- Mi, không như cô nghĩ đâu!
Món quà trên tay cô rơi xuống, Mi đưa tay lên quệt dòng nước mắt nóng rồi chạy ra khỏi căn hộ.
Khải Phong chột dạ chạy theo để lại " kẻ phá hoại " một mình. Bảo Anh hít một hơi kìm nén tức giận rồi đến gần phần quà kia. Cô ta đi xung quanh kiểm tra nó một chút rồi vớ lấy con dao trong bếp, lướt nhẹ một đường trên bọc giấy gói quà.
Một bức tranh. Là một bức tranh. Chân dung Khải Phong sao? Trông thật quyến rũ! Bảo Anh nhếch miệng cười khinh bỉ:
- Thật dơ bẩn!
Cô rót một cốc nước trong veo nhưng rồi lại làm dáy bẩn dòng nước tinh khiết. Bảo Anh đổ thẳng vào bức tranh khiến màu loang ra khắp nơi. Nhìn chẳng ra một bức tranh trong lúc này.
Bảo Anh thích thú cười lớn nhưng nước mắt chợt rơi xuống nhòa đi tầm nhìn.
- Anh Phong... Anh phải là của em!!
Cô ta nhấc điện thoại gọi cho bác sĩ Lâm:
- Anh yêu~ Đặt chỗ tại quán bar em hay đến đi, anh cũng tới! Giúp em giải sầu nhé!
- - - -
Khải Phong đuổi theo Hàn Mi ra tận ngã tư cách nhà khoảng nửa cây số. Anh thấy tốc độ của cô giảm nên cũng hiểu rằng Mi đã thấm mệt:
- Cô dừng lại đi! Tôi sẽ không đuổi theo nữa! Dừng lại!
- Đừng theo tôi nữa!!
- Được! Tôi... tôi dừng lại rồi đây. Cô đừng chạy nữa!
Hàn Mi dừng lại, tựa vào một gốc cây mà thở gấp. Cô bắt đầu khóc lớn khiến mọi người xung quanh chăm chú nhìn. Khải Phong lùi lại một bước, anh sợ người ta nói anh đã làm hại gì cô.
Phong đeo khẩu trang rồi chạy đến xốc Hàn Mi lên vai ôm chặt, anh chạy đến một khách sạn gần đó.
Thả Hàn Mi xuống chiếc nệm êm ái, anh chăm chăm nhìn vào dáng vẻ luộm thuộm của cô.
- Anh làm gì vậy?!
- Cô đang bị gì vậy? Sao lại chạy?
- Mặc kệ tôi!
- Tại sao khóc? Tôi đã làm gì mà cô khóc?
- Anh im đi! Đừng giả vờ vô tội nữa! Tội anh nhiều lắm biết không! Hả?
Cô chợt cảm thấy mệt lã đi, vớ lấy chiếc điện thoại bàn quát lớn:
- Phục vụ đâu!! Mang rượu lên cho bà! Nhanh lên!!
Khải Phong giật lấy điện thoại, kinh ngạc nhìn cô:
- Cô làm cái quái gì vậy?!
- Rượu... gọi rượu cho tôi!!
- Để làm gì?
- Uống chứ làm gì? Tôi khó chịu trong người quá~
- Tôi không mang tiền!
Mi đập tay xuống nệm, vứt chiếc gối trắng mềm xuống đất:
- Tôi sẽ trả! Tôi sẽ trả tiền!!
- Được, cô muốn rượu chứ gì?
- Ừ!
Khải Phong ra khỏi phòng. Hàn Mi nghĩ anh ta bỏ mình ở đây nên úp mặt xuống gối khóc ngon lành. Đến khi chiếc gối ướt đẫm nước mắt, cô ngước mặt dậy thì cũng thấy Khải Phong đứng đó, tay cầm một chai rượu chìa ra trước mặt cô.
- Anh mua thiệt hả?
- Uống đi rồi nghe tôi giải thích!
- Tôi chỉ muốn uống rượu giải sầu thôi! Không cần giải thích, tôi quen với chuyện này rồi!
- Uống đi!
2 canh giờ trôi qua, có lẽ cả hai đều say rồi. Khải Phong cười to như một người điên, còn Hàn Mi liên tục vỗ tay trong vô thức.
- Á ha ha ha~ Cô biết không? Lúc đó tôi suýt nữa là rớt xuống cống!
- Ha ha ha!! Tại IQ cả thôi, đi đứng mà cũng để rớt xuống cống! Há há há~
- Lúc đó may mà có Bảo Anh kéo tôi lại, không thì cũng chết rồi!
Bầu không khí bỗng im lặng. Hàn Mi ôm lấy mình rồi ngã xuống giường:
- Hic~ Đừng nhắc tới Bảo Anh mà~ Tôi đang vui lắm mà~
- Ờ ờ ờ.. xin lỗi!
- Ah~ Tôi buồn quá đi~ Hôm nay sinh nhật anh đúng không hả?
- Ừ đúng!
- Mẹ anh nói tôi qua nhà bà ấy rồi còn nói là anh thích tranh ảnh nên tôi đã vẽ chân dung anh! Nhưng mà.. mới về nhà, tim tôi... nó đau quá chừng luôn ấy! Sao anh lại hôn Bảo Anh chớ~~
Khải Phong nấc nghẹn trước lời nói kia. Anh nhìn vào sắc hồng của giọt rượu đọng lại trong ly rồi nói:
- Không phải tôi hôn Bảo Anh! Là cô ta hôn tôi!
- Tôi thấy anh cũng đứng yên cho cô ta hôn mà! Hai người rõ ràng là đã chia tay, sao anh không biết thương tôi thế? Để tôi đau hoài là sao?
- Tôi bất ngờ quá nên chẳng phản kháng được mà!
- Không phản khánh được á? Anh làm gì mà không phản kháng được? Cô ta hôn... bộ thích lắm sao? Thích hơn khi hôn tôi hả?
- Cô đang nói gì vậy?
Hàn Mi bạo dạng bước xuống giường, cô ngã xuống người Khải Phong rồi nhìn thẳng vào mắt anh. Đặt nhẹ nhàng lên môi anh một nụ hôn ấm trong trạng thái nữ trên nam dưới. Khải Phong như cảm nhận được dòng nước mắt ấm luồn qua kẽ hở của hai gò má mà chảy xuống. Anh chột dạ lật người Hàn Mi lại rồi tiếp tục hôn.