Chương 2: Không thành

Không giống như Trần Viễn sinh ra ở vạch đích, Võ Hải Đường là nhờ vào thực lực, từng bước phấn đấu vươn tới địa vị hiện tại. Cuộc sống khốn khó của vùng cao nguyên ngày bé đã trở thành nỗi ám ảnh in sâu trong tâm trí cô. Hải Đường ghét cái nghèo đói, ghét bụi bẩn nơi nương rẫy, ghét mùi vị tủi nhục đeo đẳng chỉ vì không có tiền. Cô yêu tiền, hơn hết thảy mọi thứ trên đời!

Năm mười sáu tuổi bước chân lên thành phố, nhịp sống nhộn nhịp như gieo vào lòng cô một tiếng chuông ngân dài da diết. Cô biết trái tim mình thuộc về nơi đây, nơi đô thị phồn hoa và sầm uất chứ không phải cố hương với bạt ngàn núi rừng và đất đỏ. Nếu như Trần Viễn không xuất hiện, Võ Hải Đường có lẽ vẫn sẽ âm thầm mà tiến về phía trước cho đến khi đạt được thành công. Sự tự tin vào bản thân, lí trí sáng suốt cùng con tim nhạy cảm mách bảo với Võ Hải Đường rằng Trần Viễn không phải là người mà cô có thể dựa dẫm.

Trần Viễn cũng yêu thích cô một phần bởi đức tính ấy. Một cô gái tươi trẻ, làn da bánh mật, nụ cười rạng rỡ và sức sống căng tràn. Đôi mắt tinh tường đầy nhanh nhạy và khôn khéo. Vẻ ngoài sắc sảo hoàn toàn hòa hợp với sự rắn rỏi và kiên trì bên trong cô, một sự hòa hợp đến mê người.

Xuân đi, hạ đến, cái nóng hầm hập tưởng chừng như nghẹt thở. Cái nắng hè oi ả khoác lên những tòa cao ốc từng chiếc áo lấp lánh sáng chói. Trần Viễn yên lặng ngắm nhìn chiếc nhẫn. Hắn nhớ lại những năm tháng đã trải qua cùng Võ Hải Đường. Mười năm, một khoảng thời gian đủ dài để hắn nhận ra ngoài Hải Đường, chẳng còn ai xứng đáng làm vợ hắn. So về tài, về sắc, hoàn toàn phù hợp.

Cất chiếc nhẫn vào ngăn kéo, Trần Viễn đứng lên kéo lại mấy tấm rèm che cửa sổ. Từng dòng ánh sáng dần tan đi trong căn phòng, nhường chỗ cho khoảng không lờ mờ lập lòe vài giọt nắng. Trần Viễn gọi điện cho Võ Hải Đường.

Tiếng chuông điện thoại kéo dài hai hồi, đầu dây bên kia nhấc máy:

– Em nghe, anh mới làm đứt mất mạch cảm hứng của em đó.

– Chủ tịch công ty cho phép em làm trễ deadline.

Trần Viễn vừa cười vừa nói.

Võ Hải Đường đặt chiếc bút chì trong tay xuống, đi lại gần phía cửa sổ. Cô kéo nhẹ chiếc rèm cửa, ánh nắng cuối ngày rọi vào một bên sườn mặt, phác họa ra từng đường nét tinh xảo.

– Chủ tịch có việc gì mà hôm nay động trời cho phép trễ deadline thế này?

– Hôm nay sinh nhật em, phá lệ.

– Sinh nhật em? À... anh không nói thì em cũng quên mất.

– Thu dọn đồ rồi xuống cổng công ty nhanh nhé, anh chở em về, đã chuẩn bị tiệc sẵn cho em rồi, tối nay anh đến đón em.

– Được.

Võ Hải Đường tắt máy, quay trở lại bàn làm việc. Bàn tay lấm tấm vết chai khẽ vuốt nhẹ trang giấy trắng còn dang dở bản thiết kế. Sinh nhật của cô...

Hiếm khi thấy giám đốc sáng tạo tan ca sớm, mấy nhân viên cấp dưới cũng tò mò trêu chọc.

– Giám đốc hôm nay không cống hiến đến cùng nữa sao?

Nói rồi nhìn nhau cười đến vui vẻ.

– Sức cùng lực kiệt, mọi người cố lên nhé, tôi trốn việc đây.

Võ Hải Đường cũng không ngại nói đùa mấy câu với họ. Mấy phút sau, một chiếc BMW màu bạc chạy đến. Là xe của tổng giám đốc công ty Cindy, Trần Viễn.

Hắn bước xuống xe, tây trang phẳng phiu, kính râm che đi đôi mắt tinh anh. Võ Hải Đường bước đến gần hắn, không giấu được nụ cười duyên dáng. Trần Viễn mở cửa xe để cô bước lên rồi nhanh chóng nổ máy. Chiếc xe hơi rời đi trong những cặp mắt ngưỡng mộ của mấy người nhân viên trong tiền sảnh. Thật sự là trai tài gái sắc.

Mùa hè ở thành phố ngột ngạt và bức bối, đến độ tâm trạng của con người cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng, có phần cáu gắt hơn. Trong phòng VIP của nhà hàng Bao vang lên hàng đống lời chúc nhàm chán quen thuộc trong mỗi dịp sinh nhật. Võ Hải Đường vẫn dịu dàng cảm ơn đáp lễ. Trần Viễn ngồi bên cạnh cô, tay cầm ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng lắc. Hôm nay chính là thời điểm thích hợp nhất.

Đám người chúc xong, nhao nhao đòi cụng ly với chủ tiệc, Trần Viễn cùng Võ Hải Đường đứng dậy cùng bọn họ nâng ly. Một ngụm rượu đi vào cổ họng, có chút chát chát những lại khiến cho vị giác thỏa mãn đến kỳ lạ.

Võ Hải Đường nhận lấy con dao nhựa mà đám bạn bè đưa cho rồi cắt bánh. Trần Viễn vẫn chăm chú quan sát cô. Bánh sinh nhật là do hắn chuẩn bị. Khoảnh khắc cô cắt bánh, hắn sẽ cầu hôn cô.

Nhát dao đầu tiên chạm phải một vật gì ở giữa, căn phòng lại ồ lên những âm thanh của sự kích động và tò mò. Võ Hải Đường có chút nghẹn lại hơi thở, tiếp tục nhát cắt thứ hai. Một chiếc hộp nhỏ.

Đám bạn trầm trồ rồi lớn tiếng giục cô mau khám phá chiếc hộp. Võ Hải Đường vươn bàn tay mở nắp, một mảnh giấy đính dưới nắp hộp dần được kéo lên. Dòng chữ viết tay “Will you marry me?” hiện ra rõ mồn một, cả căn phòng vỡ òa bởi những tiếng hò reo.

Trần Viễn đứng bên cạnh cô, khẽ xoay người cô sang phía hắn.

– Anh biết như vậy có hơi đường đột, anh cũng chưa từng tỏ tình với em, nhưng anh nghĩ em biết rõ trong mắt anh chỉ có em. Hải Đường, em có đồng ý ở bên cạnh anh không?

Trần Viễn nâng chiếc hộp nhung chứa nhẫn lên, ánh mắt tập trung vào Võ Hải Đường. Cô vẫn đứng đó, không lên tiếng. Sự im lặng dần bao phủ kèm theo không khí ngượng ngùng.

– Em không nghĩ anh sẽ cầu hôn em như...

– Em không cần chuẩn bị tinh thần, không phải bất ngờ sẽ lãng mạn hơn sao?

Trần Viễn ngắt lời cô, hắn đang chờ đợi một lời đồng ý.

– Trần Viễn, chúng ta đã quen biết nhau mười năm.

– Phải, rất lâu rồi.

– Nhưng em chưa từng nghĩ đến một mối quan hệ nào khác vượt xa hơn tình bạn.

Trần Viễn im lặng, đồng tử khẽ co lại. Căn phòng hoàn toàn bặt tiếng. Những người bạn đứng xung quanh trân trân nhìn hai người họ, không dám tin vào tai mình.

– Em xin lỗi, em đã từng nghi ngờ rằng anh có tình cảm với em, chỉ là không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Võ Hải Đường đã ra khỏi phòng, vài người bạn đuổi theo cô, số khác quây quanh Trần Viễn mà an ủi. Hắn vẫn không lên tiếng. Bên tai ù đi không rõ là ai đang khuyên nhủ điều gì. Đôi mắt sắc bén nhìn vào vô định, hắn không tin. Hắn chưa từng nghĩ đến việc bản thân bị từ chối. Hắn cảm thấy mình bị lừa dối, bị phản bội. Từng ký ức cùng Võ Hải Đường trôi qua trước mắt hắn như một thước phim, thật đẹp mà cũng thật đáng kinh tởm.

Mười năm ở bên nhau như hình với bóng, mười năm đồng hành, mười năm thấu hiểu hơn cả những cặp nhân tình để rồi nhận lại một lời từ chối thẳng thừng. Võ Hải Đường không hề nể mặt bạn bè thân quen mà chừa cho hắn một chút mặt mũi. Lòng tự tôn của Trần Viễn hoàn toàn bị đập nát, vỡ vụn. Bàn tay hắn lặng lẽ bóp chặt chiếc hộp nhẫn.