Chương 272: Hàn Phục Sinh sẽ làm việc cho tôi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi đi vòng qua phía sau Hàn Phục Sinh, bàn tay mềm mại sờ xoạng cổ và vòng eo anh ta, bắp thịt của anh ta rắn chắc mạnh mẽ, rất hoang dã, rất có vẻ quyến rũ của Quan Lập Thành.

Gió phất phơ trên làn váy, váy xanh xẹt qua ống quần anh ta, hình cung rộn ràng đẹp mắt, anh ta quay đầu, tôi chậm rãi chớp mắt đầy vô tội lại dụ dỗ.

“Cục trưởng Hàn, ý đồ làm quan của anh, là một bước lên mây rạng danh quê nhà, hay là đem lại hạnh phúc cho một phương?”

Anh ta không cần nghĩ ngợi đã nói: “Không thẹn với lương tâm. Quốc Hoa có hàng triệu quan chức, từ hạ sĩ trở lên trong quân khu và trên cả cấp phó của chính phủ, tất cả họ đều theo đuổi danh vọng và tiền tài, hơn nữa còn có thể thăng tiến và đạt được những hoài bão lớn lao, không có vận mệnh núp ở trong vỏ bọc chật hẹp, vật tẫn kỳ dụng, tôi thừa nhận.”

Anh ta có lẽ biết nó quá đường hoàng, nên lại bổ sung thêm: “Bí thư Thẩm đã giúp tôi ngồi vững trên ghế cục trưởng thành phố, nên chuyện vong ân phụ nghĩa, tôi e sợ mình sẽ bị chỉ tận nơi mà phỉ nhổ. Bà chủ Quan...”

Hầu kết anh ta nuốt ực một cái mơ hồ, tay trái tôi ôm anh ta, rồi ấn vào cục thịt nhô cao và trêu chọc anh ta: “Cục trưởng Hàn, vì sao Thẩm Quốc Minh điều anh tới Đông Bắc”

Anh ta cẩn thận nói: “Tôi không biết suy nghĩ của Thượng cấp.

Tôi ừm một tiếng: “Vậy mấy người hận gặp nhau trễ, ăn nhịp với nhau, hay là người quen không thể cưỡng cầu, nên ông ta mới ủy thác trọng trách. Nhưng năm xưa ông ta sao quanh trăng sáng, không thiếu tâm phúc, khí thế của Quan Lập Thành và Trương Thành Nam hung ác, đồng minh cản trở ông ta, ông ta phát hiện nguy cơ, nên mới đưa anh đến bên người, đúng không?”

Hàn Phục Sinh không lên tiếng.

Tôi nở nụ cười: “Quyền lợi làm nền móng, dân chúng bình thường mang ơn, nhân vật của đảng bộ không khỏi là tá ma gϊếŧ lừa, một chút khuất tất cũng không được, cũng không cho truyền ra ngoài, người sống sẽ không bao giờ được bảo hiểm cho người chết, đúng không?”

Tôi lười biếng buông anh ta ra, màn che bên bờ xum xuê bay phất phơ, bóng cây lắc lư, cành lá xanh biếc rũ xuống mặt hồ, hai cái bóng của tôi và anh ta quấn quýt si mê ở trong lá sen loang lổ vết xanh: “Anh nhìn đi.”

Tôi chỉ cho anh ta xem: “Cục trưởng Hàn cùng tôi thật xứng đôi.”

Tôi vươn tay ra, mặc cho nhụy hoa rơi ở lòng bàn tay, thỉnh thoảng có cái còn quấn lấy đốt ngón tay, thấm ướt vạt áo, giống như được khảm nạm ở một bỏ tơ lụa, trông sáng lạn, đầy đặn và duyên dáng: "Hoa nở trái mùa, mọi thứ trên đời cũng hầu như nhớ nhung không đúng lúc, vui buồn không đúng lúc.

Hàn Phục Sinh sửng sốt, anh ta hơi ngượng ngùng, trịnh trọng khom lưng: “Là tôi mạo phạm bà chủ Quan.”

Tôi nghịch chiếc nhẫn kim cương anh ta trả lại cho tôi: “Cục trưởng Hàn hiểu ý chậm. Nhiều năm trước tôi cũng không phải là bà chủ của người nào, chỉ là gái điểm của đại gia kinh doanh, cục trưởng Hàn là vị khách tôi hầu hạ tôn trọng, yêu quý tôi nhất. Tôi lãng phí tuổi thanh xuân của mình, tự cam chịu hèn hạ, cục trưởng Hàn dẹp oan khuất, lật lại vụ án, anh có thể giải cứu muôn dân, khuyên nhủ tất cả gái điểm hoàn lương sao? Anh chưa từng mạo phạm tôi, là tôi hắt nước bẩn lên cục trưởng Hàn rồi.”

“Cô không có.” Giọng anh ta giống như cung tên cùn, kéo gỗ mục làm suy sụp tinh thần, kèn kẹt liên miên.

“Tôi không nghĩ như vậy. Là tôi không tôn trọng anh.”

Tôi dường như không có việc gì mà ngồi xuống: “Cho dù thân phận giờ này ngày này của Lập Thành lỡ mất dịp tốt cùng thứ trưởng, thì cũng quá nhiều vây cánh trên chiếc thuyền của anh ấy không thể chờ đợi được. Mỹ nhân ở xương không ở da, anh hùng luôn luôn trở nên nổi bật. Tôi kêu gọi ai tới dưới trướng nhà họ Quan, là bọn họ đều cam tâm tình nguyện. Dao sắc chặt đay rối, chí lớn rõ ràng, ngoảnh lại nhìn toàn cục, mới là quân tử. Nếu phủ định Thẩm Quốc Minh tham ô thối nát chuyên trị, và ba tỉnh miền Đông Bắc một chốn cực lạc, Hàn Phục Sinh, tiền đồ gấm vóc của anh, ca tụng công đức, có bạc đãi anh sao? Người không vì mình, trời đất không tha. Thành tâm đợi tôi, tôi cũng tặng trả anh sự mong mà không được.”

Tôi cho anh ta đủ thời gian cân nhắc, rót một chén rượu hoa đào, rồi đẩy nó đến vị trí trong tầm tay anh ta, ánh mắt ý bảo anh ta nếm thử, anh ta ba chân bốn cẳng tiến đến mép bàn, cầm chén lên uống một hơi cạn sạch, rượu hoa đào tự ủ lan tỏa hương thơm ngọt ngào đầu môi, sau đó là vị khô cay, cùng với vị chua chua của cam bắc, anh ta vặn lông mày cắn răng, sắc mặt hồng hồng tái nhợt.

“Anh trách tôi sao. Anh ghi khắc tình ý đáy lòng, tôi lại đút cho chó săn, uy hϊếp anh thỏa hiệp quy phục tôi, xa cách từ lâu gặp lại lại là quang cảnh này, anh tình nguyện không còn gặp lại.”

Anh ta quăng chén rượu, âm thanh giòn tan ấy như kim châm xuyên qua cuộn giấy năm tháng, rạch ra vết rách thật dài, máu thối nát, thịt ăn mòn, cảnh còn người mất.

Hàn Phục Sinh đưa lưng về phía tôi, bả vai anh ta hốt hoảng bất đắc dĩ và sợ run, sau đó anh ta cười khổ: “Bà chủ Quan, mồi câu có giao dịch với tôi vừa may hợp với dạ dày tôi, không liên quan đến quá khứ không đáng nhắc đến, huống hồ qua ngày hôm qua, cô vốn không nhớ nổi tôi.”

Anh ta vội vã nhảy xuống thuyền nhỏ, uyển chuyển từ chối người lái thuyền đưa anh ta trở lại, tự mình lấy mái chèo chèo đi xa. Thuyền lung la lung lay, anh ta cũng theo đó mà xóc nảy, áo sơmi bao vây lấy cái lưng gầy cao ngất của anh ta, anh ta không già, nhưng sự tối tăm lõi đời của chốn quan trường đã phá hủy nhuệ khí của anh ta, các góc cạnh của anh ta bị mài đến êm dịu, bo bo giữ mình, không có tinh thần chiến đấu mà tôi mong muốn, mà ý chí chiến đấu là đánh ngã Thẩm Quốc Minh, khống chế vũ khí tin tức ở giới hắc bạch của ba tỉnh miền Đông Bắc.

Cục trưởng Cục Công an Thanh Tân, mặc dù địa vị chính trị của anh ta không địch lại Quan Lập Thành, thực lực kém hơn Trương Thành Nam, nhìn như gân gà, bỏ thì tiếc, nhưng anh ta có có năng lực xúi giục Thẩm Quốc Minh đi ngược lại và giả mạo cảnh sát để bao vây và trấn áp chiến lược của Trương Thành Nam, thủ lĩnh của cảnh sát, có tác dụng rất lớn.

Tôi nhìn anh ta chạy trối chết, anh ta sợ, hoảng loạn. Anh ta đã yên tĩnh bốn mươi năm, không có chút rung động nào, cuộc hôn nhân của anh ta cũng là một chiếc cùm nhàm chán, du͙© vọиɠ của anh ta như một cái giếng khô, bà Hàn thì ngang tàng và độc đoán, anh ta dè dặt nhìn không quen nên sinh ra chán ghét.

Anh ta sầu não uất ức, không thể nào phát tiết.

Trong hai ngày ngắn ngủi, tôi đã khuấy động những rung động của anh ta.

Chiếc thuyền thu nhỏ lại thành một vòng tròn đen kịt, nụ cười ngây thơ và vô hại của tôi phút chốc trở nên lạnh lùng, tôi trở tay ném chiếc nhẫn kim cương về phía hồ nước yên tĩnh, bọt nước bắn ra, bắn tán loan.

Tôi biết rõ ràng, Hàn Phục Sinh sẽ làm việc cho tôi.

Thẩm Quốc Minh không có khả năng vô duyên vô cớ coi trọng bạn đồng sự là anh ta không biết ngọn ngành, sự sạch sẽ đơn giản của vị cục trưởng mới này làm ông ta yên tâm, nội tình mà Hàn Phục Sinh có thể có được, vượt xa bất kể thân tín gì.

Mà Thẩm Quốc Minh là kẻ ty tiện bỉ ổi khó coi làm xằng làm bậy thế nào, thì với đức hạnh cương trực công chính của Hàn Phục Sinh, nhất định là lòng biết rõ. Anh ta đung đưa, băn khoăn, dầu đổ được vượng, phản ứng của anh ta cũng sẽ lớn.

Tôi muốn uống một chai rượu khác, bình đã cạn không còn một giọt, bầu rượu rỗng tuếch, tôi ngẩn ngơ phát giác, rượu đỗ khang này, anh ta uống một bát, còn lại đều rót vào trong bụng tôi.

Khi tôi đang đi trên bậc thềm của Mại Đình Các, đầu tôi hỗn loạn, người lái thuyền đưa tay lên, tôi dựa cột buồm: “Đại ca, đoàn xe vừa đi qua, anh ta ở đây sao.”

Hàm rằng anh ta có màu vàng khói đen, vẻ ngoài hiền lành chất phác, thân hình gầy guộc run rẩy nở nụ cười: “Là lãnh đạo tỉnh ủy, người thấp kém nên theo tôi nhìn.”

Tôi híp con ngươi nhìn ra xa: “Là nơi nào.”

“Yến Tân lâu.”

“Anh biết bảng số xe không”

Anh ta suy nghĩ hai giây: “Bị che rồi. Đúng là làm quan khiêm tốn.”

Tôi không nói nữa, chống cằm thưởng thức cảnh bên hồ. Sau khi lên bờ, tôi đi vòng ra xa, đi ngang qua đình Yến tân lâu, xuyên qua phiến đá xanh có hoa tàn xung quanh, trong đình che một phường trà cách điệu kiểu cổ kính ở Đông Bắc, bên rèm trúc không có người đứng, có đàn hương uốn lượn, trông giống như bị người ở bên trong xua đuổi, thảo luận chuyện riêng tư quan trọng.

Ông lớn cũng không hoàn toàn tin cậy vệ sĩ thân cận, nên mười phần bằng chứng sụp đổ bọn họ là tốn công ở chỗ tài xế, tình nhân và bí thư.

Những viên đá cẩm thạch lấp lánh tỏa ra ánh sáng lung linh, giống như đặt trong kính vạn hoa, càng đi đến phần cuối, không khí bốn phương tám hướng càng nồng nặc gay mũi, gian phòng nào đang mở và uống rượu hoa mai, rượu năm mới, rơm củi năm xưa, gác ở bếp lò, bốn năm quả cây mơ phương nam được đánh vào giỏ bằng sợi dây tơ xâu chuỗi, được phơi nắng trong buổi trưa nắng trên mái hiên, ngâm ở bã rượu, sang năm bóc niêm phong, rồi đem đi bán giá tốt ở miền bắc. Người bình thường uống có vị không dễ chịu, quan chức cấp cao lại coi trọng làm thú vui, mùa mưa vào tháng bảy tháng tám, nó sẽ thành sản phẩm được yêu thích nhất.

Tôi vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng tìm thấy Hàn Phục Sinh trong một kẽ hở trên cánh cửa gỗ.

Anh ta đứng chắp tay, Thẩm Quốc Minh vô cảm ngồi sau bàn, làn sương trắng che giấu lông mày của ông ta, âm sát sôi trào rõ rành rành.

Hai đỉnh núi trên hốc mắt của Hàn Phục Sinh nhíu lại, cảnh tượng này chính là dấu hiệu cho thấy anh ta đã mất cảnh giác.

Tôi vụt qua, rồi lùi lại, dừng lại, túm lấy chiếc váy nghịch ngợm, nép vào rãnh góc nhà, giơ nửa ngón trỏ lên, cảnh cáo các bồi bàn đi xuyên cánh cửa hơn mười lần mà chẳng may gặp phải tôi im lặng.

Bọn họ đương nhiên biết hậu duệ quý tộc bên trong là ai, hai mặt nhìn nhau làm khó dễ do dự làm đi cũng không được, ở lại cũng không xong, tôi sắc bén cười gian, vẫy tay với quản đốc, anh ta xê dịch hai mét, tôi che miệng hỏi anh ta: “Anh nhận ra tôi sao.”

Anh ra lễ độ cung kính nói bà chủ Quan.

“Nhận ra anh ta sao?”

“Bí thư Thẩm là khách quen của Đảo Đào Hoa.

Tôi trêu chọc viên ngọc của khuyên tai: “Con đường làm quan vốn luôn là quy luật có vua không coi vua ra gì. Thủ trưởng Quan cùng bí thư Thẩm gặp nhau trong một dịp là tin lạ, bí thư Thẩm đề phòng anh ấy, thủ trưởng Quan cũng đề phòng ông ta, sẽ xảy ra chuyện gì sao? Mấy người lăn lộn tinh ranh giống nhau, chỉ biết ăn bã đậu.”

Bồi bàn hiểu rõ ý tại ngôn ngoại của tôi, suy nghĩ trong khoảnh khắc, ngăn cản tôi để bí thư Thẩm nhận anh ta một khoản tình cảm, nhưng vậy lại đắc tội Quan Lập Thành, mà họ đều là người tại to mặt lớn một tay che trời, nên tầng lớp thấp nhất kiếm cơm mà chọc giận nhà họ Quan, thì toàn bộ nhà hàng sẽ gặp tai ương, rõ ràng là tự tìm đường chết.

Anh ta cố gắng nói: “Bà chủ Quan, camera đã bị phá, tôi sẽ thương lượng với phòng an ninh và thu dọn hiện trường trong mười phút. Được không?”

Tôi thay đổi từ âm u sang nắng chói, cười nói đã làm phiền rồi.

Tôi nhét vào tay áo anh ta hai tờ tiền, rồi anh ta mang theo một nhóm người phục vụ dung mạnh vào thang máy, cửa thang máy tinh đóng lại, hành lang gấp khúc lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng rượu róc rách tí tách đập trên thành lỵ.

“Phục Sinh, loại chỗ này, anh luôn luôn xem thường, hôm nay là hẹn bạn thân sao.”

Hàn Phục Sinh thản nhiên: “Vợ tôi chơi bài ở Đảo Đào Hoa, cô ấy thua thảm nhất, nên tìm tôi đòi nợ trong điện thoại, tôi đảm bảo không thuận theo cô ấy, lại sợ bà nhà chế chúng tôi keo kiệt, nên không ngừng bỏ thêm năm chục ngàn.”

“Vậy à? Lần đầu tôi nghe nói, anh sợ vợ."

“Ông nói giỡn. Nhà và mọi việc hưng thịnh, bên ngoài lo liệu hao tổn tâm trí, có vợ phía sau, cuộc sống này vượt qua được như thế nào.”

Thẩm Quốc Minh ném một thanh củi mảnh mai vào đống tro tàn: “Vợ anh đâu.”

“Dạy dỗ xong, tôi đã răn dạy cô ấy về nhà.”

Thẩm Quốc Minh không chọc nữa, cũng không hỏi tới nữa, ông ta im lặng không lên tiếng nấu rượu, động tác không nhanh không chậm, liếc nhìn anh ta: “Tôi ấn tượng, anh sẽ không nói sạo” Ông ta cười ha ha, tiếng cười sang sảng giấu lưỡi dạo nghi kỵ bên trong: “Quen biết bà chủ Quan, tài hùng biện cô ấy truyền cho anh cũng được hai, ba phần mười.”

Hàn Phục Sinh mặt không đổi sắc: “Tham mưu trưởng Quan, làm sao tôi có thể leo cao được. Vợ của ông, tôi sẽ đúng mực."

Anh ta không ngẩng đầu, vì vậy cũng bỏ lỡ ánh mắt hung hãn dữ tợn của Thẩm Quốc Minh, một chút nhân từ cũng không còn sót lại chút gì: “Phục Sinh, tuyến đầu Vân Nam, kham khổ không?”

“Có bí thư Thẩm chăm sóc, có khổ nữa cũng đã qua rồi. Có ông hướng dẫn tôi, tôi khom lưng tận tụy ở Đông Bắc."

Thẩm Quốc Minh ngoài cười nhưng trong không cười, ông ta uống rượu: “Anh hiểu rõ là tốt rồi. Có mấy lời, tôi phải nhắc nhở anh. Trình Bảo Ái của ba tỉnh miền Đông Bắc rất xảo quyệt, bị cô ta mê hoặc sẽ thần hồn điên đảo, đàn ông vờ ngớ ngẩn bán mạng vì cô ta, hai tay đếm không hết. Anh đôn hậu thành thật an phận trung thực, cô ta trêu đùa anh, tựa như nghiền chết con kiến. Một khi anh phá chỗ hổng, cô ta sẽ được một tấc lại muốn tiến một mét, bóp chặt lấy anh mà uy hϊếp. Cô ta sẽ đạp thi hài của anh, lấy được thứ cô ta muốn”

“Anh làm việc trong thành phố"

Trương Thành Nam đang sống lưu vong ở Long Giang, anh coi như nắm mạng của anh ta, anh thuần phục tôi, trong vòng năm năm, tôi cho anh vinh quang của phó trưởng phòng tỉnh, trong vòng tám năm, tôi mãn nhiệm kỳ, thoái vị trước, tôi sẽ giúp anh thăng chức lên Bộ Công an, chức phó hay trưởng, thì xem đạo hạnh của anh. Tôi tin tưởng anh sẽ không khiến cho tôi thất vọng.

Hàn Phục Sinh ngửa đầu, mỗi một đường nét trên mũi và càm dưới anh ta đều là vẻ cảm động đến rơi nước mắt, duy chỉ có cặp mắt kia là không gợn sóng, yên lặng như biển.

Anh ta không xúc động.

Thẩm Quốc Minh không đánh đã khai, bại lộ sự lợi dụng của ông ta, lúc cần người là dành cho giang sơn vạn dặm, lúc đạt được ước muốn là chém gϊếŧ trừ tận gốc, anh ta vừa vặn phù hợp với cảnh giới của tôi, Thẩm Quốc Minh chậm một bước, nhờ tôi lấy nhu thắng cương kí©h thí©ɧ cánh cửa lòng của Hàn Phục Sinh, đầu độc anh ta đều không đáng kể, và che kín mùi tiền của lão cáo già.

Lấy hạt dẻ trong lò lửa, đoạt bát cơm của người khác, cũng hủy da của mình.

Tôi ôm lấy đỉnh đầu lặng yên không một tiếng động biến mất ở gấp khúc hành lang, tác dụng của rượu hoa đào thật nồng, tôi hết sức chăm chú mượn sức Hàn Phục Sinh, cũng không còn cân nhắc, lấp đầy bụng mình bằng mười tám chén, và trúng một trận dầm mưa dãi nắng, đầu ong ong, lòng bàn chân cũng lảo đảo theo, tôi vẫy một chiếc taxi, nói địa chỉ biệt thự Tây Giao, rồi đần độn ngủ mất.

Trong mơ, tài xế tắt máy lạnh, Trương Minh nhẹ nhàng vỗ tôi qua cửa kính đang mở, tôi linh hoạt: "Lập Thành trở về từ quân khu?”

Trương Minh mở cửa phòng, hộ tống tôi nửa tỉnh nửa say xuống xe: “Bà chủ, thủ trưởng Quan mang một bình rượu vàng hoa cúc đẳng đến, còn mua kẹo sơn trà và củ từ đậu cô thích ăn, nước đường đã tan, bảo mẫu cũng ở nhà ấm, cô đợi một hồi rồi ăn.”

Tôi vui sướиɠ mà đuôi mắt cong cong, đầu đau muốn nứt cũng không đoái hoài tới: “Kẹo sơn trà? Ai da, quan lớn tham mưu trưởng cũng có lương tâm đấy, nghiền ép tôi thuận tiện mang tiền lương ra dỗ, chiêu trò ung dung thản nhiên này có phụ nữ nghĩ kế sao?”

Trương Minh đẩy cửa ra: “Bà chủ có thể thương cho thâm tình của thủ trưởng Quan, đừng nói móc anh ấy.

Bảo mẫu đổi giầy thay tôi, Trương Minh không nhúc nhích, sau đó ở cửa trước nói: “Thủ trưởng Quan mang về một vò rượu hoa mai, là do thuộc hạ của bà Hàn đưa cho, cô ấy nói với cô lần đầu nói không lựa lời, lo lắng làm cô tức giận, quê hương của cục trưởng Hàn vào mùa hạ và mùa thu, các hộ đều ngâm rượu gạo với dược liệu để trừ ẩm, dưỡng khí, cô ấy thấy một vài nốt mẩn ngứa trên thái dương cô.”

“A?” Tôi cảm thấy có ý tử: “Mắt nhìn của cô ấy rất tinh tế.

Tám chín phần mười, tạ lỗi là giả, thăm dò là thật, chủ nhiệm Bạch ở Đông Bắc nhậm chức nửa đời người, bà Bạch xem như là bà chủ đọc rộng hiểu nhiều, vụ bê bối quan hệ bất chính ở khu này, cô ấy rõ ràng, chúng tôi trò chuyện, nhưng giao tình lại cạn, cô ấy cãi lại thì không thích hợp, lại lanh mồm lanh miệng kích động, vết hôn trên mặt Hàn Phục Sinh là va vào một phát thôi sao, chắc chắn là gặm cắn hết sức, càng giống như kết quả vụиɠ ŧяộʍ tình nguyện của hai bên.

Không sai, tính tình tôi kín đảo, tôi thật sự không để lại nhược điểm, tôi làm như vậy, là tốc chiến tốc thắng, đây là hôn lên không rung động đã lâu trong lòng Hàn Phục Sinh, là lựu đạn nặng ký, làm cho lý trí của anh ta hồn vía lên mây.

Đèn của phòng khách vốn yếu, lại chợt sáng choang, lờ mờ, một người đàn ông khôi ngô đi xuống từ cầu thang, anh ấy dừng tại chỗ hai mươi giây, mùi rượu chọc giận anh ấy, anh ấy vo thành một nắm: "Say thành bộ dáng gì kia

Anh ấy nhanh chóng đi xuống cầu thang, đi tới chỗ tôi: “Báo cho Trương Thành Nam, đêm mai tiếp em.”

Người đàn ông kéo lấy tôi, tôi thoát khỏi sàn nhà, suýt nữa nằm ngang ra, đong đưa ngất xỉu không ngớt, tôi ói không ngừng, nôn ra một bãi đầy mùi rượu tanh tưởi và thức ăn đã tiêu hóa, phun tung toé ở áo ngủ trắng như tuyết của người đàn ông, Trương Minh hô to tham mưu trưởng chậm một chút!

Tôi theo một đường pa-ra-bôn, an toàn mà ngã vào một bộ ngực rộng cực nóng, bên tai là nổi trống đánh chuông, là móng ngựa đi đến, là dông tố cơn lốc, là thuốc gây rối, đè nén tiếng tim đập kịch liệt, chúng hội tụ làm dây thừng leo núi vượt đèo, vây nhất đáy lòng tôi, đẩy mạnh tôi vào vực sâu vô biên vô tận bị nắng gắt bao trùm.

Người tôi nóng hổi, rêи ɾỉ khó nhịn, lửa, như vô số bó đuốc thiêu đốt, tôi rơi vào tay giặc, tôi chạy trốn, tôi gào thét.

Tôi ôm cổ của người đàn ông gần trong gang tấc, hai chân kẹp lấy anh ấy mà mờ ám cọ xát, khuôn mặt của Quan Lập Thành buồn bực tối đi: “Tôi chuẩn bị rượu hoa mai, em lại uống sớm tôi.”

Tôi bi thảm khóc hừ hừ: “Khát.”

Khuôn mặt tuấn tú, u ám của Quan Lập Thành thoảng xanh đen trở nên lạnh lẽo thấu xương, anh ấy nói với người đỡ tôi say như chết: “Anh tiếp cô ấy ở cửa.”

Trương Minh giật mình: “Vâng, lúc bà Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em) - Chương 272: Hàn Phục Sinh sẽ làm việc cho tôi
Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em) - Chương 272: Hàn Phục Sinh sẽ làm việc cho tôi

Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em) - Chương 272: Hàn Phục Sinh sẽ làm việc cho tôi