Chương 1: Trinh nữ trong nước

Điện thoại cô bé rung lên , xoay xoay trên mặt bàn kính . Cô bé cau mày đọc rồi thở dài nhìn ra phía trước … Không gian ngoại ô thành phố khá vắng vẻ , thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe lớn chạy qua dù đang là giờ tan sở .

“Em có hẹn đến lấy một bức tranh. Anh đưa em đi được chứ ?”

“Tất nhiên là được. Dù gì giờ về nhà cũng một mình , buồn lắm . Hi “.

“ Uhm”. Cô bé lại thở dài khiến tôi không hiểu chuyện gì ?!

Cô bé lại quay hướng nhìn về phía cửa kính không nói với tôi câu nào. Đôi mắt kia buồn rười rượi , đôi môi mím chặt ,…, tất cả sao mà nhìn ghét thế , y như người chị ấy:

“ Anh làm xây dựng phải không ?”

“ Biết rồi còn hỏi . Hic “

“ Anh giận em không ?”

“ Ai lại đi giận trẻ con bao giờ ?”

“ Ờ nhỉ ! Anh ngoài ba mươi mà . Nhưng nói thật em không nghĩ anh đang ở tuổi đấy đâu “.

“ Haha, ý em là khen tôi trẻ sao hay là không tin . Tôi cho cô bé xem chứng minh thư nhé ! “

“Không ý em là anh trẻ chứ ai bảo không tin. Anh chẳng biết đùa đúng là ngoài 30 có khác “.

Tôi và cô bé dúi người về phía trước . Tôi sốc thật, mà cũng phải hèn gì tôi vẫn vườn không nhà trống , dửng dưng với bao người cả gần chục năm nay.

“ Em xin lỗi “.

“ Lỗi gì mà xin . Cũng phải nên 30 tuổi đầu vẫn cô đơn . Hehe “. Tôi cũng không rõ nữa , lái xe đi tiếp , trong lòng rối tung dù bao thắc mắc đã có được hết câu trả lời , chỉ còn một điều :” tôi vẫn chưa hiểu , mình vốn thương chị hay thương em ? “.



Một chàng trai khá to cao , khuôn mặt khá sáng sủa, coi cách ăn mặc thì chắc là thanh niên đang đi học , chứ chưa nghề ngỗng gì . Chàng trai đưa một bức tranh khổ lớn nhưng bị phủ lớp vải trắng khiến tôi chẳng biết đằng sau nó chứa gì , rồi ôm cô bé và vỗ vai hai hay ba nhát gì đó , quay lưng tiến vào nhà? Cô bé lủi thủi mang bức tranh đi về phía tôi . Tôi biết hình như cô bé đang mếu máo . Tệ thật ? Thằng nhỏ đó làm gì cô bé chứ ?

“ Anh để cẩn thận kẻo hư nhé “

“ Được rồi .Lên xe đi “

Cô bé không nói gì nữa . Nước mắt lăn dài , phụng phịu :” Anh đưa em về đi “.

Tôi chỉ còn biết đưa đôi bàn tay khô cứng của một gã đàn ông tuổi ngoài ba mươi lên lau những giọt nước mắt đó. Tôi đần người . Cô bé ngồi im , không phản ứng . Sợ thật …

“ Anh sẽ vào nhà chứ ? Nhưng có lẽ giờ chị Lệ Băng chưa về đâu”.

“Cô bé rảnh chứ ? Chúng ta sẽ đi dạo “.

“ Em chỉ sợ làm phiền anh thôi “.

Chúng tôi đi dọc xung quanh khu biệt thự đó . Quả thực , nhìn về buổi tối , nó rất tuyệt vời . Tôi phải công nhận người thiết kế khu biệt thự này có con mắt hoàn mĩ . Tôi thoáng buồn khi nghĩ về ông bố của mình đã rời xa mẹ con tôi .

“ Anh có hút thuốc không ?”

“ Ồ không ! Nhưng tôi nghĩ là cô bé không nên “. Tôi mỉm cười , xoa đầu Lệ Dương như một người anh trai hiền từ .

“ Không phải. Em muốn đốt bức tranh này ?”

“ Trời . Đi xa cả tiếng đồng hồ chỉ để khuân về một thứ mang bỏ đi sao ? Mà lúc nãy em còn dặn tôi phải để cẩn thận kẻo hư mà. Xạo nữa ”

“ Nó sẽ vô dụng và khiến em cảm thấy nhức mắt khi nhìn nó “.

“…Tôi rất tò mò ??! “

“ Anh muốn xem ư ? “

Tôi gật đầu , lấy tay gãi gãi . Cô bé dứt lời “ OK! “rồi mạnh tay xe cái xoẹt tấm vải trắng bao quanh .

"Lạy chúa. Hình khỏa thân “. Tôi há hốc miệng , nhưng càng nhìn tôi càng không thể tưởng tượng nổi đó là Lãnh – Lệ - Dương ( tất nhiên có cả nốt chấm ruồi trên bức tranh rất rõ nét ).

“ Bạn trai em vẽ đó ! “Cô bé hướng đôi mắt lên trời , những vì sao cô lẻ thưa thớt nằm cách xa nhau . Cô bé thở dài y như bà cụ non vậy .

“ Cậu ta là họa sĩ à ?” Tôi vẫn chưa hết kinh ngạc , quả thực dù là nude đi nữa cũng chẳng sao . Tôi thấy nó rất tuyệt .

“ Vâng . Và đó là món quà cuối cùng anh ấy tặng cho em :” Trinh nữ trong nước “. Cô bé vẫn ngước mắt lên trời cao . Đôi tay bé nhỏ bứt rứt ngọn cỏ non vô tội .

“ Tôi không hiểu ? Vậy nên giữ gìn thay vì thiêu rụi . Nó sẽ thành ám ảnh trong em . Hơn nữa bức hình rất tuyệt vời và đó cũng là một kỉ niệm “. Tôi không nghĩ là mình đã nói như thế với Lệ Dương , nhưng đó hoàn toàn là những lời thành tâm.

Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về :” Trinh nữ trong nước “với những đường nét tuyệt đẹp mà tôi chứng kiến trong một buổi tối thiếu may mắn với lượng ánh sáng không đủ một cách trầm trọng đó. Nó khiến tôi không thể thấy hết được vẻ đẹp mà bức tranh mang lại . Nhưng với tôi, nó hoàn hảo dù chỉ trong vài phút hiếm hoi .

Khuôn mặt của Lệ Dương vốn tươi như hoa , làn da trắng nõn nà đánh bật đi cái màu nhờ nhờ của nước . Thân hình dài của cô bé với những đường cong đẫy đà , mềm mại , nhìn như con rắn đang trườn mình ẻo lả . Một tay cầm ly rượu hờ hững trước môi đầy khêu gợi , tay kia lại đặt lên thành bồn tắm hững hờ, buông lơi . Đôi môi màu mọng đỏ , hai mắt ánh lên màu nâu sẫm huyền bí . Vòng một đẫy đà đính kèm hai núm se cau ửng hồng , phần dưới với lớp nhúm lông đen khối hình tam giác đầy bí ẩn hơi nhờ nhờ do phần nước , chạy dọc xuống là giò thẳng , dài … Hình ảnh cô gái tuổi mười tám đây sao ?

“Anh sao thế ? Đốt nhé ! “. Lệ Dương nhìn tôi cười khẩy . Chắc là cô bé nghĩ mắt tôi đúng là dê cụ .

“Không tiếc sao ?” . Tôi tỉnh người , cố phải nhìn cô bé dù bức tranh kia vẫn đầy hấp dẫn , như một ma lực nào đó cuốn tôi theo .

“ Em đã nói là món quà cuối cùng mà . Vả lại chia tay rồi , giữ những thứ đó chỉ tổ nhức óc thôi “.

Cô bé giật mạnh chiếc bật lửa trên tay tôi và cái “tách “. … Ngọn lửa bắt đầu lan ra , cháy lẹm ngón chân , cặp giò , vùиɠ ҡíи ,…, cứ thế đi lên . Màu vàng lửa bùng bùng , ngả hẳn sang một hướng theo chiều gió đẩy. Cô bé ôm mặt khóc chẳng khác nào trẻ con . Tôi kéo mạnh cô bé về phía mình. Vòng tay của tôi hình như vừa đủ để Lệ Dương lọt thỏm trong lòng. Tiếng nấc mãi không thôi . Vòng tay tôi ghì chặt hơn thì phải …” Gần mười năm qua , tôi mới ôm một người khác giới . Tim tôi như đập mạnh hơn. Có lẽ , tôi thiếu mùi đàn bà quá lâu rồi “.