Chu Ngư tự mình đi du lịch.
Cụ thể đi đâu cô cũng không nói.
Sau khi cô lên đường, Tôn Cánh Thành mới nhận được tin nhắn báo. Anh hơi bực mình, mấy hôm nay anh bận rộn với công việc, định sắp xếp thời gian sẽ đưa cô đi leo núi Hoa Sơn.
Vào giờ trưa anh về khu nhà mới, quả nhiên ba lô của cô đã không còn. Theo bản năng anh nhắn cho cô: “Em thật ích kỷ!”
Chu Ngư trả lời: “Trước đây anh cũng vậy mà. Anh cũng chỉ báo trước khi chuẩn bị lên đường thôi.”
Tôn Cánh Thành trả lời: “Anh lúc đó là không để ý, chứ không phải cố ý!” Nhắn xong thấy không ổn, anh vội vàng rút lại. Rút muộn rồi. Bởi vì Chu Ngư cũng trả lời anh: “Em cũng không để ý.”
…
Tôn Cánh Thành nản, nhắn: “Em cố tình trả thù anh đúng không?”
Chu Ngư trả lời: “Sáng nay lướt qua một video, em mới đột xuất sinh lòng muốn đi.”
Tôn Cánh Thành hỏi: “Video gì vậy?”
Chu Ngư trả lời: “Không nói cho anh biết.”
Tôn Cánh Thành hỏi: “Đi đâu vậy?”
Chu Ngư trả lời: “Không…có…có…sóng…rồi.” Sau đó không trả lời nữa.
…
Chiều hôm đó bận đến ba bốn giờ, dần dần anh hết giận, nhắn tin cho cô: “Đừng tiết kiệm, cứ tìm khách sạn tốt nhất mà ở, tối ngủ nhớ khóa trái cửa.” Sau đó chuyển tiền cho cô. Bận thêm một lúc nữa, anh tan làm sớm, về nhà tập thể.
Đầu tiên anh bế bà nội xuống dưới nhà, đẩy bà ra ngoài đi dạo, sau đó trở về ăn bữa tối do Phùng Dật Quần nấu, cuối cùng không có việc gì làm nên về phòng khám. Lúc này hết giận hoàn toàn rồi, anh nhắn tin cho cô: “Trong nhà có anh, em cứ chơi thêm mấy hôm nữa đi.”
Nhịn không được, lại nói thêm mấy câu: “Được rồi. Anh biết rồi. Sau này anh sẽ không đột ngột đi đâu nữa. Anh sẽ báo cho em trước một tuần.” Sau đó nghĩ đến tính cách hẹp hòi của cô, nghĩ đến chuyện cô vì muốn đánh cầu lông thắng anh mà thuê cả huấn luyện viên riêng tập luyện ròng rã nửa năm, anh cũng nể cô luôn!
Điều này hoàn toàn là do Tôn Cánh Thành tự suy diễn, Chu Ngư chơi cầu lông vì mỗi năm trường tổ chức hội thao, giáo viên phải tham gia ít nhất một môn.
Trên lầu, ba đứa nhỏ được giải phóng hoàn toàn, đứa nằm dài trên sô pha xem phim hoạt hình, đứa thì chơi game. Vì Kha Vũ đã đi Bắc Kinh chơi, nên chúng càng chơi bời hơn. Không biết tập vở của ai bị giẫm dưới đất, chúng cũng không quan tâm, ai thích giẫm thì giẫm! Tốt nhất là giẫm cho mất mấy chữ “Kỳ nghỉ vui vẻ” kia luôn đi. Đã giao bài tập hè rồi, lại còn muốn người viết cảm thấy vui vẻ!
Tôn Cánh Thành nhặt cuốn tập lên, phủi đi vết giày trên đó rồi vứt vào phòng trong. Mẹ Tôn đang xâu kim, mãi không được, bèn gọi Tôn Cánh Thành giúp.
Tôn Gia Hưng la lên không muốn bà vá vớ cho mình, vá rồi cũng sẽ không mang, buổi tối ở ký túc xá cởi ra rất xấu hổ. Mẹ Tôn mặc kệ nó, một đôi vớ mười mấy tệ, vài ngày lại thủng, vài ngày lại thủng, người bán vớ cũng chịu không nổi.
“Chị dâu hai của con cũng không phải người biết tính toán, mua một lần cả chục đôi, thủng thì vứt. Mua giày cũng vậy. Trường yêu cầu mang giày của hãng gì đấy, nó chê hôi chân, mua toàn giày của hãng gì ấy nhỉ…”
“Bà ơi, là giày Nike đó bà.”
“Mua một lần mấy đôi, không phải vẫn hôi chân sao? Chân nó cứng như sắt, mang một lúc là hỏng, mẹ đem ra tiệm giày sửa, sửa xong nó lại không mang. Cuối cùng mẹ đem cho người ta, họ quý trọng lắm!”
“Quần áo của nó cũng vậy, không mặc được nữa mẹ đều thu dọn đem cho, chị dâu hai con còn nói mẹ… nói quần áo cũ cho đi không tốt. Người ta còn quý nữa là! Cháu họ ngày nào cũng mặc đi chơi.”
“Chả ra làm sao, đứa nào cũng là do được chiều quá mà ra.” Mẹ Tôn bỏ kính lão xuống, xoa bóp vai đau nhức.
Tôn Cánh Thành xâu kim xong đưa lại cho bà, rồi xoa bóp vai cho bà. Mẹ Tôn cúi đầu, chỉ chỗ nào đau, rồi lại bắt đầu kể chuyện nhà.
Bình thường Tôn Cánh Thành sẽ không muốn nghe, đã xuống lầu từ lâu. Nhưng dạo này Tôn Hữu Bình dặn anh nên kiên nhẫn với mẹ, dù sao cũng chỉ là mấy câu chuyện vặt, có thể nghe thì nghe.
Mẹ Tôn kể về bà thím ở trên lầu, nói ông chồng bà ấy mất năm ngoái, năm nay hay thấy bà ấy đi lang thang. “Giữa trưa không ngủ, cứ đi đi lại lại dưới nắng gắt, từ con đường này sang con đường kia. Thấy bà ấy cô đơn quá, mẹ mời bà ấy vào phòng khám trò chuyện. Không ngờ từ đó trở đi bà ấy không đi đâu nữa, ngày nào cũng ngồi ở phòng khám. Không ai nói chuyện, bà ấy cũng ngồi không chịu về.”
Tôn Cánh Thành luồn tay vào tóc mẹ Tôn, “Mẹ, tóc mẹ bạc hết rồi.”
“Có gì lạ đâu, người già tóc bạc là chuyện bình thường mà.” Mẹ Tôn không để ý, “Cuối năm mẹ đi nhuộm đen là được.”
“À đúng rồi, các con không tránh chứ?”
“Tránh gì hả mẹ?”
“Không phải các con đang định có con sao?”
…
Tôn Cánh Thành hắng giọng, dạ một tiếng.
Mẹ Tôn nhìn lũ cháu, nhỏ giọng dạy anh, “Khi hai đứa làm chuyện đó, kê một cái gối dưới lưng Chu Ngư…”
Tôn Cánh Thành không nghe nổi nữa, định đi về.
Mẹ Tôn kéo anh lại, “Mẹ không nói nữa, con xoa bóp thêm chút nữa đi, dạo này mẹ nhức mình quá.”
Bên kia bọn trẻ không biết xem cái gì, Tôn Gia Duệ hỏi: “Bà ơi, nếu con chết, thế giới này vẫn tồn tại chứ?”
…
“Tồn tại!” Mẹ Tôn không vui trả lời: “Không có con, trái đất vẫn quay! Cả ngày hỏi gì đâu không.”
Tôn Gia Duệ bắt đầu buồn, nghĩ đến chết là không còn thấy thế giới này, không ăn được đồ ngon, không uống được đồ uống. Và khi mình chết rồi, ba mẹ, ông bà… mọi người vẫn còn sống trên thế giới này, ăn uống vui vẻ. Giống như khi bác cả mất, họ vẫn ăn bim bim xem TV?
Cuối cùng thì nó cũng hiểu ra, hiểu ra cái chết là chuyện đáng buồn biết bao. Nó không sợ chết, nhưng nó sợ chết rồi, những người nó yêu thương vẫn sống! Họ cuối cùng sẽ quên nó.
Yêu thương sâu sắc – tình yêu sâu đậm – đó là từ vựng cô giáo dạy trước kỳ nghỉ hè, nói dùng để diễn tả mức độ tình cảm, sâu sắc hơn cả thích và yêu!
Cô giáo hỏi bọn nó khi nghe từ này, trong đầu có hình ảnh của ai đó không, người mà bọn nó nghĩ là yêu thương sâu sắc. Người đầu tiên Tôn Gia Duệ nghĩ đến là ba mẹ, rồi đến ông bà, anh chị em… một danh sách dài, đếm không hết! Nghĩ đến đây, nó rơm rớm nước mắt nói: “Bà ơi, con thương bà lắm.”
…
“Chú tư, con cũng thương chú…” rồi nó khóc nức nở, “Con không muốn chết! Con không muốn rời xa mọi người! Con không muốn con chết rồi mọi người vẫn sống!”
…
Ôi, nó vừa khóc, vừa nhắc đến chết, Tôn Dục Ngôn đang xem hoạt hình đột nhiên nhớ đến ba, nghĩ đến chuyện người lớn nói ba đã chết, nó cũng bắt đầu buồn khóc.
Chu Ngư không ra khỏi tỉnh, cô đến Lâm Châu, nơi có căn cứ dù lượn quốc tế. Cô thấy trên mạng xã hội, ngẫu nhiên nổi hứng nên đi.
Ngày đầu tiên cô đứng nhìn người khác nhảy, nhìn một lúc rồi ngồi xuống, sau đó quay về khách sạn.
Ngày thứ hai, cô tiếp tục đứng nhìn, quyết định từ bỏ về nhà. Đến giữa chừng, cô kiên quyết lên, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, cô nhảy thành công.
Khi đáp xuống, cô ngồi phịch xuống đất, hút hết hai điếu thuốc mới đứng dậy. Trên đường về, cô ngước nhìn trời cao, nghĩ mọi thứ cũng chỉ như vậy thôi.
Trải nghiệm này, suốt đời cô sẽ không bao giờ kể với ai. Kể cả Phùng Dật Quần và Tôn Cánh Thành.
Về nhà, mọi thứ trở lại bình thường, cô đến nhà tập thể trước, cùng Phùng Dật Quần tắm cho bà, tối lại cõng bà xuống lầu đi dạo. Phùng Dật Quần lần này đi cùng, không hỏi cô đi đâu, chỉ nói mấy ngày nay buổi tối Tôn Cánh Thành sẽ đến… Nói rồi điện thoại của bà reo lên, là Tôn Cánh Thành gọi, nói ở nhà không có ai.
Phùng Dật Quần nói anh đợi một lát, bà sẽ về ngay.
Đi ngang chợ, Phùng Dật Quần hỏi có nên mua thức ăn không, Chu Ngư nói được, nói vài món mà Tôn Cánh Thành thích, mua xong treo vào tay cầm xe lăn, từ từ đẩy về.
Tôn Cánh Thành không biết đi đâu, đành ở cổng khu dân cư trò chuyện với người đi hóng mát, họ hỏi tại sao hai vợ chồng anh không có con, nói tuổi lớn sinh con sẽ khó. Tôn Cánh Thành quen thân, cầm một nắm hạt bí hỏi bà cụ rụng hết răng, không răng làm sao cắn được?
Bà cụ dạy anh rằng, mất răng cửa cũng không sao, có thể dùng răng hàm để cắn. Tôn Cánh Thành nói hạt bí rất ngon, bà cụ lại dạy anh cách lấy hạt từ quả bí, rang trong chảo. Cắn một hồi thấy đói, anh đi mua sáu cái bánh mì kẹp thịt chay, ngồi xuống ăn cùng mọi người.
Đang ăn dở thì có người gọi, “Mẹ vợ và vợ cậu về rồi kìa.” Tôn Cánh Thành đứng lên đón, câu đầu tiên là hỏi Chu Ngư: “Em về sao không nói trước một tiếng?”
Phùng Dật Quần cười, chỉ vào đồ ăn treo trên xe lăn, “Con bé mua toàn món con thích.”
Tôn Cánh Thành nhìn cô, đưa cho cô cái bánh đang ăn dở, kêu cô cắn ở giữa vì chỗ đó có trứng trà. Chu Ngư cắn một miếng, nhai nhai rồi nói: “Vẫn là bánh ở đây ngon nhất.”
Tôn Cánh Thành đưa bánh cho cô cầm, cúi xuống bế bà nội lên lầu, Phùng Dật Quần xách đồ lên mở cửa, Chu Ngư thu dọn xe lăn theo sau.
Lên lầu, Phùng Dật Quần vào bếp nấu ăn, Chu Ngư thay tã cho bà nội, sau đó thoa phấn rôm vào chân, nách và cổ bà. Cô kêu Tôn Cánh Thành ra ban công hái vài lá bạc hà về kẹp sau tai bà.
Xong xuôi, cô rửa tay, lấy một miếng thịt chay từ bánh mì ra, bẻ một miếng nhỏ đưa vào miệng bà. Bà nội ngậm một lúc, thấy hết vị mới nuốt. Rồi bà lại há miệng ra.
Chu Ngư cười lớn, hỏi Tôn Cánh Thành dám cho bà ăn thêm không. Tôn Cánh Thành không cho, nói bà đã hai ba ngày không đi đại tiện rồi. Anh lấy một quả chuối mềm ngồi đút cho bà.
Bà nội mím môi không ăn.
Tôn Cánh Thành trách cô nuông chiều bà, nói: “Em cứ làm loạn lên, hồi nữa bà không tiêu hóa được thì phiền cho coi.”
Chu Ngư không quan tâm, “Bà sắp mất vị giác rồi, tranh thủ còn ăn được thì cho bà ăn.” Cô lại bẻ một miếng thịt chay bằng đầu móng tay, thương lượng với bà, “Đây là miếng cuối cùng, ăn xong bà phải ăn chuối nhé.”
Bà nội gật đầu, há to miệng.
Tôn Cánh Thành cười, mặc kệ hai người.
Sau đó Chu Ngư ra ngoài, rót một ly nước bạc hà uống, thắt tạp dề vào bếp giúp. Phùng Dật Quần nói nóng, không cần cô giúp. Cô không nói gì, cầm dao nhỏ đứng kiên nhẫn lấy gân cần tây.
Tôn Cánh Thành thấy mẹ và vợ bận rộn, không có việc gì làm nên đi tiệm thuốc mua thuốc xổ. Về đến nhà, anh nhìn thấy hàng rào nhà cũ đầy dây thường xuân giờ đã xanh mướt. Trên tường đầy những dấu chân, nhưng chúng vẫn cố gắng vươn lên.
Kha Vũ đi Bắc Kinh đã tám, chín ngày, ngoài lúc đến nơi báo bình an, hai mẹ con không liên lạc nhiều. Hàng ngày mẹ Tôn có thể theo dõi động thái của cháu qua WeChat, không lo lắng gì.
Buổi tối khi đã mười hai giờ, chị nhận được tin nhắn từ Kha Vũ, “Mẹ, mẹ ngủ chưa?”
Tôn Cánh Phi trả lời: “Chưa. Sao con cũng chưa ngủ?”
Kha Vũ trả lời: “Trong ký túc có nhiều muỗi quá, con không ngủ được.”
Tôn Cánh Phi hỏi: “Không có nhang muỗi sao?”
Kha Vũ trả lời: “Hết rồi.”
Tôn Cánh Phi không giúp được, hiểu rằng con không tìm mình để nói đến chuyện này, nên chị hỏi chuyện khác: “Trong ký túc xá có mấy người?”
Kha Vũ trả lời: “Chỉ có một người nữa cũng đang làm thêm.”
Tôn Cánh Phi hỏi: “Lúc Dục Nhất làm việc con đi đâu?”
Kha Vũ trả lời: “Con giúp chị phát tờ rơi. Bọn con phát xong buổi sáng, buổi chiều đi chơi. Mỗi khi đến một điểm tham quan con định mua vé, nhưng chị Dục Nhất đều đã mua vé trực tuyến trước.”
Tôn Cánh Phi nói: “Để chị mua đi. Tết mẹ sẽ cho chị bao lì xì lớn.”
Kha Vũ trả lời: “Dạ, mẹ.” Rồi thêm một tin, “Con cảm thấy chị Dục Nhất trưởng thành nhiều, rất độc lập và có chính kiến. Con cũng gặp nhiều người sống khác con.”
Tôn Cánh Phi hỏi: “Gặp như thế nào?”
Kha Vũ trả lời: “Chị Dục Nhất có một nhóm phát tờ rơi, trong đó đủ loại người. Trước đây con nghĩ ở Bắc Kinh lương tháng ba mươi, năm mươi ngàn là bình thường, hóa ra có cả ba, năm ngàn.”
[Chị Dục Nhất cũng có vài bạn cùng trường phát tờ rơi, đôi khi phát xong mọi người mua trái cây giá rẻ chia nhau, cũng có người mời ăn kem. Dù chỉ ăn cơm hộp mười hai tệ, mọi người cũng đều vui vẻ.]
[Còn có vài người lớn tuổi, không phải sinh viên như bọn con. Bọn con mua trái cây cũng sẽ chia cho họ, họ rất vui và biết ơn… Có những cảm giác con không diễn tả được bằng lời, con còn nhỏ, chưa đủ trải nghiệm và sức thuyết phục để diễn tả cho ai.]
[Lần đầu tiên con tiếp xúc với nhiều người phức tạp như vậy, lần đầu tiên con cảm nhận được sự thân thiện, thù địch và rào cản giữa người với người. Trước đây con nghĩ những người yếu thế đều đáng thương, giờ con mới thấy mình thiển cận. Những ngày này con nhận ra, có lẽ điều chúng ta cần nhất không phải là thành công và giàu có, mà là sự tôn trọng và công nhận?]
[Như khi chị Dục Nhất chia nho cho những chú bác, họ rất biết ơn, con có thể cảm nhận được họ không cảm ơn vì được chia nho, mà vì được tôn trọng; cũng giống như lý do con thích cậu và mợ, vì trước mặt họ, những gì con nói đều được lắng nghe, những việc con làm đều được nhìn nhận. Họ tôn trọng cảm xúc của con một cách lịch sự, dù họ không công nhận giá trị của con.]
[Khi những chú bác ấy cảm ơn bọn con, con thấy rất đau lòng, con ước gì mình là người có tiền, để có thể giúp họ thoát nghèo.]
Tôn Cánh Phi không trả lời, chỉ lắng nghe con mình nói.
Cậu nói: “Con đột nhiên hiểu lời cậu tư nói, chúng ta không thể thay đổi hoàn cảnh khó khăn của người khác, nhưng chúng ta phải học cách tôn trọng những người đang trong hoàn cảnh khó khăn. Bởi vì sẽ có một ngày, chúng ta cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn…”
Cậu nói: “Con không có gì để nói về việc mẹ và ba ly hôn, ba không chỉ làm tổn thương mẹ, mà còn làm tổn thương con, trái tim con sẽ không bao giờ lành lại. Mẹ và ba ly hôn chỉ cần giải quyết tài sản, còn con… Mẹ và ba không bao giờ hiểu được con cảm thấy có lỗi thế nào với ông bà nội đâu, sau này con sẽ không thường xuyên về thăm họ nữa, con không thể đối mặt với ánh mắt của họ. Con cảm thấy… như có cái gì đó bị xé toạc ra khỏi cơ thể con.”
[Sau này con sẽ giống như chị Dục Nhất, cố gắng trở thành một người lớn đúng nghĩa. Không trở thành gánh nặng của mọi người, không để mọi người phải lo lắng nữa.]