Chương 1: Chỉ một cú điện thoại...vận mệnh bắt đầu rồi!

Việt Nam-8h------------------

Lam Diệp Phù dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vô định vào kim giây di chuyển trên mặt đồng hồ, chờ đợi thời gian chầm chậm trôi...

Cô là một học sinh trung học lớp 9, đang trong thời kì tối tân của việc học đội tuyển. Lượng bài tập chất đống dồn nén đến nghẹt thở, cuối cùng là chán nản, tâm trạng duy nhất hiện tại của cô.

Lam Diệp Phù nghịch nghịch cái điện thoại trong tay, với một ý niệm duy nhất là tìm kiếm một cú điện thoại để giải sầu

Diệp Phi Yến

Cái tên đầu tiên hiện ra trong đầu cô, đây là đứa bạn học với cô tới 5 năm, tình cảm không kể cũng thấy có bao nhiêu sâu sắc.

Lam Diệp Phù lười biếng chui ra khỏi chăn, chậm chạp lết đến bên kệ sách, lật cuốn sổ nhỏ ra, tra số điện thoại, trong lòng thầm hứa sẽ sớm lưu số điện thoại của nhỏ vào máy, mà cô chắc chắn cô sẽ không làm

186XXXX...

Tút...tút...tút...

Điện thoại đổ từng hồi chuông...Sự chờ đợi làm cô không khỏi nóng lòng

"Nǐ hǎo"(xin chào). Một giọng nam dễ nghe vang lên qua đầu dây làm tim cô đập từng hồi

Bỏ mịe!

Nhầm số rồi! Nhầm mất rồi!

Mà...mà...mà....cái giọng này...có khi nào là người ngoại quốc không...

Trong lúc cô đang bối rối, người đầu dây có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Nà shì shéi?"(Ai vậy?)

Moeeeeeeeeeee! thần mòe ơi! Tiếng Trung đó! Là tiếng Trung đó moe!

ĐỐi với một đứa nghiện nặng ngôn tình Trung Hoa như cô thì đây quả thực là một điều hết sức to lớn, lúc này cô giống như vừa mới phát hiện ra châu lục mới vậy!

Lam Diệp Phù tĩnh tâm lại, bắt đầu trả lời, với vốn hiểu biết tiếng Trung của cô, cũng may đi, họ nội của cô đều là người Trung ( dịch luôn Việt đi): "Tôi...tôi...xin lỗi...tôi nhầm số"

Đối phương trầm mặc vài giây

Ngay lúc cô tưởng người đối diện đã cúp máy, lại nghe thấy thanh âm có hút khản đặc

"À..."

Đẹt, tim như ngừng đập rồi

" Vậy tôi cúp máy"

"KHOAN ĐÃ". Cái miệng của cô dùng tốc độ xé gió ngăn chặn sự hoạt động của não bộ truyền qua các nơron rồi đến các cơ quan thụ cảm, phản ứng trước.

" Cái kia..cậu là người Trung Quốc sao...tôi...rất thích Trung Quốc, có thể thường xuyên gọi cho cậu không?" Lam Diệp Phù nói chuyện có chút ngốc

" Được"

" Ừm..vậy giờ này tối mai tôi lại gọi cho cậu, tên của tôi là Lam Diệp Phù!" Ách, cô cần phải có thời gian tiêu hóa, hiện tại không thể nói linh tinh được

" Tử..à..Thiên Phi" Lam Diệp Phù dở khóc dở cười, có phải cái tên này hơi giống tên mấy phi tần thời cổ đại không?

"Tên của tôi". Nói xong câu đó, trực tiếp cúp máy rồi

Lam Diệp Phù thẫn thờ thật lâu

-----

Trung Quốc-------

Nam Cung Tử Phi có chút bàng hoàng nhìn điện thoại. Cô gái đó...không hiểu sao cậu lại đồng ý rồi. Cậu khá không thích bị làm phiền, thế nhưng khi nghe cô gái đó hỏi câu kia, liền tự dưng tưởng tượng ra một khuôn mặt tràn đầy mong đợi, vô ý thức đáp ứng.

Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào khuôn mặt thiếu niên có chút nhợt nhạt. Nam Cung Tử Phi lớn lên rất đẹp, nhưng đôi mắt lại vô thần, nói cách khác, cái gì cậu cũng không nhìn thấy.

Không hiểu sao trong lòng lại mong ngóng đến tối ngày mai

----------

Tống Nhược Vy vô ngữ mà nhìn Lam Diệp Phù nằm thẫn thờ trên bàn: " Bà rốt cuộc tối hôm qua thức làm gì vậy? Hai mắt như gấu trúc kìa"

Lam Diệp Phù có chút khóc không ra nước mắt, cô biết giải thích thế nào đât, rằng cô nhớ mong tiểu soái ca đất ngôn tình Trung Hoa sao?