Mễ Loan tại hắc long Sông một pháo thành danh, không thể không kể đến công lao của hồng bài mà bà bồi dưỡng ra.
Trình Bảo Ái như nước ẩm ướt lại phóng đãng, là hoa khôi ba tỉnh diễm quan.
Cô mười sáu tuổi khai bao, giá cao ngất ngưởng, trăm vạn, chấn động giới ngọa hổ tàng lâm nơi Thanh Tân, nhất thời trở thành mục tiêu công kích, quan to hiển quý tranh nhau tranh giành muốn bao cô, Mễ Loan mưu tính sâu xa, nhanh chóng kiếm được một khoảng lớn, phù dung sớm nở tối tàn, một đoạn giao dịch da thịt như này, chưa từng ít mỹ nhân nhi phong thái duyên dáng, càng hấp dẫn khẩu vị của lũ cầm thú, càng chiêu, càng thèm.
Cô cất giấu không bán, mười dặm hồng trang ấm lụa, ngàn vạn dương phòng hào trạch, Trình Bảo Ái động tâm, cô bỏ mặc, gần hai năm mới đem bảo bối cất giấu dưới đáy lôi lên trên.
Trong vòng một đêm, nước muội kỹ nghệ giã măng mãnh liệt lên cao rầm rộ không giảm, ngược lại như sóng cuộng, chiêu bài sáng choang, Thẩm Hạo Hiến đều hiểu được.
Giấu anh? Hoàng môn Thẩm gia, là thổi ngưu bức sao.
Ông già là nhân vật quyền cao chức trọng ở Đông Bắc, chính mình lại là nhị thế tổ muốn gì được lấy, mọi người vây quanh công tử ca, hồ ly tinh liệp diễm phát Tôio, anh luôn không làm được.
Anh vốn định đập nơi phong hoa tuyết nguyệt này, làm khó những Tú bà không có ý tốt này, hủy đi cái không khí đầy mùi rượu chè gái gú này đi, nhưng khi anh chính thức nhìn thấy Trình Bảo Ái, liền bỏ đi suy nghĩ này.
Anh nhớ kỹ cái đêm sáu năm trước đó.
Hoàng thành tỏa ra ánh sáng lung linh, ở nơi sâu dưới ánh đèn neon xa hoa trụy lạc đó, là mơ hồ huyễn ảnh, là kiếp số chật vật, anh bỏ lỡ độ tuổi ba lãm nhẹ nhàng tiêu sai đó.
Cô gái trên sân khấu, mười sáu tuổi, kinh diễm bốn phương. Giọng hát của cô không tốt, dáng múa cũng qua loa, giống gió thổi từ phía nam, lẫn lộn bên trong, cô càng là khác ngường, càng khiến người khác vui thích, chán ngán sơn hào hải vị, nhìn hết son sắc tục phấn, cô tuyệt đại phong hoa, đơn giản là độc tố trí mạng.
Cô cũng giống như vậy, trong biển người ngàn ngạt, nhận ra Thẩm Hạo Hiện. Mỗ Loan căn dặn nhiều lần, vị đại gia này, lấy hết vốn liếng toàn thân ra cũng không được để lọt lưới.
Cách xa nhau mười mét, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
Cô rình mò sự tham lam tìиɧ ɖu͙© nguyên thủy nơi anh đáy mắt, là cuồng vọng chinh phục con mồi quyền quý độc nhất.
Anh nhìn thấu âm mưu làm loạn nơi đáy mắt cô, hồ ly tinh bé nhỏ đạo hạnh có hạn này, hư tình giả ý, mục đích để dẫn anh vào tròng. Anh cười nhạo, vương bài của Mễ Loan, đẳng cấp như vậy.
Nhất cử nhất động đều để lộ dã tâm, sự thú vị giảm đi rất nhiều. Không phải cẩn thận thăm dò, đánh bất ngờ, tư vị mới kéo dài.
Nửa giờ sau nhạc hết người đi, anh không tự chủ được đi theo Trình Bảo Ái đang thu lưới, cô không nói một lời, không chút hoang mang, lộ ra cổ tôiy của cô, vẫy anh làm anh không tự chủ được bước vào cạm bẫy phong nguyệt này của cô.
Anh hô dừng bước.
Trình Bảo Ái đưa lưng về phía anh cười lạnh, đi càng nhanh. Anh chợt đứng lên, " Tú bà.”
Mễ Loan ai u hai tiếng, “Thẩm kiểm sát trưởng, tôi vừa nhìn thấy ngài, ngài đúng là khách quý ít gặp, ngọn gió nào đưa đến đây thế này”
“Con mẹ nó nói nhảm ít thôi” Dùng lực nắm láy áo ngực nút thắt của bà, " Cố gái phù phiếm kia, hợp khẩu vị của ông đây."
Mễ Loan ra vẻ hồ đồ, “Các cô gái của tôi đều như vậy mà, thẩm kiểm sát trưởng coi trọng là số mấy?"
Thẩm Hạo Hiên thốt ra, giống như đã ở trong đầu anh thiên hồi bách chuyển, khiến anh không thể quên được, lại kỳ quái tự hỏi từ khi nào mà cô đã xông vào đầu óc anh, “Cô gái có nốt chu xa đỏ bên khóe mắt trái.”
Mễ Loan vỗ tôiy cười, " Trình Bảo Ái a, đúng dịp, ầy.” Cô bĩu môi," Đều đầu hết rồi, các chị em mau xếp hàng, phía dưới có hoàng hà."
Cái trò dụ hoặc thấy người sang bắt quàng làm họ, Thẩm Hạo Hiên cắn câu. Trình Bảo Ái là định mệnh của anh. Là ngoài dự liệu của anh.
Cô gáinày xảo trá, đầu óc gian xảo, bất động thanh sắc tranh giành ghen tị, chọc cô, cô giả bộ đáng thương, bánh manh, lừa gạt tất cả mọi người, một giây sau liền tạo cơ hội gây sóng gió mới.
Anh ngạc nhiên trước kỹ xảo diễn xuất thuần thục này của cô, nũng nịu, mặt đầy nước mắt, lẩm bẩm ủy khuất chạm đến một thứ gì đó thẳng thắn, cô nắm bắt được điều yếu ớt nhất, khắc sâu nhất, cảm xúc không dễ đào ra được nhất trong người đàn ông, nếu không phải trước kia anh hiểu rõ bộ mặt của cô, thể nào cũng bị lừa.
Sự thật chứng minh, Thẩm Hạo Hiện cuối cùng không có tránh thoát ma chủ của cô.
Anh thích rực rõ gấm hoa, muôn hồng nghìn tía, tính mạng trong tôiy người tình, cưỡi ngựa tắt đèn.
Gặp dịp thì chơi lại không tránh khỏi động đậy tình.
Cô là người duy nhất anh từng yêu.
Yêu đến mờ mịt, đến yên lặng. Yêu đến cẩn thận chặt chẽ, yêu đến khó kiềm chế.
Rất nhiều thời khắc không chạm đến được, anh đã từng vì cô mất khống chế, vì cô bại lộ nguyên hình đã ẩn giấu nhiều năm, Văn Nhàn thăm dò nói đến tên của cô, chỉ là tên thôi, anh lột bỏ lớp mặt lạ con nhà giàu máu lạnh vô tình, lật ngược bàn trà, đập vỡ người nhà trên danh nghĩa của anh.
Anh phẫn nộ bóp lấy cổ cô ta: “Con mẹ nó cô mà làm gì, ông đây phế cả nhà cô.”
Miệng anh đầy mùi rượu, đơn giản là một con ma men thần chí không rõ.
Nhưng cảnh cáo chói tôi kia, không hiểu thấu liền cắm rễ vào đáy lòng Văn Nhàn.
Cô dựa vào sự mẫn cảm cùng đa nghi của người vợ, biết chắc rằng người chồng của cô đã vì một người mở ra một nói đi nhỏ bé lại ôn nhu cho vực thẳm trong lòng mình.
Tên Trình Bảo Ái.
Thẩm Hạo Hiên trong đêm rời đi nơi làm anh ngạt thở kia, bực bội bao vây.
Gió Tây Bắc Gào thét cào đến chạc cây két vang, anh ý thức đến cái gì, " Tâm tư của tôi, cô làm sao có thể rõ ràng." Hai Sói ấp úng, " Trình tiểu thư đặc thù, chị dâu không ngốc.”
Thẩm Hạo Hiên lần thứ nhất có chút phát run, anh đốt xì gà, đốt cháy lông mày chính mình.
Anh e ngại.
Thẩm Quốc Minh, Văn Nhàn, ẩn nấp trong tối không tha được cho địch nhân Trình Bảo Ái.
Anh không đánh cược nổi
Anh càng thêm máu lạnh, bạc tình, bạc bẽo, bạc nghĩa.
Anh sủng ái Kiều Lật, sủng viên Vương Tô Vạn, duy chỉ có không sủng trình mâu lúa.
Nụ hoa trong ngực anh, tựa hồ nở không hết.
27 tháng mười, Long Giang tỉnh chính pháp ủy lần hội nghị thứ tư tổ chức tại thành phố Thanh Tân, Thẩm Hạo Hiên lấy thân phận bí thư lần đầu chủ trì toàn Cục, Sở công an tỉnh, kiểm sát sảnh, tư pháp sảnh thống nhất lúc báo cáo cho Nam một án, chọn chọn lựa lựa đứt quãng, chọn bộ phận liên quan đến Trình Bảo Ái, trong lúc đó ai sơ sẩy phun ra cô, toàn bộ hội nghị trong khoảnh khắc lặng như tờ.
Thẩm Hạo Hiên ánh mắt ngốc trệ dừng lại ở gốc ngô Ðồng ngoài cửa sổ, anh chậm rãi rời khỏi nơi phát biểu, hướng cấp dưới trong toàn ban hội nghị cúi đầu, bọn họ nghẹn họng nhìn trân trổi, nhao nhao hoàng sợ đứng dậy, “Thẩm bí thư chúng tôi hổ thẹn, phá án là công việc mà, ngài làm chúng tôi tổn thọ mất.”
Anh thờ ơ, " Trình Bảo Ái, khi tôi nhậm chức thị Kiểm soát viện Kiểm sát trưởng lúc, là tình nhân của tôi. Tôi chưa từng thừa nhận với người nào, tôi ham mê hiệu quả và lợi ích, cảnh thái bình giả tạo, tôi nhu nhược, cũng tự phụ, tôi giữ gìn mặt mũi, giữ gìn tiền đồ gấm vóc, đời này, lời nói thật của tôi không có mấy, hiện tại có lẽ không đúng lúc, nhưng tôi muốn thành thật. Vụ án trần tình bên trong, tư pháp sảnh Trịnh trưởng phòng định tội cô ấy là kỹ nữ, nữ phỉ, tôi bác bỏ. Cô ấy làdo tôi Thẩm Hạo Hiên hủy đi, Mộtngười phụ nữa đáng thương sống trong giao dịch bị ép phải hi sinh.”
Anh ngẩng đầu lên, không có dấu hiệu nào tông cửa xông ra.
Thư ký nâng đỡ gọng kiếng, " Thật có lỗi, chư vị lãnh đạo, Thẩm bí thư năm phút trước hội nghị, nhận được Trình Bảo Ái đã ra đi. Thẩm bí thư từ khi đăng vị đến nay, dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy. Xin cho phép ngài, ngẫu nhiên tùy hứng dỡ xuống quan phục, xử lý việc tư của ngài ấy."
Đám người bừng tỉnh đại ngộ, Trình Bảo Ái chết rồi.
Người đó mọi người đều biết, đóa hoa giao tiếp phương danh lan xa, cuối cùng dừng lại ở tuổi hai mươi ba oanh oanh liệt liệt của cô.
Khách sạn đầu này hành lang, hơn bốn trăm viên gạch đá, một bước thành hai, tổng hai trăm bốn mươi bước.
Phong trần mệt mỏi đuổi đến Thẩm Hạo Hiênchạy xuyên đêm bồi hồi đứng bên ngoài phòng 201, từ đầu đến cuối không có dũng khí rảo bước tiến lên đẩy cánh cửa kia, anh biết rõ cô buông tay mọi thứ, biết rõ cô tràn đầy thù hận, biết rõ cô lấy khăn lụa che mặt, cùng anh nhặt xác, biết rõ sống chết không còn liên quan.
Anh không kìm nén được.
Anh vi phạm nguyện vọng của cô, chỉ cầu có thể gặp cô một chút.
Đời này một lần cuối cùng thôi.
Anh tới gần, lại hốt hoảng luống cuống, không kịp chờ đợi muốn chạy trốn.
Chạy trốn tới thiên nhai, chân trời góc biển, anh dừng bước chân, dừng lại trước một khoảng cách ngắn Hai Sói nói, " Thân thể lạnh, đường xá trì hoãn quá lâu.”
Thẩm Hạo Hiên như đám mây rơi, anh vẻ mặt hốt hoảng bước vào giữa phòng, ánh chiều mờ nhạt hắt lên giường chiếu bừa bộn, rèm che một nửa, cây hòe kẹp lấy gió chập chờn váy Trình Bảo Ái, trắng nõn hoa hòe điểm xuyết lên nốt chu sa đuôi lông mày cô, đỏ bừng tanh máu, làm anh đau nhói.
Cô an tường đúng như một chiếc thuyền con, dừng chân nơi bờ biển tĩnh mịch, không liên quan đến trần thế hắc ám, không liên quan đến gϊếŧ chóc, không liên quan đến lăng nhục, không liên quan đến âm mưu.
Cô không lo lắng, nắm chặt một viên đen khô lâu, năm ngón tay chăm chú, tách cũng tách không ra.
Tan trong xương máu, cùng cô đi đến Hoàng Tuyền.
Cô gối lên tro cốt của Trương Thành Nam, lưu lại một xấp tiền, bên trên bày biện một tờ giấy, một hàng chữ nhỏ: “Cảm tạ người có lòng tốt, chốn cất chúng tôi:
Cô không muốn.
Cho dù cùng đường mạt lộ, cô cũng không muốn cầu khẩn bọn họ bất kỳ người nào.
Thẩm Hạo Hiên run rẩy, để lộ đoàn kia thổi rơi xuống hai phần ba khăn mùi soa, khuôn mặt trắng nhợt không còn huyết sắc, bao phủ cơ thể nhỏ bé, cô không khóc không cười, không vui không buồn, anh tìm kiếm, anh bỏ quên hết thấy tuần tra, chỉ sợ một giây một phút, trên mặt cô, không còn gì liên quan đến anh ta nữa.
Cô bỏ qua rồi. Anh hiểu được.
Cô chất vấn, cái nhớ mãi không quên mà anh nói là gì, là anh không có được.
Anh không kịp nói cho cô, là anh trằn trọc, là anh hối hận.
Anh uốn lượn đốt ngón tay cọ qua khuôn mặt lạnh thấu của cô, “Em ghét tôi sao?” Anh cầm lên bàn tay cô, áp lên khuôn mặt mình.
Một chút lại một chút, sự mềm mại của cô, cô đánh anh để trút hết mọi thứ, anh chua xót khổ sở, đều không thể.
“Tôi có lỗi với em.
Anh run rẩy sụp đổ, không thể khóc, không thể để nơi quần trường nhìn mặt ngoài gió êm biển lạng, kỳ thựcđầy rẫy âm mưu nhận ra sự yếu duối cùng đau thương của anh.
Nhưng kim xuyên vào tim, nào có để yên cho anh.
Đau đớn.
Anh thưởng thức qua sự thống khổ vạn lân, lại chưa từng nếm trải cảm giác ruột gan đứt thành từng khúc.
Bàn tay anh vẫn nóng hổi như thế, là lúc trước ấm áp che chở cô, l*иg ngực anh vẫn cực nóng, là anh cùng cô cuồng dã, anh không có cách để cô lại lần nữa hô hấp, lương châu - tiếng gọi hồn nhiên từ cô, thậm chí không hiểu rõnước mắt trên quần áo là của ai. Cô đi đến dứt khoát.
Đi không chút quyến luyến. Cô đã yêu người khác.
Cô cười nhìn trận tranh đấu hoang đường này.
Hai Sói vừa cúp máy bộ đàm, gian phòng truyền ratiếng khóc cuồng loạn lại kiềm chế, anh sững sờ, lặng yên không một tiếng động đẩy cửa ra, Thẩm Hạo Hiên hai đầu gối quỳ xuống đất, anh phủ phục tại giường, cầm đôi tay khô gầy của cô, khàn giọngBảo Ái, khàn giọng cầu cô trở về, giống tiếng chuông sáng sớm hay chiều tà chốn núi non, trong chớp mắt ấy, anh không còn là châu ca tàn bạo không nhân tính, Thẩm trưởng phòng bày mưu nghĩ kế; không còn là tượng đài ba sư đoàn sắt thép leng keng, thái tử gia thiên chi quý thanh, vẻn vẹn là một người bình thường đầy đủ thất tình lục dục mất đi