Chương 22

Vẻ mặt của nam sinh Nhị Trung kia không vui, ly trà sữa bị hất văng xuống đất, trên mặt đất tràn ngập trà sữa, bộ dạng có chút chật vật.

Loại trường hợp này làm nam sinh cảm thấy xấu hổ, cậu ta không kiên nhẫn mà quay đầu lại nhìn: "Ai đó?"

Lục Nhiên lạnh mặt đi tới, hơi híp mắt.

Khuôn mặt cậu đầy tức giận, khoé môi vì tức giận mà mím thẳng làm tăng thêm vài phần địch ý.

Lục Nhiên bảo vệ Dụ Hạ hộ ở phía sau, nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của cô.

Cậu đau lòng muốn chết.

Lục Nhiên túm lấy cổ áo của nam sinh kia: "Lá gan của mày không nhỏ đó."

Nam sinh cũng không yếu thế, thẳng lưng hỏi: "Mày quản cái gì?"

Cậu ta chẳng qua là nhìn thấy một nữ sinh nhỏ, xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, tính tình thoạt nhìn rất mềm.

Nam sinh còn chưa cùng Dụ Hạ nói được mấy câu, chuyện vừa rồi bị người khác cắt ngang, hiện tại đang nổi nóng.

Tay Lục Nhiên cũng không thả lỏng, lửa giận càng sâu: "Cô ấy là người mà mày có thể trêu chọc sao?"

Vừa dứt lời, cậu liền đấm thẳng một quyền vào mặt nam sinh kia.

Nam sinh kia không dám nói nữa, rốt cuộc cũng giảm lửa.

Một giọng nói nhỏ mềm mại, nhẹ nhàng vang lên phía sau Lục Nhiên.

"Lục Nhiên."

Động tác của cậu dừng lại, không có tiếp tục.

Giọng nói của Dụ Hạ có chút rụt rè, còn có chút sợ: "Đừng đánh nữa, được không?"

Lục Nhiên một tay kéo nam sinh kia đến trước mặt Dụ Hạ, nghiêm khắc nói: "Mày xin lỗi cô ấy."

Nam sinh kia không dám cùng Lục Nhiên xô xát nữa, cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi."

Dụ Hạ không nói chuyện.

Lục Nhiên buông lỏng cổ áo nam sinh kia ra, thong thả phun ra mấy chữ: "Cút xa một chút."

Lục Nhiên xoay người nhìn Dụ Hạ, cô đang cúi đầu đứng ở kia.

Nắng chiều chiếu lên thân hình nhỏ bé của Dụ Hạ, cô không nói một tiếng, trông mong manh khó tả.

Lục Nhiên kiềm nén lửa giận.

Cũng may vừa rồi cậu tới kịp.

Lục Nhiên cúi xuống nhìn mặt của Dụ Hạ.

Dụ Hạ cúi đầu, không khóc cũng không nháo, chỉ là quai đeo cặp sách bị tay nắm đến chặt chẽ.

Lục Nhiên cảm thấy rất đau lòng.

Nhưng cậu lại không biết làm thế nào để an ủi một cô gái.

Lục Nhiên giơ tay lên, vừa định sờ đầu của Dụ Hạ, lại đột nhiên dừng ở giữa không trung.

Cậu không dám chạm vào cô.

Lục Nhiên kéo nhẹ cặp sách của Dụ Hạ.

Cậu hạ giọng, ngữ khí như đang thương lượng: "Đưa cặp sách cho tôi?"

Dụ Hạ buông lỏng tay, Lục Nhiên giúp cô xách cặp.

Những hàng cây cao sừng sững hai bên đường, lá cây dần dần nhuộm sắc thu. Những cơn gió thổi qua mang theo hơi thở của mùa thu đang ngày một sâu hơn.

Lục Nhiên bắt đầu bước đi, cậu thả chậm tốc độ.

Lục Nhiên tính tình có chút nóng này, giờ lại phá lệ kiên nhẫn. Cậu vừa thong thả đi, vừa chờ đợi cô gái phía sau theo kịp.

Dụ Hạ cũng đứng dậy đi theo, lặng lẽ đi theo Lục Nhiên.

Hai người đi bộ một lúc trên đường.

Dụ Hạ vẫn luôn giữ im lặng, Lục Nhiên cũng không ép buộc cô.

Một lát sau.

Lục Nhiên thấp giọng gọi: "Lớp trưởng nhỏ?"

Dụ Hạ cúi đầu không nói chuyện, nhưng vẫn chậm rãi đi tới bên cạnh cậu.

Lục Nhiên thay đổi cách gọi: "Dụ Hạ?"

Dụ Hạ không đáp, hai tay rũ bên người hơi động, tiếp tục nắm chặt vạt áo khoác len mỏng.

Lục Nhiên trước giờ chưa từng an ủi con gái, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thử mở miệng hỏi: "Cậu muốn cái gì?"

"Tôi đi mua cho cậu."

Dụ Hạ vẫn không nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên lớp trưởng nhỏ ngoan ngoãn an tĩnh không đáp lại lời cậu.

Có phải bây giờ cô ấy cảm thấy rất ủy khuất không?

Lục Nhiên càng nghĩ càng tức giận.

Cậu thấp giọng mắng: "Đm, tôi phải đi đánh người nãy một trận."

Lục Nhiên nổi giận đùng đùng xoay người, chuẩn bị đi, đột nhiên cảm thấy có một lực rất nhẹ túm chặt cậu.

Khi cậu quay lại, thấy áo của mình bị Dụ Hạ kéo.

Dụ Hạ ngước mắt nhìn Lục Nhiên, cô lắc đầu.

"Cậu đừng đi, tớ đã không sao rồi."

Lục Nhiên chậm rãi cúi người xuống, tầm mắt đối diện với Dụ Hạ.

Dưới ánh mặt trời, cậu nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ chịu ủy khuất này.

Lục Nhiên nhướng mày, thấp giọng cười: "Cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với tôi?"

Dụ Hạ không nói nữa, chỉ đứng đó gật đầu.

Lục Nhiên nghiêng đầu, nhẹ giọng gọi: "Này."

Dụ Hạ đối diện ánh mắt của Lục Nhiên, cũng không né tránh ánh mắt của cậu, lẳng lặng đứng nghe cậu nói.

Lục Nhiên nhìn chằm chằm Dụ Hạ, nhìn một hồi lâu: "Tôi đã nói nhiều như vậy, cậu chỉ trả lời tôi có một câu."

"Cậu nói xem, có phải có chút không công bằng không?"

Dụ Hạ vẫn không nói chuyện, nho nhỏ trừng mắt nhìn cậu một cái.

Ý cười của Lục Nhiên không giảm, khóe môi tiếp tục nhếch lên.

Cậu biết, lớp trưởng nhỏ vừa nghiêm trang vừa nghiêm túc ngày thường đã trở lại.

Lục Nhiên nghiêng đầu, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào tốt để an ủi cô.

Cậu lại lần nữa nhìn về phía mặt Dụ Hạ, ôn tồn nói: "Đừng nóng giận được không? Tôi mời cậu uống trà sữa."

Dụ Hạ rốt cuộc cũng lên tiếng, mềm nhẹ nói: "Được."

Lục Nhiên cẩn thận quét qua mặt Dụ Hạ, xác định bây giờ tâm trạng cô đã khá hơn rất nhiều, khóe miệng cậu lại treo một nụ cười lười biếng.

Lục Nhiên xoay người, một tay xách cặp Dụ Hạ, một tay đút vào túi quần.

Cậu thoáng nâng cằm lên, chỉ về phía trước: "Đi thôi."

Bọn họ dọc theo con đường gió thu thổi qua, đi vào quảng trường Thái Hưng.

Bên trong quảng trường Thái Hưng có vài khu, tất nhiên nổi tiếng nhất là khu mua sắm và khu ăn uống.

Bây giờ là cuối tuần, người ở quảng trường Thái Hưng nhiều hơn ngày thường.

Nơi này có vài tiệm trà sữa, tất cả đều nằm trong khu ăn uống.

Khi đi ngang qua khu trò chơi, ánh mắt Lục Nhiên thoáng nhìn tới máy ném bóng rổ bên trong.

Cậu chợt nảy ra một ý tưởng.

Lục Nhiên dừng bước.

Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Dụ Hạ cũng dừng bước theo.

Khi Dụ Hạ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đó là một khu trò chơi. Bên trong có chút náo nhiệt, rất nhiều ngừoi trẻ tuổi đang chơi đủ trò khác nhau.

Lục Nhiên đột nhiên hỏi: "Dụ Hạ, có muốn thử chơi ném bóng rổ không?"

Dụ Hạ chưa từng tới nơi này.

Cô đứng ở cửa khu trò chơi, bước chân có vẻ chần chờ.

"Đừng sợ, lớp trưởng nhỏ." Lục Nhiên không nhanh không chậm nói: "Có tôi ở đây rồi."

Dụ Hạ và Lục Nhiên đứng trước máy ném bóng rổ.

Bên cạnh có vài nam sinh, Dụ Hạ yên lặng đứng, nhìn bọn họ từng người một ném bóng.

Lục Nhiên thấy Dụ Hạ nghiêm túc như vậy nên có chút sững sờ.

Cậu nghĩ có lẽ cô đang tìm ra cách ném bóng rổ.

Những cô gái nghe lời như cô, thường dường như không am hiểu bất bất kỳ môn thể thao nào.

Lục Nhiên giải thích với Dụ Hạ: "Khi tôi không vui sẽ đi chơi bóng rổ."

"Cậu có quăng vào hay không không quan trọng." Lục Nhiên nói: "Vận động có thể giải toả căng thẳng."

Dụ Hạ quay đầu, đột nhiên hỏi: "Cậu thường xuyên không vui sao?"

Lục Nhiên bỗng dưng ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt Dụ Hạ rất trong sạch, có thể nhìn rõ cả tâm tư bên trong.

Cô ấy quan tâm đến cậu ấy, suy đoán tại sao cậu thích chơi bóng rổ.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dụ Hạ, Lục Nhiên đột nhiên không trả lời được.

Lục Nhiên cúi người về phía trước, đối diện với đôi mắt của Dụ Hạ.

Giọng nói cậu hơi khàn, ý vị thâm trường mà nói: "Gần đây tôi vẫn luôn rất vui vẻ."

Lục Nhiên không giải thích nguyên nhân, chỉ đứng ở đó, khẽ mấp máy môi.

Đôi mắt cậu đen nhánh nhìn chằm chằm Dụ Hạ, lười biếng cười một tiếng.

Lục Nhiên đứng thẳng dậy, ngữ khí cậu trở lại bình thường không chút để ý.

"Đừng quên, bây giờ tôi sẽ làm cho cậu vui vẻ đó."

Một khoảng im lặng ngắn.

Dụ Hạ yên lặng gật đầu, không hỏi nữa.

"Tôi sẽ quăng trước một lần cho cậu xem." Lục Nhiên ném tiền vào trong máy trò chơi, bắt đầu tính giờ.

Lục Nhiên duỗi cánh tay ra, nhặt bóng rổ lên, ném vào rổ.

Mỗi cú ném đều đi thẳng vào rổ mà không gặp trở ngại nào, tay cậu hoạt động rất nhanh.

Hai tay thay phiên nhặt bóng, có thể rút ngắn thời gian.

Có mấy người bên cạnh máy ném bóng rổ đang xem Lục Nhiên.

Tốc độ Lục Nhiên ném bóng rất nhanh, số lượng vào nhiều hơn những người khác.

Bọn họ vừa nghị luận, vừa chú ý tới Dụ Hạ.

Cô gái ôm cặp sách hình như là bạn gái cậu.

Hết giờ.

Lục Nhiên xoay người lại, nhìn về phía Dụ Hạ: "Xem hiểu chứ?"

Dụ Hạ gật đầu: "Ừm."

Cô đứng trước máy ném bóng rổ, Lục Nhiên ở bên cạnh nói: "Không cần vội vàng, cứ từ từ là được."

Dụ Hạ nhìn rổ.

Hai tay cô nắm chặt bóng rổ, ném ra ngoài, nhưng trượt.

Một lát sau......vẫn là không trúng.

Mắt thấy thời gian sắp hết, một quả cũng không vào.

Khi Dụ Hạ cầm lấy quả bóng tiếp theo, Lục Nhiên đứng phía sau cô.

Lục Nhiên vòng tay qua Dụ Hạ, chỉ mơ hồ bao bọc, không dán vào cơ thể cô.

Cậu vươn tay, đồng thời nắm lấy bóng rổ.

Lục Nhiên cũng chạm đến tay Dụ Hạ.

Bàn tay cô nhỏ nhắn, rất mềm mại, tay nhỏ trắng nõn non mịn, được bao trọn trong lòng bàn tay cậu.

Hai người bọn họ dựa nhau rất gần.

Trông như một tư thế ôm.

Lục Nhiên giúp Dụ Hạ cùng nhau ném bóng.

Với sức lực của Lục Nhiên, Dụ Hạ ném quả bóng trong tay về phía rổ.

Một giây cuối cùng.

Cuối cùng cô cũng vào được một quả.

Dụ Hạ vui vẻ giơ tay lên, cười nói: "Ném trúng rồi."

Cô theo bản năng xoay người nhìn về phía Lục Nhiên, cậu đang đứng phía sau cô, nghiêng đầu nhìn cô.

Hai người mặt đối mặt, có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Khoảng cách quá gần, Dụ Hạ ngẩn ra nửa giây, nụ cười trên mặt nhất thời đông cứng lại.

Lục Nhiên không chút để ý nhếch khóe miệng, cậu khom lưng ghé sát tai Dụ Hạ.

Hơi thở ấm nóng dần dần tới gần.

Giọng nói hơi khàn khàn của Lục Nhiên vang lên bên tai Dụ Hạ.

"Nếu không học được, tôi sẽ dạy cho cậu."

Tai Dụ Hạ nóng lên, lui về sau mấy bước.

Mặt cô đỏ bừng.

Dụ Hạ ngoảnh mặt đi, không nhìn vào Lục Nhiên nữa.

Cô không nói gì, cúi đầu nhìn đôi giày vải màu trắng dưới chân, tựa hồ muốn dời lực chú ý đi.

Lục Nhiên cười càng to hơn.

Cậu cụp mắt xuống nhìn cái đầu nhỏ đang cúi xuống.

"Đi thôi." Lục Nhiên như không có việc gì mà nói: "Vừa rồi đã nói sẽ mua trà sữa cho cậu uống."

Dụ Hạ gật đầu, Lục Nhiên nói xong liền rời khỏi khu trò chơi.

Cô lén lút ngẩng đầu, liếc nhìn bóng lưng của Lục Nhiên.

Cô đeo cặp sách lên, nhanh chóng đi theo.

Dụ Hạ chậm rãi đi theo phía sau Lục Nhiên, quảng trường Thái Hưng rất mát mẻ, vừa rồi trên mặt có chút đỏ ửng cũng dần tan đi.

Bọn họ đi vào một chuỗi tiệm trà sữa.

Thương hiệu này nổi tiếng, cửa hàng lại mới khai trương, cuối tuần có rất nhiều người, mọi người ai cũng xếp hàng dài.

Lục Nhiên hỏi: "Đồ uống cần gì không?"

"Ừm......" Dụ Hạ vừa suy nghĩ, vừa nhìn phiếu gọi món: "Không ngọt quá."

"Cũng không lạnh quá."

Ăn đồ quá ngọt hoặc quá lạnh không tốt cho cơ thể.

Lục Nhiên chỉ vào trà trái cây phô mai.

Nhân viên cửa hàng: "Đây là sản phẩm mới ra mắt gần đây."

Lục Nhiên nhìn Dụ Hạ một cái, hỏi nhân viên cửa hàng: "Có vị dâu không?"

Cậu nhớ rõ, cô thường xuyên uống sữa chua dâu, chắc là rất thích đồ vị dâu.

Dụ Hạ ngây ngẩn cả người.

Cô quả thật thích đồ có vị dâu.

Dụ Hạ xoay đầu, nhìn sườn mặt của Lục Nhiên, cô có chút xuất thần.

Vì để làm mình vui vẻ, cậu thật sự đã rất nỗ lực.

Qua vài giây.

Nhân viên cửa hàng mỉm cười trả lời: "Mùa dâu tây đã qua rồi ạ."

"Phô mai dâu là mùa có hạn, cho nên chỉ có thể chờ sang năm."

Dụ Hạ vội vàng mở miệng: "Không sao, không nhất định phải là dâu tây."

Cô suy nghĩ một chút: "Xoài cũng được ạ."

Nhân viên cửa hàng hỏi: "Một ly phô mai xoài, còn có yêu cầu gì không ạ?"

Lục Nhiên nói: "Phô mai giảm một nửa, năm phần ngọt, ít lạnh."

Lục Nhiên và Dụ Hạ đợi trong tiệm trà sữa một lúc, chờ đến khi ly phô mai xoài kia làm xong.

Lục Nhiên cắm ống hút, đưa phô mai xoài cho Dụ Hạ.

Dụ Hạ tiếp nhận.

Nhiệt độ lạnh của trà sữa được truyền qua giữa những đầu ngón tay ấm áp của họ.

Lục Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua tay của Dụ Hạ, tay cô vừa thon vừa xinh đẹp.

Miệng nhỏ Dụ Hạ uống một ngụm, có chút bị sặc trà sữa.

Cô theo bản năng thè đầu lưỡi một chút, ho vài cái rồi hết.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn có chút phiếm hồng.

Sau khi hoàn hồn, Dụ Hạ lại cúi đầu uống một ngụm.

Lục Nhiên rũ mắt, thấy được chiếc cổ trắng gần như trong suốt của Dụ Hạ, bên trên có vài sợi tóc đen rất nhỏ.

Cậu nhìn chằm chằm cổ cô vài giây, yết hầu phát ngứa.

Lục Nhiên nhanh chóng dời lực chú ý, thấp giọng hỏi: "Thế nào?"

Dụ Hạ nhẹ giọng nói: "Ừm, uống rất ngon."

Lục Nhiên nhếch khóe môi, lại hỏi: "Vậy có phải cậu vui vẻ lên rồi không?"

Dụ Hạ kêu một tiếng: "Lục Nhiên."

Lục Nhiên lười biếng đáp: "Ừm?"

Dụ Hạ ngước mắt lên, rất nghiêm túc nói cho Lục Nhiên: "Cảm ơn cậu."

"Hôm nay tớ rất vui."

Lục Nhiên đứng ở đó, nhìn khuôn mặt tươi cười của Dụ Hạ.

Vẻ mặt của cậu không có biến hoá gì.

Trong tim có một khối băng cứng rắn lạnh lẽo.

Bị cô gái cực kỳ mềm mại trước mắt này chọc trúng.

Lục Nhiên cúi xuống.

Cậu đưa tay, giúp cô sửa lại tóc mái bên tai.

Ngón tay cậu lướt qua vành tai nho nhỏ trắng tinh, vừa tê vừa ngứa, giống như có dòng điện xẹt qua.

Dụ Hạ ngây người một giây.

Lục Nhiên cười, kéo dài âm cuối: "Đây, tóc rối loạn."

Dụ Hạ cầm một ly phô mai xoài trong tay.

Phô mai giảm một nửa, năm phần ngọt.

Giống như cô gái bên cạnh Lục Nhiên.

Giống như những hạt đường nhỏ tan trong nước.

Rõ ràng không phải là ngọt gắt.

Nhưng vị ngọt nhàn nhạt ấy, luôn có thể chính xác chạm đến tận đáy lòng cậu.

Gãi đúng chỗ ngứa.

......

Chủ nhật.

Sau khi Dụ Hạ về nhà, nói với mẹ rằng sẽ đến nhà Lục Nhiên giúp cậu học bù.

Bùi Khanh biết chuyện thành tích của Lục Nhiên giảm xuống, đương nhiên rất vui.

Triệu Linh lái xe đưa Dụ Hạ đến tiểu khu của Lục Nhiên.

Một bên khác, Lục Nhiên ở nhà cùng bọn Mạnh Tử Thành lập đội chơi game.

Bốn nam sinh mở mic, âm thanh vang lên, Mạnh Tử Thành đang chửi rủa, không đứng đắn.

"Đái Trì, cậu có thể nhanh lên không?" Mạnh Tử Thành nói: "Đm, không nhìn thấy vòng tròn à?"

Đái Trì: "Đm, lão tử đang bị chặn ở bên này."

"Ai bảo cậu nhảy chỗ xa như vậy chứ."

"......"

Lục Nhiên nghiêng người dựa vào tường, nghe các anh em đối thoại.

Cậu không chút để ý nhìn màn hình di động, cùng Mạnh Tử Thành ngồi trên một chiếc xe jeep.

Lúc này.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, dì Thẩm chạy tới mở cửa.

Lục Nhiên ngừng một giây, âm thanh bên ngoài truyền vào phòng.

Lục Nhiên mơ hồ nghe thấy một câu: "Cậu chủ đang ở trong phòng học, vẫn luôn không ra."

Hình như là Dụ Hạ tới.

Lục Nhiên: "Tôi có chút việc."

Mạnh Tử Thành hỏi: "Anh Nhiên, việc gì mà gấp vậy?"

"Gặp ai đi đâu?" Đổng Gia Hòa trêu chọc: "Sao lại thả bồ câu chúng em đi thế?"

"......"

Các anh em bên kia còn chưa nói xong, Lục Nhiên đã tắt trò chơi đi.

Cậu nhấc chăn lên, ném điện thoại vào trong, dùng chăn che lại.

Lục Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất ngồi vào bàn học.

Tùy tay lấy trong ngăn kéo ra một quyển tiếng Anh thư, cầm trong tay.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, nhưng Lục Nhiên không phản ứng.

Dụ Hạ đứng ở cửa phòng Lục Nhiên.

Một lát sau.

Cửa bị mở ra, kẽo kẹt một tiếng.

Dụ Hạ vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy Lục Nhiên ngồi ở trước bàn.

Bóng lưng Lục Nhiên rất nghiêm túc, đang trầm tư suy nghĩ nhìn chằm chằm quyển sách kia.

Thậm chí cô vào phòng cũng không biết.

Một bộ ai cũng không thể quấy rầy cậu làm bài.

Nhìn bóng lưng của Lục Nhiên, vẻ mặt Dụ Hạ có chút ngốc.

Lục Nhiên trở nên nghiêm túc như vậy từ khi nào?