Chương 7
Elliott không chỉ đưa cô đi ăn cơm, mà còn đưa cô đến câu lạc bộ anh thường ghé qua. Đó là nơi tự hội của khách ngoại lai, hầu hết là người có quốc tịch nước ngoài, hơn nữa cũng ăn mặt hết sức trang trọng. Bây giờ rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao anh lại kiền trì muốn cô mặc bộ váy này rồi. Mọi thứ ở nơi này đều khiến Di Hi cảm thấy hoa mắt, bên tai truyền đến thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu. May mà Elliott ở bên cô từ đầu đến cuối.
Điều gay go chính là khi hai người xuất hiện, hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía họ. Điều này khiến cô suýt nữa té xỉu, cũng nhận ra bản thân căng thẳng đến mức không cười nổi.
Có vẻ anh là người đi đến đâu cũng gây chú ý, nhưng hết lần này đến lần khác cô sợ nhất trở thành tiêu điểm bị nhìn chằm chằm. Cô rất dễ mất bình tĩnh, căng thẳng sẽ khiến cô phạm lỗi, cô hông muốn làm trò cười khiến anh bị mất mặt
Elliott cúi đầu cười khích lệ cô, nắm chặt bàn tay mềm mại như cây cỏ mà không hề buông ra một khắc nào. Điều này cho cô thêm dũng khí, nhưng dường như vẫn không đủ, cô vẫn luôn run rẩy!
Di Hi ngước đôi mắt như nai con nhìn anh cầu cứu, như thể đang hỏi anh: Phải thế này sao?
Anh mỉm cười cho đáp án khẳng định.
Cô vừa thất vọng vừa ủy khuất trề môi ra. Anh thật xấu xa, chẳng nói cho cô biết gì cả, khiến cô có cảm giác như mình xông vào cái động đen tối trong trong thế giới lấp lánh, khong thể không xót xa cho bản thân.
Anh kéo cô ra trước mặt anh, yêu thương kéo bàn tay nhỏ bé lên khẽ hôn. Cô bé đáng thương!
"Bảo bối, nếu em cứ nhăn nhó thế này, mọi người sẽ cho rằng anh bắt nạt em đấy! Em cũng biết, em đáng yêu như vậy, không chừng mọi người còn cho rằng anh dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên đó." Anh tỏ vẻ vô cùng lo sợ.
"Em có nhỏ như vậy đâU." Cô kháng nghị
"Đúng vậy! Em chỉ lớn hơn tuổi của em một chút mà thôi." Anh an ủi.
Cô sợ hết hồn, ý của anh tức là cô già lắm phải không?
"Em......trông già lắm hả?" Cô bị làm cho sợ đến mức mặt tái mét, trước kia cô cũng không quá để ý đến vẻ bề ngoài với độ tuổi. Nhưng nghe anh nói vậy cũng sốc quá đi mất.
"Đúng vậy! Trông em như gái mười tám tuổi." Vẻ mặt anh rất nghiêm trọng.
Cô bĩu môi, anh ta lại chọc ghẹo mình phải không?
"Em đã 23 tuổi rồi."
"Cái gì?" Anh tỏ vẻ khϊếp sợ. "Không phải em mới mười lăm sao?"
"Anh đáng ghét!" Cô phì cười.
"Nhìn xem, bảo bối của anh cười lên đẹp đến mức không ai sánh bằng."
Cô dần dần cũng hiểu ra tại sao Nhã Văn biết rõ đàn ông nước ngoài không đối đãi thật tình nhưng vẫn yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa. Bởi vì họ ăn nói ngọt hơn cả mật, họ không hề keo kiệt lời khen, thường khen ngợi nên bạn lại càng muốn nhiều hơn.
"Một nụ hôn đổi lấy suy nghĩ của em nhé?" Anh khẽ hôn lên môi cô, gọi về suy nghĩ đã bay xa của cô.
Cô khẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. "Còn lâu đi! Em không bán rẻ như vậy đâu."
"Dám nói nụ hôn của anh không đáng tiền hử?" Anh bất mãn nheo mắt lại.
"Em có nói vậy đâu."
"Vậy anh dùng mười nụ hôn để đổi!" Anh trả thù vùi đầu vào cần cổ thơm mát của cô khẽ gặm, nói như thể hi sinh bản thân.
"Hì hì..... Đừng mà." Cô bị cắn thấy ngứa ngáy, vừa cười vừa trốn nhưng không thể trốn thoát được hai cánh tay như gọng kìm của anh.
Hai người đùa vui hồn nhiên, không toàn không để ý đến những ánh mắt tò mò, khϊếp sợ, thú vị...... của mọi người xung quanh. Đủ loại ánh mắt mang những sắc thái khác nhau đều nhìn chằm chằm vào hai người.
"Đi nào! Anh dẫn em đi làm quen vài người bạn." Anh dùng sống mũi cao thẳng ma sát cần cổ trắng noãn của cô, giọng nói quyến rũ.
"A! Nhưng, nhưng...." Cô không muốn! Nhưng không tránh ra được cánh tay đặt bên hông của anh, chỉ có thể ngoan ngoãn để anh kéo đi gặp người.
"Đừng lo, hầu hết mọi người đề nói tiếng Trung, em quen ngay thôi." Thấy vẻ lo lắng của cô, anh trấn an.
Cô không hiểu được không phải vì muốn cô thoải mái nên mới nói như vậy, nhưng cô nhanh chóng phát hiện mọi người giống với anh. Elliott nói bằng tiếng Trung với mọi người, mới đầu họ cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng mau chóng nói tiếng Trung rối rít. Hơn nữa, cô nghĩ bởi vì Elliott nên họ đều hết sức thân mật với cô.
Trong hoàn cảnh này, cô cũng dần dần thả lỏng. Thật ra sau khi trò chuyện với người nước ngoài một thời gian, cô phát hiện ra nói chuyện với người Âu Mỹ còn dễ hơn người phương Đông. Tính cách của người Âu Mỹ thẳng thắn, không kiệm lời khen, dù phê bình cũng thẳng thắn. Họ khen ngợi cô hết lời, nhưng chắc rằng phần lớn do nể mặt Elliott.
Có khi họ dùng những ngôn ngữ khác nhau nói chuyện với Elliott, nhưng anh luôn trả lời mấy câu ngắn gọn rồi lập tức nói tiếng Trung, dường như anh không muốn cô cảm giác bị tách biết. Ngôn ngữ cơ thể và biểu hiện thái độ của anh cũng khiến cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào, hơn nữa còn cố tình cho mọi người biết cô là bạn gái của anh. Anh không phủ nhận làm cô cảm thây vui vẻ không thôi, ít nhất thân phận này không đến nỗi khiến cô lúng túng.
Cô không hề hay biết mà nhận lấy ly rượu rum mà mội người nước ngoài vừa đưa tới, vị chua chua ngọt ngọt khiến cô không hề cảnh giác. Mà Elliott hình như cũng không có ý định ngăn cô lại, con cừu non ngoan ngoãn đôi khi cũng cần thư giãn, đã có anh bảo vệ sự an toàn cho cô rồi.
Sau đó, hai người như thể một đôi uyên ương mới chớm yêu, né tránh ánh mắt của mọi người mà lén lút đi tới đình viện thấm lạnh mà tâm tình.
Khi anh hỏi ước mơ của cô, cô để lộ ánh mắt mơ màng, hàng mi thanh tú khẽ chau lại suy nghĩ hồi lâu, nỉ non với giọng hơi buồn bã hơi tủi thân: "Em khong có ước mơ....."
"Không sao, vậy em có thể bắt đầu nghĩ tới từ bây giờ!" Anh khích lệ. Nhận thấy cô sống rất mơ hồ, không hề có mục tiêu. Mặc dù cô có vẻ độc lập kiên cường, nhưng anh lại thấy rằng cô quá đuểnh đoảng. Bởi vì cô có thể mất đi sự trong trắng khi bước chân đến Pub, cũng có thể ăn tối bằng một cái bánh bao, hơn nữa có thể không hỏi han gì đã mở cửa cho người lạ...... Cách hành xử mơ hồ lại ngây ngô của cô khiến anh phải toát mò hôi lạnh. Anh không cho rằng mình là đấng cứu thế, nhưng anh không thể yên lòng với thiên sứ xinh đẹp ngây ngô khiến anh nóng ruột nóng gan này.
Từ trước đến giờ anh đều tránh xa phiền toái, bạn gái của anh cũng là những cô gái hiểu rõ cuộc sống, độc lập tự chủ, trầm tĩnh tự tin, hoàn toàn có thể chăm sóc bản thân. Phần lớn các bạn gái trước của anh đều không quá phiền toái, nhưng anh lại chỉ quan tâm đến cô.
Anh không thể không thừa nhận cho tới bây giờ, cô là cô gái mà anh cảm thấy hấp dẫn nhất, dĩ nhiên anh cũng không đảm bảo sau này không có cô gái nào làm anh mê muội hơn, nhưng cô là người đã phá tiền lệ của anh.
Dĩ nhiên, nếu bạn hỏi cô ấy, Di Hi hoàn toàn có thể biện hộ cho sự độc lập của mình. Đúng vậy, cô sống một mình, có công việc ổn định, không để mình chết đói hoặc chết rét, hoặc bởi vì sơ sẩy mà mang đến nguy hiểm cho bản thân. Nhưng cô không phải là dạng người có nội tậm độc lập, có đôi mắt mơ màng như trẻ thơ. Khi cô nhìn bạn bằng đôi mắt to xinh đẹp đó, cứ như đang hỏi bạn: Tôi phải làm thế nào đây? Tương lai tôi nên đi theo hướng nào?
Mấy tháng trước, anh sẽ lặng lẽ mà nói: Nếu không biết mục tiêu của cô ở đây, tôi phải chỉ đường cho cô thế nào? Nhưng bây giờ đã loạn rồi, anh gần như muốn nói cho cô biết, hãy đi theo anh! Hãy để anh được làm ngọn đèn sáng dẫn lối cho em. Nhưng lý trí nói cho anh biết, không thể dễ dàng hứa hẹn như vậy, một khi hứa hẹn thì phải có trách nhiệm.
Cuối cùng, anh vẫn giống như phần lớn những người đàn ông khác, sợ bị trói buộc quá nhanh. Nhưng ánh mắt tin tưởng của cô nhưu bàn chông đâm vào anh, anh chưa muốn xác định. Tuy vậy, nếu có một ngày anh quyết định sống cả đời với một người phụ nữ, anh nghĩ lòng anh sẽ không còn người thứ hai.
Di Hi chưa từng nghĩ mình có thể sống vui vẻ như vậy.
Hầu như chủ nhật nào Elliott cũng tới tìm cô, bình thường mỗi ngày họ sẽ gọi điện ba lần, lần nào cũng do Elliott chủ động gọi cho cô. Có lẽ biết cô vốn xấu hổ, đợi cô gọi điện thà rằng anh gọi luôn cho rằng.
Đến ngày nghĩ, anh lại đưa cô đi khắp nơi du ngoạn, làm những việc mà tình nhân hay làm như ăn cơm, xem phim, dắt tay nhau dạo phố, thậm chí cùng nhau ngủ..... Nhưng không làʍ t̠ìиɦ, đôi khi cùng nằm trên giường cô, anh hôn cô, ôm cô, rồi quấn quít ngủ bên nhau như hai con mèo.
Sau khi ở bên anh, tầm nhìn của cô bỗng rộng mở hẳn lên.
Trước kia cô có rất ít cơ hội ra ngoài, bây giờ anh luôn đưa cô cùng lên núi xuống biển, đi khắp đảo Đảo Loan. Anh còn hiểu biết hơn người Đài Loan chính gốc như cô nữa.
Cô rất thỏa mãn với cuộc sống như vậy. Mặc dù hai người chỉ ôm nhau rồi cùng nói chuyện, cũng có thể cảm nhận được thế giới nhỏ bé này cũng có chỗ dành cho mình.
Vì anh, cô thậm chí còn ra sức học tiếng Anh mà cô thù hận cả đời, cũng vì anh từng nói, nếu cha mẹ anh gặp cô, tuyệt đối không thể không nói với nhau được tiếng nào. Cho nên chiều nào sau khi tan học, có cũng chạy đi học thêm.
Tiếng Anh của cô thật ra cũng không kém, hồi còn đi học kết quả cũng không đến nỗi nào, nhưng cô chỉ sở mở miệng nói. Về sau sang Nhật, ngữ điệu bị ảnh hưởng âm tiếng Nhật, lại càng không dám mở miệng, may mà thầy giáo người nước ngoài ở trung tâm cũng từ từ sửa được cách phát âm của cô.
Mọi người trong văn phòng cũng thấy cô đã thay đổi, Tú Kỳ và Huệ Phương làm việc chung lại khá thân thiết với cô đương nhiên càng cảm thấy lạ rồi.
Sau khi cùng làm việc với nhau, cuối cùng các cô cũng tìm được thời gian gặng hỏi Di Hi.
"Di Hi, gần đây có vẻ vui vẻ thật đấy!" Tú Kỳ tỏ vẻ hóng hớt.
"Đúng đấy! Có phải có chuyện tốt gì không?" Huệ Phương cũng mỉm cười nhìn cô.
"Không có, không có gì đâu!" Di Hi bị nhìm chằm chằm đến mức đỏ bừng cả mặt.
"Có thật không? Nhưng tôi thấy dạo này tâm trạng của cô rất tốt, tan ca và nghỉ phép rủ cô đi chơi toàn kêu không rảnh! Không phải cô nói ngày nghỉ cũng không có việc gì làm sao?"
"Tôi, tôi...... bởi vì.... bởi vì tôi đang học tiếng Anh." Di Hi chột dạ tìm một lý do lấy lệ dở tệ. Nhưng ít nhất còn có một nửa là sự thật.
"Hử? Sao bỗng dưng lại đi học? Không phải cô ghét tiếng Anh sao?"
"Đúng thế.....Nhưng không thể trốn tránh cả đời được. Hơn nữa, tôi cũng không có việc gì làm....." Càng nói giọng càng lí nhí.
Tú Kỳ thất vọng rũ vai xuống. "Thì ra chỉ là như vậy.....Tôi còn tưởng cô có đối tượng chứ."
Di Hi cảm thấy rất áy náy với sự quan tâm của đồng nghiệp. Không phải không muốn nói cho các cô ấy biết, e rằng các cô ấy biết được cô vẫn qua lại với đối tượng tình một đêm thì họ sẽ phản đối, cho nên không có dũng khí để nói...... Có lẽ một thời gian nữa, có lẽ đến khi hai người thật sự ổn định hơn.
"Như vậy cũng tốt, có mục tiêu cũng không tồi! Có vẻ cậu rất có nghị lực!" Huệ Phương cười nói.
"Nhưng mà cô cũng không thể dành hết thời gian để học bổ túc được, nếu không làm sao có thời gian quen bạn trai chứ!" Cuối cùng Tú Kỳ vẫn không tán thành.
"Có bạn trai cũng chưa chắc gặp được đối tượng khá khẩm. Cô nhìn Nhã Văn xem, bạn trai chia tay với cô ấy, xem cô ấy tùy tiện đến mức nào kìa!" Huệ Phương phản bác.
"Chuyện của Nhã Văn có bình thường đâu. Mọi người đều biết đàn ông đi ăn đêm chỉ đi vui đùa thôi, chẳng hề thật lòng. Thế mà cô ấy vẫn chưa ngộ ra mà còn tiếp tục lao đầu xuống hố. Khuyên bao nhiêu lần cũng chẳng thèm nghe, ai cứu cô ấy được chứ!"
Lời của Tú Kỳ chọc đúng vào niềm đau của Di Hi.
Anh và cô cùng giường chung gối, tại sao anh có thể khắc chế du͙© vọиɠ của mình? Vì anh quá lý trí? Hay là anh đã có người khác?
Cô bỗng cảm thấy lạnh lẽo.
Nếu có thể, Di Hi thật sự không muốn như vậy.
Dắt theo một người phụ nữ ưu nhã mà mỹ lệ, thật sự xứng đôi với anh. Đây chính là nguyên nhân mà anh gọi điện tới nói hôm nay sẽ tới tìm cô muộn sao?
Cô không tự chủ được mà bước theo họ, nhìn hai người bước vào nhà hàng cao cấp như đôi uyên ương, bạn gái anh thi thoảng còn có cử chỉ thân mật. Đột nhiên lời của Tú Kỳ và Huệ Phương bỗng vang bên tai cô.... ...
Cô vẫn cho rằng, cho dù không thể nào có anh cả đời, nhưng ít ra trong khoảng thời gian qua lại với cô anh cũng không có người khác....... Cô sai lầm rồi sao? Hay là cô quá ngây thơ?
Cô không khóc, chỉ xách nhưng đồ vừa mua từ siêu thị hòa vào trong biển người.
Sau khi về đến nhà, gắng gượng ăn đống đồ nhạt tếch rồi lên giường ngủ sớm.
Nhắm mắt lại, càng không muốn suy nghĩ thì lại suy nghĩ càng thêm rõ ràng. Điều đáng giận nhất chính là cô còn mong đợi anh tới gõ cừa. Cô đang hi vọng anh giải thích gì đó với cô, mà cô biết rõ anh chưa bao giờ giải thích gì cả...... Cô cũng không dám hỏi. Cô không phải là người biết nhân nhượng vì lợi ích, cô chỉ không muốn trong thời gian qua lại ngắn ngủi này hai người để lại cho nhau những kỷ niệm không vui.
Nhưng ....Chỉ làm khổ bản thân. Bởi vì cô thật ngốc nghếch, đáng bị giày vò.
Gương mặt lành lạnh, chiếc gối ướt đẫm, nước mắt cũng tuôn rơi. Cô chậm rãi không chịu mở mắt ra. Dù sao cô đã quen rơi khóc đến khi ngủ, chờ nước mắt chảy khô thì cô cũng thϊếp đi.
Nhưng cô không ngủ được bởi vì chuông điện vang lên, cô lập tức ngồi dậy. Do dự trong chốc lát vẫn ra mở cửa.