Chương 118: Trung ngữ do ai dạy?

Royal Đế Tư, cả khán đài ngập tràn những tiếng hò reo phấn khích

" Đại thần thắng rồi!!!Soái quá đi mất!!"

" Mặc dù Đại thần cùng với Khinh Lục Vương ở cùng một đội, nhưng quả thực màn chơi vừa rồi của Đại thần còn áp đảo Khinh Khinh ca ca của tôi đến mức tuyệt đối rồi!!! Tôi sẽ chuyển bias, bias của tôi nhất định từ giờ chỉ còn một người mà thôi "

" Hai người các cậu rốt cuộc có thôi đi không? Rõ ràng trước khi thi đấu bóng rổ chỉ khăng khăng một mực cổ vũ cho Dịch Nhất Phàm, hiện tại thấy người ta thua liền muốn đổi idol, mấy người có tí chính kiến nào không?"

...

Dưới sân vận động, bất chấp sự huyên náo của khán đài, Y Khải Xuyên thở dốc nhìn chằm chằm vào thiếu niên đứng cạnh. Hắn mặc bộ đồ thể thao, cả người mồ hôi nhễ nhại, cho dù mệt đến mức dường như không nói nên lời, nhưng hắn vẫn nhích đến vỗ vào vai tuyển thủ bên cạnh

" Nhất Phàm, cậu rốt cuộc có chơi nghiêm túc không vậy? Sao lại có thể để cậu ta thắng được chứ?" Y Khải Xuyên vẻ mặt tức tối

" Thua cũng thua rồi, càu nhàu cái gì?" Dịch Nhất Phàm ngược lại chẳng thể hiện ra vẻ mặt gì, với lấy chai nước từ một fan nữ được đặc cách trong sân, ngửa mặt một hơi uống hết nửa bình. Hắn đối với bóng rổ cũng không mấy hứng thú, càng không muốn so đo thù oán giống hai người bọn họ

Nửa bên kia sàn đấu, Lam Diệp Phù với nam trang vận đồ thể thao cũng có chút mệt mỏi. Cô đối với thể thao rất có hứng thú, mặc dù trận vừa rồi là cô thắng, nhưng quả thực Dịch Nhất Phàm tên đó không cố ý chơi

Trầm tư đánh giá, hắn quả nhiên là khó đối phó nhất trong ba người bọn họ

" Tôi cùng đội với cậu, nhưng quả thực tôi cũng thua rồi!" Khinh Tử Quân mỉm cười nhạt nhẽo

Trận đấu vừa rồi, hắn nửa cơ hội ghi điểm cũng không có, không mang cảm giác trở thành tiêu điểm của một cuộc chơi, thực sự bức bối khó chịu. Hắn hiện tại hiển nhiên ngộ ra lí do vì sao Y Khải Xuyên đối với cậu ta có thù oán lớn như thế, quả thực bị trêu tức không nhỏ

Lam Diệp Phù nhìn cậu ta, không nói gì, xoay người bỏ đi. Trên khán đài, những trận huyên náo phấn khích cực độ vẫn không dứt, tựa hồ kéo dài vô luận

Cô mấy ngày nay đối với bọn họ đấu qua đấu lại, cho dù bất kể là môn thể thao nào, cô cũng chiếm được thế thượng phong. Tuy nhiên cô cũng minh bạch, đó là do Dịch Nhất Phàm không có hứng thú tham gia, nếu không thế sự khó lường trước

Đó có lẽ là mọi lĩnh vực, cô đều thắng bọn họ, nhưng có một sự thật rất thảm hại, điểm số của cô chẳng bao giờ vượt trội hơn hẳn, đến top 10 cũng không với tới. Nếu không phải vì các mặt khác của cô rất hoàn hảo, sợ rằng ở điểm này đã bị bới móc không thôi

Lam Diệp Phù có chút đau đầu, cô học hành không tệ, duy nhất một bộ môn kéo điểm số của cô xuống, chính là Trung ngữ. Mặc dù nói Lam Y đã hảo hảo dạy cô ngoại lệ tử tế, nhưng thời gian học quá ngắn, nên Trung Ngữ của cô vẫn còn khá kém

Cả thư viện yên tĩnh bỗng nhiên náo loạn hẳn lên, một đám nữ sinh không hẹn mà cùng chạy vào khu vực của mọt sách chẳng mấy ai để tâm, nhẹ nhàng tiến vào. Họ tìm vài chỗ cách đó không xa, ngồi xuống, giả bộ đọc những cuốn sách dày, thậm chí có người đến tạp chí còn cầm ngược

Lam Diệp Phù vẻ mặt chuyên tâm nhìn vào cuốn Trung ngữ dày đặc chữ, một bên chăm chỉ luyện viết. Cô ngồi xuống sàn, dựa người vào kệ sách phía sau. Bởi vì ngoài giờ học, Lam Diệp Phù không mặc đồng phục, mà vận áo khoác da cùng quần bó. Áo sơ mi trắng không quá chỉnh tề, mái tóc cũng rối tung lên, quả thực làm nên hình tượng thiếu niên hư hỏng

Những nữ sinh hoa si đến mức thiếu chút nữa nhào đến hét lên. Một nữ sinh bịt chặt miệng để khỏi phát ra âm thanh phấn khích

" Dịch...Dịch Quân Vương!!!Nhìn kìa, là Dịch Quân Vương!" Nữ sinh thì thầm điên loạn

Dịch Nhất Phàm tiến vào thư viện, dừng chân tại chỗ Lam Diệp Phù, nhìn thấy cô viết viết, nhíu mày nói ra một câu cảm thán " Trung Ngữ do ai dạy? Chữ xấu chết đi được"

Nghe thấy tiếng nói phía sau, cô có chút giật mình, quay lại, phát hiện thiếu niên kia đứng tựa người vào tủ sách

" Liên quan gì đến cậu?" Khẽ lườm hắn một cái, cô nhẹ nhàng buông ra câu nói hời hợt " Cả nhà cậu đều xấu"

" Không cần phải đối địch với tôi như thế, tôi không rảnh đấu qua đấu lại giống như bọn họ" Hắn nhàn nhã mở miệng

" Tôi đương nhiên biết" Lam Diệp Phù cũng không ngẩng mặt lên " Thật bực mình, rõ ràng là nước Mĩ, tại sao Trung ngữ lại được dùng như một ngôn ngữ chính cơ chứ"

Dịch Nhất Phàm liếc nhìn cô, động tác vô cùng thành thục, tự nhiên, tùy ý quyến rũ sinh thế, không có vẻ gì gượng ép giả tạo. Hắn quả nhiên nhìn không ra tên này có chút nào giống nữ nhân

" Cần giúp không?" Hắn đột nhiên mở miệng " Tôi dạy cậu"

Lam Diệp Phù ngạc nhiên nhìn hắn. Tên này từ lúc nào tốt như thế?

Bên kia, mấy nữ sinh mang vẻ mặt tò mò muốn chết. Bởi vì cách một khoảng nên không thể nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ

" Cậu...là người Trung Quốc?" Cô chần chừ nghi hoặc

" Đúng. Xu thế hội nhập, không hiểu sao? Chuyển địa bàn phát triển kinh tế thôi" Dịch Nhất Phàm nhướng mày đáp trả

Lam Diệp Phù gật gật đầu, nhà của cô quả thực cũng như vậy

Nghĩ đi nghĩ lại một chút, cô cùng hắn không có thù oán. Hơn nữa Lam Y dạo này rất bận, không có mấy thời gian dạy cô, Tiêu Tiêu là người thuần Trung nhưng kết quả học tập các môn khác không được tốt, nên cô không dám làm phiền

" Được, tôi đồng ý"