Quyển 1 - Chương 7: Đây chính là cha mình?
Thời điểm Tử điệp mở mắt ra trời đã muốn sáng rồi, nàng giật mình theo trên giường nhảy dựng lên, không xong làm sao có thể ngủ như vậy, hôm nay là ngày đầu tiên thực hành kế hoạch rèn luyện thân thể như thế nào lại ngủ quên, Tử Điệp vỗ vỗ đầu mình, luống cuống tay chân nửa ngày vẫn là không biết quần áo này mặc như thế nào , miệng đô đô nói quần áo cổ đại như thế nào lại khó mặc như vậy , ngày nào đó mình phải làm một cái đơn giản hơn . Vì thế bất đắc dĩ ngồi ở trên giường hướng bên ngoài kêu: “Tiểu Nhị, ở bên ngoài sao” ? Tiểu Nhị đi vào vừa thấy tư thế của Tử Điệp là biết có chuyện gì , trước kia quần áo Tử Điệp đều là do nàng giúp, chính mình còn chưa từng tự mình mặc vào bao giờ, vì thế đi tới giúp Tử Điệp mặc quần áo vào. “Tiểu thư, người dậy sớm như vậy có chuyện gì sao” ? “Ân, từ hôm nay trở đi ta muốn đi rèn luyện thân thể”, nói xong liền hướng phía ngoài đi đến. “Tiểu thư, ngươi còn chưa có chải đầu đâu” . “Không cần phiền toái như vậy , tùy tiện vén một chút là được rồi” . Tử Điệp nói xong liền lấy một cây ti cuốn tóc lên rồi hướng phía ngoài đi ra. Tử Điệp vừa đi vừa nhìn, trong lòng nghĩ thời tiết cổ đại thật tốt, không có một chút ô nhiễm, bầu trời là một mảnh màu lam, không khí thanh tân lại mang theo mùi đất, suối nước thanh tịnh giống như cam tuyền, đình lầu các thai, màu hồng liễu lục, một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy, ở khung cảnh như thế này cuộc sống hoàn toàn không có áp lực. Đi đến một hòn núi giả trước mặt, Tử Điệp nhìn chung quanh,nơi này thực im lặng, đúng là địa phương tốt để rèn luyện thân thể, thân thủ loan xoay người kéo kéo chân trước hoạt động gân cốt, trước kia lúc Tử Điệp còn ở nhà từ nhỏ đã học vũ đạo,khi lên đại học lại theo nghề thiết kế trang phục mà mình nhiệt tình yêu thích. Vừa định đem chân bổ tới đỉnh đầu , bỗng nhiên phát hiện với quần áo này thời điểm mình đem chân phóng tới đỉnh đầu không cẩn thận bị người khác nhìn thấy là cỡ nào bất nhã, cười khổ lắc đầu, nghĩ quần áo này xem ra về sau mình mà không sửa lại là không có khả năng , nếu động tác này không làm được vậy chạy bộ đi, Tử Điệp làm một động tác hít sâu rồi bắt đầu chạy, cơn gió nhẹ ở bên tai ca hát, chim nhỏ lêи đỉиɦ đầu vui đùa ầm ĩ, không nhớ rõ chạy bao lâu, Tử Điệp mệt đứng ở một cái ao nhỏ nghỉ ngơi, hồ nước đối diện với hoa đào đang nở rộ. Tử Điệp đứng ở đó một lúc lâu. Lam Hoài Thêm sáng sớm về nhà chợt nghe phu nhân nói thân thể nữ nhi bảo bối so với trước kia tốt hơn nhiều, nghe xong liền khẩn cấp muốn đi xem, mới vừa đi đến cây cầu tiểu kiều đã bị cảnh sắc trước mắt làm rung động , hồ nước cách đó không xa có một cô gái mặc xiêm y đạm màu trắng duyên dáng yêu kiều đứng ở đàng kia, tóc tùy ý dùng một cây ti gắn ở sau đầu, mở ra song chưởng( đôi tay), nhắm mắt lại, đầu hơi hơi hướng về phía trước, khóe miệng mang theo thản nhiên như có như không mỉm cười, mấy sợi tóc hỗn độn dán tại trên mặt, vài giọt mồ hôi trên trán theo hai gò má chảy xuống … Động tĩnh lẫn nhau phụ trợ làm nên một bức tranh hài hòa . Lam Hoài Thêm chậm rãi tiêu sái đến bên cạnh, đã lâu cũng không nói gì, hắn sợ sẽ phá hỏng khung cảnh đẹp đẽ này, cũng không dám nghĩ nữ tử trong bức họa này chính là nữ nhi quanh năm mang bệnh của mình, bởi vì từng có một vị tăng nhân tiên đoán Tử Điệp sống không quá 18 tuổi, hắn từng sợ hãi mất đi nữ nhi của mình cho nên trăm phương nghìn kế thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng, hận không thể đem hết mọi thứ cho nàng chỉ cần nàng có thể sống sót, nay, lời cầu nguyện của hắn đã thực hiện được sao, Tử Điệp đang đứng trước mặt hắn thân thể tốt hơn trước kia nhiều, Lam Hoài Thêm kích động ngữ khí thì thào hô: “Nha đầu, là Tiểu Điệp của ta sao” . Tử Điệp chính là đang đắm chìm trong thế giới của mình bị thanh âm này làm hoảng sợ, lập tức quay đầu xem là ai, quay đầu liền thấy một vị trung niên nam tử, trên mặt có khϊếp sợ có kích động, miệng không chịu khống chế run run , trong ánh mắt che dấu không được kinh hỉ, Tử Điệp từ Tiểu Nhị biết được nàng còn có một vị phụ thân hết mực thương yêu còn chưa xuất hiện, theo biểu tình trên mặt của vị nam tử này, hắn lại sáng sớm xuất hiện tại đây, hẳn là cha mình đi, Tử Điệp thầm nghĩ . “Cha…” . Tử Điệp đoán hô. “Hảo nữ nhi của ta, ngươi đã tốt lên, có biết hay không ta và nương ngươi mỗi ngày thay ngươi lo lắng đề phòng , là vị Thái y nào có y thuật cao minh làm cho ngươi tốt lên, nói cho cha, cha sẽ thưởng hậu hỉnh cho hắn” . Lam Thừa tướng nói năng lộn xộn . “Cha, là ta chính mình tốt, mấy ngày hôm trước vừa cảm giác tỉnh lại liền thấy tinh thần tốt hơn nhiều, tự mình lại chú ý rèn luyện thân thể, cho nên mới có bộ dạng như người vừa thấy” . Tử điệp lắp bắp nói. “Ha ha… , vậy là tốt rồi” . Lam Thừa tướng tiếng cười vang vọng cả Lam phủ. “Cha, ca như thế nào không cùng trở về cùng người a” ? “Hắn còn có việc phải làm, hôm nay không biết có thể trở về hay không, bất quá này hai ngày nữa nhất định sẽ trở về , nhớ ca ngươi” ? Lam Thừa tướng hiền lành hỏi. “Ân, có chút ” . Tử điệp nói bừa , nàng cũng không nghĩ hắn sớm trở về một chút, nghe Tiểu Nhị nói ca ca nàng là người thực thông minh, nàng cũng không nghĩ liền nhanh như vậy đã lộ ra dấu vết. “Đi, Điệp nhi, bồi cha đi tìm nương ngươi dùng cơm đi, nay chúng ta hảo hảo chuyện trò” . “Vâng” . Đi đến sương phòng, Lam mẫu đã muốn ở chờ bọn họ . “Phu nhân, xem ra bệnh của Tử Điệp thật sự tốt lắm, hôm nay ngươi liền bồi Tử Điệp đi lên miếu thắp nén hương đi, thay nàng cầu phúc” . “Tốt, ta đang có quyết định này đây” . Lam mẫu cười nói. Tử Điệp trong lòng cũng thật cao hứng, nghĩ đến mấy ngày nay còn không có cơ hội ra ngoài xem đâu, vừa vặn hiện tại có thể quang minh chính đại đi chơi.