Chương 28: Ba Đám Khói

Sau đó đập vào mắt mọi người chính là tình cảnh, hai anh em Tần Thiên lưng dựa vào tường, một tay cầm bánh mì, một tay cầm hộp thịt xông khói, từng miếng từng miếng ăn, trên đất còn xuất hiện vật nhỏ đen thùi lùi đang húc miệng gầm gừ nhai cá trong hộp đồ ăn sẵn.

"Quá xa hoa..ực!"

"Hai người là đồ phá của a."

"Đáng chết, đồ chúng ta ăn ngay cả lại một con mèo cũng không bằng".

"Này là dụ dỗ đúng không? Các người là cố ý"

...

Mỗi người nói xen vào một câu, mắt hận không thể đánh chết hai cái người phá gia chi tử này, càng hận không thể đá bay cái con mèo đen đang vùi đầu ăn cá kia.

Tần Thiên sửng sốt. Thế nào mà cô quên mất hôm qua đã đồng ý gia nhập cùng bọn họ rồi, đồ ăn có lẽ cũng phải chia cho họ một ít chứ. Có qua có lại mà.

Tần Trí thì sau buổi tối qua có vẻ cậu đã làm quen rồi, chỉ liếc nhìn qua họ một cái rồi lại bắt đầu ăn phần của mình, mặc kệ, dù sao chị cũng sẽ giải quyết.

"Tần Thiên à, tôi nói chứ, không phải hôm qua đã nói tốt rồi sao. Chúng ta là cùng một đội, có phải hay không nên cùng san sẻ gian khổ, hạnh phúc với nhau chứ." Bạch Thất có chút u oán nhìn Tần Thiên nói.

Lời này vừa ra liền rối rít nhận được sự đồng tình của mọi người.

Tần Thiên có chút bối rối gãi đầu nói: "Vậy, vậy mọi người lấy chia nhau a."

Nói xong cô từ ba lô của cô và Tần Trí lấy ra thêm mấy hộp thịt và thêm mấy chiếc bánh mì đưa cho Bạch Thất.

Đoàn người nhận được đồ ăn ngon đều sáng mắt, trực tiếp ngồi xuống xử lý chúng tại chỗ.

Hạo Thiên Minh mắt sắc nhìn con mèo đen nhỏ kia, rồi thâm thuý liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái, sau đó cũng ngồi xuống cầm bánh mì và thịt ăn. Nếu muốn nói thì cậu sẽ nói cho anh biết, không vội.

Hạo Thiên Minh không vội, nhưng Lâm Ca đã rất tò mò lên tiếng hỏi Tần Thiên về vật nhỏ này từ đâu tới. Anh nhớ không lầm, nó chính là cái vật nhỏ hôm qua đã một chưởng táp bay đầu con tang thi tinh thần hệ cấp ba kia. Rất khủng bố a.

"Này sao? Là Tiểu Hắc. Em ấy không có nơi để đi, vì thế liền theo tôi." Tần Thiên nhẹ nhàng đáp, sau đó, lấy ra thêm một hộp sữa tươi loại 110 ml, đổ ra chiếc bát nhỏ xinh mà cô đã chuẩn bị cho Tiểu Hắc, rồi đẩy đến bên miệng nó.

Tiểu Hắc liền vui sướиɠ vùi đầu uống, thật thơm a.

Sửng sốt. Ngay cả Hạo Thiên Minh cũng không tránh khỏi nổi lên một tia ghen ghét với con mèo đen này, vì cái gì mà cậu ta lại đối xử với con vật này còn tốt hơn cả bọn họ đây. Quá đáng ghét.

Ánh mắt Hạo Thiên Minh như hai thanh đao nhỏ lia đến Tiểu Hắc, khiến nó rùng mình một cái, liền lùi lùi về phía Tần Thiên. Nó cảm nhận được cái người kia cũng rất khung bố a.

Hạo Thiên Minh làm như rất nhiều ngày không có thịt ăn, ăn vô cùng mau, trên mặt tràn đầy hưởng thụ, nhưng động tác của anh lại rất ưu nhã, không làm cho người ta có cảm giác chán ghét nào.

Ăn xong hộp thịt và nửa cái bánh mì, anh lại gắt gao nhìn chằm chằm vào bát sữa con mèo đen kia đang uống, như thể muốn làm thịt nó tại chỗ, làm Tiểu Hắc rùng mình lùi lại, rồi nhảy lên chân Tần Thiên gầm gừ về phía Hạo Thiên Minh.

Tần Thiên thấy vậy khoé mắt không khỏi co rút một cái. Không phải chứ, cái người trông như đại gia, như thần tiên lãnh liệt không nhiễm bụi trần này, khí chất cao quý bất khuất chính trực của anh đâu? Khí khái băng sương thâm trầm lại uy vũ kiêu ngạo của anh đâu?

Không đành lòng nhìn, cô lại lấy ra thêm một hộp sữa đưa lên phía trước.

Hạo Thiên Minh không chút khách khí nhận lấy, nói một câu: "Cám ơn!"

Anh thoạt nhìn thật cao hứng, Tần Thiên thở dài trong lòng, thế giới này thật quá kỳ quái, tâm cô yếu ớt không chịu nổi ah.

Hôm nay bọn họ phải xem xét tình hình rồi tìm cách rời khỏi đây, chỉ là không biết, liệu sau khi tang thi tinh thần hệ cấp ba chết thì tang thi triều kia có tản đi không.

Nghĩ đến gì đó cô chợt nhớ đến viên đá hồng ngọc hôm qua, viên đá đó có thể khuếch đại sóng tinh thần của tang thi, có phải hay không cũng khuếch đại được tinh thần lực của cô.

Nghĩ là làm, Tần Thiên lập tức tập trung tinh thần lực dò xét viên đá hồng ngọc này. Sau đó cô cảm thấy như có một lực hút rất mạnh liên tục rút bớt lực lượng tinh thần lực của cô, điều này khiến cô hoảng hốt. Nhưng chỉ sau một lúc, khi năng lượng tinh thần lực của Tần Thiên bị rút đi phân nửa thì bỗng nhiên lực hút như chậm lại, sau đó Tần Thiên cảm thấy có một luồng lực lượng ôn hoà, như quấn quanh hoà nhập vào trong lực lượng tinh thần lực của Tần Thiên khiến lực lượng của cô lại dần tăng lên trở lại tràn đầy như cũ, hơn nữa còn có xu hướng không ngừng tăng trưởng súc tích lại như gia cố thêm tinh thần hạch của mình. Phải, dị năng giả đều có tinh hạch giống như tang thi vậy, nhưng không hiểu sao, vốn dĩ tinh thần hạch của cô ở trong đầu lại thế nào sau khi đột phá cấp ba lại di chuyển xuống vùng bụng chỗ đan điền.

Hơn nữa, nó lại rất kỳ lạ, nó không cứng giống như tinh thần hạch của tang thi, mà giống như ba đám khói, mềm cứng tròn nhỏ khác nhau. Đúng vậy là ba đó. Một đám khói màu xám hình thành viên tròn nhỏ, vẫn có nhưng tia khói xám hơi tán loạn xung quanh chưa ngưng thực hẳn, này là tinh hạch lôi điện của cô.

Một đám lại như sương mờ trong suốt đầy gợn sóng vừa được ngưng thực lại hơn một chút kia là tinh hạch tinh thần hệ của cô.

Nhưng khó hiểu nhất chính là đám khói tròn đen thứ ba kia, nó chỉ nhỏ xíu bằng đầu ngón tay út cô, được bao bọc lại bởi một màn chắn sáng trắng trong suốt. Nó hình thành lúc nào cô cũng không biết, chỉ biết sau khi đột phá cấp ba cô liền phát hiện ra nó. Thi thoảng từ đó lại chiếu ra tia khói màu đen, đi qua màn chắn liền đổi thành màu trắng tiến nhập vào trong hai viên tinh hạch của cô khiến cô cảm nhận được một tia lực lượng tăng trưởng nhỏ nhồi.

Mặc dù không đáng kể nhưng khiến cô vui mừng và yên tâm hơn nhiều. Sau đó cô liền phát hiện, mỗi khi mất đi một tia khói đen củng cố dị năng của cô thì đám khói đen kia lại nhỏ hơn một ít.

Nếu cứ thế, rất nhanh đám khói này sẽ biến mất hoàn toàn, cô cũng không biết làm thế nào để thu thập được thêm khói đen đó, nên đành để đó tìm hiểu sau.

Tần Thiên sử dụng đá hồng ngọc không ngờ lại khiến lực lượng của cô nhanh chóng ngưng thực hơn. Đây là niềm vui ngoài ý muốn.

Nhớ đến mục đích chính của mình, cô liền thử tách rời một tia tinh thần lực đưa vào trong viên đá, rồi nhẹ nhàng khuếch tán nó ra xung quanh. Rất nhanh cô liền phát hiện mình có thể nhìn thấy khoảng cách xa, rất xa.