Ngày nghỉ cuối cùng, trên đường Nhậm Thanh đến trung tâm thương mại ngẫu nhiên gặp Trần Lâm Lâm. Trần Lâm Lâm có mối quan hệ tốt với Triệu Nghiên, mà vì liên quan đến Triệu Nghiên, một mực luôn giữ một khoảng cách cùng Nhậm Thanh. Nhậm Thanh vốn muốn lên tiếng chào hỏi, lại bỗng nhiên bị Trần Lâm Lâm níu lại. Trần Lâm Lâm nhiệt tình trước nay chưa từng có, muốn mời cô đến nhà hàng Tây ở trung tâm thương mại quốc tế liên hoan. Tuy Nhậm Thanh chưa từng ăn cơm Tây chính thống, cũng biết tuyệt đối không phải giá cỡ KFC MacDonald. Vì thế tuy ái ngại, vẫn rất thẳng thắn tỏ vẻ túi tiền không có nhiều, quá lắm chỉ có thể mua được một miếng thịt lừa nướng thôi.
Trần Lâm Lâm cười to nói cho cô biết có người mời khách.
Kết quả, đã có rất nhiều người ở đó, có Triệu Nghiên, có Hạ Nghiên Dương, có Tɧẩʍ ɖυ, có Lý Khôi, có Hàn Tranh, có Trương Hiểu Bân, có Sử Đông Đông...
Nhậm Thanh vốn định ngồi đối diện Hạ Nghiên Dương, nhưng Hạ Nghiên Dương ngậm ống hút trà sữa ra vẻ lơ đãng mà ném cái túi xách trên đùi qua cái ghế đó.
Nhậm Thanh ngượng ngùng dừng bước.
“Ngồi ở đây nè, Nhậm Thanh.” Hàn Tranh vẫy tay.
Nhậm Thanh đi qua.
Nhân viên phục vụ tới hỏi Nhậm Thanh muốn ăn gì, Nhậm Thanh khoát khoát tay, tranh thủ nói: “Tớ không cần đâu, tớ ăn ở nhà rồi, cảm ơn.”
Triệu Nghiên khinh thường xùy một tiếng.
Sử Đông Đông nói: “Lý Khôi mời khách, cậu khách sáo gì chứ? Cậu thích ăn bò bít tết tiêu đen không?”
Nhậm Thanh lắc đầu.
Sử Đông Đông khí phách nói: “Ngoại trừ bò bít tết tiêu đen, còn lại mang lên hết.”
Lý Khôi một cước đá cậu ra sofa nhỏ.
Lý Khôi thấy Nhậm Thanh từ chối nữa, vẫn gọi giúp cô muốn một phần đồ ngọt —— Chè xoài bưởi. Nhậm Thanh ăn một miếng, phát hiện bên trong có xoài, lặng lẽ buông thìa.
Nhậm Thanh từ cuộc nói chuyện giữa các bạn với nhau mới biết được, tối hôm qua các cậu ấy ngẫu nhiên gặp trong hội đốt lửa trại ở sơn trang. Có người có vé miễn phí, ngâm suối nước nóng, chơi đánh trận giả trong rừng rất thỏa mãn. Có người bởi vì không có vé miễn phí không được bao các hạng mục, đành phải tự trả tiền cho toàn bộ hành trình, mà toàn bộ hành trình tự túc, tốn tận 1980 đồng. Mà cô thì thuộc về loại người thứ ba, tuyệt đối không có khả năng tự trả tiền, cũng không có tư cách và phương pháp gì lấy được vé miễn phí.
Nhân viên phục vụ thân thiết mời chào “Xin chào quý khách”. Triệu Nghiên quay đầu lại, rõ ràng nhìn thấy Điền Đằng vốn muốn đi, mà bất ngờ nhìn thấy Nhậm Thanh thì bỗng chần chờ.
Hàn Tranh bất đắc dĩ nhìn Điền Đằng còn buồn ngủ, oán trách nói: “Anh em, hai ta xem như là thanh mai trúc mã, ông có thể nể mặt tôi không vậy?”
Điền Đằng dùng giọng mũi rất nhỏ, cậu đá văng Hàn Tranh, tìm chỗ ngồi xuống, chậm rãi cởi khăn quàng cổ ra, nói: “Chỉ có chó nhà tôi mới nể mặt ông, đáng tiếc mấy năm trước, ông đã vứt nó đi rồi.”
Nhậm Thanh phút chốc nhớ tới đêm mùng một đầu năm đó, cậu tựa trên vai cô nỉ non câu —— cô đền chó cho tôi!
Hóa ra, chó của cậu bị Hàn Tranh vứt bỏ.
Triệu Nghiên mắt lạnh nhìn Nhậm Thanh. Nhậm Thanh cúi đầu đứng ngồi không yên. Ánh mắt Điền Đằng như có như không lướt qua, cô hồn nhiên chưa nhận ra. Triệu Nghiên không cam lòng siết chặt ngón tay. Nhậm Thanh rốt cuộc tốt chỗ nào? Tướng mạo bình thường, dáng người bình thường, thành tích cũng bình thường nốt. Những nữ sinh đang ngồi ở đây, Hạ Nghiên Dương trắng nõn, Trần Lâm Lâm mảnh mai, Tɧẩʍ ɖυ có lồi có lõm, mặc dù cậu không nhìn thấy cô, cũng không nhìn thấy các cô ấy sao? Nhậm Thanh, hừ, quá lắm chỉ được khuôn mặt trái xoan trông tạm được, nhưng vì thường xuyên cắt ngang lớp học, gương mặt đó mặc dù ngẫu nhiên sẽ cười áy náy nhưng cũng làm cho người ta thấy ghét.
Điền Đằng mới ngủ trưa dậy nên không muốn ăn, chỉ gọi một đ ĩa trái cây.
“Chơi vui không?” Cậu hỏi.
“Đánh trận giả trong rừng không tệ, rất k1ch thích.” Hàn Tranh đáp.
Triệu Nghiên thích sân đánh golf. Tɧẩʍ ɖυ thích hồ bơi lập phương. Hạ Nghiên Dương thẹn thùng tỏ vẻ cô thích suối nước nóng có diện tích rộng rãi, ngâm nửa tiếng là toàn bộ lỗ chân lông nở ra, còn có thể SPA toàn thân. Cô nói vậy, nam sinh đang ngồi đều vô thức nhìn gò má hồng hồng của cô, Điền Đằng mỉm cười, hồng nhuận từ hai gò má của cô đã lan tràn đến cằm.
Điền Đằng nhìn Nhậm Thanh, cười nói: “Còn cậu? Cậu cũng đi à?”
Nhậm Thanh lắc đầu, mắt thấy Điền Đằng có hứng thú nghe cô nói tiếp, cô buông thỏng mắt, nhìn chè bưởi xoài phía trước, nhỏ giọng nói: “Trên đường tớ đến trung tâm thương mại thì gặp Trần Lâm Lâm, cô nói tất cả mọi người ở đây...”
Thật ra cô cũng muốn có cơ hội để hội họp với các bạn cùng lớp ngoại trừ ở trường học. Dù chủ đề mà các cô ấy nói đến cô hoàn toàn không thể tham gia vào.
Triệu Nghiên hơi nhỏm dậy lấy đ ĩa trái cây trước mặt Điền Đằng. Điền Đằng cúi đầu tìm kiếm điện thoại trong túi áo, vờ như không biết.
Trương Hiểu Bân đang cắt thịt bò, cậu nghe tiếng Triệu Nghiên cắn trái cây răng rắc, đột nhiên cười nói: “Nhậm Thanh, sáng sớm hôm trước tôi thấy cậu đi từ đồn công an ra, cậu đến đồn công an làm gì vậy?”
Ngón tay Điền Đằng chậm rãi dừng ở nút HOME trên điện thoại.
Hạ Nghiên Dương, Tɧẩʍ ɖυ, Lý Khôi, Sử Đông Đông vốn đang thảo luận về kỳ nghỉ hai ngày ở sơn trang, nghe vậy dừng bàn luận. Trần Lâm Lâm nghịch miếng da trang trí trên giày, chậm rãi mỉm cười.
Nhậm Thanh cố gắng trấn định, nhưng vẫn rất xấu hổ và kinh hoàng, như tràn khắp tứ chi bách hài. Đầu của cô trở nên nặng tựa ngàn cân, càng muốn ngẩng lên thì càng nặng, cơn sốt từ lòng bàn chân trào lên tận chân tóc.
Hàn Tranh hỏi: “Vậy ông đến đồn công an làm gì?”
Trương Hiểu Bân quệt quệt mồm, nói: “Chú tôi làm ở đồn công an, buổi sáng sáu giờ chú giao ca, không mang điện thoại, tôi nhỏ nhất trong nhà nên bị bắt làm chân chạy vặt cho người ta.”
Trương Hiểu Bân nhìn gáy Nhậm Thanh, trông như đang giúp cô giải vây: “Có phải cậu cũng có người nhà làm ở đồn công an? Nội bộ hay chạy việc bên ngoài?” Cậu ta thờ ơ gõ bàn, nếu cô dám nói có, kế tiếp cậu ta sẽ nói người ở đồn công an cậu ta đều biết.
Nhậm Thanh lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.
Điền Đằng tự nhiên cười nói: “Ông đến đồn công an chỉ gặp mỗi cô ấy sao? Không gặp được tôi à?”
“Cậu cũng ở đó?”
Điền Đằng thờ ơ vuốt vuốt điện thoại, nói: “Thôi, coi như tôi không có ở đó vậy.”
“...”
Trần Lâm Lâm bất chợt trở thành người gây sự.
“Điền Đằng, làm sao cậu có thể xuất hiện tại cửa đồn công an sớm như vậy?”
“Có gì không được? Nhậm Thanh được, còn tôi thì không được?”
Hàn Tranh hút nước chanh, không khách sáo nói: “Tôi nói, rõ ràng mấy cậu đều chướng mắt cô ấy, Trần Lâm Lâm cậu rõ ràng chủ động dẫn cô ấy đến... Hóa ra là Hồng Môn Yến hả. Các bạn à, có tinh lực và tâm kế như vậy, dùng vào việc học không tốt hơn sao?”
Triệu Nghiên lạnh lùng nói: “Cô ta không có miệng sao mà cần hai người các cậu nói giúp?”
Điền Đằng hoàn toàn không đáp trả khıêυ khí©h của cô. Hàn Tranh đang muốn mở miệng châm chọc, Hạ Nghiên Dương đột nhiên cướp lời: “Triệu Nghiên, Trần Lâm Lâm các cậu đừng quá đáng! Trương Hiểu Bân, cậu nói hưu nói vượn!”
Nhậm Thanh thấp giọng nói: “Cậu ấy không có nói bậy đâu.”
Trương Hiểu Bân cũng không ngụy trang vô tội nữa, cậu ta nói thẳng: “Chú tôi ra khỏi cơ quan còn nói với tôi vừa mới thả một học sinh cấp ba ăn cắp rùa mai mềm, học cùng trường với tôi. Nhậm Thanh, cậu trộm ví tiền tôi không nói, trộm rùa mai mềm? Mua không nổi thì đừng có ăn!”
Điền Đằng cách bàn vuông một cước đạp Trương Hiểu Bân và cả sô pha bay ra, Trương Hiểu Bân ôm bụng nửa ngày không đứng dậy nổi.
Tất cả mọi người đứng dậy chạy trốn hoặc ngăn cản, chỉ có Nhậm Thanh sững sờ ngồi đó. Cô thấy quản lí cùng bảo vệ nhà hàng nhanh chóng xuất hiện, đi nhanh đến chỗ xảy ra chuyện; trông thấy Hàn Tranh ngăn cản Điền Đằng, lại lặng lẽ ngáng chân Trương Hiểu Bân vừa mới đứng lên; trông thấy sắc mặt Triệu Nghiên vừa xanh vừa hồng, ánh mắt rất hung ác; trông thấy Trần Lâm Lâm đỡ Trương Hiểu Bân khóe mắt ngấn lệ; trông thấy Lý Khôi với vẻ mặt đau lòng giải thích với quản lí nhà hàng, đồng ý sẽ bồi thường toàn bộ tổn thất; trông thấy Hạ Nghiên Dương lo lắng kéo tay Điền Đằng, cùng Hàn Tranh lui về sau; trông thấy Sử Đông Đông và Tɧẩʍ ɖυ đứng bên ngoài trận chiến mà lòng còn sợ hãi... Nhậm Thanh phút chốc đứng dậy, quơ lấy túi bảo vệ môi trường trung tâm thương mại vừa phát, chạy vội ra ngoài.
Từ nhà hàng về đến nhà, hơn năm ngàn mét, Nhậm Thanh gần như là chạy. Cô có kinh nghiệm rồi, không kịp thở sẽ không khóc thành tiếng được. Thế nhưng nước mắt vẫn tuôn trào không ngừng. Câu “Mua không nổi thì đừng có ăn” kia liên tục văng vẳng bên tai...
Mua không nổi thì đừng có ăn, mua không nổi thì đừng có ăn, mua không nổi thì đừng có ăn... Sống không nổi có phải là nên đi chết không? Cô lại nghĩ tới chú cảnh sát trong sở công an cho cô ngồi dưới hệ thống sưởi, sáng sớm người nọ đã thả cô rời đi, còn nói cẩn thận suy nghĩ từ nay về sau con phải đi thế nào, đừng đi sai nữa.
Cô giống hệt như Nhậm Đóa Lan năm đó, cho tới bây giờ con đường luôn chỉ có một, đúng hay sai, đều chỉ có một mà thôi.
Nhậm Thanh chạy vào ngõ trông thấy Điền Đằng đang đứng dựa vào tường. Cậu nghe thấy tiếng bước chân, khẽ nhấc mắt, mắt phượng thật xinh đẹp... Mà còn vô cùng hào hoa.
Cô kinh hoảng che mặt, xoay người nhanh chóng quay đầu đi, chạy đến đầu hẻm rồi dừng lại. Cô cúi đầu ngây ngẩn nhìn bàn tay ướt đẫm của mình, sợ cái gì? Cậu đã từng tận mắt thấy cô trộm, cậu cũng đã thấy cô cho trẻ vị thành niên thuê CD sắc dục, cũng đã thấy cô đánh nhau trước mắt bao người, cô còn cần giấu diếm gì đây? Ở trước mặt cậu, cô còn gì để mà che?
Cô chậm rãi quay lại. Cậu vẫn đứng đó, một bước đều không di chuyển.
Nhậm Thanh đứng trước mặt cậu, cũng không biết nên nói gì. Cậu nhìn cô không chớp mắt, chẳng may mảy có điểm gì giống như nửa tiếng trước một cước đạp bay Trương Hiểu Bân đến mức không đứng dậy nổi ở nhà hàng.
“Tớ, tớ phải về nhà rồi.” Nhậm Thanh cúi đầu, giọng nói đè nén.
Điền Đằng hơi cúi người, quần áo mềm mại đen như mực cùng xương quai xanh trắng nõn tạo nên sự đối lập rõ ràng, Nhậm Thanh lui về phía sau, nhưng vẫn bị cậu an ủi ôm vào lòng... Tựa như an ủi một người bạn đạt được thành tích thảm hại trong một cuộc thi. Mũi Nhậm Thanh khẽ khảm vào phần lõm giữa xương quai xanh của cậu.
Cơn sốt lại ùa về, thẳng đến chân tóc, hai tay nắm chặt của Nhậm Thanh rũ xuống, rồi lại buông ra.
Ngày hôm sau đi học lại, bạn cùng lớp cũng không nhìn cô với ánh mắt khác thường nữa. Hạ Nghiên Dương âm thầm nói cho cô biết, là Hàn Tranh nói với họ, cô cùng Điền Đằng sáng sớm xuất hiện tại cửa đồn công an là vì phải đến đón cậu ấy, cậu ấy cùng người kéo bè kéo lũ đánh nhau, không cẩn thận bị người ta bắt được.
Hạ Nghiên Dương bát quái hỏi: “Hàn Tranh nói cậu ấy đánh nhau là vì cậu, cho nên cậu mới đi đón cậu ấy. Quan hệ của hai cậu tốt vậy sao?”
Nhậm Thanh vùi mặt vào trang sách, vờ như không nghe thấy. Thật là một lý do yếu kém, yếu kém đến nỗi cô không thể biện hộ. Gương mặt của cô nóng lên, lúc này nếu Hạ Nghiên Dương đập trứng gà vào, trong nháy mắt có thể cạo xuống một tầng bánh trứng bột lấp đầy bụng.
“Tớ nghe nói Trương Hiểu Bân viết thư tình cho Triệu Nghiên, nhưng Triệu Nghiên không hồi âm. Chậc, có não hay không? Có Điền Đằng ở đây, làm sao Triệu Nghiên có thể đáp lại cậu ta?!”
“Ờ.”
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời thật dịu.
Nhậm Thanh mệt mỏi dựa vào bàn học. Trắng đêm chưa ngủ chăm sóc người bệnh thật sự quá mệt mỏi. Nhưng trong cơn buồn ngủ, cô hình như nghe thấy được một mùi hương đặc trưng của nam sinh, vô cùng thanh mát.