Chương 19: Toà Cao Ốc

Nhìn thấy Tần Thiên gật gật đầu, Hạo Thiên Minh trong nháy mắt trầm xuống. Đây là chuyện gì? Lại có người có thể gọi tang thi đến được sao? Cảnh báo có nguy cơ rung lên trong người anh.

"Tần Thiên. Em nói là thật sao? Sao em lại biết." Bạch Thất có chút sốt ruột lo lắng tiến lên nói.

Lúc này sắc mặt ai nấy đều nặng nề, nếu quả thật tang thi triều là do người gọi đến vậy thì càng nguy hiểm hơn rất nhiều. Tang thi hiện không có trí tuệ, một số nhỏ tiến hoá lên thì trí tuệ cao nhất mới chỉ bằng đứa trẻ lên bốn, năm tuổi thôi.

"Tôi không chắc đó có phải là người không, cũng có thể là tang thi cao cấp, nhưng có thể chắc chắn là nó tồn tại trong toà cao ốc này. Hơn nữa "nó" còn có dị năng hệ tinh thần, nếu tôi đoán không nhầm thì hiện chúng ta đang bị vây lại thành vòng tròn, và mục đích cuối cùng của chúng là tiến vào trong toà cao ốc này. Còn về cái gì có thể hấp dẫn chúng thì phải đến nơi mới có thể biết được" Tần Thiên giải thích.

Trong lúc mọi người nói chuyện, cô đã khuếch tán tinh thần lực dò xét luồng sóng kia cặn kẽ một lần nữa, nhưng vì lo sợ đối phương phát hiện mà cô chỉ có thế quan sát chuyển động của làn sóng này từ xa, cô liền phát hiện ra một điều đó là, chắc chắn người hoặc có thể là tang thi kia, có sử dụng một thứ gì đó cô không rõ để kí©h thí©ɧ tăng lên hiệu quả của tinh thần lực, làm cho tinh thần lực của "nó" có thể lan xa ra xung quanh đề kêu gọi tang thi đến. Vì vậy mà luồng sóng tinh thần này chập chờn rất không ổn định.

"Em có thể khẳng định?" Hạo Thiên Minh cất giọng trầm thấp, đôi mắt đào hoa, lạnh lẽo đầy sắc bén nhìn chằm chằm vào cô như thể nếu cô dám có gì dấu diếm sẽ lập tức bị anh xử tử.

Tần Thiên nhẹ rùng mình một cái sau đó kiên định gật đầu.

"Tốt!" Đợi cái gật đầu của cô, anh cũng không có thêm băn khoăn nghi ngờ nào mà lựa chọn tin tưởng cô, lập tức phát ra một lệnh.

"Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta đi"

Cả sáu người đồng thời vòng lại xe lấy tất cả đồ đạc cần thiết mang theo, chiến đấu nhiều đã quá quen, nên lúc này cũng không có cái gì lề mề cả.

Tần Thiên ngạc nhiên nhìn Hạo Thiên Minh và đồng đội của anh. Cô đã nghĩ sẽ phải mất thời gian giải thích cặn kẽ hơn mới có thể khiến những người này tin tưởng, và cùng cô đối chiến với cái thứ kia. Không nghĩ tới cứ vậy liền tin tưởng một người xa lạ vừa quen biết như cô, nhưng đây không phải là điều cô muốn sao chứ, mặc kệ ra sao cô đã đạt được mục đích của mình, cần gì băn khoăn nhiều.

Cô nhẹ liếc mắt qua mấy người đoàn mình, đều là một thân nhẹ nhàng, nhưng nhìn có vẻ thể lực không tốt, không biết khi thoát khỏi đoàn tang thi này có thể còn lại mấy người sống. Thậm chí ngay cả cô cũng có chút không chắc chắn. Nhưng trước mắt không còn con đường nào khác, vậy thì phải tiến lên thôi.

"Lão Tam, Vì sao?" Lâm Ca lấy đồ xong xuống nhanh nhất tiến đến gần Hạo Thiên Minh hỏi nhỏ.

Hạo Thiên Minh lướt qua Lâm Ca nhìn về phía Tần Thiên: " Vậy cậu nói xem giờ chúng ta nên đi đâu? Chỗ nào là an toàn nhất?"

"Nhưng..." Quả thật Lâm Ca cũng không nghĩ ra được hiện nên làm sao, cậu bối rối cúi đầu nhận sai.

Bộp. Bạch Thất phía sau tiến lên đập vào vai Lâm Ca một cái cười nói: "Trong lúc bị vây công như này thì nơi càng cao lại càng an toàn không phải sao? Hơn nữa nếu quả thật có cái gì đó gọi tang thi đến vậy tiêu diệt nó thì tang thi sẽ rời đi, hoặc giả nếu không có cái gì cả thì chúng ta cũng đâu thiệt thòi gì, đó đã là phương án tốt nhất rồi. Tin tưởng lão Tam a, có khi nào chúng ta chịu qua thiệt thòi sao".

Phải a, sao cậu lại không nghĩ đến chứ, trước giờ chỉ cần là chuyện lão Tam quyết định thì luôn đúng, chỉ có khiến người khác đau, chứ bọn họ thì chưa bao giờ thiệt.

Tần Thiên nhìn mọi người đã chuẩn bị xong liền xuất phát. Đi thôi, phía trước có là gì đi chăng nữa thì cô cũng phải đối mặt, hơn nữa, không hiểu vì sao, như có một giọng nói không ngừng thúc giục cô mau tới đó, cô có cảm giác toà cao ốc này sẽ mang đến cho cô nhiều bất ngờ.

Cả đoàn mười ba người chạy tới chân toà cao ốc, trên gương mặt ai cũng đầy vẻ căng thẳng và nghiêm trọng, cùng nắm chặt vũ khí, chuẩn bị xông lên, trận sinh tử này bọn họ đành phó mặc ông trời đi.

Tần Thiên vừa vào bên trong đại sảnh của toà cao ốc liền có tang thi ăn mặc đồng phục bảo an lao đến, không chớp mắt lấy một cái, cô vung tay chém bay đầu nó.

Động tác liền mạch lưu loát khiến cho đoàn người Bạch Thất mắt rực sáng, không ngờ cậu nhóc trông như tiểu bạch kiểm này thân thủ lại tốt đến vậy. Rất nhanh mỗi người họ đều gia nhập vào trận tàn sát này, đến cả Trần Linh San trên tay cũng cầm chặt lấy một con dao gọt hoa quả, con dao này là khi nãy Đại Vũ đưa cho cô, từ khi rời khỏi trung tâm thương mại kia đến nay, đều là do anh bảo vệ cô. Mặc dù hiện tại cô vẫn còn sợ hãi đến muốn thét lên, nhưng cô vẫn phải tự kìm nén, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi chỉ sợ không chú ý một cái tang thi liền kéo cô làm thức ăn.

Mỹ Trúc cũng không khá hơn Trần Linh San là bao, cô và Vương Kiến đi sát bên nhau, khi có nguy hiểm thì tựa lưng vào nhau cùng chiến đấu. Khuôn mặt Mỹ Trúc nhợt nhạt, môi mím chặt, nhưng ánh mắt cô lại rất kiên quyết. Hiện giờ cô rất khát khao muốn trở nên mạnh hơn và nhất định cô sẽ phải mạnh mẽ hơn nữa, nếu không, ở thế giới đầy rẫy nguy hiểm này cô sẽ chết không còn mảnh xương nào. Lúc này trên tay cô cũng thay bằng dao gọt hoa quả loại vừa nhọn vừa dài, nhìn qua trông rất sắc bén. Này là lúc trước sau khi tiếp nhận cô và Vương Kiến, Tần Thiên đã đưa lại cho hai người bọn họ cầm phòng thân.

Bảy người Hạo Thiên Minh trông rất ung dung chém gϊếŧ, đều là vung tay một cái lấy một mạng. Tần Thiên nhìn qua khoé mắt thấy cũng phải thừa nhận. Thật mạnh! Gần như không một động tác thừa. Không có chút nào giống như cô, dù trải qua nhiều trận chém gϊếŧ rồi nhưng luôn có một vài khuyết điểm và sơ hở chết người.