🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi đang đấu tranh để thức dậy trong cơn ác mộng chập chờn này.
Trong cơn mơ sóng lửa dâng trào, vậy lấy tôi, trong cơn mơ sông sâu sục sôi, cắn nuốt lấy tôi, tôi đổ mồ hôi nhễ nhại, gào thét, run rẩy, muốn thoát ra khỏi biển lửa vô biên đó.
Tôi bàng hoàng cựa mình, mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của Trương Thành Nam, anh ấy đang ngủ rất ngon lành, ngón áp út của tôi đang cuộn tròn trong lòng bàn tay của anh ấy, chiếc nhẫn kim cương như được mạ vàng dưới ánh đèn mờ ảo.
Đồng hồ phương tây cứ tích tắc xoay được nửa vòng, thì dừng lại ngay tại số bốn.
Chuông đồng hồ ngân lên một hồi dài, vang vọng cả một buổi sáng tinh mơ yên tĩnh.
Sữa trắng đυ.c hỗn độn phía đông, ngọn đèn đường màu vàng đang le lói.
Tôi cười ra nước mắt, không muốn khóc thành tiếng, mặc dù lục phủ ngũ tạng như đã bị xé toạc.
Trải qua hàng ngàn sóng gió, cuối cùng tôi cũng đợi được.
Nỗi ám ảnh của tôi không hề tan biến đi dù chỉ một giây một phút.
Nó đã tan vào trong xương cốt, đốt cháy đi niềm tin và khát vọng của tôi.
Anh ấy là đen, trắng, chính hay tà tôi cũng không quan tâm.
Tôi muốn gả cho người đàn ông tốt nhất trên thế giới, gả cho người đàn ông có phong thái lịch lãm, gả cho người đàn ông dũng mãnh oai phong, gã cho người đàn ông khí phách phóng khoáng, gả cho người đàn ông đầy tham vọng.
Âm dương lẫn lộn, những thăng trầm buồn vui của cuộc đời chưa bao giờ dứt.
Những ngày tháng yêu Trương Thành Nam sâu đậm, tôi lo được lo mất, đánh mất mình, nghiện đến điên dại.
Tôi đã từng rất ghét Trình Bảo Ái, ghét chính bản thân mình.
Lực sát thương của một người phụ nữ, tôi không hề có.
Lúc Tưởng Lan ở Ma Cao chưa biết được hết tất cả chân tướng sự việc, tôi đã trả giá vô ích và không sợ hãi, dường như những lời nói đùa của tôi đã quật mạnh vào trái tim tôi, vỡ nát, ruột gan như đứt đoạn.
Chuyện cho đến bây giờ, nhìn như mọi việc đã trở nên không còn gì lo lắng nữa. Nhưng tôi muốn nói với anh ấy rằng, tôi vẫn còn rất sợ hãi.
Tôi hiểu rằng, sóng gió thực sự đang nằm ở Đông Bắc.
Trương Thành Nam có thể cắt đứt chứng cứ vô cùng xác thực ở hai tỉnh phía Bắc hay không, hay quyết định lặng lẽ chuồn đi mất trong một năm rưỡi này.
Rạng sáng ngày hôm sau, hai chân tôi mơ mơ màng màng kẹp lên phần eo của anh ấy, đột nhên cảm giác Trương Thành Nam nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đặt xuống bên giường, lò xo vang lên lạch cạch từng tiếng một, ngay sau đó anh ấy đóng cửa lại, trong phòng lặng ngắt như tờ, không hề có một tiếng động.
Tôi đánh một giấc, một lúc sau mới giật mình tỉnh dậy, dưới lầu một vang lên tiếng ồn ào, là giọng nói đầy u ám của một người đàn ông, lắng tai nghe những âm thanh gián đoạn của người này, chắc đến chín mươi phần trăm là kẻ gian xảo, và quen thuộc đến lạ, tôi trở mình, nhảy xuống giường rồi lao thẳng ra khỏi phòng, đứng trên lầu nhìn quét qua, là Anderson.
Bên cạnh ông ta có đến năm sáu tên tay sai, hung dữ tàn ác, ra vẻ hỏi thăm, Trương Thành Nam ung dung thong thả từ nhà ăn đứng dậy, không nhanh không vội chào hỏi, giả vờ ngu ngờ, tôi nín thở bình tĩnh quay trở lại phòng ngủ, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, thướt tha yêu kiều, nở một nụ cười duyên dáng đi vào phòng khách, tôi làm điệu che miệng: "Ông An, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy? Anh Trương cũng đúng thật là, khách quý đến nhà mà, giữa em và ông An có giao tình đã quen biết từ lâu, tôi không tiếp ông, thế chẳng phải là không để ý đến ông An rồi sao."
Giọng nói của tôi vang lên làm dịu đi bầu không khí băng giá đi một chút, tôi ngồi trên ghế sô pha đối điện với Anderson, bàn trà cũng trống không, cả ly tách và khăn lâu vẫn còn rất sạch sẽ, nhìn thấy cảnh này tôi tức giận nói: "Lười biếng, ông An đến nhà, sao anh lại không tiếp đãi chu đáo, rượu cũng không rót lấy một lỵ, không quan đến ông An gì cả?"
Đầu Trọc biết tôi đang nói gì, ngoài cười nhưng bên trong không cười nói: "Chúng ta đến thu dọn hành lý đi, bên phía Đông Bắc đang cung kính chờ rồi, anh Trương ở trấn, ông An đến quá bất ngờ, thật sự chậm trễ rồi. Thưa ông An..."
Anh cúi đầu: "Còn nhỏ không hiểu phép tắc, ngài thông cảm."
Anderson nheo mắt lại: "Đàn em, bớt nhiều chuyện lại, chưa đến lượt cậu đâu." Ông ta khẽ gõ xuống bàn: "Ông chủ Trương phải cuốn gói đi."
Lời ông ta nói quá kiêu ngạo, lấy thế lực ở Ma Cao để áp đảo Trương Thành Nam, bàn về lai lịch thì Anderson là hậu sinh khả ủy, trong nước rất coi trọng người ngoại quốc, bọn họ làm loạn dễ dàng như vậy, thành thạo vượt qua vị trí của Trương Thành Nam, đến nói chuyện, chưa chắc phần thắng đã về tay ai. Nếu như Anderson bị truy nã, khó tránh khỏi bị mắc kẹt trong đầu não với những khẩu súng của mình, thời thể tạo anh hùng, Trương Thành Nam thành hay bại cũng đều là do thời thế.
Cái gọi là làm thời cuộc sóng gió, hỗn độn, cân não với mảnh đất đó, Trương Thành Nam không thèm quan tâm đến những người may mắn được trời ưu ái đó.
Tôi không nói lời nào khui một chai rượu nho, rót ra ba lỵ, Trương Thành Nam ngăn tôi lại không chút lưu tình: "Mục đích là ngồi chờ thời, chỉ ở Đông Bắc mới có thể ăn một bữa no nê. Nơi Ma Cao chặt hẹp, thật sự không thể lấp đầy cái dạ dày của tôi."
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói, Anderson không hài lòng: "Ông chủ Trương, cậu ở Ma Cao là một đầu bếp nổi tiếng, cái nồi thịt thượng vàng hạ cám này không thiếu nguyên liệu và khách hàng thân quen, hầm mùi rất thơm, ai cũng mong được ăn, bụng phê cũng không sao, ông chủ Trương để tôi nếm thử một ít cũng không được sao. Lúc tôi còn cung kính, cậu nên đơn phương thu lại đi, như thế mới không trái với đạo nghĩa giang hồ."
Ông ta nâng ly lên, uống như không uống, chế nhạo nói: "Ông chủ Trương ăn cháo đá bát. Âm thầm buôn bán chất kí©h thí©ɧ giúp cho cậu kiếm được bao nhiêu là tiền, được một đống két xù rồi lại bỏ lại một đống hỗn độn, chúng tôi bận rộn thật lâu như vậy chỉ húp được có chút cháo thôi sao?"
Anderson càng lúc càng tức giận nói: "Mảnh đất ở Đông Bắc vẫn đang nghiệm thu năm trăm cân băng phiến, con mẹ nó tôi cực khổ làm ra rồi cậu ngồi không mà hưởng sao? Vì cho rằng ông chủ Trương là đồng minh, thế lực đứng phía sau cậu là lớn nhất, tàu ngầm ở đầu Vân Nam, đi theo con đường Đông Lâm, Lâm Tây, Hồng Kông, rồi lên đến Ma Cao, tôi bỏ ra biết bao nhiêu sức lực, ông chủ Trương tự mình cân nhắc đi. Không có người Ý của tôi đến giúp đỡ, ông chủ Trương có thể thắng sao?"
Trương Thành Nam vuốt ve cái đồng hồ trên tay mình: "Ông An, ông đang ở kho hàng của bến cảng phía bắc, mảnh đất đó căn bản rất béo bở, tôi lấy danh nghĩa 1902 ra bảm đảm, một tấn thuốc phiện kia sẽ không gặp khó khăn gì, giả dụ như châm ngòi đốt, hơn mười mấy tỷ tiền vốn hủy sạch, chút tiền này, tôi ở Ma Cao vài tháng là có thể lấy lại được ngay, tôi mắc gì phải đến chỗ ông mà lấy nữa. Ông không có tổn thất gì, cũng coi như là có lời rồi, tôi tự thấy mình đã giúp đỡ hết lòng, trường hợp điều tra về mảnh đất đó, tôi gánh giúp ông, khoản nợ ân tình này ông chủ An thấy sao?"
Anderson rút điếu xì gà đang ghim bên tại: "Tôi còn nợ Tam Gia một phần ân tình?"
"Ông An, ngài tai thính mắt tinh, người Ý được rèn luyện là mũi nhọn gián điệp trải rộng khắp các con đường ngỏ hẻm ở Ma Cao, ngài không thể nào không biết đến chuyện bến cảng Hồng Kông bị đốt cháy được. Tàu ngầm của anh Nam cũng cũng làm người khác bị vạ lây, chỉ còn sót lại đuôi cánh, chính phủ thu thập được bằng chứng. Tàu ngầm của ông là vũ khí lợi hại biết bao, vận mệnh trở nên giàu có.
Bán nửa giá cho ông trùm xã hội đen ở Chương Châu, cũng không thu về lại được vốn ban đầu. Trong lúc nguy cấp, anh Nam bỏ lớn lấy nhỏ, hy sinh tàu ngầm đổi lấy thuốc phiện của ông, Ma Cao không còn Trương Thành Nam nữa, ông độc quyền thị trường thuốc phiện, một mình độc chiếm thật đúng là tuyệt không thể tả nổi, chả trách ông còn muốn cùng hưởng chung nguồn tài nguyên, một bên một nữa sao? Một núi không thể có hai hổ, anh Nam nhường lại vị trí đó cho ông là anh ấy đã nhân nghĩa lắm rồi, ông thường xuyên đào bởi thuốc phiện ở Ma Cao, khắp nơi đều nguyện trung thành, mới có một hai tuần ngắn ngủi, mà dòng chảy năm 1902 rõ ràng vượt qua lợi nhuận ba tháng của người Ý, ông không chịu nổi mà buồn rầu sao?"
Anderson lấy đầu lưỡi liếʍ mấy chiếc răng cửa của mình, nửa tin nửa ngờ.
Phòng khách nhất thời trở nên yên lặng, một lúc sau ông ta mới nhã ra mồi làn khói: "Ông chủ Trương, cậu ký giấy tờ, thế nào cậu cũng có thể vui vẻ vào Ma Cao, tôi cũng cho phép cậu thoải mái xuất cảnh. Con đường phía trước cứ một người một đường mà đi."
Trương Thành Nam nháy mắt cái tên đầu trọc, người phía sau kính cần đưa giấy tờ đã được chuẩn bị từ trước ra, giấy trắng mực đen đặt bút xuống là như đinh đóng cột, Trương Thành Nam từ bỏ thị trường thuốc phiện ở Ma Cao, 1902 chỉ liên quan đến cờ bạc, không dính đến thuốc phiện.
Anderson le lưỡi: "Nhưng mong ông chủ Trương giữ chữ tín."
Sáu tên tay sai hùng hổ vây lấy Anderson, lấy giấy tờ rời khỏi biệt thự, Đầu Trọc trừng mắt nhìn theo nhìn theo bóng lưng của ông ta một hồi lâu: "Anh Nam, lỡ như Anderson hủy bỏ 1902, trừ khử vĩnh viện hậu họa về sau thì sao?"
1902 có bốn trăm tay sai, Chính Lợi ba trăm, đột kích không hề dễ dàng gì, âm mưu kín đảo này tất phải có tin đồn lộ ra, may ra có đồng minh giúp đỡ, Mười Bốn K và người Venice đã gươm súng sẵn sàng, rất nhiều mối thù cũ, mười năm, mười lăm năm cũng không thể hóa giải được. Lạc Sầu Môn là một cái nhà chứa, kết quả dẫn đến băng đảng tranh chấp, kẻ tiêu diệu 1902 còn chưa ra đời."
Đầu Trọc thở dài nhẹ nhõm: "Có uy danh của anh Nam đã khϊếp sợ rồi, bọn họ thực sự phải suy nghĩ cho kỹ."
Cùng Trương Thành Nam quay lại Long Giang đã là đầu tháng bảy cảnh sắc tươi đẹp.
Nền gạch bên ngoài cửa sổ lấm lem bùn đất, máy bay chìm trong biển mây ở độ cao 10.000 feet, một cơn mưa tầm tã đã cuốn trôi đi nổi cô đơn của thành phố.
Tôi không biết Trương Thành Nam, anh vẫn tự cao hung hăng ngang ngược như vậy, trở về quê hương cũng chỉ có tràn ngập nhiệt huyết chiến đấu, còn tôi, tôi sợ hãi nó nhưng cũng khao khát nó.
Tôi có một niềm vui trong lòng, khi đó là bình minh.
Ròng rọc chảy theo trên đường, một tràng tiếng ầm ầm cực lớn vang lên. Một làn sương mờ mang theo tia nắng chiếu thẳng xuyên qua tấm màn che, tôi che mắt lại, cốt cách đã bị phá vỡ, đầy kim tiêm, cảm giác ngứa ngáy, tê dại khó mà nhìn được.
Gió tanh mưa máu cũng đã kết thúc rồi sao.
Không.
Nó giống như một cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Phật, ma, thần, quỷ. Cuốn xoáy vào nhau mở ra một cơn mưa tầm tả, hàm răng sắc nhọn bị tra tấn.
Hôm đến Thanh Tân, chúng tôi đã đi ăn tối ở biệt thự, đến khoảng tám giờ, ánh chiều tà cũng đã dần buông xuống, đèn l*иg bên hồ cũng đã sáng lên, Trương Minh lái chiếc xe Jeep màu xanh nước biển chống đạn đến đón tôi, anh ta vẫn có phần kính trọng Trương Thành Nam, hết lòng vì việc chung.
Ngày xưa giặc cỏ cũng tranh giành cao thấp, xáo trộn vì trí của Trương Thành Nam, sĩ quan cũng khách khí và cũng rất biết giữ thể diện.
Anh ta không giống như trước đây, ra quân ồ ạt thâm nhập, sâu hơn bao giờ hết, không đáng rước nhục
Vợ của Quan Lập Thành ai cũng biết, tôi nên duy trì xã giao, vợ chồng ân ái tương kính như tân, vì hai bên cùng giải quyết rắc rối nên tối thiểu cần phải tôn trọng nhau, giữa ban ngày mặt, tôi làm ra dáng vẻ cao ngạo với vợ của tham mưu trưởng, màn đêm buông xuống, sao thương lượng tốt được. Trước mắt không phải là thời cơ hủy bỏ đi mối quan hệ này, Quan Lập Thành trăm đẳng nghìn cay mới có thể thắng được Thẩm Quốc Minh, anh ấy không thể chịu nổi biến số, tôi cũng không thoải mái khi bị thúc ép, có chút vô lý.
Diễn trò với Quan Lập Thành đối với tôi chỉ có lợi không có hại, mặc dù bị ràng buộc tôi bị liên lụy, Quan Lập Thanh bao vây lấy Trương Thành Nam đang có biến động nhỏ, không thể nào lừa được tôi.
Lúc hai bọn họ hợp tác được bắt đầu ở Ma Cao cũng sụp đổ ở Ma Cao, tôi hiểu rất rõ, Quan Lập Thành chỉ chờ đợi thời cơ để hạ bệ Trương Thành Nam, vượt qua muôn ngàn thử thách cho việc đấu tranh vật lộn trong giới quan lại trong suốt hai mươi ba năm qua đã rất tinh tế, hàng trăm hoa văn bủa vây kín khắp nơi tạo nên một lưới trời l*иg lộng.
Trương Thành Nam lấy khăn ăn lau miệng: "Ngày mốt anh đến đón em."
Tôi nhàn nhạt ừ một tiếng, bảo mẫu dìu tôi vào trong xe, cánh cửa khép lại, tôi uể oái chống khuỷu tay, day day thái dương, hơi thở ủ rũ mỏng manh: "Trung tâm có tin tức gì không?"
Trương Minh thắt dây ăn toàn: "Thủ trưởng Quan nằm gai nếm mật, người bình thường không thể nhịn được, chiến thắng trở về nằm trong dự đoán, ban thường vụ có danh tiếng rất tốt, tạm thời chờ thời cơ hành động, ấn tượng rất bền vững, bước tiếp theo mới có thể vượt qua khó khăn giành được chiến thắng.
Tôi không hài lòng ngáp một cái: "Tôi không lo lắng lòng dạ của anh ta. Thẩm Quốc Minh không gây chuyện, Lập Thành không trông mong gì, ăn chắc phần thắng."
Trương Minh giẫm chân ga, chiếc xe jeep bắn đi như một mũi tên, lao vù vù trên đường: "Thủ trưởng Quan ngủ lại tòa nhà Chính trị và Quân sự, một tháng nay anh ấy bôn ba đi tới đi lui Đông Bắc Ma Cao, chất đống cả trăm tài liệu, anh ấy phê duyệt xong xuôi sẽ tranh thủ đi cùng vợ mình."
Tôi cười nói việc công quan trọng hơn, và tôi biết được tình hình chung.
Nhân lúc trời vẫn còn tối lái xe đến trang viện phía tây, thời gian lái xe được rút ngắn hơn bình thường mười phút.
Bao lấy mái hiện trong suốt nối liền với sân phơi, treo hai cái l*иg đèn giấy đỏ tươi, tua rua màu vàng tươi, sáp đèn lan ra đã ăn mòn đến phía dưới, uốn lượn ngoằn ngoèo thành hình một bông hoa rất kỳ dị.
Tôi dừng lại và nhìn lên. Bảo mẫu mang theo thùng nước đổ xuống bậc thềm của hàng rào, cô ta vẫy nước trên hai tay lên cái tạp dề, bước đến chào đón tôi, giọng điệu vui mừng nói: "Mệnh lệnh của thủ trưởng Quan, vợ còn rất trẻ, hai mươi tám tuổi, tòa nhà được bày trí rất đẹp, cô sẽ rất vui. Cô sợ bóng tối, cậu ấy không ở đây, khắp nơi đều sáng rực rỡ, cô có thể ngủ một giấc yên ổn."
Tôi nâng cánh tay lên chạm vào bông tua rua: "Cuộc hôn nhân của chúng tôi không lâu dài, nhưng anh ấy rất hiểu tôi."
Trương Minh đứng trong sân nói: "Cả đời này thủ trưởng Quan, chỉ cố gắng hết sức để làm hài lòng duy nhất một người phụ nữ, đó là vợ."
Dường như không có gì thay đổi.
Việc gϊếŧ cướp ở Ma Cao, đánh bạc, mưu tính, đều là những giả thuyết vô căn cứ, là hư cấu, là dựng chuyện, là dối trá.
Nó không tồn tại.
Thần thái của mỗi người đều rất bình tĩnh, không gợn sóng, sợ hãi.
Tôi rời đi rồi sao?
Đúng vậy.
Bà Trình Bảo Ái, cuối cùng cô cũng được nghỉ ngơi trong dinh thự của nhà họ Quan.
Cô ấy bệnh và đã được chữa khỏi.
Tôi nhàn nhạt đẩy cửa phòng ngủ ra, ba cây đàn hương cắm trong vạc mỏng như cánh ve sầu quấn quanh chụp đèn hơi say, rèm nhung đung đưa trong gió chiều, như hoa dạ hương nở rộ trong đêm. Mọi thứ đều là giữ nguyên hình dáng ban đầu, trên đầu giường có treo một chiếc bút lông, ngòi bút bền chắc vượt thời gian, trơn bóng chính là nét chữ của Quan Lập Thành.
- Mùa xuân năm ấy, tỏ tình với em, đã lâu chưa gặp, nhớ như điên -
Tôi đọc lại một lượt, nín khóc mà bật cười, Trương Minh đứng cách một vách tường đưa cho tôi phong thư, anh ấy nhìn tôi vui mừng, liền nói: "Thủ trưởng Quan tôn sùng tính cảm của vợ, có trời đất chứng giám."
"Các người chăm sóc anh ấy nhiều năm qua đã mệt rồi, bình thường cũng buồn như vậy sao?"
Trương Minh nói: "Thủ trưởng Quan đã sống một mình như vậy bốn mươi năm, lớn lên trong quân đội, anh ấy rất nghiêm khắc với bản thân, không chạm vào hoa, không rành sự đời, bày tỏ tình cảm lúc nào cũng vụng về
Tôi lấy bức thư pháp xuống, đi về phía thư phòng, trải lên bàn, ấn chặt bốn góc lại, biết nghuệch ngoạc viết một câu - ống tay áo đỏ rực thêm hương thơm.
Tôi cười híp cả mắt: "Này, mới có chút ý vị của khói lửa. Ông chủ của các người tự làm thơ tình, không biết xấu hổ sao?"
Trương Minh đưa bức thư cho tôi: "Thủ trưởng Quan tưởng rằng cô sẽ không về nữa. Chứ không anh ấy sẽ không treo đâu, anh ấy da mặt mỏng như vậy cứ cất mãi trong ngăn kéo, cũng không treo trong phòng ngủ."
Tôi lật bì thư lấy tờ giấy trong đó ra xem, tôi nhìn lướt qua từ đầu đến cuối: "Xã hội quan liêu ở Long Giang đã thay máu rồi à?"
"Không chỉ ở Long Giang, toàn bộ các nơi các bộ phận, con thuyền, châu chấu, trong vòng luẩn quẩn, kiên định hơn nhiều so với chiến đấu một mình."
Tôi tiện tay đặt xuống tủ: "Tôi hiểu rồi, anh sắp xếp đi."
Hồng Môn Yến của cánh đàn ông luôn có phụ nữ đi cùng, theo quy tắc của nhà họ Quan, năm đó Quan Lập Thành lấy tôi, cũng là một dịp trọng đại nhưng không rõ ràng, vợ là vai diễn thích hợp nhất, rõ ràng, còn không bị nghi ngờ.
Không thông minh thì gây nên rắc rối, thông minh quá thì khó kiểm soát, tôi xuất thân là gái điểm, mang ơn sự tôn trọng của người đàn ông này, anh ấy không cần phải kiểm soát tôi, tôi cũng không có lý do gì để âm mưu chống lại anh ấy. Anh ấy không thù hằn gì với tôi, ngược lại ban đầu còn có tình cảm, anh ấy cứu tôi khỏi biển lửa, chúng tôi giống như những đối tác ăn ý của nhau, kề vai gϊếŧ địch, lấy những gì chúng tôi cần.
Tôi đang mặc một chiếc váy trang trọng dịu dàng, màu xanh nước nước biển, đội một mũ dạ màu kem, vành mũ rất lớn cột một chiếc nơ bằng lụa đen, vô cùng thanh tao. Quá khứ của tôi chẳng qua là một lưỡi dao sắc bén, một lưỡi kiếm nhục nhã, trang điểm ăn mặc rất lẳиɠ ɭơ, nhưng tôi đó là sai lầm, đó họa từ trong nhà, ùn ùn kéo đến trừng phạt, quá khứ phạm tội của một người đàn ông có thể được tẩy sạch, nhưng người phụ nữ có chết cũng không xóa bỏ được.
Chạng vạng tối, gió thổi dập dờn trên quán trà Tiên Hạc, thổi tung bức rèm cửa như một bức tranh, tôi nhìn vào bên trong, lộ ra một hồ nước, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy con cá đuôi phượng nào đẹp như vậy, phần đuôi màu vàng kim ve vẩy trong hồ gợn sóng, hành lang gấp khúc có những tảng đá xanh và rừng trúc, trúc thấp bé như mấy cây cam cây quất khô quắt, không mọc cao vào mùa hè, nhiệt độ lạnh giá ở phương bắc mới thích hợp trồng trúc biển, mở rộng lên vườn hoa, ngồi trong rừng trúc, dùng nước tuyết đun sôi, đây là sở thích thú vui tao nhã của mấy vị quan học đồi văn vẻ, bà chủ Tam của Thẩm Quốc Minh năm đó cũng là ca kỹ đàn nhị, hầu hạ ở quán trà, phong theo nhạc phường gồm có sáu mươi sáu người con gái, đứng đầu vừa đàn vừa hát bị anh ta nhìn trúng, lấy về làm vợ hai.
Da thịt hở hang, thêm phần gợϊ ȶìиᏂ, rõ ràng giống như gái điểm.
Trưởng phòng dẫn tôi đến hộp đêm của bà Bạch đã đặt trước, bà Bạch là chủ, tiếp nối của chủ tịch Bạch của tỉnh Long Giang, dựa theo trình tự sắp xếp, ở tỉnh ủy còn hơn mười mấy tên, không cao quý bằng Quan Lập Thành, nhân vật chính hôm nay không phải cô ta mà lại vợ của cục trưởng Hàn.
Cục trường Hàn là quan chức ở Vân Nam mới nhận chức của tôi ở Ma Cao, Vân Nam điều phải đến đây. Điều này cực kỳ có hàm ý, một nửa tỉnh Vân Nam đã bị gϊếŧ hại bởi thuốc phiện, ngọn nguồn của thuốc phiện tái phát, không thể đổ lỗi cho trùm ma túy lớn nhất Quốc Hoa là Trương Thành Nam được, theo như lời Thẩm Quốc Minh thì người nhiều lần lập công hạng ba cục trưởng Hàn người đứng đầu cục cảnh sát ở Thanh Tân, tôi cũng mong rằng anh ta sẽ không dễ dàng buông xuôi, anh ta đã vạch trần dã tâm của Tư Mã Chiêu, vết sẹo đau đớn đã bị lãng quên.
Ngoại trừ bà Bạch ra, tôi và ba vị kia đều không biết nhau, không thể không chào hỏi nhau một câu, rõ ràng là đạo đức giả.
Vợ anh Hàn vẫn còn rất trẻ, khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, ở tuổi này chồng đã lên được vị trí cao, nắm giữ quyền lực lớn, kiêu ngạo, ngang ngược là điều khó tránh. Lúc đầu cô ta vẫn còn kiềm chế, tôi ngồi xuống chưa được nửa tiếng, thì chơi mạt chược, cô ta thắng được một số tiền nhỏ, nói thẳng ra tính thể hiện, phô trương của cô ta đã bị lộ.
Tôi ngồi bên một chậu cây, đối diện cửa gỗ có một bức bình phong vắt ngang, bọn họ xôn xao bàn tán khinh thường mấy người vợ sau quyền quý sinh con, ai số đỏ, ai mượn bàn tay của tôi, ồn ào như cóc chiên chảo sắt, tôi nghe mà đau đầu bực mình, lúc xáo bài đã nhanh chóng căn dặn bồi bàn lấy đến một cái quạt, tôi kéo cánh quạt ra, cắn một nửa miếng bánh, bà Hàn liền mỉa mai: "Ba bốn tháng nay không thấy bà chủ Quan ra khỏi nhà, mặt cô gầy đi nhiều rồi, tham mưu trưởng Quan thất thế trận này, hễ đến bảo mời cô đến uống trà dạo phố thì bảo mẫu liên tục bảo cô không có nhà, cô cũng mặc kệ. Hôm nay bà Bạch mời cô đến bàn tiệc của chúng tôi. Sức khỏe cô không tốt còn đến tận đây, chẳng lẽ có thai rồi sao?"
Tôi xoa đường còn dính trên ngón tay, bê chén trà lên, trà được ngâm vào nước sôi, tôi nắm lấy nắp chén trà gạt bả trà sang một bên: "Bà Hàn, bà nghe đâu ra những lời như thế vậy, để tôi chạy đến xác nhận?"
"Mấy cô gái điểm ở khu phố đèn đỏ, sĩ quan phụ ta nhận lệnh của lữ đoàn phòng chống nội dung khiêu da^ʍ của văn phòng thành phố, anh ta tự mình dẫn theo một trăm cảnh sát đến điều tra năm mươi sáu hộp đêm ở Thanh Tân, có mấy người nói là bạn cũ của cô. Ý bảo cảnh sát hãy giơ cao đánh khẽ, lỡ phải bán đứng thể diện của cô."
Chưa kể, lúc Mễ Lan vẫn còn đại thính, tôi rất nổi tiếng, tên tuổi của tôi đều bị cô ta phá hủy, cô gái trẻ tuổi đó dồn tôi vào đường cùng, cầu dinh một cơ hội, không hề có tiêu chuẩn cho chuyện này.
Tôi không nói lời nào, một cô gái rất thức thời đâm vào xương sườn cô ta, nháy mắt ra hiệu: "Là vợ của tham mưu trưởng đó, cô đắc tôi với cô ta, bị điên rồi sao?"
"Sự thật thì tham mưu trưởng Quan đã lập được chiến công lớn. Chúng tôi cũng không dựa vào Phục Sinh, anh ấy là cục trưởng trẻ tuổi nhất của ba tỉnh miền Đông Bắc. Bí thư Thẩm dìu dắt chúng tôi, giao cho trọng trách quan trọng, có thể một ngày nào đó.
"Bánh ngọt cũng không được miệng của cô."
Phía sau tấm bình phong vang lên tiếng nói mạnh mẽ của một người đàn ông, tiếng ồn ào đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát mới tinh bước qua tấm màn che, trông khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ lịch sự, đeo mắt kính vàng, lịch lãm khó tả.
Tôi nhìn quân hàm anh ta đang đeo, liền biết ngay anh ta cảnh sát trưởng Hàn Phục Sinh.
Bà Hàn vô cùng sợ anh ta, rụt cổ lại không dám lên tiếng.
Anh ta cau mày liếc cô ta một cái: "Trước mặt bà Quan và bà Bạch, cô có nói bậy bạ gì không."
Anh ta nhìn quanh bốn vị phu nhân đang ngồi quanh chơi mạt chược, đặc biệt nhìn tôi rất lâu, ánh mắt có trăm ngàn cảm xúc có kinh ngạc, có bối rối cũng có thất vọng.
Tôi lảng tránh, sờ sờ đôi hoa tai: "Không sao, bà Hàn tới đây lần đầu, không quen với vùng Đông Bắc, cục trưởng Hàn không chế, tôi xin làm hướng dẫn viên để bà Hàn đây không cảm thấy nhàm chán."
Anh ta sững sờ không nói lời nào, bà Hàn gọi đến bốn năm lần anh mới tỉnh táo lại, che giấu dáng vẻ mất lịch sự của mình: "Không dám làm phiền đến bà Quan."