Chương 7: Vợ đang phát tình mà anh lại đến quán bar mua vui?

Một O trẻ tuổi ngồi cạnh Trịnh Phi Hàn, mỉm cười:

“ Một mình à?”

Trịnh Phi Hàn ngửi được mùi tin tức tố trên người O đó, đó là mùi của hoa sơn chỉ, như gió xuân thổi vào mặt, làm lay động lòng người.

O nọ rất thích mùi tin tức tố của Trịnh Phi Hàn, bởi vì nó làm cậu ta cảm thấy rất phấn khởi. Cậu ta nhẹ nhàng liếʍ răng nanh xinh xắn của bản thân:

“ Sao anh không nói gì vậy?”

Trịnh Phi Hàn mặt không cảm xúc:

“ Cậu không phát hiện ra tôi đã kết hôn hả?”

O nọ mỉm cười ngọt ngào:

“ Đương nhiên là có phát hiện, thậm chí tôi còn phát hiện vợ anh chắc cũng mới được anh đánh dấu gần đây, có mùi tin tức tố O nồng liệt dính trên quần áo anh. Vợ anh chắc hẳn đang động dục nhỉ, vậy mà anh lại tới quán bar mua vui.”

Ngữ điệu Trịnh Phi Hàn lạnh nhạt:

“ Tôi để lại đủ thuốc ức chế cho cậu ấy.”

O kia bỏ cuộc:

“ AI thèm quan tâm chuyện đó chứ.”

Trịnh Phi Hàn trầm mặc uống hết rượu xong vẫn không muốn về nhà, vì thế hắn lái xe dạo quanh thành phố.

Trên không trung có tia sáng xuyên chiếu qua tầng khí quyển, phi về hướng căn cứ Bộ Chỉ huy như một ngôi sao băng.

Trịnh Phi Hàn cũng muốn tòng quân, muốn điều khiển chiến hạm bay lượn trong biển sao trời.

Nhưng cuối cùng hắn lại không nhập ngũ, chỉ ở trường quân đội mạ vàng lý lịch, ngay sau đó lập tức quay về kế thừa gia nghiệp.

Không những vậy, còn phải cưới một O môn đăng hộ đối làm vợ, dù hắn có thích hay không, có muốn hay không, cuộc đời hắn đã sớm bị sắp xếp sẵn từng bước, mà hắn lại chẳng có quyền tự quyết.

Cố Tuấn Ngải lại lần nữa tự mình tỉnh lại.

Động dục kỳ của cậu ngày càng nghiêm trọng, có khả năng là kỳ động dục cấp độ hai sẽ bị đẩy lên sớm hơn dự kiến.

Cậu lại bắt đầu thấy ù tai, tầm nhìn bị vặn vẹo như là đang ở trong cơn lốc xoáy, cậu lại lâm vào ảo giác.

Thuốc ức chế……cậu cần……cậu cần thuốc ức chế……

Cố Tuấn Ngải lảo đảo lao ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không có sức lấy, chỉ có thể dựa vào bản năng mà gian nan đi ra ngoài cửa chính, đứng ven đường vẫy tay bắt tắc xi mà còn xiêu xiêu vẹo vẹo, đứng không vững.

Tắc xi dừng lại, Cố Tuấn Ngải lảo đảo nhào vào chỗ cửa xe, mơ màng sờ tới tay nắm cửa ô tô, kéo ra cửa ngồi vào trong xe.

Mùi tin tức tố nồng đậm của O trong kỳ phát tình lập tức lan tràn khắp không gian nhỏ hẹp.

Tài xế A ánh mắt đen tối, hắn ta dùng ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào mái tóc lộn xộn và xương quai xanh tinh xảo của cậu qua gương chiếu hậu.

Cố Tuấn Ngải đã sốt tới mức thần trí không thanh tỉnh, căn bản không thể chú ý tới sự khác thường của người xung quanh, cậu dùng chút sức lực cuối cùng thều thào nói:

“ Đi…..Đi tiệm thuốc ức chế gần nhất……..”

Nói xong, cậu lập tức té xỉu ở ghế sau.