Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Mình Em

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đồng tử của Sơ Xuân phóng to, hai mắt trợn tròn, nhìn anh một hồi lâu, không biết nên mở hay ngậm miệng, chỉ còn lại một miếng khoai tây chiên nhỏ giữa lưỡi và răng.

Thấy người đàn ông trước mặt không những không có ý định rời khỏi người cô, mà ngược lại cứ nhìn chằm chằm vào miếng trong miệng cô, Sơ Xuân sợ tới mức nhai hai lần rồi nuốt xuống theo phản xạ có điều kiện.

Nhai kêu rôm rốp.

“Anh đã ăn hết khoai tây chiên rồi, sao còn chưa đi?” Sơ Xuân chất vấn.

Tạ Yến thong thả rút tay về, đứng dậy khỏi người cô như không có chuyện gì xảy ra.

Anh không quan tâm đến khoai tây chiên.

Nhưng rất có hứng thú với miếng trên miệng cô.

Khi Sơ Xuân cầm gói khoai tây chiên lần nữa, ngón tay cô cứng hơn vừa rồi, quên mất mình phải làm gì.

“Muộn rồi.” Tạ Yến nhắc nhở, “Đi ăn cơm nhé.”

“Em không đói.”

“Ăn vặt nhiều quá.” Anh lấy gói đồ ăn vặt trong tay cô, “Cái này không thể thay cơm.”

Được lợi còn khoe mẽ, Sơ Xuân tiếp tục nhìn chằm chằm anh: “…… Anh dựa vào cái gì mà quản em?”

Tạ Yến: “Chăm sóc sức khỏe là trách nhiệm của mỗi người.”

“……”

Tạ Yến đương nhiên kéo cô rời khỏi ghế sô pha, đưa tới chỗ huyền quan, lấy dép cho cô, giống người hầu đang hầu hạ công chúa, thái độ thành kính: “Mang vào rồi đi nào.”

Bảo mẫu mà Tạ Yến thuê biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề không tệ, giỏi nấu món Trung Quốc và Phương Tây, làm đồ ăn hợp với khẩu vị của Sơ Xuân.

Mới vừa ăn vặt nên Sơ Xuân ăn không ngon miệng, uống xong chén canh khai vị, phát hiện người đàn ông ngồi đối diện cứ nhìn chằm chằm cô nên không khỏi nhíu mày, “Có chuyện gì?”

“Hay là lần sau em chủ động tới đây ăn cơm.”

“Em không muốn.”

“Em không thể ăn cơm hộp và ăn vặt mỗi ngày.” Anh nhíu mày, “Anh kiếm một người giúp việc cho em nhé?”

So với việc đặt đồ ăn từ khách sạn, trong nhà có dì giúp việc nấu ăn bất cứ lúc nào sẽ thoải mái và dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng cô vẫn không thuê, việc vệ sinh trong biệt thự là do một người giúp việc bán thời gian đến dọn dẹp.

Lý do là phải đi bất cứ lúc nào, không cần thuê dì giúp việc.

Tạ Yến biết nguyên nhân mà vẫn hỏi, đơn giản là để xác nhận lần nữa xem cô có muốn rời đi hay không.

Sơ Xuân lơ đãng nghịch đũa, “Tạm thời không cần, nếu anh đưa ra lời mời, em sẽ qua nhà anh ăn ké trước.”

Dù sao dì giúp việc ở đây nấu khá ngon, hơn nữa dì đưa đồ ăn sáng cho cô hầu như mỗi ngày.

Nếu tìm dì khác, có thể đồ ăn không hợp khẩu vị hoặc là tính tình không hợp, chỉ tăng thêm phiền phức cho mình.

Sau khi ăn ké xong, Sơ Xuân đang định rời đi, dì giúp việc nói từ từ, dì đi cắt trái cây, đã lột vỏ hết rồi, ăn rất tiện, vì thế Sơ Xuân nghe lời dì, ngồi ở sô pha chờ một lúc.

Vốn dĩ không chú ý, nhưng nhìn thấy trái cây đều là trái cây nhiệt đới vị ngọt, Sơ Xuân đột nhiên nhận ra, có một số điều chưa chắc là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Tay nghề của dì giúp việc ở đây không phải tình cờ theo tiêu chuẩn của cô.

Mà do Tạ Yến yêu cầu.

Cô nhớ Tạ Yến rất ít khi ăn trái cây, càng không thích đồ ngọt, nhưng vừa rồi ở trên bàn cũng không thiếu đồ ngọt, cùng với trái cây được đặt trên bàn lúc này.

Nghĩ đến đây, trái cây ăn vào bụng chỉ cảm thấy không trơn tru.

Di động vang lên vào lúc này.

Lộ Dao gọi.

Sơ Xuân ngồi xếp bằng trên sô pha, hàn huyên vài câu với đầu dây bên kia.

Lộ Dao cho rằng cô đã lên máy bay đi rồi, tính toán thời gian, đoán rằng cô xuống máy bay chưa bao lâu nên gọi điện thoại hỏi thăm, không ngờ Sơ Xuân không những chưa đi, còn ở nhà của Tạ Yến ăn trái cây.

Lộ Dao: “Mình biết ngay.”

Sơ Xuân: “Cậu biết cái gì?”

Lộ Dao: “Cậu lưu luyến anh ấy.”

Sơ Xuân: “Mình không có nói rằng mình bỏ được.”

Ba năm trước cô biết mình lưu luyến.

Không thể không từ bỏ.

“Con người của Tạ Yến, không thể nói là xấu.” Lộ Dao cảm thán, “Có lẽ người ta sinh ra đã có số mạng vậy, không có nhiều tình cảm bẩm sinh, theo tụi mình, cậu hẳn là chiếm một phần tương đối quan trọng trong cuộc đời anh ấy.”

“Thì sao?”

“Thì cậu nên tự hỏi, tình cảm của cậu đối với anh ấy rốt cuộc là thế nào.”

“Mình biết chứ.”

“?”

“Mình thích anh ấy, nhưng mình không muốn thích.”

“Vì sao?”

“Rất mệt.” Sơ Xuân nhàn nhạt thở dài, “Tự cậu tưởng tượng chút đi, nếu Vệ Chuẩn và cậu ở bên nhau mỗi ngày, hai người không có chung sở thích và đề tài, được thiên vị nên không sợ hãi, biết cậu sẽ không rời đi, cho nên chưa bao giờ chủ động, cậu chịu đựng cả đời được không?”

“…… Hóa ra cậu đã suy nghĩ cẩn thận từ lâu.”

Lộ Dao không ngạc nhiên.

Còn tưởng rằng Sơ Xuân không rõ tình cảm của mình, không ngờ cô hiểu rõ.

Điều này quá tàn nhẫn.

“Cậu có thể nói với anh ấy, anh ấy sẽ sửa.” Lộ Dao tiếp tục hướng dẫn từng bước, “Nếu không thay đổi thì cậu suy xét lại.”

Sửa?

Chính anh đã nói anh sẽ sửa.

Sẽ cho cô đủ cảm giác an toàn.

Trong một mối quan hệ, nếu cô gái không làm nũng, có nghĩa là cô ấy quá độc lập và chững chạc, hoặc là cô ấy không nhận được sự thiên vị.

“Mình không biết.” Sơ Xuân nhìn ngọn đèn trên trần nhà, lẩm bẩm một mình, “Mình chỉ cảm thấy, cho dù sau này ở bên nhau, mình cũng thích anh ấy nhiều hơn, nói vậy, có phải là lặp lại sai lầm hay không.”

Hai cô bạn thân nói chuyện rôm rả, đề tài ngày càng sâu.

Ngay lúc đó, Lộ Dao mới hiểu được, lúc trước Sơ Xuân rời đi là sự lựa chọn tốt nhất, tựa như sống lại lần nữa, làm lại bản thân, để mình có cơ hội lựa chọn tương lai, thay vì chỉ chung tình với một người mà không thể tự kiềm chế như trước đây.

Bất tri bất giác, Sơ Xuân ngủ gật trên sô pha.

Cấu trúc ở đây tương tự như biệt thự của cô, hơn nữa xung quanh không có ai ồn ào, bảo mẫu rời đi sau khi làm xong việc, vừa rồi Tạ Yến lên lầu, hiện tại không biết ở đâu, cô là khách nhưng lại coi đây như nhà của mình, muốn ngủ là ngủ.

Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng bước chân.

Ý thức của Sơ Xuân khẽ giật mình, hai mắt vẫn nhắm nghiền, cho đến khi cảm giác được có người ôm eo, bế ngang cả người cô lên, cô mới chậm rãi hé mắt.

“Tạ Yến?”

Người đàn ông đáp, “Hửm?”

Cô quá buồn ngủ, đôi mắt bị ánh sáng chiếu nên vô thức nhắm lại, hai tay ôm cổ anh, tìm một vị trí thoải mái hơn dựa vào ngực anh, yên ổn như chú mèo tin tưởng chủ nhân, nhẹ nhàng làm nũng, “Em buồn ngủ quá.”

“Trên lầu có phòng cho khách.”

Đây là mời cô ở lại hay sao.

Nếu giờ cô muốn về nhà, cô phải tự mình đi về, mở cửa đóng cửa, leo lên lầu, làm một đống việc, hoàn toàn không thoải mái được nằm lăn ra ngủ như bây giờ.

Để tùy anh ôm lên lầu, nằm trong vòng tay của người đàn ông, Sơ Xuân thở dài: “Anh nghe thấy gì đó phải không?”

“Nghe cái gì?”

“Vừa rồi em nói chuyện với Lộ Dao, em thích anh, nhưng không muốn ở bên anh.”

“Vừa rồi không nghe thấy.”

“Hở?”

“Giờ đã biết.”

“……”

Cơn buồn ngủ của Sơ Xuân bị anh đánh thức một chút, mở mắt mơ màng nhìn anh.

Tạ Yến không tức giận, vẫn không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng giọng nói có chút trầm, “Em khá cặn bã.”

“……”

Giọng điệu này, sao nghe như đang khen cô.

“Cặn bã thì cứ cặn bã đi.” Tay Tạ Yến ôm cô càng chặt hơn, “Anh không chê.”

Dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Anh thích.”

Tới phòng ngủ, Sơ Xuân được đặt xuống, nằm nghiêng trên giường, trong phòng không bật đèn, xung quanh tối om và yên tĩnh.

Cô không mở mắt, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh móc cổ tay anh, giọng nói dịu dàng vang lên trong bóng đêm lạnh như nước, “Em sẽ không đi.”

Âm cuối lười biếng khẽ nhếch lên, tựa như là câu nghi vấn.

Nhưng khi nghe thấy hai chữ “không đi”, Tạ Yến không hề quan tâm tới giọng điệu của cô nữa.

Hai chữ rất ngắn, nhưng mang lại hy vọng.

Cho dù có phải là nói mớ hay không, anh vẫn coi là sự thật.

Đêm nay không trăng, nhưng bóng đêm cực đẹp.

Rõ ràng người mình muốn ở ngay phòng bên cạnh, nhưng Tạ Yến lại mất ngủ, suy nghĩ đều bị trạng thái ngủ say vừa rồi của cô chiếm hết.

Thân thể của cô nhỏ mềm mại, xúc cảm bế cô rất thích, nhiều năm qua, anh không ôm cô được bao nhiêu lần, giờ nghĩ lại, không khỏi cảm thấy hối hận.

Nằm xuống không bao lâu, cuối cùng anh vào phòng tắm giải quyết một mình.

Sáng hôm sau.

Sơ Xuân tỉnh dậy mới nhận ra mình ngủ ở đâu.

Không phải nhà mình thì thôi đi, còn ngủ trong phòng ngủ chính của Tạ Yến?

Tối hôm qua tuy rằng cô buồn ngủ nhưng không có nghĩa là cô không có ý thức, rõ ràng nhớ rõ anh nói có phòng dành cho khách.

Tại sao lại chiếm phòng ngủ chính của nhà người ta.

Sơ Xuân mở cửa, mới đi ra ngoài đã thấy Tạ Yến đang bước tới.

Đầu óc cô trống rỗng vài giây.

Tạ Yến nói: “Chào buổi sáng.”

“…… Chào buổi sáng.”

“Tối hôm qua ngủ ngon không.”

“Cũng được.” Bởi vì căng thẳng, lời nói của cô trở nên né tránh, “Ngủ thẳng đêm đến sáng, không có nằm mơ, rất thoải mái, nhưng giường hơi cứng.”

“Giường quá cứng à?”

“Ừm.”

“Vậy hôm nay kêu người ta đổi cái mềm hơn để em thử lại.”

“Dạ được.” Ủa —— không đúng.

Ai nói tối nay sẽ ngủ ở đây.

Người này thừa dịp cô mới ngủ dậy nên nói chuyện khách sáo chứ gì.

Sơ Xuân đi theo phía sau anh như một đứa ngốc, âm thầm thề lần sau tới ăn ké sẽ không ăn quá no, để khỏi cảm thấy buồn ngủ sau bữa ăn.

Cô về nhà mình rửa mặt, sau đó nhận được điện thoại của Tạ Yến kêu cô qua ăn.

“Không cần —— em tùy tiện ăn chút gì đó là được.”

“Dì giúp việc làm món em thích, em nhẫn tâm phụ lòng tốt của dì à.”

“……”

Dù sao thì luôn có lý do để cô qua đó.

Dì giúp việc nhà Tạ Yến rất đáng yêu, nấu đồ ăn ngon, người cũng rất hiền hòa, Sơ Xuân không đành lòng làm trái tâm ý, dọn dẹp xong rồi đi qua ăn ké.

Ngồi đối mặt với Tạ Yến, cô ăn sáng mà mặt không đổi sắc, thường cười nói với dì giúp việc, khen tay nghề của dì.

Dì cũng mỉm cười đáp lại vài câu, sau đó lấy lý do đi vào bếp, nhường chỗ cho hai người trẻ tuổi bọn họ.

Tạ Yến không động vào bữa sáng trước mặt, trông rất nghiêm túc hỏi: “Đêm qua, em có nhớ đã làm cái gì hay không?”

“Hở?”

“Em nghĩ kỹ lại đi.”

Cô nói rằng cô còn thích anh.

Còn nắm cổ tay anh, nói là cô sẽ không rời đi.

Mặc kệ là buồn ngủ hay là tỉnh táo, tóm lại, đã để anh nghe được câu này.

Về phần câu nói không muốn ở bên anh, anh chọn cách bỏ qua.

“Đêm qua em gọi điện thoại cho Lộ Dao, nói chuyện vặt vãnh, lỡ ngủ quên.” Sơ Xuân cố gắng nhớ lại, “Sau đó anh tới đưa em vào trong phòng ngủ, đúng không? Em còn làm gì nữa?”

“Em nói với anh vài câu.” Tạ Yến hỏi.

Sơ Xuân nhớ có nói, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc và đứng đắn của anh, cô tưởng là chuyện gì to tác.

“Nói chuyện bình thường đúng không? Em đã làm gì với anh?” Cô chân thành hỏi, “Lúc đó em hơi buồn ngủ, chắc đã không làm gì sai trái với anh đó chứ.”

Tạ Yến: “Nếu có làm thì sao.”

Anh nhớ rõ cô đã sờ cổ tay anh.

Nhẹ nhàng cào anh bằng đầu ngón tay út.

Hiện tại nghĩ lại, quả thực muốn lấy mạng.

“Không thể nào?” Sơ Xuân không tin, “Em đã làm gì anh? Kéo quần anh hay là, cái kia?”

“Cái nào?”

“Thì mặt trời đó, gọi tắt là……”

Ngày.

Từ này có ý nghĩa sâu sắc.

“Không khoa trương như vậy.” Tạ Yến bị trí tưởng tượng của cô thuyết phục, ho khan một tiếng, “Anh muốn nói, em nắm tay anh lúc đang ngủ.”

“Chỉ có vậy?”

“Ừm, vì sao em suy nghĩ sâu xa như vậy?”

“……”

Tại vì anh cứ để cô đoán.

Hơn nữa vẻ mặt như muốn cô chịu trách nhiệm, nên đương nhiên cô sẽ đoán xa hơn.

Uống ngụm sữa ấm, Sơ Xuân lại nhìn Tạ Yến, đôi mắt hơi sáng lên, “Sao mặt anh như thế? Đỏ mặt?”

“…… Không có.”

Rõ ràng có.

Sơ Xuân đứng dậy, quan sát kỹ, nước da của anh trắng lạnh, chuyển sang màu đỏ rất nhạt, nhưng vẫn bị cô nhận ra.

Quả nhiên cũng có ngày thấy Tạ nhị công tử đỏ mặt.

“Không ngờ anh đỏ mặt.” Cô vui mừng khôn xiết, “Có thể nói cho em biết, sao mới sáng mà trong đầu anh lại nghĩ đến chuyện không lành mạnh?”
« Chương TrướcChương Tiếp »