Chương 13

Thảm cỏ xanh bên đường xen lẫn tiếng côn trùng sống động và rõ ràng.

Sắc trời đã nhá nhem tốt, vầng trăng trên màn trời xanh.

Trong không khí trong lành phảng phất hương hoa ngọt ngào.

Tiết tự học buổi tối kết thúc.

Lục Nhiên đút hai tay vào túi, chậm rãi đi ra khỏi khu dạy học.

Cậu tìm một góc thanh tịnh, dừng lại.

Lục Nhiên thản nhiên dựa vào tường.

Cách đó không xa là một siêu thị đang sáng đèn, học sinh ra vào tấp nập.

Vài tia sáng xuyên qua, ánh sáng phản chiếu nơi Lục Nhiên đứng.

Gió đêm vẫn còn một chút khô.

Lục Nhiên chống khuỷu tay vào tường, cậu rút ra một điếu thuốc, âm thanh bật lửa vang lên.

Ánh lửa vụt tắt.

Tay Lục Nhiên đút ở lưng quần, trong miệng cắn điếu thuốc, đầu điếu thuốc sáng lên tia lửa.

Trên tay cầm bật lửa, chơi với nó một lúc.

......

Dụ Hạ uống thuốc, đã khá hơn nhiều.

Cô và Lâm Chi Ngôn cùng đi tản bộ, vòng quanh trường học một vòng.

Sau đó, Lâm Chi Ngôn có đồ muốn mua, các cô thuận tiện đến siêu thị một chuyến.

Siêu thị lắp đầy máy lạnh, Lâm Chi Ngôn vào siêu thị, Dụ Hạ đứng ở cửa chờ cô.

Dụ Hạ cúi đầu, chán nản đá những viên đá nhỏ trên mặt đất.

Nhìn những viên đá lăn đi hết lần này đến lần khác.

Dụ Hạ nghiêng đầu, nhìn về hướng sân thể dục, âm thanh của sân thể dục bên kia mơ hồ truyền đến.

Sân thể dục mở đèn trần, cực kỳ sáng.

Sân thể dục và siêu thị cách nhau một con đường nhỏ, hai bên rợp bóng cây xanh.

Ánh đèn rơi xuống, cây cối lờ mờ.

Ở cuối đường nhỏ, dường như có một người dựa vào tường.

Dụ Hạ đứng dậy, nhịn không được thò người ra xem, có người đang hút thuốc ở đó.

Hình như người nọ là Lục Nhiên.

Lúc này, Lâm Chi Ngôn đã mua đủ đồ, đi ra: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."

Dụ Hạ vẫn luôn nghiêng đầu, không trả lời.

Lâm Chi Ngôn nhìn theo ánh mắt của cô, không thấy gì, cô có chút kỳ quái.

"Cậu đang nhìn cái gì vậy? Còn ngây ngẩn cả người?"

Dụ Hạ quay đầu, nhìn về phía Lâm Chi Ngôn: "Tớ có chút việc, cậu đi về trước nhé."

Lâm Chi Ngôn sửng sốt nửa giây, vẫn gật đầu: "Vậy được rồi."

Lâm Chi Ngôn vừa đi vừa ôm đồ trong tay, vừa nhắc nhở Dụ Hạ chú ý thời gian, đừng đến muộn.

Lâm Chi Ngôn vừa rời đi, Dụ Hạ đi qua hướng đường nhỏ.

Trên đường không có đèn, ánh sáng có chút mờ mịt, Dụ Hạ cúi đầu nhìn đường dưới chân, đi không nhanh.

Khi Dụ Hạ mới vừa đi về phía Lục Nhiên, Lục Nhiên đã phát hiện.

Lục Nhiên híp mắt, nhìn về phía đường nhỏ cách đó không xa.

Dưới ánh đèn yếu ớt, bóng dáng gầy yếu của Dụ Hạ dần dần trở nên rõ ràng.

Từng bước từng bước đi về phía anh.

Lục Nhiên không nhúc nhích, cậu vẫn dựa vào tường như cũ, hút được một nửa điếu thuốc cũng không tiếp tục hút, chỉ là tùy ý cắn.

Tầm mắt ngừng trên người Dụ Hạ, chờ cô đến đây.

Chỉ là một quãng đường rất ngắn, nhưng Lục Nhiên lại cảm thấy có chút dài.

Sau khi Dụ Hạ đi vào đường nhỏ, lập tức nhìn về phía người dựa vào tường.

Người nọ quả thật là Lục Nhiên.

Dụ Hạ nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô bước nhanh qua.

Khi nhìn thấy điếu thuốc trên miệng Lục Nhiên, cô hơi cau mày.

Lục Nhiên cứ như vậy nhìn Dụ Hạ đi đến trước mặt mình, cách đó vài bước liền dừng lại.

Dụ Hạ suy nghĩ một chút, nhón chân, duỗi tay rút điếu thuốc từ trong miệng Lục Nhiên ra.

Bàn tay trắng mịn mảnh khảnh tay tới gần trước mắt cậu, qua một giây đã thu hồi.

Hơi thở của cô như gần kề tai.

Giây tiếp theo, Dụ Hạ nghiêm túc nhìn Lục Nhiên, ngữ khí kiên trì.

"Lục Nhiên, cậu không được hút thuốc."

Dụ Hạ lại nói tiếp một câu: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe."

Ánh mắt Dụ Hạ chuyên chú, nhìn chằm chằm Lục Nhiên.

Lục Nhiên ngẩn ra vài giây, sau đó nhướng mày thích thú.

Rõ ràng Dụ Hạ chỉ nói hai câu, nhưng Lục Nhiên lại cong cong khóe miệng.

Lục Nhiên một tay chống tường, đứng dậy, đến gần một bước.

Lục Nhiên vốn dĩ đang ở trong bóng tối đi lên trước, biểu tình trên mặt cậu trở nên rõ ràng, khóe môi cong lên ý cười.

Dụ Hạ có thể thấy rõ ràng đáy mắt Lục Nhiên hiện lên ý cười.

Cô lẳng lặng nhìn Lục Nhiên, không mở miệng nói chuyện.

Khoảng cách giữa bọn họ ngay lập tức trở nên gần hơn.

Lục Nhiên nhướng mày, rũ mắt xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mặt Dụ Hạ.

Một lát sau, cậu đột nhiên cười một tiếng, hơi cúi người xuống.

Lục Nhiên cố ý lôi ra ngữ điệu, chậm rãi ồ một tiếng.

Ngữ khí cậu thay đổi vài phần, sau đó mở miệng, bộ dáng đương nhiên.

"Vậy cậu quản tôi nhiều một chút?"

Dụ Hạ dừng lại.

Không khí an tĩnh một lát.

Lục Nhiên cho rằng cô sẽ không trả lời.

Một lát sau, Dụ Hạ nhẹ giọng nói: "Cậu ở chỗ này chờ tớ một chút."

Dụ Hạ xoay người, chạy đến siêu thị cách đó không xa.

Cô đi đến trước tủ lạnh, rũ đầu, nhìn sữa chua được trưng bày.

Ngày thường Dụ Hạ rất thích uống sữa chua, nếu tâm trạng không tốt, cô sẽ đi mua sữa chua uống.

Cô nhìn vài lần, sữa chua có rất nhiều vị, có vị dâu tây, vị đào vàng......

Dụ Hạ bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhíu mày xoay người rời khỏi tủ lạnh.

Cô đi ra siêu thị, chạy tới phía Lục Nhiên.

Lục Nhiên lười nhác đứng đó, một bàn tay đút trong túi quần, thần sắc không chút để ý.

Nhìn thấy bóng dáng Dụ Hạ, cậu nghiêng đầu nhìn sang.

Dụ Hạ tới trước mặt Lục Nhiên, cô hơi ngửa đầu, nhìn Lục Nhiên.

Ngữ khí của cô rất nghiêm túc: "Cậu thích sữa chua vị gì?"

Lục Nhiên có chút sửng sốt, cậu rũ mắt nhìn Dụ Hạ, không trả lời.

Dụ Hạ thấy cậu không nói gì, thúc giục một câu, giọng nói nhẹ nhàng: "Cậu mau nói."

Lục Nhiên bật cười.

Cậu cúi người xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, cong môi dưới: "Vậy cậu thích vị gì?"

Dụ Hạ nghiêm túc suy nghĩ, cô muốn mua đồ dựa theo sở thích của Lục Nhiên.

Nếu cô chọn vị mình thích, đến lúc đó nếu Lục Nhiên không thích thì phải làm sao bây giờ.

Dụ Hạ có chút rối rắm. Cô rũ mắt, không nói gì.

Lục Nhiên nhìn chằm chằm Dụ Hạ, cô đứng trước mặt cậu, thân mình nho nhỏ, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh mềm mại rũ trên vai.

Cậu chậm rãi nói một câu: "Cậu thích cái gì thì mua cho tôi cái đó."

Dụ Hạ yên tâm gật đầu: "Được."

Dụ Hạ đi được vài bước, cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, bước chân liền dừng lại.

Cô đứng ở tại chỗ, quay đầu nhìn Lục Nhiên.

Giọng nói mềm nhẹ của Dụ Hạ vang lên, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Cậu chờ tớ."

Lục Nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Dụ Hạ.

Chung quanh là bóng đêm đen như mực, mùi hoa nhợt nhạt mà tràn ngập.

Dụ Hạ đứng ở phía trước, đôi mắt đen nhánh nhìn cậu.

Như một cơn gió trong lành giữa hè.

Lục Nhiên không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Dụ Hạ, trong lòng có một nơi hơi sụp xuống.

Cậu khẽ ừ một tiếng.

Dụ Hạ chạy đến siêu thị, mua một hộp sữa chua nhỏ vị dâu tây.

Cô đi đến trước mặt Lục Nhiên, đưa sữa chua cho cậu: "Đây, cho cậu."

Lục Nhiên nhận sữa chua, nhìn lướt qua, thuận miệng hỏi: "Ngày thường cậu thích uống cái này?"

Dụ Hạ nâng mắt nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Uống rất ngon, cậu nếm thử đi."

Cô lại nói thêm một câu: "Vừa rồi đã nói, tớ quản cậu, cậu không được hút thuốc lá."

Lục Nhiên cầm lấy sữa chua, xé bao bì ống hút. Cậu cắm ống hút vào hộp, chuyển qua bên miệng.

Dụ Hạ nhìn chằm chằm động tác của cậu, trong lòng có chút khẩn trương.

Cô không biết Lục Nhiên có thích hay không.

Lục Nhiên thấy Dụ Hạ nhìn mình không chớp mắt, cảm thấy phản ứng của cô có chút buồn cười.

Cậu uống một ngụm: "Rất ngọt."

Dụ Hạ nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười: "Sau này nếu cậu muốn hút thuốc, thì cứ mua cái này uống."

Khóe môi Lục Nhiên hơi nhếch lên, chậm rãi phun ra một câu: "Vậy sau này cậu quản tôi nhiều chút."

Cậu nhìn chằm chằm mặt Dụ Hạ, nhìn vài giây.

Được một nửa, giọng nói trầm thấp của Lục Nhiên vang lên: "Nếu cậu nhìn chằm chằm tôi, tôi sẽ không hút thuốc lá."

Dụ Hạ sửng sờ trong chốc lát. Sau đó, cô nhẹ nhàng gật đầu.

......

Thứ hai.

Thẩm Ức Bình đi vào phòng học, hắng giọng nói.

"Cô đã thảo luận với các giáo viên bộ môn và quyết định sẽ thay đổi chỗ ngồi."

"Về sau, những bạn học có thành tích tốt cùng bạn học có thành tích hơi kém sẽ ngồi cùng một bàn."

"Tất cả thầy cô đều tin rằng điều này có thể thúc đẩy các em học tập, giám sát lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."

Thẩm Ức Bình vừa đi, Lâm Chi Ngôn quay đầu, nhìn về phía Dụ Hạ, thở dài một hơi: "Dụ Hạ, đến lúc đó đổi chỗ ngồi, tớ không muốn xa cậu."

Tính tình Dụ Hạ tốt, thành tích tốt, cô luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh Dụ Hạ.

Dụ Hạ an ủi Lâm Chi Ngôn: "Đừng lo lắng."

Dụ Hạ nghiêm túc nói: "Cho dù sau này có cách xa, chúng ta vẫn có thể cùng đi học thể dục."

"Cùng đi ăn cơm trưa."

"Cùng đi siêu thị......"

Lâm Chi Ngôn phụt cười: "Dụ Hạ, sao cậu lại đáng yêu như vậy."

Ngữ khí của Lâm Chi Ngôn tức khắc trở nên nhẹ nhàng: "Nói rồi đấy nhé, nếu tách ra, tớ sẽ thường xuyên đi tìm cậu chơi."

Dụ Hạ gật đầu: "Ừm."

Cách một lối đi nhỏ, truyền đến giọng nói của Mạnh Tử Thành.

"Chủ nhiệm lớp lại dùng tới chiêu này." Mạnh Tử Thành dựa vào ghế, kêu rên một tiếng: "Tớ không muốn bị kiểm soát."

Tuy nhiên cậu cảm thấy, Lục Nhiên rất thích được lớp trưởng nhỏ quản.

Mạnh Tử Thành cười xấu xa nhìn qua: "Nhiên ca, thành tích anh tốt như vậy, đến lúc đó có khi nào giáo viên tách anh và lớp trưởng nhỏ ra hay không."

Đái Trì: "Cũng có khả năng này."

Đổng Gia vẫn giữ thái độ trung lập: "Vậy cũng chưa chắc, không chừng chủ nhiệm lớp còn muốn tìm người quản anh ấy."

"Người anh em, anh lại sắp trở về những tháng ngày không có bạn cùng bàn một lần nữa, cảm giác thế nào?" Mạnh Tử Thành tiến lại gần nhìn Lục Nhiên.

Sau khi Thẩm Ức Bình nói xong, Lục Nhiên liền có chút thất thần, trên mặt không có biểu cảm gì.

Lục Nhiên liếc Mạnh Tử Thành một cái, dùng sức đạp một cái vào ghế dựa của cậu ta, chậm rãi phun ra mấy chữ.

"Bớt nói nhảm."

Mạnh Tử Thành sờ đầu, không biết Lục Nhiên tức giận cái gì.

Đổng Gia thấp giọng nói: "Cậu cảm thấy Nhiên ca nghĩ gì?"

"Tớ luôn cảm thấy, anh ấy sẽ không bị tách khỏi lớp trưởng."

Đái Trì gật đầu: "Vậy cũng đúng, Nhiên ca ài, lời giáo viên nói trước nay đều không được anh ấy để vào mắt."

Ánh mắt Đổng Gia chợt lóe, vẫy tay với Mạnh Tử Thành, ý bảo cậu lại đây: "Cậu dám cá cược với tớ không?"

"Cá cược cái gì?" Mạnh Tử Thành hứng thú hỏi.

Đổng Gia nhìn Lục Nhiên một cái: "Hãy cá xem, sau này Nhiên ca và lớp trưởng còn có thể ngồi cùng bàn hay không."

Mạnh Tử Thành không hề nghĩ ngợi, trực tiếp buột miệng thốt ra: "Khỏi phải nói, hai người họ sẽ tách ra."

Hai người này đều là học bá, khả năng còn ngồi cùng nhau là quá nhỏ.

Ngữ khí của Đổng Gia có chút khó lường: "Vậy thì tớ dám cá, lớp trưởng và Nhiên ca khẳng định vẫn ngồi cùng bàn."

"Người thua, phải mua đồ ăn sáng cho người thắng một tháng." Đổng Gia bình tĩnh nói.

"Cậu nghĩ kỹ chưa? Đến lúc đó đừng có chối."

Mạnh Tử Thành giật mình một cái đứng lên, giọng nói lớn lên: "Tiểu tử, dám khinh thường tớ. Được thôi, tớ sợ cậu chắc."

"Nếu tớ thua, không chỉ có mỗi ngày mua đồ ăn sáng cho cậu, mà còn có thêm một hộp sữa bò."

Đổng Gia: "Quyết định vậy đi."

......

Cuối tuần.

Dụ Hạ đã sớm làm xong bài tập giáo viên giao, còn ôn tập lại bài sẽ kiểm tra.

Cô dành thời gian còn lại để vẽ tranh.

Từ nhỏ Dụ Hạ đã thích vẽ tranh, mặc dù mẹ cô không ủng hộ lắm, nhưng cũng không phản đối.

Nếu Dụ Hạ muốn vẽ tranh, cần phải làm xong những việc khác.

Dụ Hạ ngồi trước bàn, vẻ mặt tập trung, ngòi bút xẹt qua giấy vẽ, phát ra âm thanh sàn sạt.

Dụ Hạ đã vẽ xong những nét thô, bắt đầu tô màu.

Lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Một thanh âm vang lên, ngay sau đó vang lên tiếng thứ hai.

Nhưng không ai đi mở cửa.

Dụ Hạ buông bút trên tay, cô mở cửa phòng ra, ló đầu ra nhìn thoáng qua.

Mẹ Dụ Hạ đang ở trong phòng bếp nấu cơm.

Máy hút khói mở ra, âm thanh lớn nên không nghe thấy tiếng chuông cửa.

Dụ Hạ lập tức ra khỏi phòng, đi đến lối ra vào mở cửa.

Dụ Hạ kéo cửa ra, giương mắt nhìn lại.

Khi nhìn rõ người đứng ở cửa, cô ngơ ngẩn.

Trên tay Lục Nhiên cầm theo đồ vật, nghiêng người dựa vào cạnh cửa.

Cậu lười nhác câu lấy khóe miệng, nhìn chằm chằm vết màu trên má trái Dụ Hạ một hồi.

Cậu nhướng mày, tùy ý cười một tiếng: "Mèo nhỏ."

Dụ Hạ sửng sốt, không hiểu lời cậu nói.

Mẹ Dụ Triệu Linh nghe được tiếng cửa, từ phòng bếp đi tới.

Dụ Hạ trơ mắt nhìn Lục Nhiên thay đổi thành một bộ dáng khác.

Lục Nhiên chống khuỷu tay lên khung cửa, đứng thẳng người. Biểu tình bất cần đời lập tức biến mất.

Nhìn qua tựa như một thiếu niên nghiêm túc nghe lời.

Lục Nhiên nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời nhìn mẹ Dụ Hạ.

Cậu giống như vầng thái dương sáng ngời giữa hè, nhưng vẫn còn dấu vết của một ngọn lửa không an phận.

Ngữ khí lại ngoan không chịu được.

"Cháu chào dì."