*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Người cảnh vệrót một tách trà mới đưa cho Thẩm Quốc Minh, ông ta hất nó ra và nhìn tôi không chớp mắt: “Trình Bảo Ái, mặc dù cô là kiếp gái giang hồ nhưng tôi rất khâm phục thủ đoạn và và tầm nhìn xa trông rộng của cô. Gia thế, gia cảnh, quan vị, dã tâm của Quan Lập Thành đều không phải quá tốt hay xuất sắc, thậm chí là rất tệ hại nhưng cô lại nhìn trúng anh ta. Trương Thành Nam kiêu căng, ngạo mạn còn tệ hơn anh ta rất nhiều.”
Tôi im lặng quan sát địa hình xung quanh: “Tất cả bọn họ đều không thích vẻ về ngoài. Trước khi bụi đất lắng xuống, bí thư Thẩm dự liệu Trương Thành Nam sẽ phất lên lần nữa và Quan Lập Thành sẽ thế chỗ của ông?”
Thẩm Quốc Minh hơi thất vọng nhưng nhanh chóng bị sự thích thú thay thế: "Vậy thì đã làm sao, bọn chúng sớm muộn gì cũng đánh nhau, tôi khống chế cô nên chưa chắc đã là không có đường ra.”
Tôi ha ha cười lớn, làm đôi hoa tại lắc lư: “Bí thư Thẩm sao lại có thể ngu ngốc vào thời điểm quan trọng này?”
Với thân phận của Quan Lập Thành, chẳng lẽ tôi không thể có một đội người đi theo để bảo vệ sao? Dưới tay Trương Thành Nam có 1.400 người, chẳng lẽ không có được 8 người để đi cùng tôi sao? Tại sao tôi lại một mình, để lính canh của ông lợi dụng được sơ hở? Trùng hợp sao? Cô khen tôi lợi hại nhưng tôi lại dễ dàng rơi vào bẫy của ông như vậy. Không phải là ông đã khen nhầm người sao?”
Thẩm Quốc Minh cầm đầurồng trên cây chống nạng và quan sát tôi. Nếu không có việc gì thì tôi sẽ xoa làn da bầm tím của mình: “Tôi là một để trao đổi trong cuộc chiến tuyệt vọng của bí thư Thẩm Giá trị của tôi thế nào không nói ai cũng biết. Người vợ trên danh nghĩa Quan Lập Thành là con bài giúp tôi có thể tung hoành. Tôi gặp phải rắc rồi nhưng anh ta thấy chết không cứu, bao nhiêu công sức xây dựng hình ảnh của anh ta không phải là công cốc sao? Một người vinh hai nhục hai người đều liên quan tới nhau, anh ta bảo vệ tôi, tôi trung thành với anh ta, mỗi bên đều có được lợi ích. Chỉ cần sợi dây này không đứt, con kiến cũng không thể tách ra được.
Tôi từ từ bước đến khung cửa sổ đã cũ nát: “Tôi là ai, trái tim của tôi thuộc về ai, trong vòng xoáy tranh chấp này, tôi không là ai cả. Quan Lập Thành không hề nhỏ nhen, anh ta muốn hai bên tôn trọng nhau thì tại sao lại cưới tôi?”
Tôi nói chuyện bình thản, không toàn không để ý những những rào cản, nghi kỵ mà vợ chồng tôi dựng lên. Tin đồn ở vùng đông bắc này như ngọn lửa cuồng nộ, bọn họ tung tin đồn thất thiệt rằng tôi lẳиɠ ɭơ, hầu hạ cùng một lúc ba chồng, làm tôi tủi nhục vô cùng. Nhưng tôi chưa bao giờ thắc mắc về sự cách biệt của tôi và Quan Lập Thành, chúng tôi càng yêu nhau hớn, những người đó ghen tị, ghen tị với sự may mắn của chúng tôi. Kỹ thuật diễn xuất của chúng tôi xuất sắc như vậy đấy.
Tôi xoa những chiếc ngô đồng vươn vào trong lớp cửa kính: “Tôi đã nắm được điểm yếu của anh ta. Điều anh ta sợ nhất bây giờ là bí thư Thẩm sẽ sống quay trở lại, tiết lộ bí mật anh ta một bước lên mây, đến lúc đó tôi sẽ là người xung phong đầu tiên, chấp nhận có 50% là sẽ chết. Anh ta nghĩ tôi tài hèn trí mọn
Nên đổi tôi cho Trương Thành Nam lấy một cơ hội sống sót, tôi còn không biết rõ anh ta sao? Anh ta đã quyết định thì không thể thay đổi. Quan Lập Thành muốn lấy được mạng sống của anh ta thì có đến bảy phần là tôi giúp anh ta. Rõ ràng anh ta phải ghi nhớ công lao của tôi.
Kết cục tồi tệ nhất của Trương Thành Nam cũng không đến mức chết không có chỗ chôn. Còn ba phần còn lại tôi cho bí thư Thẩm để thở thoi thóp.”
Tôi từ từ quay người lại, đến gần ông ta đang vô cùng tệ hại: “Bí thư Thẩm.”
“Ông anh minh một đời, vàng bạc chất đống trong nhà, đường đường là một thứ trưởng có vô số người bao quanh, vừa gọi là có trăm người nghe. Vậy mà bây giờ lại phải trốn trong rừng sâu, uống thứ trà này? Ông có thấy nhục nhã không? Có thấy vô dụng không? Có chịu được không?”
Tôi ngắt cái lá, dẫm nát dưới lòng bàn chân: “Nếu ông có thể ra nước ngoài thì tất cả mọi người đều vui mừng. Quan Lập Thành sợ ông quay trở lại nên anh ta phải tạm thời giữ lại Trương Thành Nam để làm đồng minh. Tôi đã đạt được mục tiêu của mình. Việc ông xuất cảnh không thành công hay bị quản thúc nhà tù thì đó cũng là kết cục của ông. Quan Lập Thành lên được chức phó thứ trưởng, nắm giữ được một nửa binh quyền. Anh ta đánh tráo mọi thứ, ông chết bắn trên bức tường cao, mọi chuyện như vậy không phải hợp lý sao?”
Thẩm Quốc Minh tức giận với những gì tôi nói, mặt ông ta đỏ lên, ông ta vỗ ngực ho khù khụ: “Muốn gϊếŧ tôi sao, cậu ta không có khả năng này.
Ta khinh bỉ chế nhạo: “Ông đừng chém gió nữa, đến thằng ngốc ngoài đường cũng biết tìm được người trút giận mới là vui nhất.”
Thẩm Quốc Minh im lặng nhìn tôi: “Suy cho cùng, ông muốn tìm một khẩu súng và đặt dưới họng Quan Lập Thành, anh ta không nghe theo thì ông cũng có tự tin để lật mặt”
Tôi cười rạng rỡ: “Bí thư Thẩm, cây đổ thì bầy khỉ tan, oán hận của ông vẫn còn rất sâu. Trình Bảo Ái tôi nhận rồi không phải tốt sao? Nhìn thấy anh ta tiêu dao đắc ý, ông có nuốt trôi được cục tức này không?”
Tôi nhìn cảnh vệ của anh ta: “Bọn họ hữu dũng vô mưu, cũng không có tác dụng gì. Những người thân tín của bí thư Thành cao quý hơn tôi sao? Chuyện này chỉ có tôi là thích hợp nhất.”
Thẩm Quốc Minh họ càng ngày càng mạnh, ông ta lần mò đến chỗ tách trà vừa bị vứt bỏ: “Cô giúp tôi thế nào?”
“Điểm yếu của Quan Lập Thành, chắc là bí thư Thẩm có.” Động tác của ông ta dừng lại.
Tôi sợ ông ta suy nghĩ lại không hợp tác nữa, tôi nhận lúc ông ta còn chưa nghĩ kỹ nói luôn: “Bí thư Thẩm vẫn còn nước còn tát, ông còn trông chờ được vào ai? Bên ngoài tình hình thay đổi, nhà họ Thẩm suy tàn. Con trai ông năm lần bảy lượt đều nhượng bộ, ông còn mơ tưởng gì nữa?
Thẩm Quốc Minh đóng nắp cốc và hít một hơi thật dài: “Tại sao tôi phải tin tưởng cô?”
Tôi nghịch chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út: "Bí thư Thẩm phải hành động quyết đoán, nếu không ngôi vị bí thư tỉnh ủy sẽ sớm vuột mất. Những người thèm muốn nó thì nhiều lắm.” Tôi lén nâng mí mắt lên: “Đại nạn đến trước mặt, nếu ông không tin tôi thì tin ai cũng được, chỉ cần làm được là được. Ông tự suy nghĩ đi.”
Thẩm Quốc Minh buông lỏng tay, chiếc cốc sứ vỡ toang, nước bắn vào trong, giống như axit sunfuric bắn vào tim, bùng cháy dữ dội.
Ông ta gật đầu với tôi: “Cô đến đi.” Tôi bình tĩnh bước đến gần ông ta và cúi người xuống gần môi ông ta. Ông ta lẩm bẩm một câu, rất nhỏ, gần như không thể cảm nhận được, tôi gần như không thể nhớ được một từ nào.
Tôi đứng thẳng người lại, ông ta nhìn hai bóng đen đan xen nhau trên mặt đất: “Trình Bảo Ái, tôi rất thích cô. Cô đẹp dã man, lại còn quyến rũ, thông minh lanh lợi, giống hệt như người phụ nữ tôi đã gặp khi còn trẻ.
Hốc mắt sâu hoắm của ông ta bốc lên hơi nước, giống như chập chững bước đi mà không có lựa chọn. Bạn mở ra được một góc của nó, trải qua con đường và phát hiện ranó không giống như những gì bạn đã tưởng tượng vậy thì bạn chỉ có thể tiếp tục che đậy tội lỗi của mình, càng tích càng nhiều.
Trong lúc Thẩm Quốc Minh hồi tưởng lại ký ức, tiếng còi cảnh sát vang lênrung chuyển bầu trời bao la, mòng biển và chim bay lượn trên bầu trời, chim quạ bay vυ"t, lá cây quay cuồng, khắc họa bức tranh luyện ngục vô cùng ly kỳ dưới màn đêm đầy sóng gió.
Năm chiếc xe cảnh sát lái xuống dốc phía Tây, và năm chiếc xe jeep quân sự lái khỏi khỏi dãy núi phía Đông, tiếng gầm rú vang lên dữ dội giữa vùng ngoại ô phía Bắc không có bóng người. Thẩm Quốc Minh gần như bị điếc, sự ngột ngạt dữ dội và sự khẩn cấp từ mọi hướng truyền đến nhưng ông ta vẫn bất động, ông ta chống một tay lên lưng ghế, cơ thể bơ phờ và rũ rượi. Xe cảnh sát và cảnh sát vũ trang từ sang tiến đến lại gần, xông vào không gian yên tĩnh. Dưới bóng cây, mặt trời lặn đã lặn từ lâu,
Những ngôi sao thưa thớt bao phủ tòa nhà khiến nó như một lăng mộ. Những dây leo khô héo, những cây cổ thụ và những con quạ như trong ngày tận thế.
Quan Lập Thành chắp tay sau lưng, ánh trăng bàng bạc, đôi mắt thâm trầm trắng như tuyết, bộ quân phục màu xanh đậm chìm vào màu trắng sữa vô tận. Tôi và anh ta đứng từ xa nhìn nhau, cảm giác mơ hồ và trống rỗng khiến tôi thấy Quan Lập Thành dịu dàng, nho nhã, vẻ đẹp như một miếng ngọc làm chấn động thiên hạ.
Súng bắn tỉa bắn xối xả trên đá ngầm khô cạn và giếng nước, nhắm vào khu vực tầng ba cách đó 80 mét, Quan Lập Thành và Thẩm Quốc Minh cùng đằng đẳng sát khí, hai bên đứng đối mặt nhau và nói câu đầu tiên.
“Bí thư Thẩm chịu khổ rồi.”
“Tham mưu trưởng Quan gặp chuyện mừng rồi.”
Đèn pin soi lúc lên trên lúc xuống dưới, thấp thoáng nét cương nghị của Quan Lập Thành: “Niềm vui của tôi là do Bí thư Thẩm nhường chức lại cho người hiền. Ông đúng là một người sáng suốt.”
Thẩm Quốc Minh cười gằn: “Cậu như vậy thật không biết xấu hổ, vô liêm sỉ đến mức vẫn có thể bình thản như vậy thật khiến tôi kinh ngạc."
Quan Lập Thành không cáu gắt hay tức giận, từ đầu đến cuối luôn ôn hòa và khiêm tốn: “Tham nhũng là điều cấm kỵ của chính trị. 900 triệu tài sản của bí thư Thẩm không rõ nguồn gốc và đến 20 cô nhân tình có thể tìm ra tung tích. Tội ác của ông chất chồng như vậy, bây giờ ông cũng chỉ là gieo nhân nào gặt quả đó thôi.”
“Quan Lập Thành.” Thẩm Quốc Minh châm chọc ngắt lời anh: “Tay anh có sạch không? Mới hai mươi ba tuổi mà tay cậu đã làm bẩn. Cậu là người rõ nhất nguyên nhân cái chết của vợ tôi. Cậu làm hại lãnh đạo, khống chế cấp dưới, độc chiếm công lao, ám toán Tham mưu trưởng tiền nhiệm. Ai cản đường cậu thìcậu một bước không nhường, người làm cản trở tương lai của cậu thì cậu chém gϊếŧ không tha. Tôi làm việc xấu một cách đường đường chính chính, còn cậu giả vờ lương thiện nhưng cậu bất trung, bất nghĩa, bất hiếu. Cậu nhất định sẽ gặp phải quả báo.
Trên mặt Quan Lập Thành không có biểu cảm gì, thái độ vẫn y như cũ. Anh ta làmột vị quan không màng danh lợi, chân thành liêm khiết, nổi tiếng trong sạch trong quân đội, hiệu lệnh phát ra người khác không dám không nghe. Anh ta không ham mê mỹ sắc, nghiêm khắc với bản thân mình, bước lên từ trong hố bùn, chiến công xuất sắc, mọi người đều nghe theo.
Thẩm Quốc Minh không còn gì để lên án, sức lực ông ta đã cạn kiệt, chỉ còn chút hơi tàn để sống lay lắt và hấp hối. Lông mày của Quan Lập Thành hiện lên một tia châm chọc đầy ẩn ý: “Bí thư Thẩm đúng là có con mắt tinh tường, nhìn được tận sâu vào đối phương như vậy!
Anh ta cởi đôi găng tay nhung trắngđưa cho Trương Minh rồi tiến lên vài bước: “Đáng tiếc là thắng làm vua, thua làm giặc, thể lực của bí thư Thẩm đã mất, ông thua rồi. Kẻ thắng làm vua, bây giờ ba tỉnh phía Đông nằm trong sự quản lý của Quan Lập Thành tôi. Nhớ năm đó bí thư Thẩm tập quyền chuyên chính, quyền lực nghiêng hẳn về một bên nhưng cũng may ông là quan văn, trung ương thấy ông vẫn còn chưa uy hϊếp đến thủ đô nên cho ông một chút danh vọng. Nhưng ông không biết giữ mình, lại càng hành động ngông cuồng, tin tức đồn ra bên ngoài thì không thể thu hồi lại được nữa. Cấp trên cũng đã có ý loại bỏ ông rồi, vua muốn thần chết, thần không chết không được. Tổ của ông vỡ nát nhưng vẫn còn một quả trứng lành. Tôi không ghi nợ cũ, đối xử khoan dung để đám người của ông vẫn còn giữ được một chỗ. Chuyện ác của bí thư Thẩm không ai không biết, tôi xử lý đống hỗn độn của ông, mọi người đều ca ngợi công đức của tôi, là ông đã bày tiệc sẵn cho tôi, tôi nên cảm ơn ông mới phải.”
Anh ta vẫy tay ra lệnh, Trương Minh lấy ra một bình rượu từ thùng xe jeep, anh ta nâng nó lên và ném đi. Cảnh vệ phục vụ Thẩm Quốc Minh đang đứng trong góc bắt được nó. Quan Lập Thành thản nhiên thảo những chiếc đinh màu hổ phách bạc của chiếc băng tang: “Tôi tiễn bí thư Thẩm một đoạn. Chuyên cơ và đồ đạc nhất thời tôi không tiện cử đi, tôi đã tìm thấy loại rượu Đỗ Khang mà ông thích rồi.”
Thẩm Quốc Minh liếc nhìn bình rượu thơm ông ta hừ lạnh lùng: “Người trên thế gian này bị anh che mắt lừa gạt do không biết sự xấu xa của cậu. Cậu định gài bẫy tôi sao, rượu này nhất định có vấn đề, định sắp đặt để nói rằng tôi tự sát sao? Quan Lập Thành, cần gì phải thế, tôi đi rồi cũng không ảnh hưởng đến cậu. Tôi đợi Hạo Nhiên báo mối thù gϊếŧ mẹ, là cậu ép tôi đến bước đường cùng này. Tất cả những món nợ này nó nhất định sẽ trả.
Hơi thở ông ta mỏng như một sợi tơ, cả người gần như trong suốt. Tiếng cười của Quan Lập Thành vang lên rất rõ ràng, giống như một thanh kiếm sắc nhọn đâm mạnh vào ngực Thẩm Quốc Minh: “Bí thư Thẩm đã nuôi dạy được một đứa con ngoan, biết tố cáo bố mình vớiỦy ban Kiểm tra Kỷ luật. Công đầu này nhất định là của anh ta, còn chuyện thu xác, anh ta nhất định phải làm rồi. Nếu bí thư Thẩm còn sống mà mình thấy anh ta, tôi khẳng định rằng ông chết không nhắm mắt.”
Bây giờ mọi thứ đã quá muộn, ông ta đã làm xong mọi chuyện.
Sống chết không còn quan trọng với ông ta nữa.
“Mẹ cậu là gái điểm. Bố cậu là ai cậu cũng không biết, người ra vào phố Tứ Thủy nhiều như vậy, cậu có lẽ là một đứa con hoang, đến thế gian này nhưng cũng không có họ hàng Tổ Tông. Cậu là trò cười buồn cười nhất trên thế giới này. Trong chính trường cậu không ngóc nổi đầu lên đầu.”
Sắc mặtQuan Lập Thành thay đổi, lúc trướcanh ta luôn thờ ơ nhưng giờ gân xanh nổi chồng trên trán, bàn tay ở bên cạnh run lên, trong một giây phút tôi thấy anh ta rất đáng thương.
“Bí thư Thẩm, ông không xứng với sự chói lọi của thế hệ chúng tôi. Tôi luôn kính trọng kỷ luật đảng và quốc huy. Tôi sẽ cố gắng hết sức để mặc bộ đồng phục tham mưu trưởng này cho đến ngày mất. Xuất thân của tôi không ra gì nhưng không sao cả, nhà họ Quan cũng đã nở mày nở mặt rồi.”
Khuôn mặt căng cứng của Thẩm Quốc Minh hằn lên một vết nứt, ông taloạng choạng ngồi trên ghế, rồi thở dồn dập: “Tôi đánh giá thấp cậu rồi Quan Lập Thành. Không ai có thể cạnh tranh với cậu ở vùng đông bắc này. Trong mắt cậu, chuyện coi thường cậu và những đồng liêu giống như một trò hề đúng không?”
Ông ta run rẩy đứng dậy, người cảnh vệ cố gắng để đỡ nhưng ông ta lại đẩy ra. Những giọt nước mắt chảy dài trên bàn tay nhăn nheo của ông ta.
“Ông trời có mắt, tôi đã trả xong nợ, ngày này của cậu cũng không còn xa đâu.”
Cánh cổng sắt đổ nát đột nhiên sáng rực, ba chiếc Mercedes Benz màu đen lao vào tông vào trong cùng tiếng còi gấp gáp và tốc độ kinh hoàng nhanh. Tất cả lao về phía bên cạnh chiếc xe jeep quân sự của Quan Lập Thành.
Tiến Bình dẫn đầu nhảy ra khỏi ghế lái, anh ta cầ, một chiếc ô đen chống đạn, kính cần che đầu cho người đàn ông bước xuống khỏi xe. Quan Lập Thành không thèm liếc mắt nhìn, người tới là ai trong lòng anh biết rõ. Anh ta từ từ phủi đám tro tàn bám trên vai, vành ô nghiêng che đi đôi lông mày của Trương Thành Nam, khuôn mặt tuấn tú và kiên quyết của anh ta lộ ra vẻ sắc bén trước ánh sáng.
Bọn họ cao lớn vạm vỡ, dáng người gần như nhauđứng cạnh nhau, thoạt nhìn rất cân bằng, Trương Thành Nam xoa ngón tay cái, Tiến Bình châm một điều thuốc, để ở khỏe mỗi quan sát mọi chuyện, đứng ngoài xem kịch hay.
Quân lính đứng ngay bên dưới, nước đã ngập cổng thành.
Thẩm Quốc Minh đờ đẫn không nói được một lời, ông ta đã quá mệt mỏi. Bốn mươi ba năm chinh chiến, ông ta sống như một kẻ say, sống hồ đồ trong bóng tối của đống gươm kiếm, cuối cùng không đạt được gì, sức cùng lực kiệt. Ông ta không giãy giụa nữa, nhìn về phía ngọn núi nam đầy hoa hòe. Ông ta trịnh trọng thắt từng chiếc cúc áo của bộ quân phục, điềm đạm và ưu nhã, không khiêm tốn cũng không hống hách, ông ta nhìn cái chết bình tĩnh không chút lay động.
Chỉ đôi mắt già nua, đυ.c ngầu của ông ta còn ẩn chứa những lời tố cáo bất công. Nỗi nuối tiếc bình minh biến thành tro bụi khi ông ta chỉnh lại bộ quân phục.
“Thẩm Quốc Minh tôi lừng lẫy vùng Đông Bắc với những thành tích chính trị cao quý Nhưng tôi tự vấn lòng mình, tôi, xấu hổ với nhân dân, với kỷ luật đảng, với vợ con tôi, tôi không thể bù đắp được những điều đó, tôi càng xấu hổ với bản thân mình. Tôi không muốn ai đánh giá tôi, tôi là phó chủ tịch thường vụ trung ương, tất cả không đủ tư cách để kết tội tôi.”
Một điềm báo không lành bất ngờ ập đến, hai đồng tử tôi co lại, hai cảnh vệ lập tức tóm lấy ông ta nhưng đã quá muộn.
Thẩm Quốc Minh ngẩng đầu lên và cười lớn rồi lấy khẩu súng64 từ trong túi ra, nhét đầu súng vào miệng và bóp cò,máu bắn tung tóe lên bệ cửa sổ. Ông ta kiêu ngạo nhìn những ngọn núi lần cuối đời mình bằng đôi mắt không cam tâm và giận dữ.Đám đông đã từng giơ tay tung hô, cũng từng quỳ gối để mặc anh la hét nhưng hôm nay cuối cùng ông ta lại biến thành tù nhân, bị chính những người đó giẫm đạp lên xác.
Khi Thẩm Quốc Minh quỳ xuống, ông ta vẫn giữ một con dấu bổ nhiệm thứ trưởng.
Còi báo động đột ngột dừng lại.
Cảnh sát vũ trang bao vây bên trong và bên ngoài đều choáng váng, tất cả lần lượt bỏ súng xuống.
Tiếng chuông sớm và tiếng trống hoàng hôn, tất cả hưng suy đều có thời. Tiếng suối chảy róc rách trên sườn núi xào xạc.
Thẩm Quốc Minh sợ tội tự sát, qua đời ở tuổi 68.
Giấc mơ vĩ đại của ông ta đã bị tan ành bởi lòng tham. Điều vô lý là ông ta chưa bao giờ thực sự được ngồi lên đó dù chỉ một giây.
Quan Lập Thành im lặng nhắm mắt lại: “Không được để sống. Tôi trợn mắt hét lên rồi che đầu lại: “Bảo vệ Tham mưu trưởng Quan! Tay chân của Thẩm Quốc Minh vẫn còn một quả bom buộc ở bụng, bọn chúng muốn chúng ta phải chết chung”
Hai tên cảnh vệ không kịp phản ứng, hai phát súng vang lên, phát bắn rất chuẩn, đạn bắn ra ngoài, cột nhà đổ nát nhuốm đầy máu.
Tôi ngã trên túi vôi, vài cảnh sát vũ trang đứng bên cạnh sợ hãi đi xuống cầu thang. Cơ thể người vung vãi khắpkhu nhà xưởng đầy máu me. Một người đàn ông to lớn như vậy, Quan Lập Thành không nói một lời, Trương Minh không biết phải làm gì. Tôi hằng giọng để kìm nén sự nghẹn ngào và cơn hoảng loạn: “Bí thư tỉnh ủy Long Giang Thẩm Quốc Minh đã nhân cơ hội bắt cóc để tống tiền tôi. Tham mưu trưởng không sợ tội phạm, đứng giữa ranh giới sinh tử gây sức ép thuyết phục Thẩm Quốc Minh. Ông tabiết mình không còn hy vọng chạy trốn nữa nên đã nuốt súng tự sát. Trình báo lên trung ương”.
Lời nói của tôi không chút kẽ hở, một mũi tên trúng ba đích, bảo vệ được danh dự của trung ương, chặn miệng Thẩm Quốc Minh, tất cả mọi tội lỗi đều là của một mình ông ta, không có đảng viên nào cấp trên cục có liên quan tới. Quan Lập Thành cũng lập được công lao.
Trương Minh thở dài một tiếng: “Tôi hiểu rồi, thưa bà.” Trương Thành Nam, người đang đứng ngay gần đó đang ngậm mẩu thuốc lá, hai tay trông không vỗ lên tán tưởng: “Hay lắm, đúng là rất xuất sắc, xử lý rất nhanh chóng. Tham mưu trưởng Quan nếm mật nằm gai để đợi ngày này, có lẽ không chỉ có 10 năm.”
Quan Lập Thành cởi mũvà đầu ngón tay dừng trên quốc huy sáng chói: “Thẩm Quốc Minh đã chết, mọi người đều cảm thấy may mắn. Tôi dẫn quân đi để trừ hại cho dân, ông ta làm quan đã mấy chục năm, nay lại đi nhầm đường khiến tôi rất lấy làm thương xót.
Giọng nói của Quan Lập Thành nhẫn nại, sâu xa: “Nếu ông chủ Trương cũng có một ngày thất bại mất mạng như ông ta thì cũng là tự làm tự chịu”
Tôi đứng ở một bên, sắc mặt không thay đổi, ruột gan khó chịu như hít phải khí độc, hô hấp lên xuống phập phồng.
Trương Thành Nam gấp một nửa điếu thuốc và ném nó về phía dòng sông tối.
Hàng trăm người cũng đã có mặt, về tình về lý tôi không thể rời đi cùng anh ta. Sự đối đầu của anh ta và Quan Lập Thành che kín hết trước ánh mắt của tất cả mọi người. Tôi đứng trong trại, chọn Trương Thành Nam hay Quan Lập Thành cũng không được, tôi không được chút lợi nào... Tình hình chung đã thay đổi. Nền tảng của Trương Thành Nam ở phía Đông Bắc nhưng Quan Lập Thành cũng chưa chắc đã thua. Quan sát ở tầm vĩ mô và giữ cho sóng tên biển lặng là nhiệm vụ quan trọng nhận, nhất định phải có một bên án binh bất động.
Trương Thành Nam biết đó là kế hoãn binh của tôi, tôi và anh ta cũng ngầm hiểu điều này hơn nữa tôi làm việc tiện hơn. Bí ẩn do Thẩm Quốc Minh để lại có thể chứ Tiến Bình chứng đứng về phía về Quan Lập Thành.
và cần tôi âm thầm nắm lấy.
Tiến Bình kéo cửa xe, Trương Thành Nam ngồi trong chiếc Mercedes Benz và phóng đi. Cát bụi tung lên thành một bức màn đất mờ ảo. Màn đêm yên tĩnh, Long Giang vẫn như mọi khi, rực rỡ trong sắc màu xanh đỏ và cũng chật hẹpu ám.
Chuyện tôi mất hồn không liên quan gì đến Thẩm Quốc Minh, tôi thấy đáng thương cho tất cả những người trong trò chơi này. Không chỉ là tôi,Trương Thành Nam, người thoát khỏi cõi chết và cả Quan Lập Thành, người đã lấy lại vinh quang đã mất của gia tộc.
Chúng tôi là xiềng xích, đồng minh, kẻ thù và thuốc độc của nhau.