Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Mong Người Lâu Dài

Chương 33: Cuộc sống vẫn tiếp diễn.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thứ bảy mẹ Tôn đi về quê dự tiệc đầy tháng, buổi họp mặt gia đình dời sang chủ nhật.

Sáng sớm, ba đứa cháu tập thể dục với Tôn Hữu Bình xong liền chạy ùa đi, chẳng thèm để ý đến người lớn đang gọi chúng làm bài tập.

Bài tập – phải để đến phút cuối làm thì mới dễ tiếp thu.

Theo lời mẹ Tôn: Việc học phải cần đến tư chất, có những đứa trẻ là bậc kỳ tài, ở nhà học không ai đuổi được. Còn có những đứa dù có cột vào ghế, chúng vẫn không chịu học.

Mẹ Tôn có lý lẽ riêng của mình: Con còn nhỏ thì ép chúng học, đến khi chúng thực sự muốn học thì chúng ta lại lo rầu.

Như thằng con trai nhỏ nhất của bà, lúc nhỏ bà nghĩ nó là một tài năng lớn, ngày ngày ép nó học đàn và học bài, lúc đó thành tích của nó luôn đứng đầu, còn đạt danh hiệu học sinh xuất sắc cấp quận. Ai ngờ, khi vào cấp hai lại học cái này cái kia, chơi cái này cái nọ, thành tích tụt dốc, đàn piano cũng bỏ, cuối cùng ngoài biết chơi ra thì chẳng biết gì.

“Mẹ, ngoài biết chơi, cậu ấy còn biết ăn nữa!” Tôn Cánh Phi thêm dầu vào lửa.

“Tránh ra chỗ khác.” Mẹ Tôn đuổi chị, “Dù sao nó cũng thi đỗ đại học, còn con thì sao, chẳng thi đỗ trường gì cả!”

“Con không thi đỗ, nhưng năm là người bán hàng giỏi nhất, con đã kiếm được 1,2 triệu! Thượng đế đóng cánh cửa đó nhưng con lại xông vào được! Còn con trai của mẹ…” Tôn Cánh Phi nhỏ giọng lại, “Mẹ, con kể cho mẹ nghe chuyện này.”

“Nói thì nói, đừng làm bộ mặt ranh mãnh đó.” Mẹ Tôn không thích cái điệu bộ xấu xa này của chị.

“Năm ngoái cậu ấy kiếm được…” Tôn Cánh Phi cười không ngớt, giơ tay ra, “Kiếm được… tám mươi ngàn…”

Chị dâu cả cũng kinh ngạc, xác nhận, “Một năm kiếm được tám mươi ngàn?”

Tôn Cánh Phi định trả lời thì thấy người đứng ở cửa, vội lủi vào bếp.

Tôn Cánh Thành lấy một miếng bánh trên bàn ăn, đứng một lúc rồi xuống lầu.

Chị dâu cả lén lè lưỡi, bận rộn nhặt rau.

Mẹ Tôn xót con, lườm Tôn Cánh Phi một cái, “Không có giáo dục! Có kiểu chị gái nào như con không? Ai lại đi chế nhạo em trai mình như vậy?”

“Con chỉ đùa thôi.”

“Đừng nói chuyện với mẹ nữa!” Mẹ Tôn bực mình, “Chu Ngư còn chưa nói gì, con đã đi đầu chế giễu em trai rồi?”

“Mẹ bực cái gì? Có gì to tát đâu.” Tôn Cánh Phi tức giận, “Bọn con thường đùa nhau như vậy, ai cũng không thấy có gì, chỉ có mẹ làm cho chuyện trở nên nghiêm trọng hơn thôi…”

“Không có chuyện cũng tạo ra chuyện!”

Tôn Cánh Phi vào nhà vệ sinh rửa tay, cảm thấy không thoải mái, vốn dĩ không có chuyện gì, giờ lại thành có chuyện! Chị suy nghĩ, rồi xuống lầu tìm Tôn Cánh Thành, thấy anh mặc áo blouse trắng, tay cầm sổ và bút, đang ghi chép các loại dược liệu của từng ngăn kéo trong tủ thuốc. Chị đi tới khều anh, “Ê, em trai.”

Tôn Cánh Thành không để ý đến chị.

“Em trai, cậu mặc áo blouse trắng thật đẹp trai!”

“Em trai, dáng người cậu thật đẹp!”

“Em trai, nếu không phải hai ta là chị em ruột, chị nhất định muốn lấy cậu!”

Tôn Cánh Thành nghe mà mắc ói.

Tôn Cánh Phi ôm lấy eo anh, “Em trai của chị thật tốt!”



Tôn Cánh Phi đang trêu anh thì có một bệnh nhân nhìn thấy, khen họ hai vợ chồng tình cảm thật tốt, còn có tướng phu thê!

Tôn Cánh Phi cười lớn, Tôn Hữu Bình nghe thấy nên đuổi chị ra. Khu vực thuốc là nơi quan trọng, người không phận sự miễn vào.

Tôn Cánh Phi cúi chào kiểu công chúa, “Dạ, thưa phụ hoàng, con xin lui.” Rồi đi ngược về tầng trên.



Vô phép, thiếu giáo dục.

Tôn Hữu Bình nhân lúc không bận, cởϊ áσ blouse trắng ra, gọi Tôn Cánh Thành đi đến kho. Phần lớn dược liệu đều ở trong kho, đầy đủ các loại, một số cần bảo quản đặc biệt thì chỉ khi cần mới lấy.

Từ khi Tôn Cánh Thành theo ông học, mọi việc ông đều đích thân chỉ dẫn, mỗi tên dược liệu và công dụng ông đều cẩn thận dặn dò, dù Tôn Cánh Thành đã thuộc nằm lòng.

Kho không xa, cách phòng khám khoảng năm trăm mét. Một bên đường trồng cây tiêu huyền đã tỏa bóng râm, có những vệt nắng đan xen trên người Tôn Hữu Bình. Tôn Cánh Thành nhìn lưng ba mình, cố nghĩ ra điều gì đó để nói, nói gì cũng được, như: Mấy tháng nữa thì có tiếng ve kêu?

Tôn Hữu Bình dừng bước, ngẩng đầu nhìn cây tiêu huyền, nói: “Sắp rồi, chắc khoảng cuối tháng sáu.”

Tôn Cánh Thành gật đầu, tiếp tục tìm chủ đề.

Không đợi anh tìm, Tôn Hữu Bình đã nói: “Kỳ nghỉ hè sẽ rất ồn ào.”

“Sao vậy ba?” Tôn Cánh Thành bước tới vài bước, đi ngang với ông.

“Nghỉ hè mấy đứa nhỏ nghỉ học, sẽ đi bắt ve bán cho ba để kiếm tiền tiêu vặt.”

Tôn Cánh Thành nghe nói năm ngoái Tôn Gia Duệ đã xúi Dục Ngôn nhặt ba cái vỏ ve bán cho Tôn Hữu Bình, Tôn Hữu Bình cho hai tệ, nhưng chúng không bán, lại đem vỏ ve đi bán cho hiệu thuốc khác, cuối cùng bị đuổi ra, đành quay lại thương lượng với Tôn Hữu Bình bán năm tệ.

Tôn Hữu Bình nói xong thì không nói gì nữa, Tôn Cánh Thành cũng không tìm thêm chủ đề, hai cha con đi dưới bóng cây đến nhà kho.

Mùa hè thật tuyệt, có tiếng ve kêu, dưới bóng cây có tiếng lách tách của quân cờ mạt chược, trên phố có tiếng rao bán thạch đậu.

Chu Ngư thì không thấy mùa hè tuyệt chút nào, nắng nóng muốn chết, hàng ngày phải chạy qua chạy lại giữa các tòa nhà giảng dạy, văn phòng và căng tin. Mới đầu hè mà cô vừa xuống xe mua giày cho bà nội đã đổ đầy mồ hôi rồi.

Lúc cô đang dọn dẹp ở khu mới thì nhận được tin nhắn của Phùng Dật Quần, nói đôi giày cô mua lần trước cho bà rất vừa chân, nhờ cô mua thêm hai đôi cho mùa hè. Đợi Kha Vũ làm xong bài tập, cô lái xe đưa thằng bé đến phòng khám, tiện đường mua luôn.

Cô đỗ xe bên lề đường, từ xa đã thấy hai cha con họ đi đâu về, Tôn Hữu Bình chắp tay sau lưng đi trước, Tôn Cánh Thành vác một bao đồ đi sau. Chu Ngư đứng đó đợi họ, rồi cùng họ về phòng khám, sau đó lấy ra đôi giày vải mới mua cho Tôn Hữu Bình. Tôn Hữu Bình gật đầu, không nói gì thêm, mặc áo khoác trắng rồi bắt đầu khám bệnh.

Chu Ngư xách đồ chuẩn bị lên tầng trên thì bị Tôn Cánh Thành gọi lại, nhờ cô rót cho mình một ly trà. Mệt chết anh rồi, vác một bao đồ lớn, tay bị thít đỏ cả lên.



Trên lầu, chị dâu hai cũng đến, chị ấy vừa xong việc gần đó nên ghé qua. Tiện thể mang cho chị dâu cả một bộ vòng tay và vòng cổ, nói là đồ còn lại từ đợt khuyến mãi của trung tâm thẩm mỹ nhân dịp mùng Năm tháng Năm, mùa hè đến rồi, để cho Dục Ngôn đeo chơi.

Chị dâu cả nhìn logo trên hộp trang sức, hỏi chị ấy: “Có đắt lắm không?”

“Đồ khuyến mãi thì đắt thế nào được?” Chị dâu hai nói, rồi tìm điều khiển điều hòa, nóng quá.

Mẹ Tôn đã nhanh tay giấu điều khiển rồi. Mới 34 độ đã kêu nóng.

Tôn Cánh Phi và Chu Ngư thử vòng tay, tiện thể hỏi chị dâu hai còn nữa không?

Chị dâu hai trả lời, “Làm gì còn nhiều, chỉ còn bộ này thôi. Đồ này không hợp với các cô, quá trẻ trung.”

“Nói vậy em không thích đâu, trẻ trung thì sao?” Tôn Cánh Phi nói: “Em không xứng đeo đồ của thiếu nữ hay sao?”

“Cô xứng, cô rất xứng.”

……

Chị dâu cả cũng thấy chiếc vòng tay này rất hợp với Dục Ngôn, cẩn thận cất vào. Chị ấy nói: “Lần trước em cho chị chiếc vòng tay hình cỏ bốn lá, chị không nỡ đeo, để dành cho Dục Ngôn, cuối cùng lại bị anh em mắng một trận.”

“Anh cả mắng gì?” Chị dâu hai không hiểu.

“Anh ấy sợ chị làm tăng tính hư vinh của con bé.” Chị dâu cả nói: “Anh ấy nói đó không phải là thứ mà một sinh viên nên đeo, sợ rằng sau này nó chỉ thích những thứ tốt nhưng lại không có khả năng mua được thì sẽ tự hại mình.”

“Anh cả nói đúng, con gái có chút hư vinh là bình thường, nhưng nếu luôn nhìn thấy những thứ xa xỉ ngoài tầm với thì sẽ tự hại mình.” Tôn Cánh Phi thẳng thắn nói: “Con nhà bình thường không nên đeo đồ xa xỉ.”

“Tất nhiên chị biết con nhà bình thường không phù hợp với đồ xa xỉ.” Chị dâu cả cười, đáp: “Nhưng Dục Ngôn rất ngoan, chưa bao giờ đòi hỏi những thứ này, là chị muốn để dành cho nó thôi.”

“Lúc đó chị còn nói với anh em rằng, anh nhìn Tôn Cánh Phi kìa, tùy tiện mua cho Kha Vũ đôi giày phiên bản giới hạn cũng đã mười, hai mươi ngàn, con gái anh đeo sợi dây chuyền mà thím hai tặng thì sao phải làm lớn chuyện?” Chị dâu cả cắt nấm, chậm rãi nói: “Sau này nghĩ lại, anh ấy nói cũng đúng, mình không có khả năng mua thì tốt nhất cũng đừng nhận của người khác, tránh để con bé sinh ra ảo tưởng.”

“Cô cười không ngừng khi nói Tôn Cánh Thành kiếm được tám mươi ngàn một năm, cô thì giỏi thật rồi, nhưng bây giờ có biết bao nhiêu cử nhân lương còn không đến tám mươi nghìn một năm kia kìa.” Chị dâu cả không nặng không nhẹ nói vài câu.

Lúc chồng còn sống thì không sao, các chị em không biết ăn nói thì không biết ăn nói, chị ấy không so đo với họ. Nhưng bây giờ tình cảnh khác rồi, không nói vài câu thì càng bị coi thường và ức hϊếp.

Tôn Cánh Phi mới đầu thì sững sờ, sau đó vội vàng chữa cháy, “Ôi trời chị dâu cả! Đây chẳng phải người nhà nói đùa với nhau thôi sao, em mà dám tùy tiện như thế trước mặt lãnh đạo và khách hàng thì đã bị người ta xử từ lâu rồi!” Nói xong, chị cầm một quả cà chua bi đưa cho chị dâu cả.

Chị dâu cả ăn, cười với chị một cái, nói cũng không biết trước đây chị làm sao mà dẫn dắt được đội nhóm.

Chu Ngư thì ngồi bên cạnh gọt vỏ mướp, không tham gia vào cuộc trò chuyện. Thường thì cô nghe nhiều, nói ít.

Chị dâu hai thấy nóng, nói với họ: “Em nghi điều khiển điều hòa bị mẹ giấu rồi.”

“Mẹ giấu làm gì?” Mẹ Tôn ở ngoài ban công thính tai nghe thấy, khi phơi quần áo xong thì giả vờ tìm kiếm xung quanh.

“Vì sợ tốn điện chứ sao!”

“Tiền điện có đáng bao nhiêu?” Mẹ Tôn vẫn cứng miệng.

“Mẹ con ở nhà cũng không nỡ bật điều hòa, con nói một số điện giá bao nhiêu đâu, nhưng bà không nghe, cứ phải có vài ba người trong phòng khách mới bật. Nếu chỉ có hai ông bà, nóng chết cũng không bật.” Chị dâu hai cười nói.

“Mẹ không phải là không nỡ, mà là không tìm thấy điều khiển… Ồ, tìm thấy rồi.” Mẹ Tôn nói rồi giơ điều khiển lên cho họ xem, “Tìm thấy rồi, bây giờ bật cho mấy đứa ngay!”

Trong bếp tiếng cười vang lên.

Cứ đến hè là mẹ Tôn đều diễn trò này một lần.

Trên bàn ăn, mọi người dần không để ý đến Tôn Hữu Bình nữa, bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện. Mẹ Tôn kể hôm qua đi về quê dự tiệc đầy tháng, nghe tin một đứa trẻ trong họ hàng xa đã mất. “Chỉ mới hơn mười tuổi, vì ngáy khi ngủ, bệnh viện không biết động chạm gì đến cổ họng, phẫu thuật thất bại rồi mất.”

“Nghe nói chỉ là một ca tiểu phẫu, do bác sĩ phẫu thuật sai mới dẫn đến tử vong. Kéo đến bệnh viện lớn chỗ chúng ta, bác sĩ nói có cứu sống cũng chỉ thành người thực vật. Gia đình đó lại kéo đứa trẻ về bệnh viện nơi xảy ra sự việc để thương lượng bồi thường.”

“Đứa trẻ không cứu nữa sao?” Chị dâu cả ngạc nhiên.

“Nghe nói cứu sống cũng chỉ là người thực vật nên gia đình không muốn cứu nữa.”

“Cái này không phải phẫu thuật thất bại, mà là tai nạn y tế.” Tôn Cánh Thành kết luận.

“Dù gì đi nữa, đứa trẻ cứ vậy mà mất.” Mẹ Tôn thở dài, mắt rưng rưng khi gắp thức ăn.

“Để em kể cho mọi người nghe một chuyện, hôm qua mẹ đi ăn tiệc nói em đã ly hôn rồi, lập tức có người giới thiệu đối tượng cho em…” Tôn Cánh Phi nhìn mẹ Tôn, “Mẹ, nhà người đó làm nghề gì?”

“Ba mẹ làm trong ngành thiết bị vệ sinh thì phải?” Mẹ Tôn nghĩ rồi nói: “Hình như là làm bồn cầu và tủ phòng tắm?”

“Rồi sao, cô gặp chưa?” Chị dâu hai hỏi.

Tôn Cánh Phi đặt đũa xuống, “Gặp ngay hôm đó! Người đó ngồi bàn bên cạnh em… Cuối cùng còn kết bạn WeChat.”



“Nhanh vậy sao?”

“Tốc chiến tốc thắng mà!” Tôn Cánh Phi phấn khích, vung tay nói: “Nhìn vẻ ngoài không tệ, nhưng nhìn cái biết ngay không phải loại tử tế…” Nói đến đây thì bị Tôn Hữu Bình hắng giọng ngắt lời.

Tôn Cánh Phi biết ý, thu lại động tác, “Không giống người có thể chung sống lâu dài.”

“Sao lại không giống?” Mẹ Tôn nói: “Mẹ thấy con mới không giống người có thể chung sống lâu dài đó.”

“Kết quả sao rồi?” Chị dâu hai sốt ruột, giục họ nói vào trọng tâm.

“Kết quả là mẹ đã cho người trung gian số WeChat của em, trên đường về người đó đã kết bạn với em.”

“Hai người đã nói chuyện chưa?”

“Lúc đó em đang lái xe, chưa trả lời.” Tôn Cánh Phi nói: “Chúng em không thể nào đâu, không nói đến chuyện em chưa lấy được giấy ly hôn, một cô gái thành phố như em mà gả… Mẹ, đó là vùng quê hạng mười tám phải không?”

“Xem con kìa, chảnh vừa thôi!” Mẹ Tôn không thích thái độ của chị, “Người ta ở thị trấn nổi tiếng giàu có, không xứng với con chắc? Hơn nữa người đó ở đây mở… gọi là gì nhỉ, viện dưỡng lão kết hợp với bệnh viện.”

“Viện dưỡng lão kết hợp y tế?”

“Đúng rồi! Hình như làm rất tốt!”

“Giỏi thật đó, không có chút quan hệ nào thì không mở được viện dưỡng lão đâu!” Chị dâu hai ngồi thẳng lên.

“Không phải của riêng anh ta, là nhiều người cùng góp vốn.”

“Vậy cũng rất giỏi! Người đó bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hình như 36? Nhỏ hơn em hai tuổi.” Tôn Cánh Phi nói.

“Đã ly hôn chưa?”

“Ly hôn vài năm rồi, chưa có con, không gò bó.” Mẹ Tôn nói.

“Vậy thì tốt đó!” Chị dâu hai lại thán phục.

“Thôi bỏ đi.” Tôn Cánh Phi bĩu môi.

Bọn nhỏ không ở nhà, đều đến nhà hàng của anh hai cả rồi. Mẹ Tôn thấy Kha Vũ không ở đây nên nói thẳng: “Con còn kén chọn cái gì, con tuổi này mang theo đứa con trai 15 tuổi, còn muốn tìm gì nữa?”

“Tuổi này có con trai 15 tuổi thì phạm pháp sao?”

“Không phạm pháp, nhưng không dễ lấy chồng!”

“Con đâu có định tái hôn!”

“Con muốn hay không là chuyện của con. Mẹ chỉ muốn nói con đừng suốt ngày vênh váo, cười người này người kia.” Mẹ Tôn vẫn còn giận vì chuyện buổi sáng Tôn Cánh Phi chế giễu Tôn Cánh Thành. Bà cũng không hài lòng với những lời chị nói trong bếp với chị dâu cả. Bà đã nghe hết từ ban công, nhưng vẫn làm như không nghe thấy.

“Con chỉ muốn không khí vui vẻ thôi mà!” Tôn Cánh Phi rất bực, chị luôn muốn làm không khí thoải mái để mọi người vui vẻ, nhưng mẹ chị lại phá hỏng hết.

“Ăn cơm thì nói ít thôi.” Tôn Hữu Bình đặt đũa xuống, súc miệng rồi xuống lầu.

Trên bàn ăn, chị dâu cả, Chu Ngư và Tôn Cánh Thành đều nói rất ít.

Chị dâu cả thấy không thoải mái vì những lời của Tôn Cánh Phi, dù hai người vẫn nói chuyện cười đùa, nhưng trong lòng chị ấy vẫn có chút khó chịu; Chu Ngư thì vừa biết Tôn Cánh Thành năm ngoái kiếm được tám mươi ngàn, mà điều này lại do chị dâu cả và Tôn Cánh Phi nói ra, khiến cô không vui; Tôn Cánh Thành thì đơn giản chỉ cảm thấy mệt, không muốn nói chuyện.

Nếu Tôn Cánh Phi biết chỉ vì một câu nói của mình mà khiến nhiều người không vui thế này, có ép chị cũng không nói. Mọi người suy nghĩ nhiều quá, chị chỉ là nói chuyện phiếm với người nhà thôi mà.

Vì cảm thấy mình nói sai, sau bữa cơm Tôn Cánh Phi một mình nhận hết việc rửa chén. Chị đứng đó rửa từng đống chén dĩa. Mẹ Tôn muốn giúp nhưng bị chị đuổi ra, nói tự mình làm, để mọi người nghỉ ngơi.

Mẹ Tôn nhẹ nhàng chỉ vào trán chị, “Nói chuyện phải động não, bây giờ nhà mình không như trước nữa.”

“Được rồi, con biết rồi.”

Chị dâu cả ở trong phòng viết thư cho Dục Ngôn, kể rằng mọi thứ đều tốt, em trai rất ngoan, ông bà nội cũng khỏe. Chị ấy viết thêm vài dòng tâm sự, cuối cùng dặn dò con nhận được đồ trang sức thì nhớ gửi tin nhắn cảm ơn thím hai.

Chị ấy biết đó không phải là quà tặng từ chương trình khuyến mãi, mà là do em dâu mua. Lần tụ họp gia đình trước Tết, Dục Ngôn có nói về thương hiệu này, khen đồ trang sức của họ rất đẹp. Chị ấy đã định mua cho con vào dịp sinh nhật, giá cũng không đắt, một chiếc vòng tay khoảng hai, ba ngàn.

Viết xong thư, chị ấy đóng gói cùng với đồ trang sức rồi gửi đi. Hai mẹ con đều là những người tình cảm kín đáo, không ai dám nói thẳng hay nhắn tin, viết lên giấy sẽ hợp lý hơn, không cần người kia phải đáp lại ngay, chỉ cần nhận được là đủ.

Trên đường về sau khi gửi bưu phẩm, chị ấy nhớ đến Tôn Cánh Việt, người chồng trước khi mất đã hứa vô số lần là sẽ tổ chức chuyến du lịch gia đình nhưng chưa bao giờ thực hiện được. Chị ấy ngồi xuống một chiếc ghế dài trong bóng tối, khóc nghẹn.
« Chương TrướcChương Tiếp »