Chương 12
"Nếu! Em nói nếu anh không cưới em, em sẽ lấy người khác thì sao?" Cô đau lòng thốt lên, đành phải đánh cuộc vì tương lai của mình và con.
Anh vừa nghe thấy thì tâm trạng lại càng buồn bực. Cô đang uy hϊếp anh ư? Anh ghét nhất là việc mình bị uy hϊếp, hơn nữa lời nhẫn tâm này còn phát ra từ miệng cô.
"Gần đây em sao vậy? Sao lại đột nhiên lại đòi hỏi nhiều như vậy? Chẳng lẽ chuyện muốn mua nhà hôm trước em nói là ám hiệu muốn anh cưới em ư?"
Cô bị lời của anh làm tổn thương đến mức không nói nên lời, giọt nước mắt to như hạt đậu thê lương rơi xuống.
"Nếu em muốn dùng cách này để ép anh kết hôn với em, vậy anh cũng chỉ biết chúc phúc cho em." Anh quẳng lại một lời thật độc ác, vội vã nhấc chân bước đi, không muốn thừa nhận rằng lời vừa thốt ra anh đã vô cùng hối hận.
Cô kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, từ từ mới hiểu rõ ý tứ trong lời anh nói. Như vậy nghĩa là anh bằng lòng cho cô đi lấy người khác cũng không muốn cưới cô, tình yêu anh dành cho cô chưa đủ để anh cam tâm tình nguyện bước vào hôn nhân, hoặc là, thật ra anh chưa từng yêu cô?
Cô thua, cô đã thất bại hoàn toàn trước ván bạc duy nhất trong cuộc đời.
Vì anh, cô đánh mất bạn bè, đánh mất bản thân mà cũng đánh mất trái tim, thế nhưng khi cô chỉ còn anh thì anh lại cho cô biết, thật ra anh vốn không thuộc về cô, mà anh cũng chưa bao giờ cần cô...
Không biết mất bao lâu, đến khi cảm thấy chân đau nhói cô mới nhớ tới việc tìm ghế ngồi xuống. Sau một hồi ngẩn ngơ, mới bắt được tỉnh táo lại, tự nói với mình hiện tại nên làm thế nào.
Mở quyển sổ dầy cộm ra, tìm kiếm số điện thoại.
"Alô... Xin chào, ngày mai tôi muốn nhờ anh dọn nhà giúp.....Không có, cũng không nhiều đồ lắm... Từ 9 giờ sáng đến xế chiều là được......Địa chỉ là…..Vâng, vâng, cảm ơn anh." Cô gập điện thoại lại, hiếm khi không thấy buồn ngủ chút nào.
Cô cứ ngồi trên ghế sofa như vậy cho đến hừng sáng.
Di Hi không về phòng, Elliott cũng cả đêm không ngủ được.
Anh thừa nhận hôm qua anh có phần giận chó đánh mèo, nhưng cô cũng không thể vì vậy mà không về phòng ngủ! Thật ra anh rất muốn cưới cô, người khiến anh vui vẻ có ý định kết hôn chỉ có mình cô mà thôi, chẳng lẽ biểu hiện của anh còn chưa rõ ràng sao? Tại sao ngay cả cô cũng gia nhập hàng ngũ bức hôn?
Nghĩ đến dáng vẻ bị tổn thương của cô, anh không khỏi thở dài.
Khi xuống đầu, anh không hề thấy đôi mắt sưng đỏ của cô như đã nghĩ mà chỉ thấy cô ngồi trên ghế sofa như pho tượng, cho đến khi anh lên tiếng quấy rầy cô.
Cô hơi run lên, lấy lại tinh thần, khi thấy ánh nhìn chăm chú của anh, cô mỉm cười yếu ớt khác hẳn với suy nghĩ của anh.
Cô bình tĩnh đến mức khiến anh lo lắng.
"Chuyện hôm qua em xin lỗi, em không nên nói những lời lẽ khiến anh khó chịu." Cô mỉm cười rồi nói.
Anh không thích cô như vậy, rõ ràng rất đau lòng nhưng lại làm bộ như kiên cường như không có chuyện gì.
Haizz! Anh lại chau mày, rốt cuộc phải làm thế nào anh mới không còn khó chịu nữa? Chẳng lẽ cô thật sự khiến anh phiền lòng như vậy sao? "Anh muốn ăn gì? Em đi làm cho anh." Di Hi vội vàng đứng lên, cười nói.
Anh lắc đầu, đi ra cửa.
Di Hi đi theo anh tới cửa, vểnh môi mỉm cười nói với anh: "Tạm biệt, Elliott!"
Elliott nheo đôi mắt xanh lị, kinh ngạc liếc nhìn cô.
"Tạm biệt." Cô cười tươi hơn.
Lần cuối cùng đưa mắt nhìn anh rời đi, nước mắt cuối cùng cũng vỡ đê, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, chảy vào khóe miệng, rốt cuộc cô lại được nếm mùi vị biệt ly, thật đắng, thật chát.
Nhìn theo hướng anh đi rất lâu cô mới nhấc bước, đầu tiên phải gọi điện cho giúp việc.
"Alô, bà Tiêu, cháu là Di Hi, hôm nay bà không cần tới đâu ạ....Dạ, hôm nay chúng cháu không ăn cơm ở nhà....Vâng....Vâng... Cảm ơn bà, bà Tiêu...Tạm biệt..."
Nhìn quanh ngôi nhà cô cô đã sống hơn nửa năm, quyến luyến vuốt ve lan can cầu thang.
Anh từng nói muốn cô coi nơi này là nhà mình. Ở đây hơn nữa năm, cô cũng bắt đầu có cảm giác gia đình, có sự ấm áp của người nhà, nhưng anh nhưng không biết rằng vì có anh nên cô mới cảm thấy vậy. Cảm giác gia đình này rất rất tốt đẹp, tốt đệp đến mức khiến cô quên mất, thật ra thì cuối cùng nơi đây cũng không phải nhà của cô; quên mất cô đã không có nhà từ nhiều năm trước rồi.
Cô còn nhớ rõ, dáng vẻ khi anh nói cho cô biết anh sẽ thương cô dịu dàng biết bao nhiêu, anh đưa đến cho cô rất nhiều rất nhiều mộng đẹp, cũng hứa hẹn sẽ thương nàng, cưng chiều cô. Mà khi cô tin tưởng những lời anh nói, anh cũng thật lòng hứa hẹn cho cô những thứ này. Chẳng qua anh quên tính toán cho mình một kỳ hạn, nên cô cần phải đi.
Cô nghĩ, là cô đã phá hỏng hết mọi chuyện, từ khi quan hệ với anh, cô vẫn bảo toàn tình cảm không thể kéo dài này vô cùng cẩn thận, cô vẫn hi vọng cho dù có ngày chia ra, khi nhớ lại những ngày ở bên vẫn cảm thấy ngọt ngào. Cô cũng nói với mình, cho dù ngày này có tới, cô cũng không oán, không hận. Chỉ không ngờ rằng ngày chia lìa lại do cô đích thân phá hủy những điều tuyệt diệu trong thời gian gần một năm này.
Cô không hề muốn khiến anh khó chịu, nhưng bằng vẻ mặt lúc anh rời đi, cô cảm thấy rõ ràng mình đã mang đến cho anh biết bao khổ sổ. Điều đau khổ nhất chính là anh hiểu lầm ý cô, cho rằng đây là thủ đoạn cô dùng để ép anh. Thật ra cô hơi hốt hoảng nên quên mất Elliott là người mà cô không thể nắm giữ; cô sợ rằng không thể đoán trước tương lai, nên mới bối rối mà muốn giữ chắc anh lại, nhưng quên rằn càng giữ chặt người đàn ông này, anh càng mau rời xa.
Cô vẫn nhớ lời nói cuối cùng mà Nhã Văn nói với mình, cô biết kết quả của kẻ tranh giành người yêu chẳng hề tốt đẹp, cô chỉ lừa gạt chính mình, cho rằng báo ứng không thể đến nhanh như vậy...
Có lẽ chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới báo ứng, hết thảy đơn giản là Elliott chưa yêu cô sâu đậm, hoặc bởi vì cô vốn không có tư cách nhận được tình yêu nhiều hơn nữa, chỉ có thể như vậy mà thôi.
Hơn 10 giờ, công ty chuyển nhà mang đi vật phẩm tùy thân cuối cùng của cô, hành lý cuối cùng của cô.
May là căn nhà cô thuê trước đó vẫn chưa hết hạn, bây giờ cô vẫn có thể chuyển đồ về đó, rời từ từ nghĩ tương lai sẽ đi đâu.
Di Hi gọi taxi, khi đợi xe, cô nhìn căn nhà lần cuối, cẩn thận khóa chặt cửa sổ, dọn sạch sợi tóc dài cuối cùng có thể tìm thấy trong phòng anh, sau đó khóa cửa lại, đẩy chìa khóa anh đưa cô vào khe cửa.
Khi bước ra khỏi nhà, taxi đã chờ ở ngoài.
Khép lại cánh cổng sắt khắc hoa, cô không cho mình quay đầu lại nhìn nữa.
Căn nhà cực kỳ yên tĩnh.
Mặc dù vẫn luôn yên tĩnh, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy yên tĩnh đến quái lạ như vậy.
"Bảo bối..." Anh lên tiếng khẽ gọi, nhưng chỉ nghe thấy giọng mình vang vọng trong nhà, là ảo giác của anh ư?
Elliott cầm trong tay một đóa hoa hồng trắng để nhận lỗi. Cô từng nói, nếu muốn cô tha thứ hãy mua một đóa hoa hồng trắng đặt ở đầu giường, cô sẽ hiểu và tha thứ cho anh. Anh về nhà sớm, tự tay chọn một đóa hoa hồng trắng đẹp nhất trong tiệm. Tối nay anh phải về nước, trước khi đi, anh muốn giải thích với cô hết thảy, hơn nữa nói cho cô biết, cô là người phụ nữ duy nhất trên thế giới mà anh muốn kết hôn. Khi anh về hai người sẽ bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ.
Hôm nay ở công ty anh đã suy nghĩ cả ngày, anh phát hiện không chuyện gì khiến anh đau khổ hơn việc đánh mất cô. Đã như vậy, sao anh không thể cho cô một lời hứa hẹn?
Niềm vui ấy đã tan biến khi anh mở cửa phòng ra.