Chương 1-2: Buổi Sáng hỗn loạn

An Tiểu Tâm đối với cảm xúc của mình thuộc vào loại khó phân biệt được là yêu hay hận.

Ngoài mặt, người cũng như tên, từ nhỏ cô đã luôn là một đứa trẻ lễ phép, cẩn trọng. Lúc còn đi học thì cần mẫn học tập, đi làm thì cần mẫn làm việc, không khiến cho người khác chán ghét, cũng không làm ai chú

ý. Khiêm tốn mà nói, dường như cô được sinh ra với tất cả những bản lĩnh. Mọi việc chỉ làm bằng tám phần khả năng, kết quả cũng chỉ cần giành không nhiều hơn tám phần, trước cũng chỉ học ở một trường đại học bình thường, đi làm cũng tìm một công việc bình thường. ở giữa mọi người không đến nỗi kém cỏi nhưng cũng chưa bao giờ giỏi giang đứng đầu.

Trên thực tế, cô lạ càng giống tảng băng ngầm dưới nước, bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng thỉnh thoảng lại cuồn cuộn như nước chảy. Cho nên, cô thường phạm cùng một sai lầm. Đó chính là hao phí tâm tư, trăm ngàn lần nhẫn nhịn với mọi người để giữ mối quan hệ tốt đẹp, nhưng luôn là do cô nhất thời bộc phát kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ. Ví dụ như cô từ trước tới nay luôn ở trước mặt Anh Bồi đây làm cấp dưới nịnh bợ. bởi vì ngày đó thiếu thận trọng một câu nói mà

hỏng việc.

Nói tóm lại, tất cả cô đều giống người dì đã một tay nuôi cô lớn lên. Nhưng ở sâu trong nội tâm, cô lại càng hâm mộ hơn người mẹ phóng khoáng của cô. Thẳng thắn, xinh đẹp lại không che giấu, một vẻ mặt sẽ để cho đàn ông hoảng hốt, câu nói đầu tiên có thể đem gai đâm người khác tâm huyết chảy ròng. Đáng tiếc, những đặc tính như vậy lại không di truyền lên người cô. Ngược lại con của dì – Đinh Phổ Nguyệt lại càng giống mẹ hơn.

Có lúc An Tiểu Tâm chán nản ở bên dì ăn vạ hỏi: " Dì à.. có phải ban đầu dì với mẹ ôm sai đứa nhỏ hay không, thật ra con mới là con ruột của người?"

Mỗi lúc như thế cha của nàng Anh Thắng Phong sẽ trợn mắt lên nói: "Nói bậy bạ gì đó? Con so với Phổ Nguyệt còn lớn hơn hai tuổi, có thể ôm nhầm được sao?"

An Tiểu Tâm không phục

nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thì có sao chứ! Phổ Nguyệt dáng dấp xinh đẹp, mà con ngay cả một phần mười của mẹ cũng không được truyền lại."

Sẽ luôn là Dì vuốt má cô nói: "Ai nói, Tiểu Tâm của chúng ta càng lớn càng đẹp, chỉ là con không giống những cô gái khác thích trang điểm thôi."

An Tiểu Tâm từng chút một lớn lên, ở thủ đô rộng lớn học thật tốt, học thêm tiếng Pháp để có hai học vị. Trở lại thành phố G tìm được việc ở một công ti lớn đãi ngộ cũng không tệ lắm. yên ổn kiếm tiền, cuộc sống yên tâm thoải mái. Làm việc 4 năm, bên cạnh cô những người đàn ông theo đuổi không nhiều không ít, cô đều đối với bọn họ lễ phép xa lánh. 26 tuổi lòng cô sâu tựa như biển, bất luận tuýp người đàn ông thế nào cũng không làm cô dâng lên nửa điểm rung động trong lòng.

Người thân trong nhà luôn nói cô lãng phí thời gian. Nhưng trong quan niệm của An Tiể Tâm những năm tháng phí hoài đó là trạng thái sống lí tưởng. Cô không muốn phí hết tâm tư theo đuổi cái gì,. Ngoài công việc ra, phần lớn thời gian cô dành nghe một bài nhạc cảm động, xem một quyển sách hay, ăn chút thức ăn ngon, lẳng lặng phát ngây ngốc một chút.

Chỉ là, tất cả tựa hồ từ sau khi Đinh Phổ Nguyệt cũng vào công ty Thần Sâm thì liền xảy ra biến hóa ko thể nghịch chuyển. Bất luận An Tiểu Tâm muốn trở lại quỹ đạo bình thường đến thế nào đi nữa, nhưng cuộc sống lại đoàn xe lửa trật bánh khỏi đường ray..muốn quay trở lại cũng không thể được.

Sáng ngày thứ hai, An Tiểu Tâm đến phòng làm việc sớm hơn mọi ngày. Dì lao công mới quét dọn xong sáng sủa, sạch sẽ. Nắng sớm xuyên qua cửa chớp, chiếu lên cả những hạt bụi nhỏ trong không khí. Cô mở máy vi tính ra, thả Chrysler

《 Platonic tình yêu 》, lấy làm vui mừng vì không để lỡ mất bài đàn Vi-o-long khúc Du Dương. An Tiểu Tâm lấy ra từ trong ngắn kéo bàn cuối cùng cái hứng thú tai hại điển hình của cô, một cái túi,nghe nói là đến từ Nha Mãi Gia WALL¬FORD công ty cà phê Blue Mountain. Vì thế, cô đau xót sài hết một phần tư tháng lương. Cô bỏ vào một túi đầy đặn một loại cà phê, cho vào cái máy xay thủ công nho nhỏ nghiền ra thành từng phần, sau đó đi tới phòng giải khát

lấy máy cà phê nấu cho mình một ly cà phê nồng đặc trưng Mặc dù không có loại máy nấu cà phê tốt, nhưng không sao, cô cũng không có yêu cầu quá cao

Đang cầm cà phê trở lại chỗ ngồi, cô híp mắt đưa ly cà phê ra trước mặt dung sức ngửi một cái bất giác lộ ra vẻ mặt say mê.

Ban ngày phòng làm việc thường huyên náo, nhưng hiện tại yên tĩnh không có người, trong không khí tràn ngập hương cà phê nồng đậm. Bài hát lúc này đã chuyển sang bản Chrysler

khác, khúc nhạc violong 《 tình ca 》, tiếng piano trong sáng, violong nhẹ nhàng.. âm thanh hòa hợp, uyển chuyển, triền mien.

Cô thích nhất cà phê, thích nhất âm nhạc, thích nhất sự yên tĩnh, một buổi sáng thật là tuyệt vời nha.. An Tiểu Tâm vùi về đằng sau phía ghế ngồi. Khóe miệng bất giác cong lên một đường nhỏ, trong lòng thoải mái thở ra một tiếng..

"Cho tôi một ly cà phê." Một giọng nói khàn khàn nam tính ở phòng làm việc lớn vang lên.

An Tiểu Tâm cả kinh, nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đem ly cà phê trong tay đánh đổ. Cô kinh ngạc nhìn ra bên ngoài cách mình vài mét rõ ràng là một người đàn ông vừa mới ngủ dậy. Tóc của hắn bù xù rối loạn, sắc mặt tiều tụy, cúc áo sơ mi bung ra hai nút, lộ ra bên trong bộ ngực tráng kiện. Mặc dù nhìn hắn hỗn loạn dơ dáy, nhưng tất cả đều không một chút ảnh hưởng tới khí chất cao quý, ngược lại càng tôn thêm vẻ hấp dẫn lười biếng. Nhìn An Tiểu Tâm kinh ngạc, Anh Bồi hắng giọng một cái, chỉ chỉ ly cà phê trên tay An Tiểu Tâm "

Cà phê, có vấn đề gì sao? "

"À, không có, xin phó tổng Anh chờ một chút." An Tiểu Tâm hồi phục tinh thần lại, vội chạy vào phòng giải khát lấy ra một túi instant coffee, cho nước thật tốt vào, rót vào trong chén. Thật là xui xẻo, hoa tâm đại thiếu gia Anh Bồi sao sáng sớm lại xuất hiện ở đây. Cho nên tâm tình tốt của buổi sáng cũng bị phát hư.Vốn là một khoảng thời gian thật nhàn nhã, bây giờ không biết vì cớ gì mà trở thành cô em pha cà phê đây.

Cô bưng cà phê, gõ gõ cửa, nghe được bên trong có âm thanh trả lời mới đi vào. Trong phòng làm việc rộng rãi nồng nặc mùi thuốc lá, An Tiểu Tâm sặc đến không nhịn được ho khan vài tiếng. Trên bàn làm việc lớn hỗn độn rối loạn, nhưng không biết Anh Bồi người ở chỗ nào. An Tiểu Tâm nhìn xung quanh một chút, không phát hiện ra

Anh Bồi, liền đem cà phê đặt ở bàn tiếp khách bên cạnh khay trà, rón rén định đi ra ngoài

"Đợi chút, " Anh Bồi ở trong phòng nghỉ bên cạnh phòng làm việc gọi với ra, gọi An Tiểu Tâm lại nói:” Đem dọn dẹp lại mặt bàn giúp tôi”

An Tiểu Tâm len lén bĩu môi, lặng lẽ nói tiếng tốt. Vì không muốn chính mình để cả phòng đầy mùi thuốc là xông chết, trước tiên cô đi nhanh tới mở cửa sổ, rồi mới đi đến bàn làm việc dọn dẹp lại. Anh Bồi đang sửa sang lại quần áo của mình, hắn đã vừa mới rửa mặt qua loa, thay xong quần áo sạch. Trên áo sơ mi xanh sọc trắng là chiếc cà vạt màu bạc, xứng với bộ comple đen ưu nhã bên ngoài, cả người toát lên vẻ thoải mái, ưu nhã mê người. An Tiểu Tâm tiện tay dọn dẹp văn kiện, giấy vẽ trên mặt bàn, nhìn trộm Anh Bồi một cái, trong lòng giận dữ thầm mắng một câu"Mặt người dạ thú", nhưng trong lòng lại không thể không thưởng thức bộ quần áo kiểu mới lạ của Anh Bồi trông vô cùng đẹp đẽ. Màu xanh, trắng, đen phối hợp đặt ở trên người người khác có thể sẽ giống như Chàng hề nhưng mặc ở trên người hắn lại là một hợp thể mới lạ thoải mái vô cùng.

Anh Bồi nghiễm nhiên sửa sang chính mình xong, ngồi ngay ngắn trên sô pha cầm tách cà phê lên. An Tiểu Tâm đã dọn dẹp xong, một mực cung kính đứng trước Anh Bồi nói: “Phó tổng Anh,vậy tôi có thể ra ngoài chứ."

Anh Bồi đưa mắt phượng liếc An Tiểu tâm một cái, ánh mắt dò xẹt qua cái quần jean với áo phông rộng thùng thình của cô, không chút để ý ừ một tiếng. An Tiểu Tâm thở ra một hơi, từ từ lui ra ngoài, cảm giác mình giống như ở thời phong kiến là thái giám thận trọng rút lui ra khỏi phòng của hoàng thượng. Chợt, Anh Bồi"Ừ?" một tiếng, An Tiểu Tâm

thân hình dừng một chút, ngay lập tức lại quyết định không để ý tới, tiếp tục đi ra phía ngoài.

Nhưng Anh Bồi lại mở miệng nói: "An thư ký, cà phê này không phải cái loại cô vừa nấu đó chứ?"

An Tiểu Tâm liếc mắt, nhưng nháy mắt khi xoay người đã nặn ra nụ cười mỉm: "Anh tổng, đây là dùng cà phê ở phòng giải khát của công ty ta."

Anh Bồi dùng ngón tay trỏ vừa gõ mặt bàn, không hề công kích, nói một câu: "Đi nấu cái loại cô vừa uống đó."

An Tiểu Tâm cố gắng đè sự phẫn uất trong lòng, mỉm cười trả lời một câu: "Vâng" sau đó xoay người đi ra ngoài tới chỗ ngồi lấy loại cà phê bảo bối của mìn ra, đau lòng múc ra vài muỗng, chấp nhận đi pha cà phê.

Bên trong phòng

Anh Bồi đã trở lại ngồi sau bàn làm việc, mắt đảo qua, phát hiện ra mặt bàn vốn toàn loại tạp nham đã được phân loại cất đi xong. Nhóm đã kí, chưa kí,tài vụ, tiêu thụ...... Chỉ là có mấy phần văn kiện rõ ràng phân loại sai, giống như là cố ý phạm sai lầm.

Anh Bồi môi mỏng bĩu một cái, đã thấy An Tiểu Tâm đến bên đang cầm cà phê đi vào. Cô đem cà phê nhẹ nhàng đặt ở bên tay trái của Anh Bồi, nói khẽ: "Phó tổng Anh, mời từ từ dung, tôi có thể đi ra ngoài rồi chứ”

"Ừ, cám ơn." Anh Bồi vùi đầu xem văn kiện trước mặt, không ngẩng đầu liền đáp ứng.

An Tiểu Tâm cực kỳ cẩn thận thở ra một hơi, rón rén rút lui ra khỏi phòng làm việc của Anh Bồi.

Trở lại chỗ ngồi, phòng làm việc bắt đầu lục đυ.c có đồng nghiệp tới làm. Phòng tổng giám đốc là nơi có nhiều người đẹp nhất, không bao lâu, bên trong phòng làm việc đã trang điểm xong, mùi phấn son tung bay, tiếng nói như oanh yến. An Tiểu Tâm như đưa đám

tắt âm nhạc, đáng tiếc mình vốn có thể thư giãn thỏa thích vào sáng sớm.. Cô miên man lấy ra bộ đồ công sở, rồi đến phòng quần áo thay vào.

Trở lại chỗ ngồi, lấy ra giấy tờ thương vụ mà hôm qua chưa phiên dịch xong, còn chưa nhìn đến hai hàng chữ, liền bị một người vỗ vào vai. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là thư kí Hoa Nhan Hà của công ty.. Hoa Nhan Hà đã ba lăm ba sáu tuổi rồi, nhưng ăn mặc lại như cô gái trẻ, lộ hơn chút nữa, làm sao mặc. Đi làm mặc

đồ công sở, cũng có thể biến thành bộ dáng hết sức khiêu gợi. An Tiểu Tâm vừa nhìn thấy trong lòng cô không khỏi than thở, vội vàng đứng lên, ánh mắt dừng ở bộ ngực đầy đặn bị thít chặt vượt qua cả ngang hông. Cô nặn ra nụ nhiệt tình, thân thiết nắm cả cánh tay của Hoa NHan Hà nói: "thư kí Hoa, bộ quần áo này mặc ở trên người chị quả thật quá đẹp, trẻ tuổi lại hấp dẫn.Chị thật không nhường cho chúng em đường sống, cánh đàn ông công ty chúng ta đều chỉ nhìn chị

."

Bên cạnh mấy thư ký nghe An Tiểu Tâm lời này, cũng sáp lên náo nhiệt khen Hoa Nhan Hà, làm cho Hoa Nhan Hà mặt mày hớn hở, trực tiếp mà nói, thì các chị ấy nhạo bang cô ta. An Tiểu Tâm thấy cô ta vui vẻ như vậy, lúc này mới yên lòng lại. Nhưng là Hoa Thanh Nhàn không quên đi mục đích tìm cô, cô ta lôi kéo An Tiểu Tâm đến chỗ trong thang máy yên tĩnh, bàn luận xôn xao: "Tôi nói này Tiểu Tâm, làm sao em lại hại tôi? Ban đầu lúc em gái em lúc phỏng vấn, là em nhờ vả tôi chăm sóc cô ta một chút, tôi mới đồng ý nhận cô ta vào làm. Nhưng là cô ta liền lập tức qua nương nhờ Anh tổng, người không biết còn tưởng tôi lôi kéo tìm ô dù đây

An Tiểu Tâm nghe thấy cô ta nói ra hai chữ “ ô dù” thì khóe miệng thật sự nhịn không được

co quắp xuống. Nhưng cô vẫn cười hì hì an ủi: "Thành thật xin lỗi à, em cũng khong biết em gái em có thể như vậy, làm cho chị thêm phiền toái. Chỉ là, em gái em sẽ không quên chính chị đã chiếu cố cô ấy vào công ty, về sau nếu có cơ hội nhất định sẽ cảm tạ chị, chị thấy có đúng không?”

Hoa Nhan Hà nhìn An Tiểu Tâm cười nhẹ nhàng, mắt hạnh nhìn cô chằm chằm, trong lòng cả kinh, không hoàn hồn. Hoa Nhan Hà vốn là bị người khác châm chọc mấy câu, nói là cô ta giúp Anh Bồi thu nạp tình nhân. Cô ta sẵn có chút ghen tỵ, lại muốn đòi An Tiểu Tâm chút ân tình, bây giờ cảm thấy không hài lòng mới tìm tới An Tiểu Tâm oán trách. Thật ra thì, trước đó mặc dù An Tiểu Tâm có lén lút nhờ cô, nhưng Anh Bồi tự mình tham gia phỏng vấn, Anh Bồi quyết định trúng tuyển, cùng cô ta không có một chút quan hệ nào. Hiện tại cô vừa nghe thấy An Tiểu Tâm nói lời này, lập tức hiểu ra Đinh Phổ Nguyệt chẳng những không thể đắc tội, tốt nhất là nên nịnh bợ còn hơn. Nếu là Đinh Phổ Nguyệt thì thầm lời nói bên gối, mình nghĩ chuyện tốt là không thể không có nha. Vì vậy thần sắc của cô ta liền xoay chuyển, thái độ thành khẩn hướng An Tiểu Tâm nói: "Tiểu Tâm à, tôi cũng không có ý tứ gì khác, nói với Phổ Nguyệt bình thường phải cẩn thận một chút à, giáo đâm trước mặt dễ tránh, nhưng ai phòng được dao đâm lén sau lưng à.

An Tiểu Tâm cảm thấy cả người khẽ run rẩy, cái này có quá khoa trương không? Cô cười theo nói: "Biết, em chắc chắn sẽ đem lời của chị thư kí Hoa nói tới."

Hoa Nhan Hà xoay người rời đi, rồi lại quay đầu lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá

An Tiểu Tâm mấy lần, bắt bẻ mà nói: "Tiểu Tâm à, vì muốn tốt cho em nên tôi mới nói à. Em cũng nên chú ý đến hình ảnh của mình. Em xem lại em một chút đi, mấy năm như một ngày chính là xanh, đen, xám ba món đồ công sở, tôi nhắm mắt cũng đoán được hôm nay em mặc bộ xám tro này. Thật ra thì nhìn kỹ em một chút, muốn mông có mông, muốn ngực có ngực, làm sao lại ăn mặc quê mùa vậy à."

An Tiểu Tâm cười hắc hắc, trong lòng suy nghĩ chị cho rằng người người ai cũng giống như chị à, quần áo đồng nhất hướng tới Haiwai nóng bỏng..

Hoa Nhan Hà lấy bố dáng của chuyên gia cẩn thận chu đáo hướng An Tiểu Tâm nói: “ Em đem váy làm cho ngắn chút, áo bó sát lại, đem cái kiểu đầu của bà cô này uốn thành cuộc sóng. Trang điểm mặt, muốn so bao nhiêu với Phổ Nguyệt cũng không thua kém."

"An Tiểu Tâm!" tiếng thét lên truyền đến, là giọng nói của người lãnh đạo trực tiếp An Tiểu Tâm, Lý Anh Ái. An Tiểu Tâm cả người khẽ run rẩy, Hoa Nhan Hà cũng sợ hết hồn, vội vàng nói: "Mau đi đi, Mẫu Dạ Xoa gọi emi đấy. Haizzi, tôi thật sự cảm thông với em, làm sao lại làm việc dưới cái người phụ nữ nội tiết mất cân đối kia đây?"

An Tiểu Tâm nghe được buột miệng cười, lại vội vàng dừng. Hoa Nhan Hà làm bộ

thở dài, lúc này mới bỏ qua cho An Tiểu Tâm, xoay người đi.

Nhìn Hoa Nhan Hà vặn eo, dao động đi xa từng bước một, An Tiểu Tâm hận không thể vỗ ngực liên tục

chửi mình. Sớm biết Đinh Phổ Nguyệt có khả năng này, cuộc phỏng vấn liền đem người phỏng vấn cho nhét vào dưới gấu quần rồi, cô còn phí cái gì sức lực tìm người lập quan hệ. Khi đó mẹ của Đinh Phổ Nguyệt cũng chính là dì An Tiểu Tâm, nghe nói Đinh Phổ Nguyệt thi viết lọt qua cửa còn chút nữa vòng phỏng vấn, liền năn nỉ

An Tiểu Tâm giúp đỡ tìm một chút quan hệ, khiến Đinh Phổ Nguyệt thuận lợi vào Thần Sâm. Mặc dù Đinh Phổ Nguyệt là mang danh giáo thạc sĩ nghiên cứu sinh tốt nghiệp, nhưng công việc vẫn khó tìm, nhất là vào công ty Thần Sâm to lớn loại này so với đi làm từ thiện còn khó hơn, dì của cô có chút khẩn trương cũng là lẽ tất nhiên.

Nghĩ đến đó, Đinh Phổ Nguyệt vừa thấy mặt giám khảo Anh Bồi liền chấn động. Theo người chứng kiến kể lại, Anh Bồi ngay trước kỳ bỏ qua hai người phỏng vấn trước, trực tiếp hỏi Đinh Phổ Nguyệt có muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ta hay không. Đinh Phổ Nguyệt thoáng suy nghĩ một chút, vừa nói xong. Như vậy, Anh Bồi phách bản, Đinh Phổ Nguyệt vinh dự trở thành thư kí thứ N của Phó tổng Anh.

An Tiểu Tâm nghe lời đồn đãi bay đời trời, nghĩ thầm, thật may là nói Đinh Phổ Nguyệt"Thoáng" suy nghĩ một chút, chứ chưa nói Đinh Phổ Nguyệt tại chỗ nằm xuống nháo.

Hiện tại, An Tiểu Tâm với Đinh Phổ Nguyệt có quan hệ chị em, do Hoa Nhan Hà tuyên truyền cả công ty cũng đều biết rồi. Bây giờ người người đều nhìn An Tiểu Tâm với anh mắt đặc biệt. Đinh Phổ Nguyệt đã vào công ty được một tuần lễ, An Tiểu Tâm thẳng

lưng, như không có chuyện gì xảy ra gắng gượng qua được thời điểm mọi người chú ý nhất. Hiện tại, việc Đinh Phổ Nguyệt vinh dự làʍ t̠ìиɦ nhân nhiệt độ đã giảm xuống, sự chú ý của mọi người bắt đầu dời đi. Đã có người thảo luận Đinh Phổ Nguyệt lúc nào thì thành người phụ nữ bị cho rơi rồi, cho nên đối với An Tiểu Tâm thì càng không có tâm tư quan tâm. Ngược lại An Tiểu Tâm đoán ra trong công ty tại sao lại có người nhắc tới mình? Là chị vợ chiếm được tiện nghi của Anh tổng?

Cô cảm thấy vô cùng nhụt chí. Nhất định có rất nhiều người hâm mộ cô lắm đây, hâm mộ cô có thế dính vào ánh sáng của Đinh Phổ Nguyệt. Nếu không thì tại sao một người dân mọn như cô làm sao có thể có quan hệ với Anh tổng được đây?

An Tiểu Tâm đang suy nghĩ lung tung, phó chủ nhiệm Lý Anh Ái đã không hài lòng đứng bên cạnh cô, lạnh buốt nói: "Được à, An Tiểu Tâm, tôi nói cô thế nào cũng không để ý tới, thì ra là phục vụ cả cấp trên thư kí Hoa nữa cơ à!"

An Tiểu Tâm vội nặn ra nụ cười nịnh bợ, giải thích nói: "kia à, kìa à..là thư kí Hoa mới dạy cho em cách ăn mặc như thế nào đây."

Lý Anh Ái chớp chớp đôi mắt to mang theo hang mi giả đen nhánh, cao giọng nói: "Cô ta sao? Cô ăn mặc giống kiểu cô ta đến đi làm? đừng nói là tôi đem cô đá ra chỗ tổng giám đốc làm nha. Đây là tư liệu mà tổng giám đốc muốn xem, cô mau sớm phiên dịch ra." Nói xong, cô cầm mấy quyển tạp trí văn học nước ngoài trên tay nhét vào trong ngực An Tiểu Tâm.

An Tiểu Tâm vừa nhìn liền đau đớn kêu lên: "Tạp trí Bồ Đào Nha? Má ơi, chị Lý, chị tha cho em đi, em làm sao phiên dịch được tạp trí Bồ Đào Nha đây?"

Lý Anh Ái

bỏ lại sau lưng mấy câu nói: "Cô không phải được xưng là thiên tài về ngôn ngữ sao? Một chút khả năng này cũng không có mà còn muốn cùng tổng giám đốc có quan hệ”

An Tiểu Tâm cũng có chút tức giận: "chớ có lôi tổng giám đốc ra uy hϊếp tôiTôi không thể ngôn ngữ nước nào cũng có thể phiên dịch được à! Hai năm qua tôi để cho chị hành hạ, anh, pháp, đức, tính, ngày một lần tôi đều phải học, Hiện tại còn cả chữ Bồ Đào Nha? Không thể khi dễ người quá đáng như vậy chứ!"

Lý Anh Ái

chỏ ngón tay xanh nhạt non nớt trên đầu An Tiểu Tâm, nhỏ giọng tỉ mỉ nói: "Cô vậy cũng có khả năng kêu lên với tôi, cô kêu đi, lên làm chị vợ của phó tổng Anh thì

cũng có thể lớn lối rồi à. Ngôn ngữ của của Liên Hợp Quốc cô còn chưa học hết à, còn kêu lên toàn bộ gì với tôi, nhanh lên một chút đi dịch đi."

Nói xong, cô ta cũng vặn vặn mình đi qua. Nhìn bóng lưng cô ta quá giống với Nhan Thanh hà, An Tiểu Tâm trong đầu liều mạng nhớ lại Liên Hợp Quốc có những quốc gia nào, cô giơ bàn tay ra đếm anh, pháp, đức, Nga, mỹ, trời ơi,

tính, áo.

KAO, Lý Anh Ái rốt cuộc có học qua lịch sử hay không? Liên hợp quốc trong đó nào có nước Bồ Đào Nha