Chương 2: Gặp lại
Trở về thành phố B, tôi không có nhà để ở, tính ra khách sạn thì Ngô Lạc Thành bảo tôi đến nhà anh. Anh bảo năm ngoái về thành phố B nên tiện mua luôn một căn hộ, cũng thuê cả người thiết kế nội thất cho luôn. Nghe anh nói thế, tôi cũng không miễn cưỡng mà cùng Thiên Vũ đến đó.
Thật ra, mối quan hệ giữa tôi và Ngô Lạc Thành cũng rất thú vị. Năm năm trước khi tôi đến London, cuộc sống khá khó khăn và trở nên vất vả hơn khi tôi mang thai Thiên Vũ. Vốn dĩ, Thiên Vũ là con của tôi và Tôn Hạo nhưng sau khi chúng tôi ly hôn thì tôi mới biết mình mang thai. Vì đã ly hôn nên tôi không muốn cùng Tôn Hạo dây dưa nữa, càng không muốn anh vì con mà thương hại tôi.
Một hôm, tôi vác bụng bầu 9 tháng đi ra ngoài đường mua một số đồ đạc nữa, nào ngờ có một tên trộm cướp đồ của một người phụ nữ khi vội chạy đã va vào tôi. Tôi té ngã xuống đường, lúc này cảm thấy bụng đau quá. Ngay khi ấy, Ngô Lạc Thành đã thấy và đưa tôi đi bệnh viện.
Ngô Lạc Thành là một người rất tốt, biết tôi gặp khó khăn nên đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Anh nói rằng anh rất thích Thiên Vũ và muốn làm cha nuôi của thằng bé, tôi cũng không phản đối gì cả. Mối quan hệ giữa chúng tôi càng ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Tôi bỏ đến London sinh sống cũng đồng nghĩa là tôi đã bỏ ngành Y – ngành mà tôi thích từ nhỏ, nhưng có thể làm gì được chứ? Ở nơi đất khách quê người này, tôi bắt đầu có hứng thú với thiết kế thời trang. Ngô Lạc Thành khen tôi rất có tài năng thiết kế, vì thế nên anh đã giới thiệu tôi cho ông Hứa – một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong nước. Ban đầu tôi làm trợ lý cho ông Hứa, về sau ông đã nhận tôi làm đồ đệ, dạy cho tôi rất nhiều thứ.
- Em thấy căn hộ này của anh thế nào?
Đang suy nghĩ đến nhiều thứ, tôi bất giác giật mình khi nghe thấy Ngô Lạc Thành nói.
- Đẹp, rất đẹp, màu sắc trang nhã nhẹ nhàng giống y như tính cách của anh vậy. Cách bài trí cũng ổn vô cùng.
- Nội thất rất đẹp đúng không? Anh nói cho em nghe, nội thất trong nhà là do Thẩm Băng Tâm, vợ của Tổng giám đốc Trình Thị Trình Minh Viễn thiết kế cho anh đấy.
- Vậy à…
Vợ của Trình Minh Viễn, thì ra là anh ta cũng đã kết hôn rồi. Bao năm nay tôi không xem tin tức nhiều nên cũng chẳng nắm rõ nữa.
- Mẹ ơi, con đói rồi, mẹ nấu cơm thập cẩm cho con đi.
Thiên Vũ chạy từ trong chạy ra, nắm lấy tay tôi nhõng nhẽo đòi ăn cơm. Tôi chỉ mỉm cười rồi đi vào trong bếp mở tủ lạnh ra. Trong tủ lạnh trống không chẳng có gì cả.
Tôi quay lại nhìn Ngô Lạc Thành, anh chỉ cười ngượng. Tôi cũng biết rõ, Ngô Lạc Thành từ trước đến nay đâu có biết nấu ăn, sau khi quen tôi rồi thì anh cũng hay đến nhà tôi ăn chùa. Có lần tôi hỏi anh nếu như không gặp tôi thì có phải anh sẽ ra nhà hàng ăn hay không thì anh nói phải, đa phần toàn ăn ngoài chứ bản thân không biết nấu ăn. Tôi còn hỏi nhà anh rộng như vậy sao không kiếm thêm một người giúp việc để người đó nhân tiện nấu cơm cho thì anh bảo bây giờ có tôi rồi, anh khỏi cần tìm người giúp việc. Thật ra, tính cách của Ngô Lạc Thành cũng có phần trẻ con lắm.
- Tử Lăng, em cũng biết là anh từ trước đến nay không biết nấu ăn mà, nên tủ lạnh trống không cũng đâu có gì lạ chứ? Mà bây giờ cũng đã muộn rồi, đi mua đồ về nấu ăn e rằng còn lâu lắm. Hay hôm nay chúng ta tạm ra một nhà hàng nào đấy ăn đỡ vậy.
Tôi nhìn lại đồng hồ, quả nhiên cũng đã muộn rồi. Thôi, bây giờ đành phải ra nhà hàng ăn cơm thì tốt hơn.
…………………………………
Nhưng có lẽ tối hôm nay là buổi tối rất đặc biệt đối với tôi khi tôi gặp lại Tôn Hạo sau 5 năm ly hôn. Tôi cùng Thiên Vũ và Ngô Lạc Thành đi vào một nhà hàng thì bất ngờ gặp Tôn Hạo đi ra cùng với một người phụ nữ. Chúng tôi đã rất bất ngờ khi gặp lại nhau trong tình cảnh thế này.
Đã 5 năm rồi, Tôn Hạo trông không mấy thay đổi, chỉ là anh nhìn trưởng thành hơn, chín chắn hơn thôi. Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã đổ vỡ, tôi từng nghĩ 5 năm này có lẽ anh đã cùng kết hôn với người khác rồi. Vậy, người phụ nữ đi bên cạnh anh có phải là ai? Người yêu?
- Đã lâu không gặp.
- Phải, đã lâu rồi.
Mặc dù có bất ngờ nhưng tôi vẫn cố gắng lên tiếng hỏi trước, còn anh chỉ đáp lại đơn giản như vậy.
Tôi lúc này có thể nhìn rõ ánh mắt của Tôn Hạo, anh nhìn Thiên Vũ rồi lại nhìn về Ngô Lạc Thành. Có lẽ anh cho rằng tôi đã kết hôn với Ngô Lạc Thành rồi có cả con trai lớn thế này rồi.
- Anh Tôn, cô ấy là ai vậy? Hai người quen biết à?
- Chúng tôi…
- Chúng tôi là bạn cũ.
Tôi biết Tôn Hạo chẳng rõ nên nói về quan hệ của chúng tôi thế nào nên tôi đành nói hộ anh. Nghe cách xưng hô của người phụ nữ kia thì tôi có thể chắc chắn cô ấy không phải người yêu của Tôn Hạo. Về sau tôi mới biết, hóa ra hôm nay Tôn Hạo và người phụ nữ này cùng đi xem mắt, ấn tượng cũng khá tốt, còn hẹn sẽ gặp lại lần sau. Nhưng sau khi gặp lại tôi, anh và người phụ nữ kia cũng chẳng gặp lại nhau lần nào nữa.
- Không làm phiền hai người nữa, bọn em cũng phải vào trong dùng bữa rồi. Tạm biệt.
Tôi nắm chặt tay Thiên Vũ đi vào bên trong, Ngô Lạc Thành nhìn Tôn Hạo rồi cũng nhanh chóng rời đi. Còn Tôn Hạo, tôi càm giác được ánh mắt của anh vẫn dõi theo tôi.
Thật sự khi gặp lại anh, những sự mạnh mẽ trước đó của tôi đã chẳng còn tác dụng gì nữa rồi. Tôi đã cố gắng để thật bình tĩnh khi gặp lại anh, nhưng hôm nay tôi đã run sợ và lo lắng. Hóa ra, tôi vẫn không thể nào có thể thẳng thắn đối diện với anh được. Hóa ra bao nhiêu năm qua đối với tôi mà nói lại vô nghĩa, tôi chỉ mạnh mẽ ở bề ngoài, ở lời nói khi không có anh.
………………………………..
Trở về nhà, tôi giúp Thiên Vũ tắm rửa rồi dỗ dành cho thằng bé đi ngủ. Nhìn đồng hồ lúc này cũng đã 9 giờ.
Khi còn ở London, cứ dỗ dành Thiên Vũ ngủ xong là tôi đi ngủ ngay, nhưng hôm nay thì không cảm thấy buồn ngủ. Có lẽ vì chuyện gặp lại Tôn Hạo mà tôi không thể nào ngủ nổi nữa.
Ngồi ở sofa phòng khách, những hình ảnh quá khứ của tôi và Tôn Hạo bỗng chốc lại hiện về. Tôi nhớ đến khoảng thời gian yêu đơn phương anh, khoảng thời gian làm đám cưới với anh rồi cuộc sống sau kết hôn, cuối cùng là ly hôn. Chưa bao giờ tôi lại nhớ lại nhiều những chuyện cũ như lúc này.
- Em sao vậy?
Câu hỏi của Ngô Lạc Thành khiến tôi giật mình ngẩng đầu lên. Tôi nở nụ cười với anh, một nụ cười ngượng nghịu không giống những lần khác.
Ngô Lạc Thành ngồi xuống bên cạnh tôi, lại hỏi:
- Nhìn em hôm nay, anh biết là em vẫn còn bối rối lắm khi gặp lại anh ta. Nhưng mà Tử Lăng, chuyện giữa em và Tôn Hạo đã kết thúc từ 5 năm trước rồi, bây giờ mỗi người đều có cuộc sống riêng mà.
- Lạc Thành, có thể cho em mượn vai anh một lúc được không?
- Ừ.
Nhận được sự đồng ý của Ngô Lạc Thành, tôi tựa đầu vào vai của anh nhưng không hề khóc như anh nghĩ. Chỉ là trong lòng tôi lúc này nặng trĩu nỗi buồn, muốn tìm một bờ vai dựa vào để thấy thoải mái hơn chút ít.
- Chuyện của em, anh cũng biết rồi. Em dùng quãng thời gian 5 năm để quên đi những nỗi buồn trong quá khứ, cố gắng để bắt đầu lại từ đầu. Em cứ nghĩ là cho dù bây giờ gặp lại Tôn Hạo thì em sẽ không còn bối rối và lo lắng nữa, nhưng không phải như vậy. Anh biết không, em vốn dĩ vẫn chưa quên được mọi thứ, những thứ đó vẫn hằn sâu trong đầu em.
Ngô Lạc Thành vòng tay ôm lấy vai tôi, giọng của anh lúc này trở nên trầm ấm vô cùng:
- Thật ra, có người dùng cả đời chưa chắc đã quên được chuyện cũ, nhưng em cũng đừng lo lắng. Sau khi rời Tôn Hạo thì cuộc sống của em đã thay đổi rồi. Anh biết em còn yêu anh ta nhưng có nhiều chuyện vốn dĩ không thể nào thay đổi được đâu. Cuộc sống của em hiện tại chẳng phải rất tốt hay sao? Em có Thiên Vũ, còn có cả anh nữa.
- Cảm ơn anh.
- Đừng nói với anh mấy câu khách sáo như thế, nghe em nói mà anh cứ tưởng anh không còn là bạn em nữa mà chỉ là một người quen bình thường thôi ấy. Nói chung là anh không muốn nghe “cảm ơn” hay “xin lỗi” nữa đâu.
Tôi đã nói chuyện với Ngô Lạc Thành khá lâu, cho đến khi nhìn đồng hồ thì cũng đã 9 giờ 40 rồi.
Dạo gần đây, Ngô Lạc Thành đang có một buổi triển lãm tranh ở thành phố B nên anh khá bận, thời gian không có nhiều. Vừa lúc nãy vốn dĩ là anh chỉ ra ngoài lấy cốc nước rồi định đi ngủ, nào ngờ thấy tôi thì mới ở lại cùng trò chuyện với tôi. Bây giờ thì tôi đã thấy gương mặt có phần mệt mỏi của Ngô Lạc Thành nên bảo anh đi ngủ sớm.
Sau những lời chúc ngủ ngon đơn giản đến mức không thể nào đơn giản hơn, tôi tắt đèn phòng khách rồi quay về phòng ngủ.
Nhưng tôi vẫn không tài nào ngủ được, loay hoay mãi rồi quyết định ngồi dậy, đeo tai nghe nghe mấy bản nhạc cho dễ ngủ.
Không hiểu sao tôi càng nghe nhạc thì lại càng tỉnh, mà càng tỉnh thì lại nghĩ đến chuyện tối hôm nay, mà chuyện tối hôm nay lại gợi ra hình ảnh 5 năm trước đây. Dù không muốn nghĩ cũng không thể được.
Tôi tự hỏi mình quyết định về thành phố B lần này liệu có đúng hay không, tôi đã gặp lại anh và anh đã khơi gợi lại nhiều chuyện trước đây…