Mấy ngày nay Kha Vũ trở về, không cùng Tôn Dục Nhất xem phim thì cũng trốn ở trong phòng thì thầm to nhỏ, hoặc là ở nhà học bài. Hơn nữa hai đứa còn mang đầy tâm sự, mặt mày ủ rủ, bước đi với đôi vai rũ xuống, hệt như hai ông bà già mệt mỏi.
Chu Ngư tò mò không biết bạn nam cùng bạn nữ thì có chuyện gì để nói, hồi cô còn đi học, bạn nam chơi với bạn nam, bạn nữ chơi với bạn nữ, phân biệt rõ ràng, giữa anh em họ cũng vậy.
Tôn Cánh Thành chê cô quá rập khuôn, uổng công cô là giáo viên, bạn thân nhất của anh là chị gái anh, bạn thân nhất của chị gái anh cũng là anh.
Chu Ngư không hề tiếp lời, chị em nhà anh cũng quá plastic rồi. Ở nhà suốt ngày xầm xì to nhỏ, chụm đầu lại không phải hãm hại anh cả thì cũng là vu khống anh hai, hoặc hợp sức chọc tức Tôn Hữu Bình.
Anh cả với anh hai cũng không muốn chơi cùng bọn họ, một người nói với mẹ Tôn là họ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, người còn lại thì nói với ba Tôn là bọn họ cùng một giuộc.
Lần trước khi đang ăn bánh bao trong bếp, anh cả đã lén phàn nàn với mẹ Tôn, nói hai người họ trông rất giống một cặp nam nữ trộm cắp vừa mới bị bắt trong cục, đồng thời hỏi nếu sau này hai người họ mà có phạm tội gì, người làm anh cả là anh ấy nên quân pháp bất vị thân hay phải làm sao? Mẹ Tôn không chút do dự nói quân pháp bất vị thân, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của mình. Nói xong thì thấy hai chị em kia đứng ở cửa giống như ma, không hề phát ra một tiếng động nào.
Bốn anh chị em nhà này có mối thù truyền kiếp, nói ra thì là bắt nguồn từ thời thơ ấu của họ. Nghe nói khi hai chị em Tôn Cánh Phi và Tôn Cánh Thành chọn vật đoán tương lai, Tôn Cánh Thành đã chọn huy hiệu cảnh sát mà mẹ Tôn mượn được, nhưng anh cả đã cắn mạnh rồi đoạt lấy, giấu vào trong miệng không cạy ra được; Tôn Cánh Phi thì chộp lấy một chiếc bàn tính nhỏ, bị anh hai dùng một bộ xếp hình bằng nhựa màu đỏ đổi lấy.
Cặp chị em này cho rằng nguyên nhân khiến cuộc sống của họ bị xáo trộn đều là do anh cả và anh hai gây ra. Có lần Tôn Cánh Phi còn bắt anh hai phải chia cho mình một nửa tài sản của anh ấy.
Sở dĩ cặp chị em này được cho là plastic là vì mỗi khi gặp hoạ, người này chạy còn nhanh hơn cả người kia.
Hôm nay mẹ Tôn phàn nàn ở trong nhóm, nói lúc chặt đuôi bò lỡ chặt luôn tay. Chặt – có thể thấy được mức độ nghiêm trọng của nó. Bốn anh chị em hẹn nhau về nhà, trước khi ra ngoài, Tôn Cánh Thành nhận được tin nhắn WeChat từ Tôn Cánh Phi hỏi anh đến đâu rồi. Anh nói nửa tiếng trước anh đã lên lầu rồi.
Lúc đến cổng phòng khám, hai chị em cùng xuống xe một lúc… rồi ngầm hiểu lẫn nhau đứng dưới gốc cây tiêu huyền ân cần chào hỏi, một lúc sau thì anh hai cũng đến, anh cả cũng vậy, hai người họ mới đi theo sau cùng.
Lên đến nơi thì khuôn mặt vốn đang tươi cười của mẹ Tôn khi nhìn thấy hai chị em họ liền thay đổi, bà nói đến thời điểm quan trọng mới biết được đứa nào hiếu thảo, sau không đợi mồ bà cỏ mọc ba thước rồi hẵng về. Nói anh cả bận việc ở cục, nhưng vừa nghe tin mẹ bị đứt tay là về ngay, còn hai cái đứa không biết đâu là nhà này…
Dù sao thì bà nói kiểu nào cũng có lý.
Cuối cùng, hai chị em họ vì lợi ích chung mà thương lượng, chia ra, hôm nay người này đến trước, ngày mai lại đến người kia.
Tay của mẹ Tôn bị đứt nhưng không nghiêm trọng, Tôn Hữu Bình rắc bột thuốc lên đó rồi băng bó lại là xong. Chu Ngư phụ đạo Kha Vũ làm bài tập xong thì đi đến phòng khám, vì mẹ Tôn không thể làm bữa tối, mà chị dâu cả thì có việc, còn chị dâu hai thì phải đi làm, nên chỉ còn lại cô.
Tôn Cánh Phi vốn định làm, nhưng khi thấy cô đến liền cởi tạp dề xuống đi làm chuyện riêng. Hôm qua bên môi giới hẹn chị đến lắp điện nước. Mẹ Tôn đi mua thức ăn về không thấy Tôn Cánh Phi đâu, cũng không thèm quan tâm đến chị, tìm một đôi bao tay cao su đeo vào rồi đi vào bếp phụ Chu Ngư.
Chu Ngư vội nói mình có thể xử lý được, nhưng mẹ Tôn nói không sao, bà không yếu đuối như vậy, chỉ cần vết thương không đυ.ng nước là được.
Vốn dĩ bà muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi, nhưng Tôn Cánh Phi lại chạy ra ngoài, bà không thể để Chu Ngư bận rộn một mình như vậy được. Trong nhà có nhiều con dâu, mình thiên vị đứa này, ỷ vào đứa kia, con dâu không nói công khai nhưng sẽ phàn nàn riêng với con trai mình, điều này sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng của chúng.
Con dâu cả bận rộn, con dâu thứ hai giở trò, con gái không quan tâm đến mình, mỗi lần trong nhà có chuyện, Chu Ngư đều không nói tiếng nào chạy tới giúp đỡ. Bà đã hài lòng lắm rồi, còn có thể nói gì nữa?
Mẹ Tôn thở dài trong lòng, như bà đã nói trước đây, nhiều con, nhiều cháu thì nhiều oan gia.
“Mẹ, không có muối sao?” Chu Ngư hỏi.
“Đây đây.” Mẹ Tôn đi đến bàn ăn lấy, “Mẹ mới mua về.”
Chu Ngư mở ra, đổ vào hũ rồi bỏ một muỗng vào xương đuôi bò hầm.
Mẹ Tôn suy nghĩ một lúc, vừa thăm dò mà cũng vừa quan tâm, nói: “Con và thằng tư đều không còn trẻ nữa, nếu có định sinh con thì sinh đi, nhân lúc bây giờ mẹ vẫn còn có thể giúp mấy đứa chăm cháu. Sức khỏe của mẹ con tuy không sao, nhưng bà ấy còn phải chăm sóc cho bà nội con, bệnh của bà nội con chăm rất vất vả, so với mẹ chăm mấy đứa cháu còn cực hơn.”
“Dạ, đợi trở về con sẽ cùng Cánh Thành bàn bạc.” Chu Du đồng ý.
Tâm trạng Mẹ Tôn tốt hơn rất nhiều, nhìn sự thay đổi của đứa con thứ tư, có thể thấy rõ hai vợ chồng đã quay về thời điểm mới cưới. Nghĩ đến bà liền vui khôn tả, các con mình sống tốt thì không còn gì bằng, bà có thể ăn thêm một chén cơm nữa.
Lột những tép tỏi trong tay, bà lại nói: “Hôm qua ở chợ gặp mẹ con, mắt bà ấy sắp không nhìn thấy gì rồi, tóc bạc cũng nhiều thêm. Còn bà nội con thì khỏe lắm, tay xách nách mang theo sau mẹ con đi mua đồ, giống như một đứa con nít vậy.”
“Ngày mai nói ba con bốc chút thuốc bổ khí huyết, xong rồi con mang về.”
Mẹ chồng, nàng dâu vừa trò chuyện vừa nấu bữa tối. Đây là bữa tụ họp đầu tiên của năm nay kể từ ngày ba mươi Tết.
Buổi tối, Tôn Cánh Thành về, nhìn thấy hơn mười món ăn đã được chuẩn bị trên bàn, Chu Ngư đang đeo tạp dề bận rộn một mình trong bếp, anh đi đến nói một cách chân thành: “Vợ, em vất vả rồi.”
“Anh ra ngoài đi.” Chu Ngư chán anh.
“Chị của anh đâu?”
“Đi ra ngoài bận rồi.” Chu Ngư thuận miệng trả lời.
Tôn Cánh Thành hơi không vui, khi nhìn thấy một mụn nước lớn trên tay Chu Ngư, anh hỏi cô: “Sao thế này?”
“Bị hơi nóng làm bỏng.”
Tôn Cánh Thành tắt bếp, định kéo cô xuống để băng bó, Chu Ngư nói rằng không đau nữa rồi, đợi nấu xong thì băng bó. Tôn Cánh Thành nổi giận, hét lớn: “Mẹ!”
Mẹ Tôn từ nhà vệ sinh đi ra, “Sao vậy?”
“Tôn Cánh Phi đi đâu rồi?”
“Nó là người bận rộn, ai biết đi đâu…” Nói rồi thì thấy Tôn Cánh Phi trở về, bà chỉ tay nói: “Ở kia.”
“Cả ngày chị đi lung tung ở đâu vậy, chị không biết mẹ bị đứt tay sao?” Giọng điệu Tôn Cánh Thành rất gay gắt.
“Chị đi đâu thì liên quan gì đến cậu!” Tôn Cánh Phi bận rộn cả buổi chiều, cũng tức đến nổ phổi.
“Chị không biết phụ nấu bữa cơm?” Tôn Cánh Thành chỉ vào đống đồ ăn chuẩn bị trên bàn, “Một bàn món ăn như thế này, toàn bộ đều để một mình Chu Ngư làm!”
“Vậy sao cậu không phụ?” Tôn Cánh Phi nhìn anh.
“Chị thì làm gì?”
“Ăn!” Tôn Cánh Phi trả lời ngắn gọn.
“Tối nay chị dám ăn một miếng thử xem!”
“Chị còn ăn hết nữa là!”
“Đây là cơm mà vợ tôi nấu!” Tôn Cánh Thành trừng mắt.
“Đây vẫn là đồ ăn mẹ tôi mua!” Tôn Cánh Phi đẩy anh, “Vợ cậu nấu một bữa cơm thì làm sao? Vợ cậu là tiên nữ chắc, đây là bổn phận của con dâu!”
“Đủ rồi!” Mẹ Tôn mắng chị: “Không giúp thì thôi, con còn nói?”
“Vậy cũng không đến lượt nó nói con!”
Tôn Cánh Thành tức muốn chết, đi tắt bếp, kéo Chu Ngư về nhà. Chu Ngư ngại chết đi được, miễn cưỡng cười để làm dịu bầu không khí, nói mình nấu cơm cùng mẹ.
“Chị nghe chưa, mẹ bị đứt tay mà vẫn phải nấu cơm!” Tôn Cánh Thành nói với chị.
“Chỉ có cậu là hiếu thuận!”
“Tôi hiếu thuận hơn chị!” Tôn Cánh Thành đáp trả chị: “Mẹ tôi bị đứt tay, vợ tôi tay bị bỏng, vậy mà vẫn phải nấu cơm cho mấy người ăn.”
“Cậu hung dữ với tôi làm gì? Tôi là quả hồng mềm chắc?” Tôn Cánh Phi chọc tức anh, “Có giỏi thì cậu hung dữ với anh cả, anh hai đi.”
Tôn Hữu Bình nghe thấy tiếng động đi lên, nhìn từng người một. Tôn Cánh Thành chỉ trầm mặc đứng đó, Tôn Cánh Phi đeo tạp dề đi vào bếp, mẹ Tôn giục Chu Ngư xuống để băng bó vết thương.
Trên lầu ầm ĩ, Tôn Hữu Bình cũng đoán được phần nào, ông không nói gì, chỉ gọi Chu Ngư theo xuống để xử lý vết thương.
Chờ Chu Ngư và Tôn Cánh Thành lần lượt đi xuống, mẹ Tôn tức đến nỗi cú vào đầu Tôn Cánh Phi, tuổi tác lớn rồi mà đầu óc thì không lớn! “Dạo này con trai con ở bên nhà Chu Ngư học bài phụ đạo, sau này xem con có còn mặt mũi để cho nó đi hay không.”
Không lâu sau, có hai đầu bếp từ nhà hàng của Tôn Cánh Huy đến, mẹ Tôn ngạc nhiên, có phải là thằng tư không có não gọi cho thằng hai rồi không?
Tôn Cánh Phi bình tĩnh trả lời: “Chắc là ba con.”
Dưới lầu, Tôn Hữu Bình xử lý vết thương cho Chu Ngư, trước tiên chọc vỡ mụn nước, sau đó khử trùng rồi rắc thuốc bột. Ông dặn tạm thời không được dính nước, hai ngày là khỏi. Còn Tôn Cánh Thành chỉ biết đứng một bên im lặng nhìn.
Chu Ngư nhìn sắc mặt của Tôn Hữu Bình, vẫn như bình thường, nhân tiện kể về tình hình của Phùng Dật Quần. Biết ông có nguyên tắc là không khám bệnh thì không kê đơn thuốc, cô bổ sung thêm, “Bên cạnh bà nội không thể thiếu người, mẹ con không tiện đến.”
Tôn Hữu Bình không để tâm, “Vậy ngày mai sáng sớm ba qua đó.”
“Dạ?” Chu Ngư sững sờ trong chốc lát, sau khi phản ứng lại thì vội nói: “Không cần đâu ba, con sẽ về trông bà nội, để mẹ con đến.”
“Cũng được.” Tôn Hữu Bình nói.
“Cũng để bà nội đến đây đi.” Tôn Cánh Thành nói: “Để ba tiện thể cũng khám cho bà.”
“Dạ dày của bà cụ thế nào?” Tôn Hữu Bình hỏi.
“Dạ rất tốt, ăn được hai chén cơm.”
Nói xong thì thấy chị dâu cả đến… Anh hai, chị dâu hai cũng dừng xe vòng qua cổng khu dân cư. Bây giờ ngoại trừ hai chị em này, tất cả mọi người kể cả Tôn Dục Ngôn bốn tuổi đều phải đi từ cổng khu dân cư lên lầu.
Phòng khám không bận, Tôn Hữu Bình cởϊ áσ blouse trắng rồi cùng họ lên lầu. Các đầu bếp rất nhanh nhẹn, nửa tiếng sau đã nấu xong, mẹ Tôn rất khách sáo, nói làm phiền họ phải đến tận đây, sau đó tiễn họ xuống. Trở về thì anh hai nói với bà là bà đối xử với họ khách sáo quá rồi.
Các món ăn đều đã được bày lên, mọi người trong nhà ngồi vào bàn, ăn uống được một lúc, Tôn Cánh Phi đứng dậy rót một ly rượu vang cho Chu Ngư, không nói gì, uống hết. Chị dâu cả, chị dâu hai không hiểu nguyên nhân, nhưng cũng không hỏi.
Mãi cho đến khi ăn xong một cách yên tĩnh, anh cả mới đi làm về. Tôn Hữu Bình súc miệng, không xuống lầu, ngồi ở đó đợi anh ấy ăn.
Anh hai đề nghị trước, nói là từ giờ trở đi, tiệc cuối tuần đều sẽ giao cho đầu bếp nhà hàng làm, như vậy mẹ cũng có thể nghỉ ngơi. Chị dâu hai tán thành ý kiến, Tôn Cánh Phi tán thành ý kiến, anh cả nhân lúc gắp thức ăn cũng nói tán thành. Chị dâu cả không bày tỏ ý kiến, Chu Ngư và Tôn Cánh Thành cũng không bày tỏ ý kiến, còn mẹ Tôn thì lấy một chiếc tăm xỉa răng không nói gì. Tôn Hữu Bình đợi anh cả ăn xong, nhìn về phía mẹ Tôn, “Ý của bà thế nào?”
Mẹ Tôn ném tăm xỉa răng đi, “Vậy thì mấy đứa cứ lo cho việc của mình, không cần phải tụ họp nữa.”
Tôn Hữu Bình gật đầu, “Được, nghe theo mẹ các con.”
Anh cả hoàn toàn không hiểu gì, nhìn vợ mình, chị dâu cả đá nhẹ anh ấy một cái, ý kêu anh ấy ăn nhiều nói ít. Sau đó cười nói: “Mời đầu bếp thì không còn ý nghĩa gì nữa, còn như thường lệ thì thứ bảy con và Chu Ngư có thể qua phụ, cả nhà mình ăn một bữa cơm náo nhiệt. Thím hai thì không cần, thím ấy ngay cả nước tương với giấm còn không phân biệt được, nếu một ngày nào đó bận quá thì mình hãy gọi đầu bếp đến.”
Chu Ngư tiếp lời, “Con đồng ý với chị dâu cả.”
Tôn Cánh Thành cũng tiếp lời, “Người trong nhà nấu mới có ý nghĩa.”
Tôn Cánh Phi biết thời thế, “Con đồng ý với chị dâu cả.” … Sau đó anh cả, anh hai, chị dâu hai cũng đồng ý, tình hình hoàn toàn đảo ngược.
Chị dâu cả nhìn về phía mẹ Tôn, “Mẹ, ý của mẹ thế nào?”
Mẹ Tôn lấp lửng nói: “Nghe theo ba các con.”
Tôn Hữu Bình đóng góp, “Theo như những gì con nói đi, mọi thứ đều như lúc bình thường.”
Việc này được xác định, Tôn Hữu Bình lại trầm mặc hồi lâu, rồi từ từ mở miệng, “Ba còn một chuyện muốn nói.”
“Căn nhà này ba định sang tên cho Dục Nhất, sau này nếu ba và mẹ các con đi rồi, coi như là của chị em Dục Nhất.”
Vợ chồng Tôn Cánh Thành không có ý kiến, Tôn Cánh Phi càng không có ý kiến, vợ chồng Tôn Cánh Huy trên bàn ăn nói không có ý kiến, trên đường trở về Lâm Tĩnh lẩm bẩm vài câu, nhưng cũng dừng lại một cách thích hợp, mấy người con dâu nhà họ Tôn không có nhiều quyền lên tiếng.
Tôn Cánh Huy không quan tâm, quyết định này là hợp lý. Lâm Tĩnh lại nói chuyện nấu cơm, nói rằng mời đầu bếp thì không thích, không phụ thì lại nói lời khó nghe. Chị ấy có thể nấu ăn, chẳng qua là không muốn nấu mà thôi. Gia đình chị ấy từng bán hải sản ở chợ, hồi còn con gái chị ấy thường nấu ăn cho nhà mình, khi đó chị ấy thề rằng sau khi lấy chồng sẽ không bao giờ nấu cơm cho mẹ chồng.
Tôn Cánh Huy không đáp lại lời của chị ấy, biết chị ấy miệng ác nhưng tâm không ác, chỉ lén phàn nàn mấy câu mà thôi. Xe dừng lại ở trước đèn đỏ, Tôn Cánh Huy vặn mở bình giữ nhiệt đưa cho chị ấy, “Khát rồi à?”
Lâm Tĩnh cười cười, chuyện này cũng qua đi, sau đó chị ấy nói hôm nay là kỷ niệm năm thứ mười lăm ngày cưới của hai người. Tôn Cánh Huy đảo đầu xe, đưa vợ đi uống cà phê.
Lâm Tĩnh nhìn từng khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, ngoài sự mệt mỏi còn có nhiều hơn là nỗi bão táp mưa sa sau nhiều năm. Chị ấy mười lăm tuổi quen biết Tôn Cánh Huy, hai mươi bảy tuổi lấy anh ấy, giờ đã bốn mươi hai tuổi.
Hai mươi bảy năm, chỉ trong chớp mắt, những ngày tháng khó khăn nhất đều đã vượt qua.
Lúc quen biết Tôn Cánh Huy thì chị ấy mới học trường nghề, học sư phạm mẫu giáo, lúc đó Tôn Cánh Huy không thi đỗ đại học, học việc tại cửa hàng sửa chữa ô tô lớn nhất trước cổng trường chị ấy.
Tôn Cánh Huy có ngoại hình đẹp và đôi mắt đào hoa, dù chỉ là người học việc và đã có bạn gái nhưng anh ấy vẫn dụ dỗ những cô gái nhiều lần giả vờ vô tình đi ngang qua tiệm sửa xe. Bản tính của anh ấy phong lưu, ngay cả khi bạn gái đang đợi ở cửa cũng không cản nổi việc anh ấy tán tỉnh những cô gái khác.
Tôn Cánh Huy không coi đó là tán tỉnh, vì anh ấy vẫn luôn ăn nói như vậy, chỉ là những câu nói rất bình thường. Nhưng những cô gái đó và bạn gái anh ấy thì lại không nghĩ như vậy. Làm việc ở tiệm sửa xe được một năm, anh ấy đã đổi ba người bạn gái.
Còn Lâm Tĩnh làm thế nào để hao hết tâm tư để quen được anh, giữa những cô gái xinh đẹp như hoa để nổi bật, rồi ở bên cạnh anh mười hai năm mới được gả vào nhà họ Tôn, thì những gian nan và cay đắng trong đó không thể nói cho người ngoài biết.
Cũng không còn cách nào khác, đàn ông đứng đắn thì rất nhiều, nhưng chị ấy lại chỉ thích mỗi Tôn Cánh Huy.
Hai người cũng từng cãi nhau, chia tay, từng nói lời cay đắng, từng đánh nhau. Nhưng trong những lúc khó khăn và túng quẫn nhất của đối phương, vẫn luôn có nhau bên cạnh. Nếu để Lâm Tĩnh tóm tắt hai mươi bảy năm này của họ, thì muôn vàn ngôn từ trào dâng trong đầu, lăn tăn rồi lăn tăn, sôi sục rồi sôi sục, cho đến khi mọi cảm xúc trở nên bình lặng, theo gió cười một tiếng, “Cứ như vậy thôi.”