*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Quan Lập Thành đứng đối diện với ảnh hoàng hôn dịu dàng, từ trên cao nhìn xuống tôi, như một vầng hào quang của thánh thần, dáng vẻ phong độ tiêu sái, tuấn mỹ không gì sánh bằng.
Anh ấy đã cho tôi vinh quang tột đỉnh trên thế giới này, và tôi đã tự tay phá vỡ nó không chút thương tiếc.
Tôi nhìn chằm chằm anh ấy hồi lâu: “Chúng ta không giống nhau. Anh ấy trầm ngâm xoa xoa găng tay lụa trắng: “Tôi không nghĩ vậy.”
Mặt tôi không biểu cảm: “Tôi sợ anh”
Quan Lập Thành không kinh ngạc chút nào, Trương Minh đã phân tán hai đội cảnh sát vũ trang lùi ra xa ba mươi mét. Tôi hạ thấp giọng,lời nói sắc bén:
“Lập Thành, đời người ngắn ngủi, đầu đội trời chân đạp đất, mấy ai mà không có lúc lâm vào cảnh khốn cùng. Anh đã được toại nguyện, chết không hết tội cũng được, gặp nạn oan uổng cũng tốt, cầu thang đưa anh thăng tiến chính là đúc từ xương máu của bao cán bộ chiến sĩ, máu tươi đầm đìa. Đủ hạng người hỗn tạp ở Đông Bắc, anh trăm phương ngàn kế tìm cách thắng, ẩn nhẫn cùng can đảm là át chủ bài của anh. Anh thử tự hỏi đi, hai mươi ba năm mà không thất bại, chẳng lẽ không nhờ chút may mắn nào sao? Nhân vật lợi hại nhất của mỗi thành phố đều tụ hội ở trung ương, vì sao chơi một ván cờ tàn khốc, anh thấy rõ rồi thì nhận đi.”
Quan Lập Thành thờ ơ liếc nhìn pháo đài và lầu các rộng lớn: “Bảo Ái, thế giới này không có công bằng, nỗ lực sẽ được đền đáp chỉ là lời nói suông, hiến thân bán mạng chưa chắc đã đổi được một chỗ đứng nhỏ, cái tôi khao khát là đỉnh kim tự tháp mà ai cũng nhìn chằm chằm, vậy nên vô đạo đức chính là thủ đoạn để sống sót. Tôi xuất thân hèn mọn thậm chí là dơ bẩn, muốn vươn lên càng khó khăn hơn người khác gấp trăm lần.”
“Nhân từ, lương thiện, trung hiếu, lương tri mà tôi đã vứt bỏ đều không sánh bằng một phần ngàn những gì tôi đã hi sinh.”
Đôi mắt anh ấy đỏ hoe, thấp thoáng một tia nước mắt: “Tôi dùng nửa cuộc đời mình để đấu tranh, khoảnh khắc mà em kết hôn với tôi, càng làm tôi có động lực trèo lên tranh đoạt quyền lực, tranh đoạt giai nhân. Tôi không từ thủ đoạn để chiếm đoạt cái thế giới anh lừa tôi gạt này, cô xem tôi như một kẻ nham hiểm, xảo quyệt. Tôi biết em cực khổ, vật lộn trong vũng bùn, tôi muốn nâng đỡ em.”
“Tương lai tươi sáng là phần thưởng cho sự cố gắng và nhẫn nhục của anh, không cần chia sẻ nó với tôi, tôi không hề hối hận”
Ánh mắt Trương Minh lướt qua tôi và Quan Lập Thành, anh ta muốn nói nhưng lại thôi. Tôi hiểu được sự lo ngại của anh ta, dưới con mắt của công chúng, một chút tin tức xấu cũng đủ dấy lên một trận phong ba bão táp. Quan Lập Thành mới vào trung ương, nền tảng chưa vững chắc, một biến động nhỏ cũng là điều tối kỵ.
Tôi không chút do dự lùi về sau một bước: “Đừng để lỡ giờ lành.”
Mệnh lệnh của tôi mở đường cho pháo binh tiến lên, tám tiếng súng nổ vang trời, ba quân lễ nghi động loạt nghiêm chỉnh, lục quân hộ tống, hải quân cầm cờ, không quân lái máy bay chiến đấu tầm thấp, đoàn xe ùn ùn hú còi cảnh báo, nối đuôi nhau như một con rồng lớn, hùng dũng oai vệ tiến vào đường lớn.
Quan Lập Thành yên lặng kề sát vai tôi, làn khói giống như một bức màn nhiệt từ trên trời rơi xuống, siết chặt lấy tôi. Anh ấy dường như nói gì đó, mỗi mỏng mấp máy: “Tôi nói dối rất nhiều, chỉ có một câu là thật. Tôi thích em.”
Tôi đờ ra tại chỗ, dòng người tấp nập nhốn nháo, chen lấn xô đẩy tôi, tôi ngơ ngác nương theo dòng người nhấp nhô lên xuống.
Phong hoa tuyết nguyệt lại buồn cười như thế. Như thể một nhát dao cứa vào trái tim non nớt, sắc bén, cứng cỏi, lạnh thấu xương.
Mỗi lần chạm đến, lại nóng rát đau đón.
Tiếng reo hò đột ngột dừng lại khi chiếc xe cuối cùng rẽ vào ngõ hẹp. Những tiếng xì xào huyên náo cũng dần dần lắng xuống, gần như im phăng phắc. Một đôi mắt không có ý tốt dừng tại đuôi xe tăng màu xanh đậm, dán chặt vào váy áo tung bay của tôi.
Phía sau là một vị phu nhân rình rập kéo theo nữ quyến đi cùng liếc tôi khinh thường: “Thủ trưởng Quan đối xử chân thành với cô ta, cô ta lại tính kế bỏ chạy, trong giới chúng ta ai không biết là cô ta nɠɵạı ŧìиɧ, phóng đãng thành thói khi còn là tình nhân của Thẩm Hạo Hiên, bà Mạnh đã nhắc nhở tôi, giữ người đàn ông của mình cho chặt, đèn chưa cạn dầu không khéo có thể đốt cháy nhà đó.”
Bà Bạch mất kiên nhẫn chen khỏi khán đài, lạnh lùng đáp lại: “Vợ chồng như chim rừng, gặp họa mạnh ai nấy chạy. Thủ trưởng Quan liên tục thăng tiến, trung ương cũng đã ra tuyên bố rồi, bà Quan cũng không ngốc, nếu cô ấy lòng dạ ác độc, lại chế tiền đến tay sao? Đàn ông lúc sa sút cũng bỏ chạy, lúc lên như diều gặp gió cũng bỏ chạy, cô ấy ắt không có được vị trí như bây giờ.”
Vị phu nhân kia kỳ quái mỉa mai: “Theo như tôi nhớ thì Bà Bạch cùng bà Quan đây đều có quan hệ tốt với cô Trình, bà nịnh bợ cô ấy để tìm đường thoát cho chủ nhiệm Bạch, đặt cược sai chỗ đã đành, cô lại rộng lượng đến thế.”
Bà Bạch nhanh chóng ngăn lại: “Ông Bạch nhà tôi dựa dẫm cấp trên không giấu không diểm, chỉ cầu bình an suôn sẻ, còn quang minh lỗi lạc hơn bọn tiểu nhân hai mặt nhiều.”
Vị phu nhân vẫn muốn tranh cãi, lại bị người đi cùng nhắc nhở, kéo xuống ghế ngồi cho khách.
Bà Bạch mở ô ra che trên đầu tôi, hộ tống tôi đi qua con đường có cảnh sát vũ trang: “Phường chợ búa khua môi múa mép, dát vàng lên mặt, thật đáng xấu hổ, bà Quan đừng so đo
Tôi thấm thía nói: “Sóng to gió lớn gì tôi cũng đã trải qua, những lời đồn đại như vậy, tôi không hề để tâm
“Thật ra.." Cô ấy ngập ngừng một lúc mới mở lời an ủi tôi: “Việc thủ trưởng Quan đúng hay sai, tôi không có quyền phán xét. Xem những quan chức cấp cao đều cá mè một lứa, anh ấy lại không ham mỹ sắc, yên phận trong sạch, đúng là hiếm thấy.”
“Hôn nhân trên danh nghĩa là một loại cực hình. Đàn ông tốt chí ở bốn phương, anh ấy không sa vào nữ sắc, nhưng mỗi ngày tôi đều thấy oán giận.” Ưu tư của bà Bạch trong lòng tôi hiểu rõ, tôi vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy: "Lập Thành được điều động rời Long Giang, Phó bí thư Mạnh tạm thời gữ chức bí thư, ban lãnh đạo mười bốn người, Viện trưởng Viện kiểm sát Thẩm Hạo Hiên là người đứng đầu ba bộ phận, kéo dài thời gian anh ta được bổ nhiệm lên tỉnh ủy. Chủ nhiệm Bạch sẽ khó mà chèo chống, tôi sẽ nghĩ cách, cố gắng hết sức bảo vệ con thuyền này.
Bà Bạch không nhận ý tốt của tôi, cô ấy lắc đầu: “Về phần bà chủ Bạch đây, tôi và chồng tôi không nhìn lầm người. Cô đã khó bảo đảm cho bản thân, không cần nhọc lòng lo cho chúng tôi. Có tin tức ngầm, trong mười năm Kiều Tứ bị bắn chết, các lão đại hắc đạo trong nước hành quân lặng lẽ, các thành trấn tuyến hai ba bị tiêu diệt toàn bộ. Hà Bắc, Lâm Tây, Đông Lâm, những thổ phỉ danh hào xếp phía trên, lớn nhỏ không ngừng chèn ép. Ông chủ Trương và Giám đốc Thẩm nắm giữ ba tỉnh Đông Bắc, vốn dĩ mục tiêu diệt trừ là Lâm Hào Kiện, cô Cửu, lão Cừu, ba người này bỗng dưng xuất hiện, chia cắt nửa giang sơn, trung ương đãnghe tin từ lâu, dù sao Giám đốc Thẩm cũng có gia tộc quan chức chống lưng, lại cưới một cô vợ tốt, xô nước bẩn hắt lên, Văn Ngọc Tường và Văn Mạnh Hùng hứng trọn, anh ta lại lặng lẽ chuồn mất.
Nhà họ Thẩm dòng dõi quý tộc, gia thế hiển hách nửa đời người, Thẩm Quốc Minh buông tay nhân thế, trung ương cũng buông xuôi, không lẽ để huyết mạch là họ Thẩm không người nối dõi? Vậy tất cả công sức của Thẩm Quốc Minh không phải đều đổ sông đổ biển sao? Đầm nước này càng sâu, trung ương càng kiêng kị, càng muốn lấp nó lại, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Giám đốc Thẩm quả đúng là suôn sẻ, có Phật gia giúp đỡ hắn. Ông chủ Trương từ trong ra ngoài đều khó mà thoát tội, anh ấy bị bắt làm gương, hắc đạo ở Đông Bắc hưng thịnh nhất, đương nhiên là ung nhọt bày ở chỗ sáng, phải giải quyết sớm trừ hậu họa.
Tôi kinh ngạc: “Thẩm Hạo Hiên có liên quan đến hắc đạo, trung ương biết rồi sao?”
“Tám chín phần mười là vậy. Không tra thì không nói, nếu đã tra còn giấu diểm được sao? Ủy ban Thanh tra và Cục chống tham nhũng cũng không phải mù.”
Chiếc Champagne Audi ở góc đường nháy đèn hai lần, Chủ nhiệm Bạch vẫy tay thúc giục sau cửa kính, bà Bạch liếc qua một chút: “Bà Quan, cô hãy bảo trọng.”
Tôi cười nói nhận lời chúc của cô ấy. Dường như cô ấy tiếc cho tôi, nhưng lại không dám nói, mặt ủ mày chau ngồi vào xe.
Tôi lơ đãng quay người, rừng cây xào xạc, tiếp đó xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn, cô ấy tháo mũ xuống nhìn tôi, tôi giật mình, kinh ngạc nhìn cô: “Cô không chết?”
Tề Kỳ đã cởi bỏ phục trang đẹp đế cùng vàng ngọc hoa lệ xa xỉ ngày xưa, cô để tóc dài, lần trong đám người theo dõi toàn bộ lễ nghi mà không bị ai phát hiện.
Cô nháy mắt, vội vàng lẻn vào góc tường ghồ ghề, tôi theo sát phía sau. Cô đứng quay lưng về phía tôi, thâm trầm nói: “Quan Lập Thành trói tôi lại muốn diệt khẩu, Thẩm Hạo Hiện đã cứu tôi.”
Đúng như tôi dự đoán, Quan Lập Thành vắt chanh bỏ vỏ, chiêu này thật giống với tác phong của anh ấy. Nhưng Tổ Tông lại tự chuốc lấy phiền phức, hãng tay trên Quan Lập Thành. Anh ta không ngốc, cũng lười gây thêm rắc rối, cả gan vuốt râu hùm nhất định là có ý đô.
“Cô và anh ta có giao dịch gì sao?” Cô ấy không phủ nhận: “Sự việc có biến, Thẩm Hạo Hiên cũng cần những tài liệu có ích. Quan Lập Thành huấn luyện Nguyễn Lâm Dĩnh, Nguyễn Lâm Dĩnh tiếp xúc với tôi, tôi nhiều ít cũng cảm thấy sự tình không đơn giản. Anh ta muốn gϊếŧ tôi, tôi hận anh ta, cô Trình, đàn ông bao nuôi cô, đều khôn khéo không kém gì nhau.”
Tôi không lên tiếng, nhìn chằm chằm chân phải cô ấy, Tề Kỳ lúc bước đi, mắt cá chân không vững, khập khiễng như bị đánh tàn phế.
“Quan Lập Thành thăng chức lên Thứ trưởng, muốn kéo anh ấy ngã ngựa là chuyện không thể.”
Cô gảy gảy chiếc khuyên tai hoen gỉ, chiếc khuyên tai dính máu, thời gian này hẳn cô sống không dễ dàng: “Phải rồi, thay vì ngồi chờ chết chi bằng liều một phen, có gì sai sao?”
“Thẩm Hạo Hiên muốn đối đầu với Quan Lập Thành, sao anh ta lại từ bỏ ý định?”
Tề Kỳ bẻ một nhánh cây nguyệt quế: “Anh ta không phải muốn đối đầu với ai, mà là muốn ngồi trên cái gì. Quan Lập Thành hứa hẹn sẽ hỗ trợ hắn lêи đỉиɦ cao, là cơ hội tốt ngàn năm có một. Nếu Thẩm Hạo Hiên lại không thức thời, anh ta có thể làm vua một cõi trong bao lâu nữa?”
“Hứa hẹn?” Tôi có dự cảm không tốt, sự hợp tác giữa hai người này e là có liên quan lớn đến khoang thuyền của Trương Thành Nam.
Tôi cảnh giác nhìn Tề Kỳ: "Rốt cuộc cô có ý gì?”
Cô chỉ chiếc Volkswagen Santana đang đậu ở chỗ khuất: “Cô Trình đi với tôi, sẽ biết ngay thôi.”
Cô ném ra một câu rồi nghênh ngang rời đi, bước chân nhanh và gấp. Tôi và cô ấy không thù không oán, cô ấy không có lí do gì hại tôi. Tôi không lên tiếng, im lặng theo sau cô ấy.
Xe đi qua con đường nhỏ quanh co và khu dân cư đổ nát. Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở một quán trà trang nhã dưới chân biệt thự suối nước nóng vùng ngoại ô. Trùng hợp đây cũng là điểm dừng cuối của buổi lễ diễu hành của Quan Lập Thành. Một chiếc Mercedes đậu ở khóc khuất trong sân. Nếu tôi nhớ không lầm, chiếc xe này là chiếc đi cuối cùng trong đoàn xe. Mặc dù Quan Lập Thành đã nắm chắc trong tay chức Thứ trưởng, nhưng vẫn phải cẩn thận. Anh ấy đi gặp Tổ Tông, kẻ ngoài cuộc tâm cơ có thể thêu dệt nên mấy chục câu chuyện, miệng đời đáng sợ, anh ấy che giấu cũng là hợp tình hợp lý.
Tề Kỳ dẫn tôi đến phòng riêng 201, chỗ này nằm ở cuối hành lang, yên tĩnh hẻo lánh, khách hàng và nhân viên phục vụ ra vào đều sẽ không phát hiện ra nếu không chú ý nhìn kĩ.
Cô hất cằm: “Tôi chỉ có thể giúp cô đến thế này thôi. Những con kiến nhỏ bé có thể đánh sập tòa nhà chọc trời mà không hề báo trước. Trương Thành Nam thường giấu dốt, anh ta không tránh khỏi bỏ sót nhi đầu mối không đáng kể, những lời nịnh hót như viên đạn bọc đường, cô có chắc rằng anh ta chưa từng mất phương hướng để kẻ thù có cơ hội lợi dụng không?”
Cô cởi bỏ khăn lụa màu be trên cổ: “May mà anh ta không tới nỗi không vực dậy được, chỉ là khả năng xoay chuyển tình thế thoát khỏi cơn sóng dữ, cô Trình đây mắt sáng như đuốc tự mình hiểu lấy, anh ta nắm chắc được bao nhiêu phần.
Một phần cũng không có. Quan Lập Thành không cần phải lừa tôi.
Ma Cao không thuộc quyền cai quản của Đông Bắc, Hà Bắc thấy Đông Bắc nhòm ngó xung quanh,tùy tiện làm chim đầu đàn thì quá cực đoan, kiếm không được món hời, cũng dừng bước ở bên ngoài. Trương Thành Nam mới có thể thu gom món lợi từ việc buôn ma túy, khí thế bừng bừng mà vơ vét tư bản.
Bước chân vào lãnh thổ Đông Bắc, sơ hở và điểm yếu của anh ta càng phơi bày rõ ràng.
Tôi không thể không hoài nghi, mọi việc ở Ma Cao đều thuận lợi, liệu có phải là mồi câu của Quan Lập Thành không, nếu không anh ấy làm thế nào đánh cắp khoang thuyền, để Tổ Tông chiếm chớp được thời cơ.
Tôi âm thầm kinh ngạc, đối diện phòng riêng là một hồ suối phun thả cá vàng, ánh đèn chập chờn, trông rất đẹp mắt. Vì vậy cửa để mở, một bức bình phong dựng thẳng, có thể nhìn thấy đường nét mờ ảo của bức tranh mĩ nữ, mơ hồ không chân thực, cũng không thể nhận rõ.
Ấm trà trên lửa than đã vơi đi phân nửa, bọn họ nói gì với nhau tôi không nghe rõ, trái lại bầu không khí rất kì lạ.
Quan Lập Thành thận trọng từng bước, đào hố đợi người ta nhảy vào, Tổ Tông cười mà như không cười, anh ta cầm ly trà lên: “Tham mưu trưởng ý tại ngôn ngoại, tôi nghe không hiểu.
Quan Lập Thành vẻ mặt thâm sâu khó dò: “Viện trưởng Thẩm đã không hiểu, tôi cũng không còn gì để nói. Người không chung đường khó hợp tác với nhau. Tôi đã bày ra một con đường rộng rãi, anh chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, anh không đi, vậy không thể trách tôi.”
Tổ Tông vuốt nhẹ nắp ly cân nhắc: “Tham mưu trưởng quả là người thẳng thắn”
“Con hổ lạc xuống đồng bằng Trương Thành Nam vẫn nuốt không trôi cơn giận, huống hồ anh ta ở lại Ma Cao thì thế nào, chúng ta vẫn truy đuổi ráo riết, anh ta không thể sống yên ổn. Trái lại chờ ngày khải hoàn, không bằng liều chết đánh cược một lần. Có thể xoay huyển hay không, anh ta nên biết rõ, dưới sự kiểm soát của vô số viên đạn từ hai sở, cơ hội lật ngược tình thế là vô cùng mỏng manh. Giám đốc Thẩm nằm chắc thời cơ, việc anh cần làm là...
Quan Lập Thành nghiêng ấm trà, dòng nước đều đặn rót vào lỵ, anh ta thong thả ung dung phun ra sáu chữ: “Lửa cháy thêm dầu, tận diệt.”
Tổ Tông sao có thể không ôm dự định này, nhưng người đột nhiên nhiệt tình không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm, anh ta đề phòng liếc nhìn Quan Lập Thành: “Mục đích của anh.”
Người kia mỉm cười uống trà: “Trương Thành Nam cùng đường bí lối, Bảo Ái sẽ đến nương nhờ tôi.”
Vật đổi sao dời, Quan Lập Thành đã không còn là người cẩn trọng dè dặt nấp dưới bóng Thẩm Quốc Minh ngày xưa, anh ấy không hề che dấu dã tâm đoạt được giang sơn mĩ nhân về tay.
Tổ Tông cười nhạo: “Trình Bảo Ái theo tôi hai năm. Sự cứng đầu của cô ấy tôi rõ ràng nhất. E là anh đợi không được cầu xin của cô ấy đâu.” Quan Lập Thành đặt ngón trỏ lên môi di di: “Cuộc sống hô mưa gọi gió áo cơm không lo sẽ làm người ta sinh ra biếng nhác, đặc biệt là phụ nữ. Khi Trương Thành Nam trong tay không còn gì, ăn bữa nay lo bữa mai, tất thảy sự không cam lòng, nhục nhã, du͙© vọиɠ sẽ nảy sinh, rồi phá hoại. Có lẽ cô ấy hoàn toàn trái ngược với những người phụ nữ khác, ngoại lệ là sự bướng bỉnh cố chấp của cô ấy, có thể thay đổi được.”
Nói đoạn anh ta buông tay, cái lý trong lòng bàn tay lập tức rơi xuống, nháy mắt vỡ tan tành, nước trà màu nâu chảy tràn trên nền đá cẩm thạch, rõ ràng là vẻ anh tuấn phấn chấn bừng bừng, phản chiếu trên vũng nước lại là khuôn mặt tà ác làm người ta hoảng sợ.
“Tôi vẫn luôn nhất quán thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, đến hôm nay thế cục hỗn loạn đã dịu đi, các bên đã đầu hàng, tôi đến thủ đô nhậm chức, Giám đốc công an Thẩm ở Đông Bắc