Chương 3: Cố Tuấn Ngải, cậu bắt đầu từ khi nào lại muốn kết hôn với tôi?

Trịnh Phi Hàn không phải là ghét Cố Tuấn Ngải, chỉ là không thích kiểu như vậy mà thôi.

Hắn thích con trai hoạt bát nhiệt tình, thanh xuân dào dạt, tốt nhất là có chút tình thú, có chút giảo hoạt, ranh mãnh, có thể làm hắn cảm thấy vui vẻ.

Nhưng Cố Tuấn Ngải quá dịu dàng, quá trầm lắng.

Nói chuyện nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, làm việc có nề nếp, như là bị quy định trói buộc, là một người vợ hoàn mỹ.

Đó không phải là tình yêu.

Ở tiệc rượu Trịnh Phi Hàn uống hơi nhiều, say khướt mà về nhà, có chút bực bội kéo cà vạt của mình.

Trong nhà tràn ngập mùi hương của O. Cố Tuấn Ngải đối với mùi hương O này cảm thấy quá nhạt nhẽo, không đủ thơm nồng, cũng không đủ ngọt ngào.

Như là mùi hương của thảm cỏ sau cơn mưa, không phải là gu O muốn đánh dấu của Trịnh Phi Hàn.

Cố Tuấn Ngải đi về phía hắn, lo lắng mà dịu dàng nói: “Ai rót rượu cho cậu?”

Trịnh Phi Hàn lắc đầu, lấy tay Cố Tuấn Ngải ra, đi kiếm nước uống.

Hắn say mèm, cả người lung lay, thiếu chút nữa là đổ nước nóng vào tay.

Cố Tuấn Ngải vội vàng túm tay hắn về: “Cẩn thận.”

Nước nóng đổ xuống tay Cố Tuấn Ngải, ngón tay trắng nõn lập tức đỏ một mảng lớn.

Trịnh Phi Hàn có chút không kiên nhẫn mà đẩy ngã Cố Tuấn Ngải: “Tránh xa tôi một chút.”

Eo Cố Tuấn Ngải đập vào bàn, kêu lên một tiếng, thấp giọng nói: “Tay bỏng rồi, cậu đừng chạm vào, đi rửa mặt đã, tôi tới giúp được không?”

Trịnh Phi Hàn im lặng trong chốc lát, gần như có chút tỉnh táo.

Hắn chậm rãi liếc mắt nhìn Cố Tuấn Ngải một cái, nói: “Xin lỗi.”

Nói xong, hắn lung lay đi vào toilet.

Cố Tuấn Ngải hít sâu một hơi, cười khổ xoa xoa sau eo mình, đi lấy nước ấm cho Trịnh Phi Hàn, lại cắt một chút trái cây, đặt ở trên bàn chờ Trịnh Phi Hàn uống.

Trịnh Phi Hàn rửa mặt xong, mặt không cảm xúc mà đi tới, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Cố Tuấn Ngải.

Thân hình Cố Tuấn Ngải thon dài, eo thon nhỏ tuyệt đẹp, dù mặc quần ở nhà rộng thùng thình, cũng không giấu được cặp chân dài thẳng tắp.

Trịnh Phi Hàn hít hít mũi, trong mùi cỏ xanh lại ngửi được một chút mùi du͙© vọиɠ.

Cố Tuấn Ngải đang cúi đầu sửa sang lại mặt bàn, thình lình có một cánh tay nóng bỏng ôm từ sau eo cậu.

Cái cằm cứng rắn đặt ở trên vai cậu, giọng nói của chồng mới cưới trầm thấp khàn khàn mang theo chút du͙© vọиɠ: "Cố Tuấn Ngải, cậu bắt đầu từ khi nào lại muốn kết hôn với tôi?”

Cố Tuấn Ngải hồi hộp không biết phải làm gì: “Tôi……Tôi……”

Trịnh Phi Hàn phát ra giọng mũi khàn khàn: “Hửm?”

Cố Tuấn Ngải thấp giọng nói: “Tôi không biết, có khả năng là…… Có thể là lúc còn rất nhỏ, cậu che chở tôi, không cho người khác ức hϊếp tôi, tôi liền nghĩ, nếu có thể cùng cậu kết hôn thì tốt rồi……”

Trịnh Phi Hàn vươn tay, bàn tay thô ráp đè lên cánh môi mềm mại của Cố Tuấn Ngải, cười nhẹ: “Lúc đó liền muốn bị tôi làm?”

Cố Tuấn Ngải đỏ mặt: “Cậu nói bậy gì đó……”

Trịnh Phi Hàn dùng sức đem Cố Tuấn Ngải ấn trên chiếc bàn dài, nói: “Tôi hôm nay khiến cho cậu được như ý nguyện, được không?”