Chương 7: Một Lesbian ?

“ Alo . Lệ Dương xin nghe ? “

“ Em đang ở nhà sao ? “

“ Vâng . Có chuyện gì vậy anh . Em đang nấu đồ ăn tối cho anh nè , nhớ về sớm nghe Mr.Tom “

“ Ừ . Anh đang tiếp khách . Nếu đói nhớ ăn trước nha“.

“ OK . Bibi Mr.Tom “

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi người con gái kia không phải là Lệ Dương . Tôi quay lại với công việc của mình cùng bản hợp đồng cần phải kí ngay tối nay với mấy cha đầu hói khó tính người Anh. Còn cô gái kia trong bộ đồ đen bó sát và sáng loáng vẫn nốc rượu như điên. Và tôi đã nhận ra , không phải ai khác mà chính là Lệ Băng . Tôi quyết định gặp cô ấy sau khi công việc được hoàn tất.

“ Lệ Băng – em ổn chứ ?”

“ Anh không phải cõng em về nữa đâu , hì “. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu . “ Em là một lesbian à ? Anh thấy giống không anh ?”

“ Một cô gái như em làm sao giống một lesbian được chứ ? Em có thể làm lại từ đầu mà ”

“ Đúng đúng ,haha “. Lệ Băng lại dốc ngược ly rượu trên tay mặc sức ngăn cản của tôi . “ Em cũng không biết từ bao giờ , em lại biến mình thành một con les nhỉ ?. Đúng là ngu , ngu khi tự biến mình thành les chỉ vì muốn giữ lại cái thai trong bụng của con nhỏ kém em vài tuổi kia ư ?”. Tôi cau mày .” Anh biết cái thai đấy của ai không , haha , của cái thằng đã phản bội em và đi ngủ với nó . Giờ thì chắc nó đã bị cá mập ăn ngấu nghiến rồi . Thằng cha vừa ngồi cạnh em là anh trai nó đấy , nó bảo với em là thằng bồ cũ của em vừa bị tai nạn trên một chuyến tàu . Đúng là quả báo “. Lệ Băng dốc ngược luôn cả chai rượu . “ Rượu hôm nay sau mà đắng thế ? Đắng quá thể đi thôi “.

Lệ Băng không phải les . Cô ấy chỉ hành động một cách ngốc nghếch nhất thời mà thôi. Tôi đã đưa cô ấy về nhà tôi , Lệ Dương đang chờ .

“ Em ơi , lấy khăn ướt ra chăm chị đi “

“ Lại say . Mệt quá , cái bà này “. Lệ Dương cứ làu bàu trong miệng .” Anh lên thay đồ đi, xíu chị Lệ Băng khỏe lại , mình dùng bữa tối chung cho vui “. Tôi gật đầu , lên lầu và chìm mình vào bồn tắm . Đôi khi, cuộc sống là những vòng tròn thật luẩn quẩn , nếu người trong cuộc không đủ tỉnh táo thì chỉ càng làm nó rối ren hơn mà thôi .

“ Anh ơi , chị Lệ Băng ngủ rồi . Mình dùng bữa tối thôi , đêm em nấu cháo cho chị cũng được “.

“ Ừ . Xem hôm nay được ăn gì nào …Thơm ghê ý . “

Chúng tôi dùng bữa tối vui vẻ bên nhau trong căn bếp nhỏ ấm áp . Lệ Dương không chỉ đẹp , lại còn khéo tay , càng ngày tôi càng yêu cô ấy , lúc nào trong đầu tôi cũng luôn suy nghĩ cô ấy là một người vợ rất tuyệt vời , tôi sẽ không bao giờ đề mất cô ấy , nếu không tôi sẽ là một thằng ngu nhất trên đời .

“ Em này. Chị Lệ Băng không phải les đâu . Em đừng nghĩ ngợi linh tinh nhé ? “

“ Em biết rồi , biết hết mọi chuyện cơ . Ủa , mà sao anh biết hay vậy ?”

“ Thì anh đi kí hợp đồng với mấy ông khách , vô tình gặp Lệ Băng trong quán bar . Có lẽ vì say quá nên cô ấy đã nói hết anh nghe “.

“ Uhm “. Cái nhìn sắt đá Lệ Dương dành cho tôi . “ Anh này , em quyết định rồi , mai em sẽ đi tân trang lại mình “

“ Là sao ?”

“ Duỗi thẳng Cắt tóc , thay đổi cách ăn mặc , em muốn làm mới mình . Nhìn phía sau hai chị em tóc xoăn lọn ai cũng như ai à“.

“ Uhm ! Cũng hay , mà Lệ Dương của anh kiểu nào chẳng xinh ha “.

“ Không hẳn . Em thấy khó chịu khi suốt ngày Lệ Băng với Lệ Dương là một . Huhu “. Cô ấy hét lên khiến tôi phải nhăn mặt .

“ Ôi em Jerry của anh ghen . Oa Oa “

“ Mr.Tom quá đáng . Thôi em bắt taxi đưa chị ấy về đây , anh đi làm về mệt rồi , nhớ ngủ sớm nha “.

“ Cũng không xa mà. Để anh đưa về , em đi một mình anh không yên tâm “

“ Ai dám bắt cóc một đứa biết võ như em nhỉ “. Và kết quả là cái khủy tay kia thụi luôn vào ngực tôi kèm theo cái vênh mặt :” Biết ta đây là thế nào chưa ? “. Tôi cũng bó tay với cô nàng đáng yêu này :” Lúc nào về nhớ điện thoại cho anh , hiểu không ?” .” Rõ “.



“ Em đang ở Sin , em thực sự hạnh phúc khi được sống là chính mình. Có thể , anh nghĩ em là một đứa dở hơi , nếu cứ ngoan ngoãn thì sẽ sống không khác nào một bà hoàng . Em khiến anh đau khổ khi tự tay gϊếŧ chết tình yêu của mình cách đây gần mười năm để chạy theo những đồng tiền của một thằng già đáng tuổi cha mình. Nhưng cuộc sống thì luôn là những bi kịch , và trong những bi kịch đó thì có kẻ khóc , người cười , và cuộc sống của em liệu đã biến thành một hài kịch mang tên Lesbian . Em cũng không thể tưởng tượng nổi mình thành ra như thế . Em cứ nghĩ phải chăng do những cuộc chiến lao thân vào từng đêm quay cuồng nơi vũ trường với những viên thuốc lắc cuồng điên đã làm em xa đọa , … , nhưng dù đã thoát thân khỏi nơi đó , em đã phải chấp nhận một sự thật rằng : em là Les. Thằng chồng già đã phát hiện ra mối quan hệ của em và người con gái đó , chứ không phải hiểu nhầm giữa những lần gặp nhau giữa anh và em . Bây giờ , em hạnh phúc , hạnh phúc giữa đất nước Sin cùng cô gái này chứ không phải chị gái – em đi làm , em bắt đầu sự nghiệp với tất cả những kiến thức và kinh nghiệm em có . Có thể anh ghê tởm em , nhưng em hạnh phúc , hạnh phúc khi được là chính mình – một Lesbian . Hãy tha thứ cho em , Hạo Nhiên nhé “.

Tôi biết mình khóc khi đọc lá email của Vân. Cô ấy nói đúng : dù là les nhưng vẫn hạnh phúc khi được là chính mình . Tôi chỉ biết nhắn lại một câu :” Bình yên em nhé !”