Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kết thúc phần biểu diễn của Sư Nhạc là đến tiết mục sến sẩm cuối cùng của Hội Sinh Viên, nhưng bầu không khí vẫn không hề hạ nhiệt.

Thích Yến cúi đầu xem lại video mà mọi người đã đăng trong group tân sinh viên, nghe thấy Dương Duy Đông bên cạnh nói: “Thích Yến, bạn của cậu còn mở quán bar à? Cuối tuần rãnh rỗi chúng ta tới đó chơi thử không!”

Anh lưu video lại, ngẩng đầu lên: “Quán bar?”

Chẳng mấy chốc trong group tân sinh viên đã có không ít thông tin công khai của Sư Nhạc, bao gồm cô tham gia câu lạc bộ nào, học chuyên ngành gì, lớp nào, thậm chí là cả lịch học.

Đương nhiên cũng biết cô có mở một quán bar gần trường.

Thích Yến lướt xem tin tức, nhất thời rơi vào trầm mặc, giống như bảo bối của mình đột nhiên bị người khác nhìn thấy, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Dương Duy Đông mở bản đồ tìm vị trí quán bar, hỏi: “Sao? Đi chơi không?”

Thích Yến lưu lại địa chỉ: “Nói sau đi.”

Kết thúc đêm hội, ai về nhà nấy, Thích Yến cũng không vội đi, anh cứ mãi chú ý đến bên kia sân khấu, đi ngược chiều với đám đông.

Bởi vì sân khấu ở ngoài trời và buổi lễ đã kết thúc nên lúc này mọi người đều tự do di chuyển, phía bên đây cũng rất đông người.

Thích Yến lướt mắt nhìn một vòng, chợt thấy Sư Nhạc đang đứng dựa vào gốc cây ở trong góc, vừa đeo tai nghe vừa nhắn tin, gần như làm ngơ trước ánh mắt đánh giá của những người xung quanh.

Đúng lúc này, điện thoại của anh chợt rung lên.

Trái tim Thích Yến như nảy lên một nhịp, là cô gửi tin nhắn đến: “Chị về nhé, chúc cậu có một cuộc sống mới vui vẻ!”

Thích Yến lập tức gọi điện thoại qua: “Chị.”

Sư Nhạc hình như có chút mệt mỏi, giọng nói cũng khá uể oải: “Ừm?”

Tay anh sờ vào túi quần: “Em có cái này muốn đưa cho chị.”

Bên phía Sư Nhạc trầm mặc mấy giây, sau đó cô ngẩng đầu lên, chợt thấy Thích Yến đang đứng bên ngoài đám đông.

Ánh mắt chạm nhau, cô khẽ cười rồi nói vào điện thoại: “Đợi chị.”

Thích Yến thấy cô đứng dậy mang ghita lên lưng, xoay người chào tạm biệt với Hội Sinh Viên rồi bước tới đây, gần như phớt lờ mấy người đang có ý định chạy lại bắt chuyện với cô.

Bước tới gần anh cô mới tháo tai nghe xuống: “Cái gì vậy?”

Thích Yến lấy đồ trong túi ra, nhìn động tác cất tai nghe của cô: “Ở đây ồn ào như vậy mà chị vẫn nghe nhạc được sao?”

Sư Nhạc hơi khựng lại, sau đó cười cười, giơ tay nhét tai nghe vào tai anh, bên trong rất yên lặng.

Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua vành tai anh, có chút lạnh lẽo, Thích Yến nhìn cổ tay cô, sững sờ mấy giây.

Sư Nhạc thu tai nghe về, bỏ vào trong hộp đựng tai nghe: “Đeo vào có thể tránh được nhiều chuyện rắc rối.”

Ví dụ như, một số người muốn bắt chuyện thấy như vậy sẽ không tiếp tục nữa.

Thích Yến đã hiểu, anh nhếch môi cười, sau đó đưa thứ đồ trong tay cho cô: “Đây là thứ em đã hứa với chị ngày hôm đó.”

Một tờ giấy.

Sư Nhạc mở tờ giấy ra, mượn chút ánh đèn trên sân trường đọc dòng chữ trên đó, chữ viết rất rõ ràng.

“Thích Yến bảo đảm, bất luận là lúc nào, chỉ cần Sư Nhạc muốn, tôi sẽ xuất hiện trước mặt cô ấy.”

Làm chơi mà như thật, còn có chữ ký, ngày tháng và cả dấu vân tay.

Bước chân Sư Nhạc hơi chậm lại, nhìn dòng chữ này cô không khỏi cảm khái hỏi: “Dấu vân tay này làm thế nào vậy?”

Thích Yến bước cùng nhịp với cô: “Dì quản lý ký túc xá có mực đóng dấu.”

Sư Nhạc nhất thời nghẹn lời.

Nếu nói ngày hôm trước ở trong xe chỉ là bất ngờ nghe thấy câu nói đó, và cũng không để lại cho cô quá nhiều ấn tượng, thì hôm nay, dòng chữ không bao giờ biến mất này sẽ mãi quẩn quanh trong đầu cô.

Trầm mặc một hồi lâu, bất chợt trong đầu cô xuất hiện một câu nói, thứ này giống như một tờ cam kết viết cho bạn gái.

Ý nghĩ này vừa thoáng qua làm Sư Nhạc giật cả mình, cô lật đật gấp tờ giấy lại.

Giọng điệu của cô không hề đồng nhất với suy nghĩ: “Chị giữ cái này trước nhé, sau này tìm cậu trao đổi.”

Thích Yến lập tức đáp: “Được.”



Sau đêm hội chào đón tân sinh viên, hai người chủ yếu liên lạc qua Wechat, Sư Nhạc bận tuyển thành viên mới, còn Thích Yến thì năm nhất có khá nhiều chương trình học nên cũng không có thời gian rãnh.

Ngày tuyển thành viên mới, Thích Yến tan lớp liền chạy xuống quảng trường lượn một vòng, tới đưa chai nước cho Sư Nhạc rồi đi ngay, không nán lại làm phiền cô.

Đồng Lâm quay lại, phát hiện người đã đi thì có chút tò mò: “Cậu ấy không phải tới đăng kí sao?”

Ở đây đã có nước, nhưng Sư Nhạc vẫn mở chai nước mà Thích Yến đưa uống một ngụm, sau đó lắc đầu.

Đồng Lâm cảm thấy đáng tiếc: “Tớ cứ tưởng cậu ấy sẽ vào câu lạc bộ của chúng ta chứ.”

Sư Nhạc cười nói: “Cậu ấy có dự định của riêng mình.”

Cô đã từng hỏi Thích Yến, nếu anh muốn gia nhập câu lạc bộ thì có lẽ không cần phỏng vấn, cộng thêm những mối quan hệ trước đây, có thể trực tiếp mở cửa sau cho anh.

Chỉ là anh không tham gia vào bất cứ câu lạc bộ nào, nhưng dưới lời mời của một số đàn anh cùng chuyên ngành, anh đã đến phòng thực nghiệm của bọn họ để làm trợ lý học tập.

Sư Nhạc tôn trọng sự lựa chọn của anh. Cô không cho rằng việc vào trường đại học mà không tham gia câu lạc bộ là điều đáng tiếc, bởi vì luôn có nhiều con đường để đi.

Cuối tuần, Sư Nhạc đến quán bar.

Trong quán bar có rất nhiều người làm thêm, mỗi năm vào cuối học kỳ là thời điểm biến động nhân viên nhất, bây giờ nhập học lại phải bắt đầu tuyển người.

Ban ngày quán bar không có ai, vừa lúc có thể phỏng vấn, Hứa Tịnh cũng đang ở đây, cô ấy xem thông tin của những người xin làm thêm, nói: “Năm nay tạm ổn, tầng 1 chỉ cần tuyển thêm một người nữa là được, có điều lại nhận được khá nhiều cuộc điện thoại.”

Sư Nhạc ngồi trên bục sân khấu chỉnh lại ghita, nghe vậy thì nói: “Tìm người nào hiểu chuyện chút.”

Cũng có không ít người đến đây làm thêm, nhưng đa số đều cà nhây, đến cuối cùng vẫn là phiền phức.

Hứa Tịnh cũng đồng ý với cách nghĩ này của cô.

Đến giờ hẹn có vài người tới phỏng vấn, Hứa Tịnh nhìn thế nào cũng chẳng thấy vừa mắt, rõ ràng là đã chọn kỹ một vòng, vậy mà đến lúc gặp người thật lại cảm thấy không được.

Sư Nhạc cũng ngồi bên cạnh quan sát, nhếch miệng nói: “Bạn nữ vừa nãy cũng được mà.”

“Tớ có lưu lại số điện thoại của cô ấy rồi.” Hứa Tịnh duỗi eo, nhắng nhít cười nói, cầm điện thoại lướt lướt: “Để xem sau đi, chủ yếu là bên mình nhân viên nữ đã khá nhiều, muốn tìm một cậu bạn đẹp trai.”

Vừa mới dứt câu, cửa quán bar liền bị ai đó đẩy ra.

“Xin hỏi.”

Động tác chỉnh âm của Sư Nhạc thoáng khựng lại, theo phản xạ có điều kiện ngước mắt lên, nhìn thấy Thích Yến đang bước vào, cô nhất thời có chút sửng sốt.

“Sao cậu lại đến đây?” Cô đặt cây đàn ghita xuống bục sân khấu, “Tìm chị?”

Cô không hề tỏ ra kỳ lạ trước việc Thích Yến biết về quán bar này.

Thích Yến khẽ lắc đầu, sau lại gật đầu, giơ điện thoại lên: “Em đến xin làm thêm.”

Sư Nhạc còn chưa kịp nói gì, Hứa Tịnh đang đứng bên quầy bar đã vỗ bàn một cái: “Là cậu à!”

Sư Nhạc: “….”

Người này, với cái yêu cầu đẹp trai của Hứa Tịnh thì quá mức phù hợp rồi.

“Làm thêm cái gì?” Sư Nhạc khẽ nhíu mày, “Không phải cậu đến phòng thực nghiệm với đàn anh sao?”

“Bên phòng thực nghiệm lúc nào không có tiết mới đến, với lại phụ đạo viên còn phê duyệt đặc biệt cho buổi tối về tự học.” Thích Yến nhẹ giọng giải thích với cô, “Cuối tuần em có thời gian rãnh.”

Hứa Tịnh đã đi tới đây, cô ấy cẩn thận nhìn Thích Yến, cảm giác anh có chút quen mắt. Cô ấy quen Sư Nhạc đã lâu, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bên cạnh cô có một người như vậy.

Đột nhiên cô ấy chợt nhớ ra: “Cậu…là bạn học nhỏ ở Diêu Sơn đúng không?”

Lần đó gặp Thích Yến là buổi tối, chỉ có ánh đèn xe nên cô ấy nhất thời không nhớ ra.

Đúng rồi, chính là cảm giác này!

Hứa Tịnh hết đánh giá anh rồi lại quay sang nhìn Sư Nhạc, cô ấy vẫn còn nhớ ngày đó rời đi, Sư Nhạc vì không gặp được ‘bạn học nhỏ’ này mà đã cau có một hồi lâu.

Hứa Tịnh bèn nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Trưởng thành rồi trưởng thành rồi.”

Thích Yến lễ phép mỉm cười, sau đó hỏi: “Vậy bây giờ em phỏng vấn luôn đúng không?”

Hứa Tịnh xua tay: “Phỏng vấn gì nữa! Chị chấm cậu rồi, buổi tối cứ tới đây làm việc. Cũng không cần làm gì nhiều đâu, cậu chỉ cần ngồi trước cửa làm linh vật là được rồi.”

Sư Nhạc lập tức bụm miệng cô ấy lại, sau đó lật người cô ấy về phía sau, nhìn Thích Yến nói: “Thật sự muốn làm thêm?”

Thích Yến thấp giọng cười: “Chị cảm thấy em không giống sao?”

Quá giống đi chứ.

Chỉ là trong nháy mắt Sư Nhạc chưa thể chấp nhận được việc anh trở thành người làm của quán mình.

Nhưng vừa nghĩ đến hoàn cảnh gia đình anh, cô lại cảm thấy để anh làm ở đây sẽ yên tâm hơn nhiều.

Hứa Tịnh mặc dù đã chấm anh, nhưng phần lớn đều coi anh là người quen mà châm chước.

Có điều Sư Nhạc biết, với sự cẩn thận của anh thì làm mấy việc nhỏ này dư sức qua cầu.

“Được.” Cuối cùng cô cũng gật đầu, “Vậy cuối tuần cậu đến đây từ 4h chiều đến 12h đêm nhé.”

Thích Yến ngoan ngoãn đáp: “Cám ơn chị.”

Hôm đó cũng đúng cuối tuần, Thích Yến dĩ nhiên ở lại quán bar, Sư Nhạc cũng không ra về sớm.

Ngồi trước quầy bar nhìn Thích Yến làm việc gì cũng tay chân nhanh nhẹn, Hứa Tịnh vô cùng hài lòng nói với cô: “Một bạn học nhỏ giỏi giang như vậy, thảo nào hôm đó cậu lại lo lắng cho cậu ấy sốt vó.”

Thích Yến lúc này đang order đồ uống cho khách, Sư Nhạc trước tiên là đưa mắt liếc nhìn hướng bên đó, sau đó uống ngụm nước, chậm rãi hỏi: “Cái gì mà lo lắng cho cậu ấy chứ?”

Hứa Tịnh cười cười: “Suýt chút nữa liếc xuyên qua cả điện thoại mà còn không lo lắng?”

Sư Nhạc im lặng nhướng mày, không nói chuyện cũng không phủ nhận, hôm đó cô đúng là tức thật.

Đang nói chuyện thì điện thoại Sư Nhạc đổ chuông, là Sư Tần gọi đến. Công ty bên Giang Châu vẫn đang hoạt động, mấy hôm nay hạng mục xảy ra chút vấn đề, anh ấy phải về đó một chuyến.

Anh ấy vẫn luôn chạy đi chạy về giữa hai đầu, Sư Nhạc cũng không mấy kỳ lạ, chỉ là lần này phải nán lại hơn một tháng.

Trung Thu lại sắp đến.

Sư Nhạc không nói gì nhiều, chỉ nhắc nhở anh ấy chú ý an toàn rồi cúp máy.

“Anh cậu?”

Sư Nhạc khẽ gật đầu, xem lịch của năm nay để xác nhận lại thời gian Trung Thu một lần nữa: “Ừm, anh ấy phải về Giang Châu một chuyến.”

“Khéo thế.” Hứa Tịnh nhìn thấy động tác của cô, trong lòng cũng hiểu được đôi chút. Sau khi kết thúc cao trung đến nay, Sư Nhạc vẫn luôn đón trung thu một mình, đâu cũng không chịu đi, ngay cả Hứa gia cũng không chịu tới.

Cô ấy chợt nảy ra ý tưởng, nhích đầu tới nói: “Năm nay Quốc Khánh với Trung Thu không phải trùng nhau sao? Bố tớ lại bắt tớ đi xem mắt, còn kêu tớ ra nước ngoài du lịch với người ta. Tớ rầu muốn chết. Dù sao cậu cũng không đón Trung Thu với anh cậu, chi bằng đi với tớ luôn đi.”

Sư Nhạc đẩy cậu ấy ra: “Đi cho đối tượng của cậu băm nát tớ ra hay gì?”

Cô tắt điện thoại, chống cằm nghịch cái cốc của mình: “Ai thèm đi chơi với cậu, tớ bận đi Giang Châu đón Trung Thu với Sư Viên Viên rồi.”

Hứa Tịnh nghẹn ngào, là cô ấy lo xa rồi.

Người này muốn đi đâu là cứ xách balo lên thẳng tiến, chuyện đến Giang Châu đối với cô không chỉ là một tấm vé máy bay.

Có điều nói như vậy cũng đã hiểu rồi, Sư Nhạc không định đến Chu Gia nữa.

Cô ấy yên tâm: “Vậy tùy cậu.”

Bởi vì hôm nay có Thích Yến nên Sư Nhạc về nhà khá muộn, bình thường nếu cô không biểu diễn thì về nhà rất sớm.

Cùng Thích Yến từ quán bar đi ra, Thích Yến đưa cô về nhà trước.

Ở gần đây nên Sư Nhạc cũng không lái xe. Hai người đi bộ về tiểu khu. Sư Nhạc ngẩng đầu lên, trời đêm ở Bắc Thành rất ít sao, nhưng hôm nay lại nhìn thấy rất nhiều.

Cô đột nhiên bật cười, hỏi anh: “Bây giờ chúng ta đang ngắm chung một bầu trời đúng không?”

Thích Yến cũng ngẩng đầu lên, khe khẽ nói: “Đúng vậy.”

Tại sao anh không đi đại học Giang, tại sao lúc đó rõ ràng đến tìm cô nhưng lại cố chấp chào tạm biệt qua điện thoại, Sư Nhạc vốn dĩ có một bụng lời muốn hỏi, nhưng cô lại không hỏi, mà chỉ nói: “Vậy thì tốt.”

Về những điều đó, hình như trong kỳ nghĩ đông năm đó cô đã lờ mờ đoán ra.

Thích Yến rũ mắt, tầm mắt dừng lại trên gương mặt cô, một giây sau lại chuyển sang cái bóng của hai người trên mặt đất, anh bước về phía trước, cố gắng chạm vào nhưng làm thế nào cũng không thể chạm được.

Cuối cùng cảm thấy hành động của mình có chút trẻ con, anh lặng lẽ bật cười.

Thích Yến vẫn đang đợi Sư Nhạc mở miệng hỏi anh, hỏi anh vì sao ban đầu không liên lạc với cô, hỏi anh vì sao lại đổi ý đến Bắc Thành, nhưng dường như cô chưa bao giờ đề cập.

Đêm nay cũng chỉ nhắc đến câu nói đó, còn lại không hề đề cập gì.

Cô thông minh như vậy, chắc có lẽ cũng đã nhận ra.

Thế nên Thích Yến đột nhiên dừng bước, Sư Nhạc phát hiện ra hành động của anh bèn quay đầu lại.

“Lúc đó chỉ có đại học Giang là sự lựa chọn tốt nhất.” Thích Yến thấp giọng nói, “Hổ Tử còn nhỏ, mẹ em cũng không thể cách em quá xa, thế nên chỉ có thể đến đó.”

“Còn chị, thì quá xa.”

Anh khẽ cười một tiếng: “Xa giống như những ngôi sao trên bầu trời vậy, vì biết không thể chạm đến nên quyết định không chạm đến nữa.”

Sư Nhạc im lặng.

“Em nợ chị một lời tạm biệt, nợ chị một lời xin lỗi chính thức. Nhưng bây giờ em không muốn nói tạm biệt nữa, và hy vọng sau này chúng ta cũng không nói lời tạm biệt.” Anh vươn tay ra, học theo dáng vẻ của Sư Nhạc năm đó, “Xin lỗi chị, vì sự nhút nhát và ích kỷ của em trước đây.”

“Nhưng em vẫn rất vui vì được gặp chị, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy.”

Nói xong, anh lại nhẹ nhàng lắc đầu phủ nhận lời nói của mình: “Không phải rất vui, mà là rất may mắn có thể quen biết chị.”

Bàn tay thon dài của anh bị ánh trắng lạnh lẽo bao phủ, nhưng đứng trước mặt cô bây giờ không còn là người vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng kéo lấy tay cô nói không thu hồi cái bắt tay nữa.

Không còn né tránh cô, ánh mắt vừa dạn dĩ lại nồng hậu, bày hết những tâm tư trong quá khứ ra trước mặt cô.

Sư Nhạc trầm mặc một hồi lâu, Thích Yến vẫn không rút tay về, anh kiên nhẫn chờ đợi, đợi cô trả lời.

Cuối cùng, Sư Nhạc thở hắt ra một hơi, vươn tay ra bắt tay với anh, qua vài giây hai người lại buông tay ra.

Thích Yến rất tự nhiên thu tay về, không tham lam thêm nữa.

Giây tiếp theo, một mùi hương nhàn nhạt ngọt ngào chỉ thuộc riêng về Sư Nhạc đột nhiên xông thẳng vào mũi anh.

Thích Yến không hề phòng bị, anh vô thức mở hai tay ra nhưng không dám chạm vào người cô, chỉ có thể đặt hờ trên vai cô.

Anh rất sợ nhịp tim đập điên cuồng của mình sẽ bị nghe thấy, bèn giấu đầu hở đuôi nói: “Chị, đang làm gì vậy?”

Sư Nhạc cũng không thực sự ôm anh, chỉ là nắm hờ lấy phần áo thun trên eo anh.

Cô chỉ đơn giản hy vọng giống như kỳ nghĩ đông năm ấy, cho anh một cái ôm, ôm lấy con người vừa nổ lực lại ấm áp này.

Sư Nhạc ôm một lát rồi buông anh ra, sau đó lùi về sau một bước: “Không phải nói chị là ngôi sao ư?”

“Ngôi sao tha thứ cho cậu rồi.” Cô hơi cao giọng nói, “Không chỉ là tha thứ cho cậu, ngôi sao còn cho cậu một cái ôm.”

Thích Yến lặng người.

Sư Nhạc khẽ cười: “Tiểu Yến, chị không xa, cậu chỉ cần tiến lên một bước là đã tới trước mặt chị.”

Thích Yến nhìn cô không rời mắt, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, mấy giây sau anh khẽ chuyển động yết hầu, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Em có thể bước sao?”

Sư Nhạc hỏi ngược lại: “Tại sao không thể bước?”

Cô vừa dứt câu thì người trước mặt liền động đậy. Thích Yến tiến lên phía trước một bước, khóa chặt cô vào lòng, Sư Nhạc cũng vỗ nhẹ lên lưng anh.

Thích Yến không dám nán lại quá lâu, anh sợ mình sẽ muốn nhiều hơn nữa, chỉ ôm một cái liền buông ra: “Cảm ơn.”

Anh bật cười, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn chị, em cũng đã ôm được ngôi sao vào lòng rồi.”

Sư Nhạc cong khóe miệng: “Vậy bây giờ ngôi sao muốn mời cậu đến đón Trung Thu cùng, cậu có đến không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »