*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Đủ loại biểu hiện khác nhau của Thẩm Quốc Minh đã khiến cho tôi hiểu rõ về mọi chuyện, mà bộ dạng làm bộ làm tịch của Tề Kỳ trước mặt ông ta cũng đã làm sáng tỏ ba phần sương mù mê man của tôi, tôi nhấc ấm trà lên, nước trà rót vào chén không ngừng, phát ra âm thanh róc rách thanh thủy: "Đôi bên cùng có lợi là quy tắc vàng để tồn tại được trong xã hội, ý định ban đầu không quan trọng, chẳng phải bà cũng không đạt được kết quả ư." "Đúng nha. Vậy thì bà chủ Quan kia sẽ không trách tôi tôi có trung thành với anh hay không. Thẩm Quốc Minh là con át chủ bài cuối cùng mà anh thu thập được cho Trương Thành Nam, ông ta cũng là chỗ dựa của tôi. Việc chúng ta lợi dụng ta là công bằng, là vì tính toán cẩn thận kế hoạch cho tương lai."
Một lối đi nhỏ cách đó trăm mét đột nhiên truyền đến một loạt những tiếng bước chân vội vàng, tiếng ồn ào như âm thanh của những con dã thú và dòng nước lũ, tôi và Tề Kỳ đồng thời im lặng dừng hành động lại, dựng tại lắng nghe, điều đáng ngạc nhiên là người có mục tiêu cao lại mắc cạn giữa chừng.
Tề Kỳ cười như không cười vuốt ve chiếc vòng taybằng đá cẩm thạch trên tay: "Cô giúp tôi thượng vị, đuổi bà Thẩm ra khỏi cửa, tôi sẽ thay thế. Trương Thành Nam đang bị giày vò ở Ma Cao, trở về Đông Bắc lật ngược tình thế, mới có thể nhiều thêm một lớp bảo vệ.
Cô ta đổi cách nói chuyện, giọng điệu cũng trở nên đầy ác ý: "Bà Quan không thiếu vinh hoa phú quý, cô đang đắm chìm trong sự trả giá của tình yêu, vui vẻ chịu đựng. Dù gì, Quan Lập Thành cũng không ngã xuống được đầu, làm thϊếp cho đàn ông lớn tuổi cũng đã mất khí độ. Dù cho cô có tạo nên một giai thoại về tù binh ba tỉnh Đông Bắc hắc bạch quyền quý thì cũng thành đầu voi đuôi chuột.
Tôi hất hất lá trà từ trong ấm trà tràn ra: "Tề Kỳ, bàn về thủ đoạn trên phương tiện chiến đấu, cô còn trẻ mà có thể thành thục châm ngòi ly giản, chắc đã phải dày công tôi luyện. Cô chán ghét việc Thẩm Quốc Minh coi trọng tôi, lúc ông ta nói bóng nói gió, cô biết thời biết thế, xin đi gϊếŧ giặc giả làm người thuyết khách, bà ba chẳng qua là mắng cô khoe mẽ tranh công, đầu tiên bà ấy không nghi ngờ mục đích thực sự của cô là tiêu diệt và ngăn cản, hai là cô quá ngu ngốc trong việc dẫn sói vào nhà, bà ấy không thể nào nghĩ ra được rằng cô có đủ bản lĩnh có thể cùng bà ấy tranh giành vị trí chính thất, lại thuận lợi giúp cô giả heo ăn thịt hổ."
Nước trà đun đã lâu, vị đẳng càng đậm hơn, đầu lưỡi cũng bị đắng chát đến tê dại: "Bà ấy dễ đuổi, tôi thì không. Bà ba kiêng kị cái gì, bà ấy chính là bà Thẩm danh chính ngôn thuận, mà cô lại chẳng khác gì hàng chục cô nhân tình mà Thẩm Hạo Hiện baonuôi năm xưa, hãy coi chừng những người tình mới, tôi xuất thân bẩn thỉu bỉ ổi, ham tiền tài yêu phú quý, đường đường là một bí thư Thẩm quyền lực, quả là miếng mồi nhử ngon. Nếu bây giờ tôi còn sống, bao nhiêu người phụ nữ ở Đông Bắc và cả Trình Bảo Ái chỉ sợ là sẽ không thể buông tha. Cô đã nhắc tôi rằng Thẩm Quốc Minh là kẻ chủ mưu gây ra chứng vô sinh, con của ông ấy không biết về điều đó, khuyến khích tôi hạ độc cha con nhà họ Thẩm, yêu cầu cô ở bên gối thổi tiếng gió, phá đổ báo thù, nếu không cô sẽ nói cho ta biết những sự việc kia sao? "
Tề Kỳ cười to: "Bà Quan, đúng là không có gì có thể lừa gạt được cô, nhưng tôi có thể cam đoan rằng mỗi một chữ tôi nói đều là sự thật, Quan Lập Thành là người đã bảo vệ bà qua cơn nguy kịch. Tôi có thể thêm một con bài khác vào giao dịch."
Cô ta đi vòng qua mép bàn, cúi người xuống nói vào lỗ tại: "Bà là người có ơn tất báo, Quan Lập Thành chưa bao giờ làm tổn thương đến bà, đương nhiên bà cũng không hy vọng anh ấy sẽ bị mất mạng, ví dụ tôi đạt được thứ mình muốn, lão già Thẩm Quốc Minh kia, chết như thế nào, sống như thế nào, chỉ cần một câu nói của bà. Có tôi ở đây, tay của bà chắc chắn sẽ không thể bị vấy bẩn. Ông ta chôn quan tài, góa phụ cũng là Thẩm phu nhân, tôi ăn no uống sướиɠ, không quan tâm đến ông ta nữa."
Để lời dụ dỗ của Tề Kỳ sang một bên, có bốn chữ làm tôi kinh ngạc, tay cầm lấy chén trà của tôi run lên: "Sẽ bị mất mạng?" "Cuộc tranh cử phó cấp quốc gia lẽ ra Quan LậpThành nên nắm chắc, nhưng ngoài ý muốn là anh ấy đã thất bại, bà không biết hướng gió của con đường làm quan của anh ấy sao? Chính quyền trung ương đã xóa bỏ công lao của anh ấy, hạn chế anh ấy chính phục quan trường và cấm đoán anh ấy ở một bên của Long Giang. Bức tường bị mọi người xô đổ, Thẩm Quốc Minh nếu không tận dụng thời cơ này mà giành chiến thắng, chẳng lẽ là giữ như thế chờ anh ấy khôi phục để đánh lại sao? Có vết xe đổ là Trương Thành Nam, Ma Cao đã vươn lên quá nhanh, thủ đoạn của Quan Lập Thành chỉ có hơn chứ không có kém. Sau khi gió xuân thổi qua thân lại mọc thêm đốt mới, có thể sẽ trở nên mạnh hơn gấp mấy lần."
Cô ta gảy gảy mảnh kim cương vỡ dán trên móng tay: "Tàu ngầm buôn lậu ma túy cập bến vào đất liền, rồi lại từ nội địa chạy trốn ra ngoài, Vân Nam là nơi khởi đầu, hiện tại chỉ có Thẩm Quốc Minh là người duy nhất chưa tới thủ đô giữ chức chính quyền cấp tỉnh ở cấp quốc gia. Ông ta muốn đặt một dấu chấm hết tươi đẹp để kết thúc một kiếp sống bí thư tỉnh ủy vang chói lọi, đã cử Quan Lập Thành đến Vân Nam làm chỉ huy, không chỉ để giúp anh ấy có cơ hội lập công và thể hiện lòng khoan nhân độ lượng mà cũng để tiệm lừa trên dối dưới trên đường đi, diệt trừ những kẻ bất đồng chính kiến, một mũi tên trúng hai con chim."
Tôi giật mình một phen, chợt nhận ra nguyên nhân mà Quan Lập Thành đã bỏ lỡ cơ hội tốt để trúng cử phó cấp quốc.
Thành công là vì tôi, và thất bại cũng là vì tôi.Chưa kể đến danh dự, lần trước khi tôi trở về Đông Bắc, đã ra tay cứu được Quan Lập Thành khỏi thảm họa thủy hỏa trong thời gian ngắn, nhìn thì có vẻ như là đã giúp được anh ấy, nhưng thật ra lại hại anh ấy. Trong quân đội ba tỉnh Đông Bắc, anh ấy hồi một tiếng chấn chủ, trung ương vừa yêu vừa hận, nhưng cuộc đời đưa đẩy hết lần này đến lần khác lại cho anh ấy lấy một người vợ biết khua môi múa mép, cùng ở chung trong một đám quan lại thượng lưu, cũng gọi là cấu kết với nhau làm việc xấu.
Từ lúc Ủy ban kiểm tra kỷ luật Trung ương điều tra Quan Lập Thành, Thẩm Quốc Minh đã bài binh bố trận, lắp đặt cạn bẫy để dẫn chúng tôi mắc câu. Thật ra Lauren là gương mặt thật sự của tôi, chơi trò đánh vào mặt tư tưởng và tính làm tan rã địa vị của Quan Lập Thành trong Trung ương. Chắc chắn ở phía sau cũng đang có rất nhiều người giả vờ làm người tốt, thêm mắm thêm muối mà khen ngợi ca tụng anh ấy.
Nhưng đáng tiếc bức tường thành mà Quan Lập Thành xây dựng hai mươi mốt năm nay đã bị đánh sập trong chốc lát.
Gừng càng già càng cay.
Tôi uống nước trà nguội đến tận cuối bình, sau đó treo lên trên lò than và lần lượt đi vào trong phòng hộp cùng với Tề Kỳ: “Tôi đồng ý chuyện của cô và sẽ cố gắng hết sức để làm. Lần này Thẩm Quốc Minh tình thế bắt buộc nên chắc chắn sẽ hành động. Tôi thân mình còn chưa lo xong, cô đừng ôm hy vọng để đỡ phải kinh hồn bạt vía. “Lão cáo già Thẩm Quốc Minh đó biết cân nhắchơn thiệt, Quan Lập Thành vốn không có gì để ngang vai ngang về với ông ta, ông ta mới là người có ý đồ xấu xa. Cô có một nghìn cách để bà chủ Quan không nghe theo ông ta.”
Chúng tôi mỗi người đi một ngả, cô ấy che giấu tại mắt mà đi ra ngoài cửa phụ, tôi đường đường chính chính đi đến cửa chính. Ánh đèn neon đánh thức dáng vẻ chậm chạp ì ạch của thành phố này, những tiếng kêu đầy gợϊ ȶìиᏂ vang lên càng phô bày lên sự phóng đãng dâʍ ɭσạи dưới bóng đêm. Cho dù là một người sang trọng hay là một con chó để tiện thì bọn họ cũng đều rơi vào trong sự kí©h thí©ɧ vô biên vô tận, sống cuộc sống mơ mơ màng màng.
Tôi hơi hoảng hốt mà liếc nhìn, nhà để xe được xây tạm bợ đối diện quán bar chiếm nửa con đường lớn. Tổ Tông là người chuyện làm ăn kinh doanh, việc buôn bán mà anh phụ trách rất thịnh hành nên vô cùng hot. Những người quyền cao chức trọng quan to của Ma Cao và cả những người buôn bán ở bên kia biên giới giống như cục nam chân, tụ tập lại với nhau như một con quỷ trong cái hang vàng của anh. “Cả đời này tôi rất ít khi mắc lỗi sai, tôi ngủ chung chăn chung gối với Thẩm Hạo Hiện hai năm và bảy trăm ngày đêm. Tôi luôn tưởng rằng tôi thấu hiểu anh giống như hiểu chính bản thân mình.”
Tôi đột nhiên quay đầu lại, thật ra tất cả mọi thứ liên quan đến anh ấy đều là sai lầm. Tôi cười giễu cợt vài tiếng, Đầu Trọc chỉ vào góc phía Tây Nam đang rất yên tĩnh: “Cô Lauren, nhìn hai người đó rất quen.”
Tôi nhìn về phía cậu ta đang chỉ, hóa ra là ThẩmQuốc Minh và Tổ Tông đã rời đi được một lúc lâu đang gặp mặt nhau dưới cây đốt pháo ở đầu ngõ. Bọn họ đang tranh cãi nhau vô cùng kịch liệt, Tổ Tông đã kích động lên đến đỉnh điểm, thậm chí còn bóp cổ của lão già đó. Anh gào thét lên đến khàn cả giọng vô cùng tức giận: “Thẩm Quốc Minh, ông hãy bỏ suy nghĩ rác rưởi đê tiện của ông đi. Ông dám đυ.ng đến một sợi tóc của cô ấy thì con mẹ nó, tôi sẽ khiến ông còn mạng làm chuyện nước, mất mạng hưởng phúc.
Thẩm Quốc Minh nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt không hề thay đổi gì: “Còn mày.
Ông ta nằm chặt lấy cổ tay của Tổ Tổng: “Mày vô cùng mong muốn tạo chết để dọn địa vị ra cho mày. Tao có đυ.ng vào cô ta hay không thì suy nghĩ này đã ăn sâu bén rễ rồi, mày sẽ không thể thay đổi được đâu.”
Ông ta cố gắng hết sức để đẩy ra, Tổ Tông bị tuột tay, phần mông dán chặt lên đuôi xe. Ngay lập tức tiếng còi báo động reo lên, tiếng kêu rít sắc bén vang lên ở khắp mọi nơi, vang vọng đến tận cuối ngõ phố thưa thớt: “Thẩm Quốc Minh, ông chết thì tự làm tự chịu, ông sống được là bản lĩnh của ông. Ông từng dạy dỗ tôi, vào thời điểm mấu chốt thì hổ dữ cũng sẽ ăn thịt con. Loại người nuốt sống như ông thì tôi đây cũng mở miệng”
Tổ Tông phủi phủi nếp nhăn hằn lên trên quần áo của mình, trước khi mở cửa xe và ngồi vào phía ghế sau, anh nhíu mày hung dữ cảnh cáo: “Ông nhớ đấy, ông động vào bất kỳ ai tôi không can dự, nhưng chỉ có một mình cô ấy là không được. Trong bàn cờ này,bắt đầu từ bước đầu tiên tôi chưa từng nghĩ tới chuyện thua, người mà tôi chắc chắn phải thắng chính là Trình Bảo Ái. Chúng ta không phải là chưa từng diễn tiết mục cha con tương tàn này, ông muốn trò đùa thành thật thì tôi cũng sẽ tháp tùng theo ông đến cùng.”
Sau đó anh khởi động xe mà nghênh ngang đi, để lại cát vàng bay đầy trên mặt đất hất vào mặt Thẩm Quốc Minh. Trong sự hỗn độn này, vẻ mặt của anh cũng trở nên mơ hồ không nhìn rõ nữa.
Tôi rất bình thản: “Khi ấm no con người có tính thiện lành, khi giàu có đông đúc lại trở nên độc ác, khi nắm quyền tính cách lại tồi tệ xằng bậy. Lòng tham không đáy là con dao gϊếŧ chết món đồ ăn là nam nữ trên thế giới này.”
Đầu Trọc dìu tôi xuống bậc thang, cậu ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi hiểu sự lo lắng của cậu ta nên dặn dò: “Đừng nói với anh Nam về chuyện của Thẩm Quốc Minh. Dây cáp điện ở nơi đó xảy ra sự cố, đảm cấp dưới đã thu xếp ổn thỏa ông lớn của 206 bên cạnh nhưng chưa để ý đến 205. Anh Nam không nhận được tin tức đâu.”
Cậu ta không dám nhận trách nhiệm: “Thẩm Quốc Minh đến 1902, Anh Nam đã biết chuyện này rồi.” “Anh ấy kết bè kết phái với Diêm Chính Ủy, đi ngàn dặm xa xôi đến Ma Cao để bàn bạc trao đổi. Những nơi ông Diêm tham dự, anh ấy đều rất cấm kỵ. Cậu không thấy tất cả thuộc hạ vừa mới đi theo đó đều mặc quần áo bình thường sao, tôi dò hỏi tìnhhình bên trong là gióng trống khua chiêng sao? Không ai động vào ai được, Trương Thế Hào tin như vậy.”
Tên trộm gà Thẩm Quốc Minh đều ra vào qua một bức tường bị đυ.c thủng, không thể nắm được bất kỳ điểm yếu nào. Sở dĩ tôi giấu giếm Trương Thành Nam là vì muốn chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, Thẩm Quốc Minh làm càn tôi có thể chịu nhục, chịu năm mươi phần trăm và trả lại năm mươi phần trăm. Trương Thành Nam vẫn chưa đủ sự mạnh mẽ, nếu như đối đầu với Thẩm Quốc Minh thì chính là tự mình chuốc lất khổ cực.
Tôi quay trở lại biệt thự, xe của Trương Thành Nam vẫn chưa về, phòng ngủ tối, tôi thay giày và đi lên tầng hai, Đầu Trọc đi theo sau và nói lúc ở trong sòng bạc đã nhận được cuộc gọi của anh Nam, phía bên cô Tưởng có sự thay đổi.
Sự thay đổi của Tưởng Lan chắc chắn là sự nhầm lẫn của cảnh sát trưởng Trịnh. “Không thừa nhận?” “Không phải, Trịnh Mạc Lâm một tay che trời ở đồn cảnh sát Macao, anh ta đã sống năm mươi năm, cực ít người bày mưu hay gài bẫy anh ta, anh Nam có giỏi giang đến mấy cũng là người ngoài, ở Macao đầu ai vững chắc bằng anh ta, anh ta nghi ngờ cái thai của cô Tưởng. “Vậy như thế nào rồi.” “Vợ của Trịnh Mạc Lâm mất sớm, anh ta không chỉ là lãnh đạo của đồn cảnh sát trong nhiệm kỳ tới, mà còn có một vị trí trong nhóm lãnh đạo của Macao.Trong giờ phút quan trọng này, anh ta sợ sẽ bị anh Nam dắt mũi, càng sợ lộ vụ bê bối đời tư, nên anh ta đầu độc cô Tưởng.”
Tôi uể oải dựa vào lưng ghế sofa, nhìn màn đêm buông xuống qua cửa sổ: “Danh phận là sự theo đuổi cả đời của người phụ nữ đàng hoàng, là thứ muốn nhưng không thể có được, không thể buông tay của tình nhân. Trịnh Mạc Lâm hứa những gì không quan trọng, anh ta nói đến ba hoa thiên địa, chẳng lẽ Tưởng Lan bị Trương Thành Nam đánh lừa còn ít sao?”
Đầu Trọc bưng một đĩa bánh ngọt đặt trên bàn trà trong tầm với của tôi: "Là cô Tưởng chủ động nói cho anh Nam biết về đường ngang ngõ tắt của Trịnh Mạc Lâm, nhưng em nhìn phản ứng của anh Nam, có chút khó chịu.”
Tôi nhướng mày: “Cô ta trung thành là một chuyện tốt, chẳng lẽ chạy đi ngay lập tức, thì anh ta sẽ vui?” Đầu Trọc nói nếu như không có mình, thì cô Tưởng sẽ không bao giờ phản bội, còn về sau thì thực sự không chắc chắn.
Tối hôm sau, khi tôi đang mátxa cho Trương Thành Nam trong phòng làm việc của anh, Báo Đốm mệt nhọc xông cửa bước vào với vẻ mặt lo lắng, như đang gặp rắc rối, một số thuộc hạ lớn mà Trương Thành Nam coi trọng đều có sự phân công rõ ràng, những nhiệm vụ được giao đều khó cho người bình thường, nguy hiểm; che giấu, xấu xa, rất ít khi thay đổi lịch trình, sự không gọi mà tới của Báo Đốm, đồng nghĩa với việc núi Thái Sơn sụp đổ rồi.Quả nhiên, cậu ta đứng sững sờ trước bàn: “Anh Nam, bầu trời chọc thủng lỗ rồi.”
Hai ngón tay xoa ấn huyệt Thái Dương dừng lại ở khoé mắt: “Hai sở tỉnh của miền Bắc, ôm nhau chơi hết mình sao?”
Báo Đốm nói: "Nửa tiếng trước, đã xảy ra một vụ nổ ở phố cờ bạc 1902, 17 người thiệt mạng và bị thương, trong đó có rất nhiều nhân vật to lớn, sau cuộc điều tra của anh Bính, có lai lịch của hai người khá gai góc.
Các sòng bạc trong phố lớn ngõ nhỏ ở Macao cao ngất ngưởng, nổ cũng không phải chuyện hiếm, hỗn loạn xảy ra thường xuyên, khu vực đó vàng thau lẫn lộn, ngày đêm không tắt đèn, mùa hè nóng nực, nổ rồi xoa dịu đi là được, nhưng dính dáng đến các ông lớn, liên quan đến thế lực khổng lồ, là sẽ lên men.
Trương Thành Nam xoay chiếc nhẫn ngọc đeo ngón cái: “Hai người nào.” “Thiếu tướng Diệp của quân bộ Trú Úc, cấp dưới của Quan Lập Thành. Người còn lại là cấp dưới của Trịnh Mạc Lâm, cục phó Hoa.
Đầu tôi vang lên một tiếng ầm, cái chết của hai người này rõ ràng là không đơn giản, quá trùng hợp rồi. Quan Lập Thành đa nghi, anh ấy không trọng dụng sĩ quan, thiếu tướng Diệp là cánh tay duy nhất còn lại của anh ấy, còn cục phó Hoa là chỉ huy thứ hai của đồn cảnh sát Macao, chết ở 1902, Trương Thành Nam trốn tránh được trách nhiệm sao.
Thật hay cho một chiêu gõ núi rung hổ, mượn dao gϊếŧ người.Trương Thành Nam cau mày, anh cầm lấy chiếc áo vest trên lưng ghế, tôi nhanh tay cài nút áo lại: “Lần này là ngàn cân treo sợi tóc. Trịnh Mạc Lâm đang sầu không có lý do trở mặt với anh, chiếc súng dâng tận cửa, anh ta không nổ súng mới lạ. Anh đến hiện trường trước đi, tôi sẽ gặp anh sau. Tôi có chuyện phải làm, nói không chừng sẽ hữu dụng.
Anh định nói gì với tôi, Đầu Trọc dẫn theo một đảm thuộc hạ người đầy bụi đất vào: “Anh Nam, 1902 đã bị cảnh sát của Macao bao vây rồi!”
Về cơ bản, tôi có thể khẳng định rằng đây là chiêu trò của Thẩm Quốc Minh. Sự kiên nhẫn của ông ta, làm sao có thể đợi được năm ngày.
Không chần chừ thêm nữa, Trương Thành Nam lái xe phi thẳng đến 1902, trì hoãn càng lâu thì càng không thể nén xuống, còn tôi đến thuộc hạ cũng không dẫn theo, để Văn Ba, người đứng trong bóng tối, không phải thời khắc sinh tử sẽ không xuất hiện qua một bên, gần như là một mình đi đến chỗ ở của Thẩm Quốc Minh trong khách sạn Bồ Hồng, hai tên cảnh sát đặc nhiệm cầm súng canh giữ ở hành lang khi nhìn thấy tôi, dường như đã đoán trước được, nên không có ngăn lại và hỏi han, đẩy cửa ra và báo cáo vào bên trong: “Bí thư Thẩm, bà chủ Quan tìm ngài.”
Tôi cong môi cười chế nhạo, Thẩm Quốc Minh thật là một con cáo già xảo trá, vậy mà đã tính toán trước từng bước ở Ma Cao.
Tôi bước vào trong phòng theo yêu cầu của cảnh sát đặc nhiệm, cánh cửa liền được đóng lại ngay lậptức, màn cửa sổ cách đó không xa cũng được kéo xuống. Trên trần nhà treo một tấm rèm đan bằng tre xanh, Thẩm Quốc Minh đứng sau tấm rèm tre, một chùm tia sáng ảm đạm chiếu trên người ông ta, để lộ ra chiếc áo sơ mi kẻ sọc trắng xanh, thắt lưng được đeo gọn gàng trên chiếc quần tây màu be, ôm lấy dáng người thẳng đứng không bị năm tháng bào mòn mà trông vẫn còn đầy sức sống, cẳng tay với tay áo cuộn lên đang để trên chiếc l*иg chim, che lại hình dáng thấp thoáng mờ mờ của nó. "Cô tới rồi à."
Giọng nói trầm thấp của ông ta xuyên qua bức màn tre, mang theo sức công phá tràn ngập căn phòng. Chuyện gì đến cũng phải đến, tôi cũng chẳng thiết gì nữa. Tôi ngồi vào bàn cà phê, chậm rãi chơi đùa với những chiếc cốc chạm khắc hình rồng phượng: "Bí thư Thẩm đã làm mọi cách dụ địch vào bẫy và mở rộng cửa đón tôi, nếu tôi còn không tới thì chẳng phải vừa không tôn trọng sự đề cao của ông vừa hủy đi đường lui của chính mình sao."
Ông ta cười lớn: "Cô đấy, có được một cái miệng lợi hại, nói chuyện không biết cân nhắc lại còn hừng hực khí thế."
Ông ta xách l*иg chim đi ra từ sau rèm: "Tôi thích sự kiêu ngạo và hư hỏng của cô, cũng đã quen với điều đó từ lâu rồi. Nếu cô chọc phải mầm họa gì thì tôi cũng chẳng bận tâm."
Ông ta treo cái l*иg lên cây xà ngang sơn mài bắt ngang phòng và gõ vào khung sắt để trêu ghẹo con chim ăn thịt kia: "Một người phụ nữ chọn một ngườiđàn ông có thể che mưa gió cho cô ta, thao túng được trắng đen và giữ cho cô ta bình an vô sự khỏi những chuyện gϊếŧ người phòng hỏa thì cũng là quyết định thông minh."
Tôi cười tươi như hoa: "Vậy sao, bí thư Thẩm?" Ông ta không có gì để bình luận: "Theo cô thì sao."
Tôi bắt chéo hai chân nửa nằm nửa ngôi, liếc mắt đưa tình đầy quyến rũ: "Vì vậy để giúp tôi nhìn rõ sự việc nên bí thư Thẩm đã tạo ra vụ nổ năm 1902. Ông muốn cho tôi hiểu là ông ở trên hàng chục nghìn người ở ba tỉnh miền Đông Bắc, ở Ma Cao nếu ông muốn chà đạp ai thì bất kể anh ta là người nào đều sẽ dễ dàng thực hiện được. Trong vùng trời này thì chẳng có cái gì là ông không làm được."
Ông ta buông l*иg chim ra và chầm chậm đi về phía tôi, nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, rồi bất ngờ dùng một tay nâng cắm tôi lên, đưa ngón tay cái lên chạm vào đôi môi được tô vẽ cẩn thận rồi miết từ trái sang phải theo một đường vòng cung đầy đặn và quyến rũ, chậm rãi lau đi màu son môi, làn da thô ráp của ông ta đã xóa sạch lớp trang điểm giả tạo của tôi cho đến khi nó trở nên mờ dần mờ dần, để lộ ra lớp da hồng mỏng manh tinh tế ban đầu.
Tôi liếʍ khỏe môi khô khốc, đầu lưỡi như hút lấy ngón trỏ ám khói thuốc của ông ta, nhẹ mυ"ŧ một lần rồi hai lần thăm dò lướt qua, trước khi ông ta cảm nhận được hương vị tê dại thì tôi đã rút miệng về. "Văn Nhật Hạ bị sảy thai trong biệt thự của giám đốc Thẩm là lần đầu tiên bí thư Thẩm sinh lòng đối phó tôi. Giám đốc Thẩm dính vào tội ác thì nhà họ Ôn