Điền Đằng giúp y tá cởi chiếc áo lông dày nặng của Nhậm Đóa Lan ra, một cuốn sổ nhỏ lớn bằng bàn tay rơi từ trong túi xuống, cậu nhặt lên do dự trong chốc lát nhẹ nhàng mở ra.
Nửa cuốn đầu chữ viết là nét Khải thư xinh đẹp, Khải thư càng ngày càng không ngay ngắn, càng ngày càng khó phân biệt, hai ba trang cuối cùng viết ngoáy giống như bài tập về nhà của một học sinh tiểu học không kiên nhẫn làm.
Bên trong không có một trang ghi chép nào đầy đủ, đều là những câu nói rải rác, có đôi khi chỉ có một câu, có đôi khi là một đoạn ngắn, không có ngày, không có kí tên.
Mình dắt con bé đứng trước cửa cô nhi viện, mình biết rõ khi mình đưa con bé vào rồi thì sẽ không đón nó về lại nữa. Con bé ôm cái cặp nhỏ sợ hãi nhìn mình, mình cảm thấy thật bực bội, đẩy con bé về phía trước, xoay người nhanh chóng trở về. Mình đi ra đến đường cái thì nhịn không được quay đầu lại, con bé vẫn đứng tại chỗ mở to đôi mắt lẳng lặng nhìn mình, nước mắt lã chã. Mình chạy trở lại, ngắt một nhánh cây ven đường quật tới tấp vào con bé, mình nói, mày nhìn cái gì, nhìn cái gì...
Mình không biết một khắc đó mình đã nghĩ gì, có lẽ biết rõ, nhưng không ngờ sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Mình dựa vào tường đồn công an không nói một lời. Về sau mình nói mình không có tiền, em mình cần đồ ăn, cho nên mình mới trộm. Bọn họ tin lời mình rồi, cho mình một chén mì, giây lát một nữ cảnh sát lấy từ túi mình ra 23 đồng, chén kia mình vừa ăn hai đũa lập tức bị thô bạo quét xuống đất. Mình không muốn lại giải thích 23 đồng này là dùng làm gì, Nhậm Thanh bị thủy đậu nằm trên giường, mình không có nhiều thời gian để kể lể với bọn họ.
Nhậm Thanh muốn một đôi giày da màu đỏ, con bé không dám nói thẳng, sợ hãi nói bóng nói gió. Mình cười lạnh, một bạt tai vào mặt nó. Tao không phải ba mẹ mày, tao cũng không có khả năng lực chăm sóc các nhu cầu hợp lý hoặc không hợp lý của mày, tao chỉ là chị, tao vừa tốt nghiệp, tao có thể cho mày một ngày ba bữa đã rất lao lực rồi.
Nhậm Thanh đứng ở trong ngõ hẻm lớn tiếng khóc nức nở. Mình nói, mày không đem tiền bị cướp về thì đi đi, tao không có nhiều tiền vừa nuôi mày vừa nuôi đám bạn học dở kia của mày. Hơn tám giờ tối, con bé đã trở về, trong tay nắm chặt ba đồng, trên mặt tất cả đều là vết máu do bị cào. Không lâu sau đó, có phụ huynh tìm tới cửa, theo sau là hai đứa con trai trên đầu bị quấn băng vải, nói bị gạch đập vào. Mình nhìn Nhậm Thanh trốn sau lưng, hài lòng mỉm cười. Thế giới này, mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, mình hi vọng Nhậm Thanh nhìn thấy hai thằng nhóc oa oa khóc lớn miệng cọp gan thỏ này thì có thể hiểu được ý của mình.
Mình mặc hàng mua vỉa hè giá rẻ đang dập đầu lắp bắp dùng tiếng Anh trả lời câu hỏi của người phỏng vấn, trước khi đi, cô ấy nói, phiền ra ngoài cầm cây lau nhà lau mấy cái dấu chân dính bùn kia dùm luôn.
Thất nguyệt lưu hỏa (*), mình như một con chó lang thang ngồi xổm ven đường, mình chưa từng nghĩ sau khi tốt nghiệp không tìm được việc thì phải làm sao.
(*) thất nguyệt lưu hỏa: vào tháng 7 âm lịch, sao Hỏa đi về phía Tây, tiết trời dần chuyển lạnh.
Có một anh cảnh sát trẻ tuổi anh tuấn nói, Đóa Đóa, em cần tiền thì có thể tới tìm anh, đừng làm mấy chuyện trộm cắp nữa, khó coi lắm. Trong tay mình đang cầm hai củ cải trắng vừa mới mua về, tranh thủ chợ bán thức ăn thu quán nên giảm giá rất thấp, cúi đầu xuống đất tìm nhánh cây, muốn quất anh ta.
Hôm nay khi xuống xe, không để ý bị té xuống đất, mình đứng lên, rũ đầu xám xịt bước thẳng đi trong tiếng cười không tính là ác ý.
Mình dẫn theo Nhậm Thanh đi đến trung tâm chợ trên đường đá đỏ, mình chỉ vào tòa nhà đang xây được bao phủ bởi những tán cây, hỏi, em có thấy mấy căn nhà phía trước không? Con bé nói, nhìn thấy. Mình hỏi, thích không? Có muốn sau này lớn lên sẽ được ở trong ngôi nhà sạch sẽ xinh đẹp như vậy rồi gả ra ngoài không? Con bé nói, muốn. Con bé hỏi, chị tìm được việc rồi ạ? Mình gật gật đầu, con bé vui mừng cười toe toét, cô nhóc mười ba tuổi, trông thật ngốc nghếch.
Mẹ của anh cảnh sát trẻ kia tìm được mình bảo mình dẫn theo đứa em cút khỏi đây đi, con trai nhà bà ấy ưu tú như vậy, nếu hủy trong tay mình thì bà ấy sẽ liều mạng với mình. Mình mở cửa nhào lên đánh đuổi bà ta ra khỏi nhà, trong lòng tự nhủ nhà của tôi còn chưa tới phiên bà ra oai. Lúc đóng cửa xoay người thì vội vàng không kịp chuẩn bị mà té lăn xuống đất, mình đứng lên người dính đầy bụi đất, trong lòng tự nhủ may mắn bà ta chưa nhìn thấy, bằng không khí thế sẽ bị diệt.
Mình im ắng ngồi bên giường Nhậm Thanh, nhìn nét mặt bình tĩnh khi ngủ của nó, mình rất hận nó, tính mạng của mình không dài, tất cả đều phí thời gian trên người nó rồi, nó thật sự cho rằng nó là em của mình sao, hiên ngang liên lụy đến mình như vậy...
Mình khóc rồi chìm vào trong mộng, cảm thấy cả đời này của mình không xong rồi, không có cách nào quay đầu lại nữa.
Mình đánh Nhậm Thanh, mình nói mày thật vô dụng, tao còn có thể trông cậy vào mày làm gì nữa, mày đi mở khí gas rồi đóng cửa sổ đi... Chết cho rảnh nợ.
Nhậm Thanh gào khóc trước mặt bác sĩ, nhất định phải cho người kiểm tra lại cho mình một lần, mình lạnh lùng nhìn, nghĩ thầm, từ nay về sau không có tao, nhìn xem mày còn có thể trông cậy vào ai.
Mình nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược đó của nó đã chán ghét, chỉ biết khóc...
Bạn học của con bé đi theo đằng sau bắt chước dáng đi của mình, chân cao chân thấp, ngẫu nhiên quẹt chân ra hai cái, con bé nhìn thấy, xoay người lượm gạch lên, tuy không có đập vào người, nhưng làm mình sợ chết khϊếp, mình nghĩ mình phải nói cho nó biết, ra tay quá nặng sẽ xảy ra chuyện... Sau này nếu nó lại xảy ra chuyện, không ai có thể ôm nó nữa rồi.
Hôm nay bác sĩ phục hồi dẫn một người thật kỳ quái tới, cậu ấy nói sẽ chi trả tất cả tiền chữa trị cho mình và lo học phí cho Nhậm Thanh đến khi tốt nghiệp đại học. Mình cay nghiệt hỏi cậu ta có phải là bị bệnh thần kinh không thì mau đến bệnh viện đi, cậu nói không phải, cho mình một tấm chi phiếu, mình yên tâm thoải mái nhận rồi. Bánh nóng từ trên trời lần đầu tiên rơi xuống, hơn nữa còn vừa khéo rơi vào miệng mình, cũng không dễ dàng.
Mình mồ hôi đầm đìa từ phòng phục hồi đi ra nhìn thấy Nhậm Thanh lại đang lau nước mắt. Mình cực kỳ cực kỳ ghét cái bộ dạng này, làm như trời sắp sập xuống tới nơi vậy.
Mình hỏi, Nhậm Thanh, vì sao mày không cần người ta tặng chăn bông? Con bé nói, chăn bông nhà của chúng ta còn tốt, hơn nữa em cũng không lạnh. Nó ho khan cả ngày, hở chút là cảm mạo mà còn nói không lạnh. Mình mắt lạnh nhìn nó, trong lòng tự nhủ, mày sớm đã không còn tư cách kén cá chọn canh rồi, lòng tự trọng vô vị sớm nên vứt bỏ là tốt nhất.
Nhậm Thanh nặng nề thả một bao đường Thụy Sĩ trước mặt mình, một đôi mắt to đỏ rực, trông như một con nghé con bị ngã. Mình bĩu môi, nói, hai năm trước, trong túi tao chỉ còn 23 đồng mà còn muốn trộm Vitamin hơn tám mươi đồng cho mày, lúc đó tâm trạng cũng giống mày hôm nay ấy, tao để cho cảnh sát dẫn đi dưới con mắt mọi người mà còn không nói gì, mày thấy oan lắm à?
Nhậm Thanh tự nhốt trong phòng khóc lóc, mình đứng dựa vào tường, trong lòng hơi ê ẩm. Chị đi rồi, toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại có một mình em thôi, không ai có thể làm chỗ dựa cho em nữa, sau này em sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, thậm chí em có thể khốn cùng đến mức cơm ăn không đủ ba bữa... Mà chị chỉ muốn dù dựa vào trộm cắp, em cũng phải sống sót...
Ông trăng như cái khay bạc lẳng lặng treo trên bầu trời khiến sân bệnh viện trở nên mông lung. Điền Đằng yên tĩnh ghé vào lan can hành lang, bóng lưng gầy yếu lờ mờ giống như của Nhậm Thanh trong buổi sáng mùng hai đầu năm hôm đó.
Nhậm Thanh cầm nhiệt kế y tá đưa cho cúi đầu đi qua sân, Điền Đằng chăm chú nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch. Điện thoại của cô vẫn còn rung rung trong lòng bàn tay, Điền Đằng cúi đầu nhìn, 13 số, chưa được lưu lại, là của Hàn Tranh. Cậu hơi do dự rồi bắt máy.
“Tớ là Hàn Tranh, Điền Đằng có ở chỗ cậu không? Mẹ cậu ấy nói cậu còn chưa về.”
Điền Đằng dừng một lát: “Chuyện gì?”
“Tôi X, tại sao là ông? Ông tranh thủ trở về đi! Triệu Nghiên tổ tông nói nếu ông không trở về thì cậu ta sẽ không trở về nhà đấy!”
“... Nói với cô ta là tôi không về.”
Điền Đằng vừa dứt lời, nữ sinh bên cạnh Hàn Tranh bắt đầu gào to, bởi vì say rượu, nói năng không rõ lắm: “Điền Đằng, vì sao cậu dùng điện thoại của Nhậm Thanh! Tớ không tin điện thoại di động của cô ta trùng hợp rơi ở chỗ cậu! Có phải các người còn đang ở cùng nhau không? Đã trễ thế mà ở còn nhau sao?!”
Điền Đằng lạnh lùng nói: “Tôi vẫn ở cùng với cô ấy, cậu muốn thế nào?”
“Cậu bảo cô ta nghe máy! Bảo nữ sinh không có da mặt kia nghe cho tôi! Nhậm Thanh, cậu nghe máy cho tôi!”
Điền Đằng quyết đoán cúp máy, có chút không ưa nữ sinh tùy ý này. Hàn Tranh nói cậu là người không dễ dàng bị lấy lòng, cậu đoán có vẻ là vậy thật. Nhưng cậu cũng không bởi vậy cho rằng vấn đề giữa cậu và Triệu Nghiên đều do bản thân cậu. Quả thật, từ nhỏ đến lớn Triệu Nghiên luôn là một nữ sinh sặc sỡ loá mắt. Nếu cô chăm chú nghe lời từ chối của cậu, bọn họ sẽ không nháo đến mức bế tắc như bây giờ.
Nhậm Thanh đi đến trước mặt, thấp giọng nói xin lỗi: “Ngại quá, làm phiền cậu đến tận giờ này. Ngày mai còn phải đi học, cậu về đi.”
Điền Đằng chậm rãi vươn tay, cô sững sờ, nhưng là đưa điện thoại lại cho cô.
“Tôi đi đây.”
Nhậm Thanh đưa mắt nhìn lại.
Điền Đằng vừa xuống lầu, điện thoại của Nhậm Thanh rung lên, cô không phòng bị bắt máy, đập vào tai chính là tiếng chửi rủa đầy giận dữ của Triệu Nghiên.
“Điền Đằng, cậu dám qua đêm cùng nữ sinh không đứng đắn kia! Tớ ở đây chờ cậu! Cậu không đến tớ không đi!”
Nhậm Thanh nhìn vào làn sương trắng mỏng mảnh phía trước, bình tĩnh hỏi: “Triệu Nghiên, cậu mắng ai đó?”
“Nhậm Thanh! Hai người đang ở đâu?!”
“Ở... chỗ không đứng đắn.”
Nhậm Thanh cúp điện thoại, tắt máy, trong cơn tức giận chợt nhớ tới trong ngõ hẻm đen kịt kia Điền Đằng đi sát vào, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai cô...
Điền Đằng bắt xe, đến quảng trường Thiên Nhan tầm mười một giờ, Triệu Nghiên cùng Hạ Nghiên Dương quả nhiên còn đang ở đấy. Hàn Tranh lao lực quá độ yên lặng ngồi bệt xuống vệ đường như một thằng ngốc.
“Cuối cùng cậu cũng đến.” Hàn Tranh người đầy mùi rượu ngáp mấy cái liền.
Triệu Nghiên đẩy Hạ Nghiên Dương ra, lung la lung lay đi đến trước mặt Điền Đằng, ngẩng đầu vui mừng nói: “Tớ rất vui, cuối cùng cậu cũng trở về tìm tớ rồi.”
Điền Đằng bình tĩnh nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, trong đầu lại là nhật ký đứt quãng của Nhậm Đóa Lan, là Nhậm Thanh trong ngõ nhỏ tối tăm không dám giơ tay lau nước mắt.
Triệu Nghiên duỗi cánh tay ôm cổ Điền Đằng, môi run rẩy đưa lên.
Điền Đằng nhẹ nhàng đẩy cô ra.
“Dù cho cậu có uống nhiều, cũng nên hiểu được ý tôi.”
Triệu Nghiên híp mắt, lại đưa sát vào.
Điền Đằng cúi đầu tránh đi, nói khẽ: “Nếu cảm thấy trước kia tôi từ chối chưa đủ rõ ràng thì tôi đây sẽ nhấn mạnh thật kỹ lại, tôi không thích cậu, tôi không muốn ở bên cậu.”
Triệu Nghiên ngẩng đầu giương đôi mắt to xinh xắn nhìn cậu, chậm rãi nhếch môi, như khóc lại như cười, nói: “Trước kia cậu từ chối tớ rất rõ ràng.”
Điền Đằng dừng lại, thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi.”
Triệu Nghiên hoàn toàn thất bại, không mượn rượu giả điên nữa, cô lớn tiếng nức nở từng bước một lui về sau, trong tiếng kinh hô của Hạ Nghiên Dương, ngã thẳng vào trong bể phun nước đằng sau.
Điền Đằng nhanh chóng nhảy xuống bể phun nước vớt người lên. Bể phun nước rất cạn, chưa qua đầu gối, Điền Đằng kéo Triệu Nghiên dậy, cúi người vòng quá gối ôm lấy cô.
Hàn Tranh lẩm bẩm nói: “Không thành công cũng thành nhân, dại gì mà phải tự tử?”
Hạ Nghiên Dương ngơ ngẩn nhìn hai người làm bọt nước văng tung tóe, chua chát mở miệng, thanh âm nhỏ xíu, như một đứa trẻ ngồi xổm trong góc cô đơn vẽ vòng tròn vậy.
“Cậu cứ kệ cô ấy đi... Đáy bể trơn lắm.”
Triệu Nghiên ôm cổ Điền Đằng, òa khóc, nước mắt như xâu chuỗi bị đứt rơi từng giọt vào cổ áo cậu.
“Điền Đằng, cho tới bây giờ cậu từ chối tớ đều không nể nang ai cả, có phải cậu cảm thấy tớ không có lòng tự trọng? Từ nhà trẻ cậu đã ghét tớ, chơi trò chơi cũng không muốn nắm tay tớ. Tớ biết rõ tính cách tớ thế này dễ gây mích lòng người khác, nhưng mà tớ không sửa được...”
Hạ Nghiên Dương đứng ngoài bể, con mắt đăm đăm nhìn Điền Đằng ôm Triệu Nghiên từng bước đi tới chỗ cô, tay chân lạnh buốt.
Cô ngẩng đầu nhìn trăng tròn bị mây đen che khuất, nhận ra tình cảnh này trông khá quen mắt, có vẻ như là khởi đầu của một cơn ác mộng. Nhìn không thấy trăng sáng, trên mặt đất chỉ là bóng mờ nhàn nhạt, cảnh tượng này thoắt ẩn thoắt hiện, cô lo nghĩ cứ đi theo rồi lại dừng. Mây đen càng lúc càng dày, bầu trời dần dần đen kịt, cô đứng nguyên tại chỗ, bốn phương tám hướng đều là tiếng gió, cô sốt ruột hướng đông, hướng tây, hướng nam, hướng bắc, cái gì cũng không nhìn thấy, một cái lưới lớn chụp xuống, cô co rúc trên mặt đất, không thể động đậy...
Điền Đằng đi ra khỏi bể, thả Triệu Nghiên xuống, Triệu Nghiên uống rượu nên tay chân mềm nhũn, Điền Đằng buông lỏng tay cả người cô lại ngã oạch xuống đất, Điền Đằng bất đắc dĩ thở dài lại ôm lấy cô.
Có người nhẹ nhàng kéo kéo áo của cậu, cậu nghi ngờ quay đầu lại, Hạ Nghiên Dương nhỏ giọng đề nghị: “Để tớ đỡ cậu ấy cho.”
“Không được, cậu đỡ không nổi đâu, cậu giúp tôi trông chừng Hàn Tranh.” Điền Đằng quay đầu lại nhìn Hàn Tranh ngồi dưới đất nửa ngủ nửa tỉnh, ác ý nói: “Cậu ta mà say là sẽ thích cởi truồng chạy rông đó.”
Hạ Nghiên Dương nhịn không được cười rộ lên.
“Cậu ở đâu?”
“Nam Loan, cùng khu nhà với Triệu Nghiên.”
Điền Đằng giơ tay bắt taxi, cúi người nhẹ nhàng thả Triệu Nghiên đã ngủ say vào trong, đẩy mạnh Hàn Tranh đi, sau đó đi vòng qua đuôi xe giúp Hạ Nghiên Dương mở cửa xe bên kia ra.
“Tôi đưa cậu tới cửa, cậu giúp cô ấy nhấn chuông cửa. Sau đó, tôi sẽ đưa cậu về, được không?”
Hạ Nghiên Dương gật đầu đồng ý, trước khi lên xe lặng lẽ kéo kéo áo Điền Đằng.