Chương 26: Mục Đích Của Nó Là Gì?

Tần Thiên có chút muốn cười nhìn mấy người, thế nào lúc bình thường không nhận ra họ đều là đồ tham ăn đây. Nhưng cô cũng phải thừa nhận, trù nghệ của Tần Trí rất tốt a. Sau đó nhìn thấy Hạo Thiên Minh lẫn trong đám người, cô liền sửng sốt.

Hạo Thiên Minh bắt gặp ánh mắt đầy ngạc nhiên của Tần Thiên thì hơi bối rối né đi ánh mắt cô, mặt lạnh không biểu hiện thêm cảm xúc gì, do trời tối chỉ còn sáng chút ánh lửa và đèn pin nên không ai nhìn thấy hai bên tai đỏ hồng của anh.

Tiểu Trí không còn cách nào đành đặt bát mì ăn dở xuống, nấu thêm cho mấy người bọn họ. Cậu cũng không quên bên kia còn bốn người Đại Vũ nữa, nhưng chị Mỹ Trúc chưa tỉnh, nên cậu chỉ nấu thêm suất của ba người rồi gọi với sang cho họ qua lấy. Còn chị Mỹ Trúc khi nào tỉnh dậy thì tính sau.

Cả đoàn người vui vẻ ăn mì, xong xuôi ôm bụng no đánh nấc một cái vô cùng cảm kích hai anh em thiếu niên này. Phải biết thời buổi bây giờ, một gói mì trị giá bao nhiêu chứ, vậy mà người ta không tính toán gì liền mời bọn họ đủ mỗi người một tô to đấy.

Bạch Thất ngẫm nghĩ một lúc cười nói:

"Tần Thiên, Tần Nhất, hai anh em cậu là định đi đâu? Có phải là căn cứ tạm thời ở thành phố A không?"

"Phải, chúng tôi muốn tới trụ sở tạm thời ở thành phố A." Không cần Tần Thiên lên tiếng, Tần Trí liền trả lời thay.

"Vậy chúng ta cũng đường đi đấy, nếu không, hay là các cậu gia nhập cùng chúng tôi nhé. Chúng tôi có thể bảo vệ hai anh em cậu. Thế nào?" Ánh mắt Bạch Thất xẹt qua một tia giảo hoạt, liếc mắt nhìn qua Hạo Thiên Minh và mấy người khác đều không có ý phản đối, nụ cười của anh càng sâu hơn.

Lần này Tần Trí không nói gì mà chỉ nhìn qua Tần Thiên. Cậu thì đi đâu cũng được, miễn là đi cùng chị.

Tần Thiên ngước mắt lên nhìn Bạch Thất rồi nhìn qua mọi người một lượt, hơi nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi gật nhẹ một cái: "Được."

"Tuyệt vời!" Lâm Ca mặc dù hai mươi tuổi rồi nhưng tính tình rất trẻ con, nghĩ đến sau này còn có thể ăn đồ ăn nóng Tần Trí nấu, cậu đều thấy hạnh phúc sáng ngời trước mắt.

"Thành giao!" Bạch Thất vui vẻ cười to sảng khoái.

Tần Thiên thấy vậy cũng cười, nhưng trong mắt cô nụ cười không đạt đến đáy. Tuy rằng đoàn người Hạo Thiên Minh làm người không sai, nhưng cô cũng không có thói quen dễ dành đặt niềm tin vào người khác này. Cô cũng không ngại quan sát thêm một thời gian.

Hạo Thiên Minh mắt sắc dường như biết được suy nghĩ trong lòng cô, anh cũng không nói gì, Tần Thiên này, nhìn người non nớt nhưng lòng đa nghi không ít, ánh mắt lại thấu triệt, hoàn toàn không có những suy nghĩ vẩn đυ.c gì bên trong. Người như vậy rất đáng được gửi gắm niềm tin và trân trọng. Anh rất tự tin vào năng lực của đoàn mình, hơn nữa sống chung bao lâu anh hiểu mọi người đều là bạn chí cốt, vào sinh ra tử, không bao giờ có chuyện phản bội.

Ngay khi định giải tán đi nghỉ ngơi, thì thấy Vương Kiến hoảng hốt chạy lại nói: “Thuốc hạ sốt ai có không? Mỹ Trúc sốt rồi, người cô ấy nóng đến doạ người. Giúp tôi với, tôi cần thuốc."

Bạch Thất lắc đầu, không có a. Chỗ bọn họ chỉ có chút ít thuốc trị thương ngoài da do khi rời đi vợ anh có đưa cho một ít phòng khi bị thương thôi.

Tần Thiên nghe thấy Mỹ Trúc sốt cao liền giật mình, nghĩ nghĩ rồi với chiếc ba lô nhỏ vẫn mang theo người, lấy từ không gian ít thuốc hạ sốt và một chai nước không gian pha loãng ra đưa cho Vương Kiến nói: "Tôi có, trong ba lô tôi còn cất một chút, cầm lấy cho cô ấy uống vào, chú ý chăm sóc tốt cô ấy."

Đoàn người Hạo Thiên Minh mắt sáng lên nhìn chằm chằm cái ba lô nhỏ của cô, hai anh em nhà này thế nào ba lô lại như túi Doreamon đồ gì cũng có thế. Thật là nhặt được bảo vật a.

Sau khi cắt cử hai người canh giữ đề phòng bất trắc, còn lại ai về chỗ nấy, yên lặng nghỉ ngơi.

Bình yên đến nửa đêm, Tần Thiên chợt mở mắt ra, trên tay đã ngưng tụ một quả lôi cầu, ánh mắt sắc bén hiện lên vẻ ngưng trọng đề phòng nhìn thẳng vào một bóng đen đang di chuyển đến gần cô kia. Khi dị năng tăng cấp thì Tần Thiên nhận ra khả năng nhìn trong bóng tối của cô rất tốt, thậm chí có chút nhìn xa và rõ hơn so với ban ngày.

Vì thế cô nhanh chóng nhận ra bóng đen kia chính là vật nhỏ ban chiều đã cùng cô chiến đấu, không nhận thấy ác ý của nó cô liền thả lỏng người hơn, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi vật nhỏ này.

Rất nhanh vật nhỏ này đã tiến đến gần cô, nó cúi đầu nhả từ trong miệng ra hai viên tinh hạch. Cả hai viên đều to gấp đôi tinh hạch bậc hai. Trong đó một viên còn tản mát ra lực lượng tinh thần, Tần Thiên lập tức nhận ra, đây là tinh hạch bậc ba của con tang thi hệ tinh thần lúc chiều vây bắt vật nhỏ này. Cô tưởng nó đã nuốt mất, không ngờ lại mang trở lại đây, viên còn lại kia chẳng lẽ là của con tang thi cấp ba cao lớn chạy đi lúc trước.

Mặc dù ánh mắt cô loé lên tia kích động muốn lấy đến tay hai viên tinh hạch này, nhưng Tần Thiên mặt vẫn không đổi sắc nhìn chằm chằm vật nhỏ này, cô muốn biết, mục đích của nó là gì?.

Tiểu Bạch đến gần sinh vật con người mà lúc chiều nó cảm thấy thân thiết này, nó nhàn nhã nhấc bàn chân trái lên trước, đẩy đẩy hai viên tinh hạch lăn về phía của cô, đây là lễ vật của nó, nó cảm nhận được có hai cái này cô sẽ nhanh khoẻ lại. Nó muốn ở cùng cô. Đây là mục đích đến của nó.

"Cho ta?" Tần Thiên ngạc nhiên nhìn nó.

Tiểu Bạch gật gật đầu nhỏ, rồi lại nghiêng nghiêng cái đầu chăm chú nhìn cô, nó sợ cô không thích nó, có phải cô sẽ không đồng ý cho nó đi cùng cô không? Nghĩ vậy trong ánh mắt nó hiện lên tia mất mát liền bị Tần Thiên bắt gặp.

Đau lòng a, kỳ quái, dường như cô có thể đọc hiểu suy nghĩ của nó, nhẹ nhàng vươn tay lên xoa xoa đầu nó, cười niết nhẹ bộ l*иg xù mềm mại của vật nhỏ này.