Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Mong Người Lâu Dài

Chương 47: Cuốn sổ khóa mật mã màu xanh.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khu vực gần công ty Tôn Cánh Thành có quá nhiều bùn đất, đang trong quá trình dọn dẹp, tạm thời chưa thể đi làm. Hai ngày nay anh đều dọn bùn đất trước cửa phòng khám, không chỉ mình anh dọn, mà mọi người trên phố và nhân viên vệ sinh cũng đều dọn.

Đang mùa hè, nếu không dọn sạch kịp thời thì rất dễ sinh vi khuẩn.

Tôn Hữu Bình cũng lo lắng, sau trận lũ rất dễ xảy ra dịch bệnh, chỉ hy vọng là sẽ không có dịch bệnh mới nào xuất hiện nữa. Phòng khám khử trùng một ngày mấy lần, phun thuốc khử trùng trên lầu, phun trên đường trước cửa. Cũng liên tục dặn dò bọn trẻ tuyệt đối không được uống nước lã, những ngày này cả nhà đều uống nước khoáng đóng thùng.

Trước kia Tôn Cánh Thành không đời nào làm những việc như thế này, anh rất chú ý bảo vệ đôi tay của mình, ngay từ khi bắt đầu học đàn, giáo viên đã dặn dò anh phải biết quý trọng đôi tay. Lúc anh còn nhỏ, ngay cả mẹ Tôn cũng không cho anh bê vác đồ đạc nặng, mặc dù mấy anh chị trong nhà đều bĩu môi, nhưng cũng phối hợp không để anh xách đồ nặng. Nhưng lúc này là thời kỳ đặc biệt, ngay cả Kha Vũ và Tôn Gia Hưng cũng bận rộn, ra phố có thể giúp được gì thì giúp.

Đang bận thì Tôn Cánh Phi đi đến, đứng một lát không nói gì, anh đứng thẳng lên hỏi chị: “Có chuyện gì?”

Tôn Cánh Phi nhìn sang Kha Vũ đang xúc bùn đất bên kia, nói: “Cậu tìm cơ hội nói cho thằng bé về kiến thức giới tính đi…” Chưa nói hết câu thì nhìn anh, “Hiểu không?”



“Hai người chưa dạy sao?” Tôn Cánh Thành thấy khó tin, “Thằng bé sắp mười sáu tuổi rồi mà?”

“Kha Dũng đưa cho thằng bé một cuốn sách để nó tự nghiên cứu, không nói chuyện chi tiết.” Tôn Cánh Phi nói: “Cậu nói chuyện với thằng bé đi, chị không tiện mở lời.”

“Sao tự dưng lại bắt em nói chuyện này?”

Tôn Cánh Phi gãi mũi, “Dạo này nó giặt qυầи ɭóŧ nhiều quá.”



Hai người đang trò chuyện thì chị dâu cả đi làm về bằng taxi, Tôn Hữu Bình dặn chị ấy cứ đi taxi đi làm, vài ngày nữa hãy đi tàu điện ngầm. Tôn Cánh Phi đi theo chị dâu cả lên lầu, dặn anh: “Cơm sắp xong rồi, làm thêm một hồi nữa rồi lên.”

Tôn Cánh Thành cất dụng cụ rồi về phòng khám, anh làm hai tiếng đồng hồ rồi, đau cả thắt lưng. Hai đứa nhỏ thấy anh ngừng việc, cũng đi theo sau định về, Tôn Cánh Thành quay đầu đuổi chúng lại, “Không biết tôn trọng người già sao, cậu bao nhiêu tuổi, hai đứa bao nhiêu tuổi?”

Anh trở lên lầu rửa tay rồi ngồi xuống, thoải mái thở dài, thời gian trôi nhanh thật! Rồi chụp những vết chai sạn và bốn vết phồng rộp trên tay, gửi cho Chu Ngư.

Mấy ngày nay Chu Ngư đều ở nhà tập thể, anh ở phòng khám ngủ trên ghế sô pha, nhà cưới và nhà mới đều chưa có điện.

Tôn Cánh Phi bê đồ ăn từ bếp lên bàn, hỏi anh: “Hai đứa nhỏ đâu?”

Tôn Cánh Thành nhắm mắt dưỡng thần, “Thanh niên, làm thêm một lúc.”

“Chỉ có mình cậu là cao quý.” Tôn Cánh Phi đi xuống gọi bọn nhỏ lên ăn cơm.

Trong bếp, chị dâu cả và mẹ Tôn trò chuyện, hỏi Lâm Tĩnh mai mổ lúc mấy giờ? Mẹ Tôn nói chị ấy cứ đi làm bình thường, chiều về cũng không muộn.

Tôn Cánh Thành nghe thấy tiếng họ trò chuyện, nhắm hai mắt lại, vừa chợp mắt thì Chu Ngư nhắn tin cho anh, là ảnh mấy món đồ ăn vừa nấu xong.

Anh trả lời tin nhắn: “Mấy ngày nay anh sắp bị hành hạ chết rồi.”

[Đầu óc quay cuồng. Ù ù ù ù — ù ù ù ù.]

[Chúng mình chỉ đẻ một đứa thôi nhé.]

[Chỉ một đứa thôi!]

Nhắn xong, anh quay sang gọi mẹ Tôn đang đi ngang qua với giọng thành tâm: “Mẹ ơi.”

“Sao vậy?” Mẹ Tôn nhìn anh.

“Mẹ vất vả rồi.”



“Đồ quỷ.” Mẹ Tôn giục anh, “Mau ăn cơm thôi.”

Tôn Hữu Bình cũng lên, mọi người lần lượt ngồi vào bàn, Tôn Cánh Phi tiếp tục chủ đề vừa rồi, nói số người chết mới thống kê được là hơn năm mươi người. Mẹ Tôn xót xa, nói cha mẹ, vợ con của những người này sẽ đau khổ biết bao. Mạng sống nào cũng không phải tự nhiên mà có, cũng không phải tồn tại độc lập, đều phải dựa vào nhau mới có thể tồn tại. Nói rồi, bà lại nghĩ đến anh cả, đặt đũa xuống nói: “Cầu nguyện cho tất cả những linh hồn xấu số.”

Tôn Hữu Bình buông đũa, Tôn Cánh Thành cũng buông đũa… Người lớn đều buông đũa, nhắm mắt vẻ mặt nghiêm trọng, trẻ con dĩ nhiên cũng làm theo, mặc dù không biết cầu nguyện điều gì, nhưng đều im lặng giữ sự trang nghiêm.

Sau khi cầu nguyện, mọi người tiếp tục ăn cơm, nói đến trận mưa lớn hiếm thấy này, mẹ Tôn không lấy làm lạ, bà nói đây không phải lần đầu tiên. Nhiều năm trước, trận lụt ở Trú Mã Điếm còn nghiêm trọng hơn, số người chết và mất tích khoảng hơn hai mươi ngàn người thì phải? Khi đó bà mới kết hôn.

Tôn Hữu Bình xen vào, “Kết hôn được một năm.”

“Khi đó có hơn 60 hồ chứa nước vỡ đập… Toàn bộ Trú Mã Điếm đều bị ngập, ít nhất có tới mấy triệu người bị nạn phải không?” Mẹ Tôn nhìn Tôn Hữu Bình.

“Đúng vậy.” Tôn Hữu Bình nói: “Đường sắt Kinh Quảng cũng bị phá hủy, cho đến nay vẫn là thảm kịch vỡ đập hồ chứa nước lớn nhất thế giới.”

“Tại sao mẹ lại ấn tượng sâu sắc như vậy? Là vì một người họ hàng xa của chúng ta lấy chồng bên đó, năm đầu tiên thì xảy ra chuyện. Khoảng hai mươi năm sau gì đó, chồng của bà ấy bán máu mắc bệnh AIDS, cuối cùng cả nhà đều mắc bệnh AIDS.” Mẹ Tôn thở dài nói: “Hình như cả làng của họ đều mắc bệnh AIDS, nhà ngoại bên này không cho họ về nữa.”

“Tại sao phải bán máu vậy bà?” Kha Vũ hỏi.

“Quá nghèo! Không phải đến đường cùng thì ai lại đi bán máu?” Mẹ Tôn nói: “Đều chỉ trách họ đi bán máu, trách họ nghèo. Cũng không hỏi tại sao họ nghèo? Theo bà thì, rốt cuộc cũng vì trận mưa lớn đặc biệt đó mà thiệt hại quá thảm trọng.”

“Hình như có một nhà văn đã viết một cuốn sách, là nói về bệnh AIDS, dùng thuật ngữ chuyên ngành hiện nay là gì nhỉ… là gì vậy kìa?”

“Ẩn dụ?”

“Ảo ảo thật thật cũng không phân biệt được, người viết sách đó là người trong tỉnh chúng ta, tên là… là gì nhỉ, tóm lại là chỉ kém mẹ mấy tuổi.”

“Đinh Trang Mộng của Diêm Liên Khoa?” Tôn Cánh Thành nói: “Hình như ông ấy là người Lạc Dương.”

“Mẹ cũng không biết cụ thể là người ở đâu, chỉ biết là trong tỉnh chúng ta.”

Tôn Cánh Thành hỏi Kha Vũ: “Nhà văn trong tỉnh tên Diêm Liên Khoa, con có biết không?”

Kha Vũ do dự, sau đó lắc đầu.

“Vậy con có biết Lưu Chấn Vân không?”

Kha Vũ cũng do dự, hình như có chút ấn tượng.

“Nhị Nguyệt Hà thì con biết chứ?” Lần này là Tôn Hữu Bình hỏi.

Kha Vũ lắc đầu, không biết.

“Vương triều Khang Hy, con đã xem chưa?” Tôn Hữu Bình hắng giọng, “Ta thực sự muốn sống thêm năm trăm năm nữa–“

Ha ha ha. Cả bàn cười ồ lên.

Tôn Hữu Bình lập tức ngưng tiếng cười, lại tỏ ra nghiêm túc.

“Ba, Nhị Nguyệt Hà là người Sơn Tây.” Tôn Cánh Thành sửa lời ba mình.

“Ông ấy là nhà văn Nam Dương.”

“Ông ấy đúng là nhà văn Nam Dương, nhưng ông tổ của ông ấy là người Sơn Tây.”

Tôn Hữu Bình không đáp lại.

“Con đừng cãi nữa, ba con nói sao thì nghe vậy đi, trước kia ba con là người hâm mộ số một của Nhị Nguyệt Hà!” Mẹ Tôn nói.

Chị dâu cả đáp lời: “Những nhà văn mà chú tư nói đều là những người cùng thế hệ với chúng ta, chắc Dục Nhất sẽ biết, còn mấy đứa nhỏ hơn thì không…”

“Sau này cũng phải tìm hiểu, xem thử những chuyện xảy ra trên mảnh đất dưới chân mình, không thể hỏi ba mà không biết một.” Tôn Hữu Bình thong thả nói.

“Dạ, ông ngoại.” Kha Vũ đáp lời.

Đang trò chuyện thì trên tivi phát cảnh thảm khốc do trận mưa lũ này gây ra, tính đến thời điểm hiện tại đã có bao nhiêu người chết, bao nhiêu người mất tích, bao nhiêu ngôi nhà bị sập, bao nhiêu hoa màu bị thiệt hại, bao nhiêu người được di dời khẩn cấp… Cùng bao nhiêu lực lượng cứu hộ của các tỉnh đến viện trợ và tính đến thời điểm hiện tại Hội Chữ thập đỏ Trịnh Châu đã nhận được bao nhiêu tiền ủng hộ từ những mạnh thường quân, tổng cộng là bao nhiêu tỷ.

Cả nhà sống sót sau cơn hoạn nạn ngồi trước bàn ăn chăm chú lắng nghe. Bữa cơm này ăn rất chậm, vừa ăn vừa trò chuyện. Thuốc bắc hỏng thì hỏng, xe bị ngâm thì ngâm, so với những thiệt hại nặng nề phát trên tivi, thì những mất mát của họ cũng chẳng là gì. Cả nhà bình an là được, bình an là niềm hy vọng vô hạn.

Sau bữa cơm, Tôn Cánh Thành tiện miệng nhắc đến một cuốn sổ khoá mật mã màu xanh mà anh từng có, rất cao cấp, là phần thưởng khi anh đoạt giải cuộc thi piano. Mẹ Tôn nghe thấy thì vào phòng trong tìm cho anh, Tôn Cánh Thành rất cảm động, đã gần hai mươi bốn năm rồi! Mẹ già của anh vẫn còn giữ!

Mẹ Tôn không nói gì, thuận thế nói tốt cho mình, trước đây bà định vứt khi dọn dẹp nhà cửa, nhưng nghĩ có lẽ là vật mà con trai yêu thích, nên mới cẩn thận giữ lại. Thực tế là bà muốn lén xem, nhưng mãi vẫn không mở được, đến nỗi làm hỏng cả cuốn sổ.

Trước khi nhận được cuốn sổ, anh sẽ tin lời mẹ, nhưng sau khi nhận lấy và thấy nó bị móp méo, anh vẫn ráng mà tin lời mẹ.

Mẹ Tôn đi vào phòng trong, lấy vài đôi vớ mới cho Kha Vũ và Tôn Gia Hưng rửa chân rồi mang. Kha Vũ nhìn màu rồi cầm lấy, Tôn Gia Hưng thì lại không muốn mang, không mang thì thôi đi, đằng này, cái thằng ngu này lại hét lên: “Con không mang vớ của ông già đâu!”

Mẹ Tôn giật lấy đánh vào đầu nó.

Đúng vậy, mấy đôi vớ này là Tôn Cánh Phi mua cho Tôn Hữu Bình.

Tôn Cánh Thành bị họ làm cho nhức đầu, định vào phòng trong, nhưng vừa vào đã bị một mùi hôi chân ập tới. Trên giường là mấy đứa cháu vô tội đang nằm, “Gì vậy chú?”

“Gì cái gì mà gì! Mẹ của con không cho con được nói là ‘gì’, con phải lễ phép nói ‘sao vậy ạ?"” Mẹ Tôn cáu kỉnh chỉnh lời thằng bé.

“Vì sao không thể nói ‘gì’ vậy bà nội?”

“Không vì cái gì hết, mẹ con thấy nghe thuận tai nên muốn mấy đứa con phải nói như vậy thôi.”

“Nhưng tại sao bà lại nói ‘gì’?”



Tôn Cánh Thành nghe mà muốn choáng luôn.

Anh cầm cuốn sổ ra khỏi phòng khám, dựa vào đèn đường ven đường mở ra xem. Anh vẫn nhớ mật khẩu, là sinh nhật của anh, không bao giờ thay đổi. Cuốn sổ được mở ra một cách dễ dàng, trang đầu tiên được viết bằng nét chữ mạnh mẽ có lực: Tôn Cánh Thành.

Anh lật từng trang về sau để xem, xem đến mức nhập tâm.

Nội dung bên trong đều tập trung vào những gì anh đã viết năm mười lăm tuổi, đều là kiến thức tìиɧ ɖu͙© do anh cả dạy cho anh, ngoài ra còn có một sơ đồ đơn giản về cơ thể con người, các bộ phận đều được viết rõ ràng.

Khi đọc những dòng chữ đó, giọng nói và nụ cười của anh trai lại hiện lên rõ ràng trong đầu anh, anh ấy ngượng ngùng cầm chiếc bαo ©αo sυ nói với anh về cách sử dụng và tại sao nên sử dụng nó, cũng nói về hành vi tìиɧ ɖu͙© đúng đắn và những hành vi biếи ŧɦái có trên đời này. Chẳng hạn như hϊếp da^ʍ trái với ý muốn của bên nữ, ấu da^ʍ, thích phô bày cơ thể, thích nhìn lén,…

Anh ấy dạy cho anh những kiến thức sinh lý cơ bản, dạy anh về các bệnh lây truyền qua đường tìиɧ ɖu͙©, dạy anh cách tôn trọng con gái. Nếu mình quan hệ tìиɧ ɖu͙© bừa bãi, ngoài việc mang lại tổn hại cho bản thân, từ các bệnh lây truyền qua đường tìиɧ ɖu͙© đến bệnh AIDS, mình còn mang đến nhiều bệnh phụ khoa cho đối phương. Khi hẹn hò với một cô gái, trước tiên mình phải tôn trọng mong muốn của đối phương, chỉ cần cô ấy muốn mình dừng lại thì tiếp tục là một hành vi có tội…

Ngoài những kiến thức về tìиɧ ɖu͙© ở trên, anh cả còn dạy anh rằng sức hấp dẫn lớn nhất của một người đàn ông là có tinh thần trách nhiệm, biết đảm đương và có học thức. Hãy chịu trách nhiệm về những gì mình làm, về cảm xúc của chính mình và về gia đình mình. Bản thân mình phải có sự tu dưỡng cảm xúc cơ bản, biết ứng xử với sự việc và con người, tìm ra cách giải tỏa cảm xúc phù hợp, không được trút giận lên người khác…

Tôn Cánh Thành lật hết mười mấy trang mới đọc xong, hai trang cuối là phần tóm tắt của chính anh, anh xem vài dòng rồi khép lại. Vài dòng đó viết rằng: Tương lai gặp được cô gái mình yêu, tôi sẽ hết lòng yêu thương, quan tâm và tôn trọng cô ấy…

Anh xem xong, hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Anh đã quên sạch hết những gì mình đã làm, quên chính mình của hai mươi ba năm trước, từng thành tâm ngồi viết những dòng chữ này.

Anh nhìn về phía Kha Vũ đang đi đổ rác, vẫy tay gọi thằng bé lại. Kha Vũ chạy đến, “Cậu.”

Tôn Cánh Thành đưa cuốn sổ cho thằng bé, “Ông ngoại con dạy cho cậu cả, cậu cả lại dạy cho cậu hai và cậu, con cầm về xem đi.”

“Cái gì vậy cậu?” Kha Vũ chuẩn bị lật ra xem.

“Về phòng mình rồi hãy xem.”

“Dạ.”

“Đi dạo với cậu một lát nhé?”

“Dạ được.”

Hai cậu cháu đi dọc theo con phố ngổn ngang đổ nát, Tôn Cánh Thành hỏi thằng bé: “Con đoán xem cậu với mợ của con quen nhau như thế nào?”

Kha Vũ không hiểu tại sao cậu mình lại hỏi vậy, nhất thời không trả lời.

“Bọn cậu quen nhau qua mai mối, ấn tượng đầu tiên của cậu về mợ là dịu dàng, sau khi tiếp xúc nhiều mới phát hiện ra mợ con rất hay càu nhàu, còn thích tự buồn bã một mình, tính cách cũng bình thường, không phải là bạn đời lý tưởng mà cậu mong muốn.” Tôn Cánh Thành nói.

“Vậy trong suy nghĩ của cậu, bạn đời lý tưởng là như thế nào?” Kha Vũ hỏi.

Tôn Cánh Thành suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.

“Vậy tại sao khi đó cậu lại kết hôn với mợ?” Kha Vũ khó hiểu, “Cậu thấy tính cách của mợ bình thường, lại không phải là bạn đời lý tưởng mà.”

“Cậu cũng thấy kỳ lạ.” Tôn Cánh Thành nhớ lại rồi nói: “Hôm đó xem phim với mợ con xong, hai người bọn cậu đi bộ về, lúc đó tự dưng cậu nghĩ đến chuyện kết hôn, muốn sống cùng mợ con đến trọn đời, rồi liền cầu hôn.”

“Cậu vẫn luôn cho rằng hôn nhân là phản nhân tính, đến tận bây giờ vẫn nghĩ vậy, nhưng lúc đó cậu vẫn không hề do dự mà cầu hôn.”

Kha Vũ suy nghĩ mãi, rồi hỏi cậu mình: “Cậu cho rằng hôn nhân là phản nhân tính, cũng biết rõ mợ không hoàn hảo, nhưng vẫn muốn sống với mợ đến trọn đời sao?”

“Đúng vậy.” Tôn Cánh Thành gật đầu.

“Vậy chắc là cậu yêu mợ lắm.”

“Đúng vậy.” Tôn Cánh Thành khen thằng bé thông minh.

“Vậy tại sao hai người lại thường xuyên cãi nhau và muốn ly hôn?”

“Vì lúc đó cậu kiêu ngạo, không hiểu tình yêu, cũng không biết cách bày tỏ tình yêu.” Tôn Cánh Thành nghiêm túc nói: “Là cậu đã phụ lòng mợ.”

“Cậu.” Kha Vũ khó hiểu, “Tại sao cậu lại kể với con những chuyện này?”

“Mẹ con muốn cậu dạy con về tìиɧ ɖu͙©, cậu nghĩ cũng cần phải dạy cho con về tình yêu và hôn nhân nữa.” Tôn Cánh Thành thành thật trả lời.

Lúc đầu Kha Vũ còn cảm thấy xấu hổ, rồi gật đầu chấp nhận.

Sau đó hai người lại trò chuyện, Tôn Cánh Thành lấy chính mình làm ví dụ tiêu cực, nói với thằng bé rất nhiều điều. Anh nói với thằng bé rằng trên đời này không có người bạn đời hoàn hảo, cũng nói về những gì anh đã bỏ lỡ và những người mà anh đã làm tổn thương. Anh muốn trước khi gặp được một tình yêu đẹp, thằng bé nên thiết lập quan điểm đúng đắn về tình yêu trước, dũng cảm cho đi và nghĩ cho đối phương nhiều hơn, để có thể tận hưởng tình yêu một cách trọn vẹn và lâu dài.

“Ông ngoại con đã từng nói, bất kể cây con nhỏ đến đâu, cũng phải đào một cái hố lớn, tạo đủ không gian cho nó thì nó mới có thể bén rễ sâu và phát triển xanh tốt.” Tôn Cánh Thành nhìn thằng bé, “Đạo lý này cũng giống như khi áp dụng vào con người vậy.”

Vừa chậm rãi nói ra những lời này, anh vừa hồi tưởng lại từng bước đường mình đã đi, những thất bại mình đã gặp phải, và mối quan hệ giữa mình và Chu Ngư.

Nghĩ đến đây, anh im lặng, không nói thêm gì nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »