Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

5.33/10 trên tổng số 9 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Khanhyen92 Nhân vật chính: Kiều Dụ. Kỷ Tư Tuyền Kiều Dụ ho nhẹ một tiếng đầy ý chêu trọc cười hỏi: “thật ra anh vẫn muốn hỏi em, em có nghĩ tới hay không, sau này em thật đi chuyến đi này, ng …
Xem Thêm

Chương 16: Máy thu hoạch trái tim thiếu nam
Ra khỏi cửa. Kiều Dụ quay đầu nhìn lại, ngon đèn màu cam mông lung ấm áp. Đèn của thư phòng tầng hai vẫn còn sáng, năm đó, anh cùng Kiều Diệp cao hơn anh nửa cái đầu trong thư phòng nghe Nhạc Chuẩn dạy bảo tựa hồ vẫn là chuyện của ngày hôm qua.

Mẹ của Kiều Dụ sớm qua đời, cha lại bận công tác, Nhạc Chuẩn ở trên con đường nhân sinh của bọn họ làm người khai thông và người dẫn đường lúc ban đầu.

Ngày mùa hè nóng bức mà dài đằng đẵng, tiếng kêu ngoài cửa sổ không ngớt, tiếng cười của bọn nhỏ còn ở bên tai, trong phòng oi bức không chịu nổi, Nhạc Chuẩn ở trong thư phòng một bên bước đi thong dong, một bên suy nghĩ gì đó, anh cùng Kiều Diệp đứng ở trên cái ghế nhỏ mới miễn cưỡng với tới cái bàn, cầm bút lông viết lời của Nhạc Chuẩn nói.

Thanh âm trung khí mười phần của Nhạc Chuẩn mờ mờ ảo ảo còn vang vọng bên tai.

"Học thư tu tiên giai pháp, chỉ tự tất tiên đại tự. Chữ lớn lấy nhan vi pháp, chữ Khải vừa lấy âu vi pháp, chữ Khải vừa ký thục, sau đó liễm vi chữ nhỏ, lấy chung vương vi pháp. Chữ to khó ở chỗ chặt chẽ mà khăng khít, chữ nhỏ khó ở chỗ rộng rãi có thừa. Thư pháp lại phân phái Nam-Bắc , sách căn bản của phái Bắc, bút pháp cổ sơ sức lực là chính, mà phong cách chất phác phương nghiêm, chuyên viết cáo thị, thư pháp của phái Nam, nhiều phóng túng nghiên diệu, chuyên viết thư từ. Sách Bắc kiên cường, sách Nam hàm súc, tính có khác biệt, đều đạt tới kỳ diệu, không phân cao thấp."

"Nhân chi sơ, tính bản thiện. . . . . ."

Cậu bé nho nhỏ viết viết bỗng nhiên cố sức nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi cậu bé lớn hơn một chút ở bên cạnh : "Anh, cẩu của cẩu thả bất giáo là cẩu nào, viết như thế nào vậy?"

Cậu bé lớn hơn một chút dừng bút lại suy nghĩ, trả lời rất khẳng định: "Hẳn là cẩu trong con chó nhỏ, con chó nhỏ không gọi a"

Cậu bé nhỏ tròn mắt chớp chớp: "Con chó nhỏ tại sao lại không gọi a?"

Giây tiếp theo, tiếng rống giận dữ tuyên truyền giác ngộ liền vang lên: "Cái gì mà chó không gọi! Không phải cẩu trong tiểu cẩu, là cẩu thả trong cẩn thận tỉ mỉ! Cẩn thận tỉ mỉ chưa nghe nói qua sao?"

Hai anh em sợ đến mức đều rơi bút bắn tung tóe mực lên mặt, vẻ mặt ngốc nhìn Nhạc Chuẩn nhất tề lắc đầu, mấy sợi tóc mới mọc cũng lắc lư theo, cùng mở miệng trả lời, lộ ra hàm răng sữa trắng nõn chỉnh tề: "Chưa nghe qua ạ"

Nhạc Chuẩn trừng mắt : "Lần trước không phải đã dạy sao, cẩu bất giáo, tính nãi thiên, là nói nếu từ nhỏ không giáo dục tốt, bản tính thiện lương sẽ bị làm hư! Ghi nhớ chưa?"

Hai cậu bé trắng trẻo dùng sức gật đầu: "Nhớ rồi ạ!"

"Viết một trăm lần!"

Hai anh em lại bị sợ tới mức ngẩn ra, ánh mắt mở thật to nhìn Nhạc Chuẩn không dám nói lời nào.

Nhạc phu nhân vẫn im lặng ở bên cạnh lẳng lặng đọc sách ho nhẹ một tiếng.

Sắc mặt Nhạc Chuẩn hòa hoãn, buông lời: "Thôi được, viết mười lần!"

Khi lớn hơn một chút, anh và Kiều Diệp rốt cuộc đã biết cái gì cẩu bất giáo, từ Tam tự kinh đến Giới tử thư, nhận thức lại càng nhiều chữ, Nhạc Chuẩn lại dạy bọn họ cái gì là thư vị thâm giả, mặt tự túy nhuận*.

(* :Người đọc sách hiểu biết sâu, khuôn mặt tự khắc thuần khiết)

Vì thế anh và kiều Diệp càng đem sách trên giá sách nuốt chửng một lần, thiếu chút nữa đem giá sách hủy đi.

Sau lại lớn thêm một chút, Nhạc Chuẩn dạy bọn họ cái gì là giáo dưỡng cùng gia phong.

Lại sau đó, Kiều Diệp thành thiếu niên, Nhạc Chuẩn đối với anh yêu cầu cũng càng ngày càng cao.

"Lời nói phải hoãn, khí độ phải hoành, ngôn động phải cẩn."

"Quy tắc, nên mang hòa khí. Xử thế, cần mang xuân phong."

"Người cần học ẩn nhẫn cùng tích lũy, nuôi dưỡng rễ thâm sâu, ngày sau mới có thể làm phồn thịnh họ Diệp."

Năm ấy anh thuyên chuyển đi phía nam, trước khi đi đến thăm Nhạc Chuẩn, khi đó xảy ra quá nhiều chuyện, sức khỏe Kiều Diệp ngày càng xấu đi, anh vứt bỏ giấc mộng của mình, lại muốn đi xa, Kỷ Tư Tuyền xuất ngoại có thể sẽ không thể gặp lại nữa, anh càng trầm mặc hơn, cùng Nhạc Chuẩn ngồi trong thư phòng một giờ đồng hồ, cho tới khi nghệ thuật uống trà của Nhạc Chuẩn hoàn toàn chấm dứt cũng không có mở miệng nói qua một câu.

Nhạc Chuẩn cầm cái chén đưa qua: "Lúc trước tên của con là do ta chọn, vì sao là Dụ? Sách cổ nói, học cường hỏi hay viết Dụ, khoan nhân đắc chúng viết Dụ; tính lượng khoan bình viết Dụ; nhân huệ khắc quảng viết Dụ; khoan dung không bức bách viết Dụ; khoan dung tự đắc viết Dụ, dụ người, nhân chi chỉ cũng. Lâm Ngữ Đường tiên sinh nói, tám vị tâm tình, nùng trà một ly. Uống hết ly trà này thì đi đi"

Chén trà đó đại khái là một ly trà 'khó uống nhất' mà anh uống qua, tâm loạn như tơ vò, ngũ vị trần tạp, căn bản không biết tư vị của trà.

Chuyện cũ gần ngay trước mắt, Kiều Dụ quay đầu tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó có chút đăm chiêu thấp giọng lặp lại một câu: "Thái độ tích cực một chút......"

Anh dừng lại lấy ra di động, tựa vào xe bắt đầu gọi điện thoại.

Tiếng chuông rất nhanh chấm dứt, thay vào đó là một giọng nữ lười biếng trả lời: "Alo, vị nào vậy?"

Kiều Dụ dừng một chút, tự giới thiệu :"Kiều Dụ"

Kỷ Tư Tuyền phản ứng cực nhanh, không sợ hãi mở miệng: "A, Kiều bộ ư, thật ngại quá, tôi đã hết giờ làm, có việc ngày mai nói lại sau"

Nói xong ba một tiếng cúp điện thoại.

Kiều Dụ vốn không biết gọi điện cho Kỷ Tư Tuyền nói cái gì, nhưng bị cô cúp điện thoại như vậy cũng lờ mờ, sửng sốt vài giây, bỗng nhiên bật cười, cất di động lên xe về nhà.

Kỷ Tư Tuyền cúp điện thoại xong liền nhìn chằm chằm vào di động của mình xuất thần, lật qua lật lại màn hình và lịch sử cuộc gọi.

Thẩm thái hậu xem TV, quét tầm nhìn liếc nhìn cô một cái: "Chờ điện thoại sao?"

Kỷ Tư Tuyền lập tức cầm điện thoại ném sang một bên, sau khi ném xong lại cảm thấy tự mình phản ứng quá khích, nhanh tay nhanh chân nhặt về, nhìn nhìn sắc mặt của Thẩm thái hậu mới trả lời: "Không có"

Thẩm thái hậu bí hiểm nhìn cô một cái, chậm rãi mở miệng: "Không có thì tắt máy đi ngủ đi, ngày mai không phải muốn đi thực địa khảo sát, con thức dậy đi sao?"

Kỷ Tư Tuyền hướng mắt lên đồng hồ báo thức trên tường, lập tức vội vã nhảy dựng lên: "Ngủ ngủ!"

Kỷ Tư Tuyền để cuộc điện thoại của Kiều Dụ quấy nhiễu đến tâm thần không yên, nằm trên giường thôi miên nửa ngày cũng không ngủ, vì thế bắt đầu phân tích lý trí.

Kiều dụ, sư huynh, Kiều gia nhị công tử, Kiều bộ trưởng, luồng chính trị tân quý chạm tay có thể bỏng, đối tượng hợp tác. Từ góc độ sư muội, anh từng dạy cô không ít thứ này nọ, từ góc độ hợp tác, đối nhân xử thế chính trực, tính tình bình thản, không có dáng vẻ kiêu ngạo của quan lớn, lại là xuất thân chuyên nghiệp, hợp tác vô cùng tốt. Từ góc độ phụ nữ có kinh nghiệm, diện mạo, dáng người, bối cảnh, tu dưỡng, phong thái, bản tính, mọi thứ đều đỉnh, có thể nói là nam thần trong nam thần. Từ góc độ bạn gái trước đây.....

Kỷ tư Tuyền kéo chăn lên đầu, năm đó cô như thế nào từ bạn gái biến thành bạn gái cũ?

Đơn giản, cẩu huyết.

Anh là người ôn hòa, liền ngay cả chia tay cũng nói được uyển chuyển.

"Tư Tuyền, anh không thể cùng em đi du học"

"Cha anh đã an bài công tác cho anh, một khi anh tốt nghiệp sẽ phải qua đó. Cha anh..... Em có thể đã nghe qua tên của ông ấy, ông ấy là Kiều Bách Viễn"

Khi đó cô mới chính thức biết, người con trai ở cùng cô một chỗ lâu như vậy rốt cuộc là ai, đúng vậy, cô đã nghe qua, cô làm sao chưa từng nghe qua được, Kiều Bách Viễn, Kiều gia, nhị công tử Kiều gia làm sao có thể cùng cô làm kiến trúc sư được.

Cô giống như kẻ ngốc, còn muốn cái gì thiên trường địa cửu.

Người kia cùng cô hứng trí bừng bừng thảo luận kế hoạch du học, người con trai nói đến giải thưởng kiến trúc Pritzker thần thái liên bay lên trời, người con trai tài hoa hơn người nhìn tác phẩm của anh liền cảm thấy được ấm áp, thì ra chỉ là một giấc mộng.

Có lẽ trong giấc mộng hết thảy đều đẹp đẽ, bỗng nhiên tỉnh lại cô thật sự khó chấp nhận, có lẽ người con trai tên Kiều Dụ kia cùng cô nói giấc mộng kiến trúc của anh là thật, nhưng hôm đó, nói cho cô sự lựa chọn thật sự của anh cũng là thật, cho đến tận bây giờ, cô đối với Kiều Dụ là lấy hay bỏ đều canh cánh trong lòng, cho nên mới ở trước mặt nhiều người như vậy châm biếm anh ‘có nghe cũng không hiểu’, cho nên khi nhìn chiếc xe kia mới châm biếm anh ‘từ bỏ giấc mộng, lựa chọn một con đường tiền đồ thênh thang’.

Cho tới nay, cô vẫn bội phục biểu hiện lúc đó của mình, bình tĩnh, đại khí, cho dù khổ sở trong lòng thiếu chút nữa không thở nổi cũng không có chút luống cuống, chỉ lẳng lặng nghe, nhìn Kiều Dụ, chờ anh nói xong, bình tĩnh đáp một câu: "À, em biết rồi"

Sau đó xoay người rời đi, lại không chịu nhìn mặt anh một lần.

Nguyên do từ bạn gái trở thành bạn gái cũ chỉ cần một cái xoay người, quay người lại đã qua nhiều năm như vậy.

Một đêm lăn qua lộn lại, ngày hôm sau quả nhiên dậy muộn, vừa kịp giờ mọi người tập hợp.

Một đám người xa xa nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền đeo kính râm, mặc một thân áo ngắn tay, quần dài màu trắng, tất trắng giày thể thao trắng, không nhanh không chậm vụt đến.

Từ Bỉnh Quân nhất định là mệnh lao tâm khổ trí, đứng ở bên xe đợi đã lâu: "Đại tỷ, ngài đây là đi thực địa thăm dò hay là đi nghỉ phép vậy?"

Kỷ Tư Tuyền chầm chậm hạ kính râm xuống, híp mắt nhìn anh ta: "Anh gọi lại tôi một tiếng đại tỷ thử xem, lão niên nhân! Chẳng lẽ anh muốn cho tôi mặc váy, đi giày cao gót 10cm xuất hiện trước mặt anh?"

Từ Bỉnh Quân không nói gì: "Tại sao bây giờ mới đến?"

Kỷ Tư Tuyền giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Không phải không muộn sao? Vi tước gia cũng chưa đến, anh tóm tôi không tha làm gì?"

Từ Bỉnh Quân cau mày lấy điện thoại di động ra chuẩn bị thúc giục môt lần nữa: "Vua sĩ diện vạn năm kia có khi nào từng đúng giờ?"

Kỉ Tư Tuyền từ bên cạnh anh ta lướt qua: "Đúng vậy, anh tiết kiệm một chút sức lực này mà dạy bảo anh ta đi! Trời nóng quá, tôi lên xe trước"

Nói xong kéo kính râm lên, tiếp tục lên xe.

Người của bọn họ hơi đông, Duẫn Hòa Sướиɠ liền bố trí xe khách, phương tiện như vậy cũng có lợi, ngồi cùng xe đứng lên trao đổi cũng thuận tiện.

Duẫn Hòa Sướиɠ sắp xếp nữ ngồi hàng đầu, cánh nam bọn họ ngồi ở ghế sau.

Kỷ Tư Tuyền sau khi lên xe nhìn nhìn, Kiều Dụ ngồi ở cuối xe, Duẫn Hòa Sướиɠ đang ngồi bên cạnh anh nhỏ giọng nói cái gì đó với anh, cũng không chú ý đến cô, những người khác ngồi tốp năm tốp ba cùng nhau nói chuyện phiếm, cô hướng mắt qua mọi người nở nụ cười xem như chào hỏi, sau đó chọn cái ghế trống ngồi xuống ngủ tiếp.

Có người tiến đến trước mặt người trong tổ Kỷ Tư Tuyền nhỏ giọng hỏi: "Tuyền hoàng có bạn trai hay không?"

Người cấp dưới của Kỷ Tư Tuyền đã đi theo cô khoảng thời gian không ngắn, nghe thấy câu hỏi này như mắc xương trong cổ, ra sức lắc đầu.

Mọi người khó hiểu: "Điều kiện Tuyền hoàng như vậy tại sao có thể chưa có bạn trai?"

"Người anh em, nghe các anh khuyên một tiếng, ngàn vạn lần đừng ra tay, Tuyền hoàng đây, xinh đẹp là xinh đẹp, có tài cũng quả thật có tài, đối với chúng ta vô phúc hưởng thụ a. Kỳ thật cô ấy còn có biệt danh khác, là máy thu hoạch thiếu nam, cậu có biết quy trình kỹ thuật của máy thu hoạch không? Cậu dám giao trái tim qua, cô ấy liền dám thu hoạch, nghiền ép, quay cuồng, sau đó đem trái tim cậu vỡ thành mẩu vụn đóng gói ném ra phía sau. Mấy năm nay người theo đuổi Tuyền hoàng thương vong nặng nề, người nhẹ tìm giai nhân khác, người nặng đối với quần thể phụ nữ này đều mất đi tin tưởng, tìm lang quân khác"

"Không đến mức vậy chứ?"

"Thật đến nỗi đó, cho nên, cái gọi là nữ vương, chỉ có thể ngắm từ xa, không thể khinh nhờn"

Vẻ mặt mọi người đột nhiên ưu sầu, hướng về phía Kỷ Tư Tuyền nhìn nhìn, khối tình xuân đang sắp nở thì bị nỗi khϊếp sợ trong lòng kiềm chế xuống.

Kiều Dụ nói chuyện với Duẫn Hòa Sướиɠ xong vừa ngẩng đầu lên đã thấy Kỷ Tư Tuyền tới rồi, hai tay ôm trước ngực đang ngủ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu trên gương mặt trắng nõn của cô, lưu lại một mảng vàng óng ánh đẹp mắt, lại nhìn đám người một bên hướng cô nói cái gì, cúi đầu khẽ cười rộ lên.

Thêm Bình Luận