Chương 36: Cắt đứt . . .

Anh Bồi chậm rãi vào cửa, vòng tay ra sau đóng cửa lại, không có bước lại gần nữa, chỉ đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm. Cặp mắt của An Tiểu Tâm đỏ lên, không nhìn thấy Anh Bồi cũng không biết là đang nghĩ gì.

“Tiểu Tâm.” Anh Bồi gọi.

“Đinh Phổ Nguyệt nói, anh đều nghe được sao?” An Tiểu Tâm ngơ ngác, ánh mắt mờ mịt chuyển sang Anh Bồi, hỏi.

“Ở ngoài cửa, nghe không rõ. Nhưng cô ta nói gì, anh đại khái cũng đoán được.” Anh Bồi

“Đinh Phổ Nguyệt cảm ơn tôi, nói bởi vì tôi, anh mới cho cô ấy nhiều tiền như vậy. Ha ha ha” An Tiểu Tâm mệt mỏi cười.

Anh Bồi sờ sờ lỗ mũi bị thương, không nói nên lời.

“Các người đã sớm kết thúc tại sao chưa nói ra?”An Tiểu Tâm nhẹ giọng hỏi.

“Ừ......Anh muốn để cho cô ấy đi được...... Đẹp mắt một chút, anh sợ......Em đối với khúc mắc của cô ấy......Quá nặng. Anh muốn...... Tận lực giảm thiểu......đồn đại.” Anh Bồi cố gắng giải thích, không tìm được từ thích hợp để giải thích hành động của mình.

“Đồn đại? Ảnh hưởng gì? Để cho người tiếp theo, ví dụ như tôi, có thể yên tâm thoải mái

đi theo anh?” An Tiểu Tâm giễu cợt hỏi ngược lại.

“Uh, em nói đúng, chính là vì tận lực giảm bớt gánh nặng trong lòng của em, cuối cùng có thể đi tới bên cạnh anh. Nếu như em hỏi anh, đời này điều gì khiến anh hối hận nhất? Đó chính là việc thần kinh dẫn em đi Châu Phi. Anh nhớ được ở Châu Phi anh và em đã nói qua, cùng phụ nữ duy trì quan hệ tiền bạc, để cho anh cảm thấy an toàn. Sự thật chứng minh, tình cảm rối rắm cùng em không liên quan đế quan hệ tiền bạc, quả thật làm anh kiệt sức, cực nhức đầu. Hơn nữa, còn có cái gì Đinh Phổ Nguyệt, Sở Úc một đống người xung quanh quấy nhiễu. Tiểu Tâm, tình cảm với em, anh cũng chưa thích ứng được. Nhưng em bày tỏ thái độ, hoàn toàn chính là càng chạy xa càng tốt vậy.”Anh Bồi lộn xộn nói xong, chưa từng giống như bây giờ không có từ nào diễn tả ý được.

“Đinh Phổ Nguyệt nói, nếu như cô ấy chính là kỹ nữ cao cấp, vậy anh chính là

khách làng chơi.” An Tiểu Tâm lạnh lùng, “Tôi cảm thấy, cô ấy nói đúng.”

Anh Bồi nghẹn họng, mắt từ từ đỏ lên. Anh móc ra một điếu thuốc hít một miệng lớn, phun khói trắng nói: “Tại sao luôn một mực nói xoay quanh Đinh Phổ Nguyệt? Đinh Phổ Nguyệt chỉ là một trong những người phụ nữ đã ở cạnh anh trong quá khứ. Quá khứ của anh anh không thể phủ nhận cũng như em không thể phủ nhận quá khứ của em được. Nếu như Đinh Phổ Nguyệt không phải em họ em, em hiện tại cũng sẽ không dây dưa như vậy? Em nói anh là khách làng chơi? Thì ra là em nhìn anh là như vậy à!”

“Tôi mệt mỏi rồi, mời anh đi trước.”An Tiểu Tâm nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy, chậm rãi thong thả bước vào phòng ngủ của mình.

Sau đó, cửa phòng khép chặt.

Một đêm này, An Tiểu Tâm liên tiếp gặp ác mộng.

Trên con đường nhỏ sân trường Thanh Thanh, Đặng Dịch Triều áo trắng quần lam đứng ở dưới tàng cây hoa đào nhẹ nhàng gọi: “Tâm Tâm, anh thi trường Thanh Hoa rồi, em cũng thi vào trường học ở Bắc Kinh, có được hay không?“

An Tiểu Tâm nhảy cao lên hái một đóa hoa anh đào, rắc cánh hoa trên mặt mình, cười hì hì trả lời: “Không thành vấn đề, anh phụ trách giúp em học bổ túc, thi không đậu sẽ là trách nhiệm của em.”

......

Mưa phùn trong sương mù, Sở Úc mỉm cười cầm dù nhẹ nhàng đi đến. An Tiểu Tâm ôm cặp sách, thẹn thùng núp ở dù của anh, hưởng thụ hương vị mối tình đầu ngây ngô mà đẹp đẽ.

......

Anh Bồi đột nhiên nhào đến, mạnh mẽ đẩy cô ra, mà chính anh lại ngã trong vũng máu. Cô sợ hãi, cô hốt hoảng, cô điên cuồng khóc.

......

Cảnh tượng vừa chuyển, người trong mộng lại thay đổi.

An Tiểu Tâm khe khẽ đẩy mở cửa, rõ ràng nhìn thấy Sở Úc xích͙ ɭõa

thân thể, trên người của anh là một cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang ngồi. Đó là Sở Úc cùng Khúc Như Y, bọn họ thậm chí không phát hiện có người đi vào, chỉ

cuồng nhiệt dây dưa.

......

Đinh Phổ Nguyệt đang cười duyên dáng, cô ta nằm trong ngực Anh Bồi, nháy mắt với An Tiểu Tâm: “Cũng muốn tới thử sao? Kỹ thuật của anh ấy trên giường là hạng nhất.”

.....

Cuối cùng, cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện. Bóng đêm tối đen, ngã tư ồn ào, tấp nập, bánh xe quay điên cuồng. Đặng Dịch Triều ngã trong vũng máu, hướng về phía An Tiểu Tâm thống khổ mỉm cười, miệng không ngừng phun ra máu tươi

nói: “Tâm Tâm...... Anh yêu em......”

“Ẩm ướt...... Ẩm ướt......” An Tiểu Tâm gào thét, rốt cuộc cũng tỉnh lại.

“Hô......”An Tiểu Tâm lau nước mắt, thật may mắn mình tỉnh lại. Xem

đồng hồ báo thức đầu giường, đã là bảy giờ sáng.

Mở cửa phòng đi ra, cả trong phòng khách khói mù lượn lờ, cô bị nghẹn đến ho lên. Cái mùi này cô rất quen thuộc, là mùi vị của loại thuốc lá mà Anh Bồi thường xuyên hút.

Anh Bồi không đi? Trái tim An Tiểu Tâm cực bấn loạn, cô hướng vào trong phòng khách bước đến hai bước, quả nhiên thấy Anh Bồi ngồi ở trên ghế sa lon. Góc mắt phải của anh sưng lên, bầm bầm tím tím. Vết máu ở khóe miệng cũng chưa lau sạch sẽ, trong miệng ngậm lấy điếu thuốc, hút.

Anh Bồi nghe được động tĩnh, chậm rãi ngó mắt nhìn An Tiểu Tâm, dừng một chút, giơ tay đặt thuốc lá trong gạt tàn thuốc. An Tiểu Tâm theo tay của anh nhìn sang, chỉ thấy trong gạt tàn thuốc thủy tinh kia, cắm đầy tàn thuốc, không dưới mười mấy cây. Tim An Tiểu Tâm như co rút lại, mắt bắt đầu rơi lệ xúc động. Cô biết, từ lần trước cô vô tình nói hút thuốc lá không tốt, Anh Bồi đã rất ít hút rồi. Xem ra, anh đã ngồi đây suốt đêm.

Đè nén kiềm chế muốn giúp Anh Bồi xử lí vết thương, cô đi tới trước cửa sổ, mở cửa ra, khiến gió mát mẻ thổi vào.

Tay của cô còn chưa có rời cửa sổ, giọng Anh Bồi khàn khàn vang lên: “An Tiểu Tâm......Chúng ta kết hôn đi.”

An Tiểu Tâm lập tức hóa đá, cô vịn lấy cửa sổ, đưa lưng về phía Anh Bồi, một cử động cũng không dám.

“An Tiểu Tâm, chúng ta kết hôn đi.” Anh Bồi lần nữa lớn tiếng nói.

Kết hôn? Là từ trên sao Hỏa à? An Tiểu Tâm rõ ràng còn nhớ, lúc ở Châu Phi Anh Bồi nói qua: “Không có phụ nữ nào có thể hướng tôi nói tới yêu cầu kết hôn, bởi vì một khi họ nói, cũng liền mất đi tư cách ở bên cạnh tôi.”

Hiện tại, cái yêu cầu này thế nhưng lại từ trong miệng anh nói ra, đối tượng lại là mình!

An Tiểu Tâm không rõ ràng lắm nội tâm mình rốt cuộc là cảm giác cái gì, là cảm động? Là vui mừng? Là cười nhạo?

Hoặc là bi ai?

Anh Bồi đứng lên, đi tới kéo tay An Tiểu Tâm: “Đi lấy chứng minh và hộ khẩu, chúng ta lập tức đi đăng kí.”

An Tiểu Tâm không thể tin ngẩng đầu nhìn Anh Bồi, trong mắt mang lệ: “Anh Bồi, anh đùa gì thế? Kết hôn? Anh có thần kinh không. Anh nghĩ cùng tôi kết hôn,thì tôi

phải cùng anh kết hôn sao? Cha mẹ của tôi, chị em của tôi, bạn bè của tôi làm thế nào để giải thích với họ? Nói tôi nhất thời ấm đầu, gả cho một người mà tất cả đều biết là hoa hoa công tử sao? Mà hoa hoa công tử này thậm chí bao nuôi qua em họ của tôi?”

“An Tiểu Tâm, đối với phụ nữ, anh chưa bao giờ nghiêm túc. Anh là đàn ông trưởng thành, anh lựa chọn dùng tiền bạc để thỏa mãn những thứ mình cần, anh cho là làm như vậy cũng không có gì quá đáng. Ở Châu Phi thái độ của anh với Đinh Phổ Nguyệt em cũng đã rất rõ ràng. Được, anh con mẹ nó không may mắn thích em, cho dù hối hận đến liều mạng, chuyện đã qua cũng không có cách nào khắc phục được. Anh đã nghĩ suốt đêm, việc duy nhất khiến em tin tưởng anh, chính là kết hôn. An Tiểu Tâm, xin em tin tưởng, cái quyết định này đối với anh mà nói cũng không dễ dàng. Anh đối với hôn nhân, vẫn không có lòng tin.” Anh Bồi nắm hai vai An Tiểu Tâm,đem từng câu từng chữ từ trong lòng nói ra.

“Anh cũng không lòng tin, tại sao muốn tôi có lòng tin? Kết hôn, anh cũng có thể giống người khác, đi nuôi dưỡng vô số tình nhân.” An Tiểu Tâm phản bác.

“Anh không biết, anh cũng không biết anh trông như thế nào trong hôn nhân, anh không dám bảo đảm. Nhưng mà, anh muốn em ở bên cạnh anh, cũng chỉ có một phương pháp này.” Anh Bồi cả đêm không ngủ trong đôi mắt hiện lên đầy tia máu, đối với lời nói thật, chưa từng giống như bây giờ thấp thỏm qua.

“Ha ha ha, “ An Tiểu Tâm nở nụ cười: “Anh Bồi, anh không cảm thấy anh ở đây bàn luận với tôi vấn đề hôn nhân thật sự buồn cười sao? Giữa chúng ta chưa bao giờ nói qua tình cảm, chúng ta quan hệ gì cũng không có.”

“Không có sao? Chúng ta tự hỏi lòng mình em thật đối với anh không có tình cảm? Từ lúc ở Châu Phi, tình cảm của em anh đã thấy rất rõ ràng rồi, đừng tự dối lòng mình nữa.” Anh Bồi trực tiếp vạch trần.

An Tiểu Tâm không thích cái cảm giác bị nhìn thấu này, cô nhất định phải phản bác: “Anh Bồi, anh biết, tôi không thương anh, tôi yêu Đặng Dịch Triều.”

“Anh biết rõ, coi như em thích nhất Đặng Dịch Triều. Anh cũng không để ý, có được hay không? Em không thể nhớ người chết cả đời được.” Anh Bồi cảm giác mình đã bị An Tiểu Tâm dồn đến ranh giới cuối cùng.

“Anh không để ý, tôi để ý. Trừ phi tôi có thể tìm một người giống như Đặng Dịch Triều có thể toàn tâm toàn ý chỉ thích một mình tôi, nếu không, tôi cả đời không lấy...... Ưʍ......”

Anh Bồi không thể nhịn được nữa, anh giận chính mình thế nhưng không thể quay đầu lại, anh chỉ có thể chặn lại cái miệng đang liên tiếp đâm vào trái tim mình

“Thả...... Ừ......ra......” An Tiểu Tâm liều mạng đẩy Anh Bồi.

“Không thả.” Anh Bồi cũng nổi lên cố chấp, đôi tay giữ chặt An Tiểu Tâm, ép buộc cô tiếp nhận lửa giận của mình.

Anh Bồi giống như là một thanh đuốc đang hừng hực cháy, những chỗ tiếp xúc giữa hai người như có lửa. Từng đốm từng đốm bùng lên ngọn lửa một cách nhanh chóng, da An Tiểu Tâm như vật liêu dễ cháy, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên cao cũng bắt đầu không cách nào ngăn chặn lan tràn.

An Tiểu Tâm vô lực giùng giằng, cô sợ, cô cảm thấy mình giống như một cọc gỗ khô, bị người ném vào lò lửa, vừa chạm vào đã bốc cháy. Lửa nóng

thiêu đốt làn da cô, cô nhanh chóng bị đốt đến không còn. Cô thật là sợ, sợ thiêu đốt đến

hài cốt cũng không còn.

An Tiểu Tâm trằn trọc trong đau đớn, trước mắt một mảnh sương mù, không có phương hướng, cũng không tìm được đường ra. Anh Bồi không cho cô bất kỳ cơ hội thở dốc, quyết tâm

phải đem cô đốt thành từng mảnh, chen thành không.

An Tiểu Tâm chóng mặt, hơi thở Anh Bồi

tràn ngập chóp mũi, cô vừa thống khổ, lại vui vẻ. Thân thể nói cho cô biết cô đã bị hút vào. Lý trí lại nói cho cô biết phải tiếp tục giãy giụa. Nhưng, trong biển lửa mênh mông, rốt cuộc nơi nào mới

có thể thẳng đến thiên đường đây?

Nước mắt, dọc theo hai má chảy xuống. An Tiểu Tâm cũng không biết mình đến tột cùng muốn làm gì, kháng cự một người đàn ông, thì ra là thống khổ như thế.

Anh Bồi nhìn gương mặt cô khổ sở rơi lệ, anh chậm rãi ngẩng đầu, ngọn lửa rút đi, vô lực cùng mệt mỏi ập vào lòng. Lần thứ hai, lần thứ hai, anh hôn cô, cô rơi lệ.

“Tại sao khóc?” Anh Bồi trầm giọng hỏi.

“Tôi bị anh cường bạo mạnh như thế, chẳng lẽ không

khóc sao?” An Tiểu Tâm dùng cổ họng khô khan, phát ra âm thanh yếu ớt.

“Mạnh như vậy? Em dám nói em không thích?” Anh Bồi đè ép An Tiểu Tâm, cắn răng nói.

“Kĩ thuật của anh không tồi. Chẳng qua, nếu như Đặng Dịch Triều còn sống, tôi sẽ thích hơn.” An Tiểu Tâm cảm giác mình nhất định là điên rồi, hiện tại chẳng những có thể thoải mái nói ra ba chữ Đặng Dịch Triều, hơn nữa ba chữ này còn trở thành vũ khí để cô đả kích Anh Bồi.

Anh Bồi dùng mắt đe dọa nhìn An Tiểu Tâm, giống như trôi qua một thế kỷ, anh mới từ từ buông cô ra, ngồi dậy.

Mệt mỏi, không nói ra được thật mệt mỏi. Chỗ anh đã làm phẫu thuật đang có cảm giác đau âm ỉ, nhưng anh không biết là đau lòng càng làm cho vết thương đau nhức.

Trắng đêm chưa ngủ khiến cho anh choáng váng đầu hoa mắt, anh khẽ lắc đứng dậy, đi tới cửa bên, đi giày vào, kéo cửa

ra, đi ra ngoài.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, An Tiểu Tâm kinh ngạc nhìn chằm chằm cửa kia mười phút, sau đó, cô rốt cuộc đau khóc thành tiếng., lần này, là thật cắt đứt chứ?