Chương 8: Ngồi ăn cơm cùng anh và...

Sau 30 phút tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo Thiên Nguyệt khoá cửa nhà rồi đi xuống tầng một nơi Lâm phu nhân đang đợi

Lúc này cô mặc một chiếc áo phông của hãng Channel, chiếc chân váy màu trắng quá gối, đi dưới chân là đôi giày cổ cao converse cùng tông màu với chiếc áo; mái tóc đen bồng bềnh của cô được buộc gọn cao phía sau.

Cô vui vẻ chào hàng xóm mới.

Tuy với bộ trang phục hết sức đơn giản nhưng cô lại rất thu hút người đối diện với vẻ đẹp kiều diễm của mình, thanh tú, năng động đúng độ tuổi.

Lâm Nguyệt ngồi trò chuyện với Lâm phu nhân trên oto gần 20 phút thì chiếc xe đã lăn bánh và dừng lại ở cổng biệt thự Lâm gia.

Ngôi biệt thự xa hoa bậc nhất đất nước với diện tích đất rộng, phong cách pha lân nét cổ điển và hiện đại, đèn được thắp sáng hai bên lối đi vào nhà chính. Nơi này chẳng khác gì cung điện thời hiện đại.

Thiên Nguyệt đã quen với khung cảnh ở đây nên không lấy làm ngạc nhiên nhưng phải công nhận biệt thự này xa hoa hơn biệt thự của Mạc gia.

Bước vào cửa

-" Mẹ biết hôm nay con dẫn ai đến không ?"

Lâm lão phu nhân đang ngồi uống trà, ăn bánh và xem tivi, nghe thấy tiếng mẹ Hoàng Triết liền quay đầu lại. Bà rất vui mừng khi thấy Thiên Nguyệt, liền đứng dậy đi đến bên cô, nắm tay và nói :

-" Tiểu Nguyệt đấy à, mau vào đây ngồi, đợi chút nữa rồi đến ăn cơm tối với bà nhé!"

-" Dạo này bà vẫn khỏe chứ ạ?"

-" Ta vẫn ăn ngon ngủ kỹ haha . Ta nghe mẹ Triết nói giờ cháu học đại học ở thành phố này, nhớ thường xuyên đến thăm bà nhé!"

-" Cháu nhất định sẽ thăm bà thường xuyên mà."

Hai người nói chuyện rất hòa hợp vui vẻ. Được một lúc thì từ trên tầng hai, Hoàng Triết và Lý Tuệ Như bước xuống. Hai người họ tay trong tay khiến nụ cười trên đôi môi của Thiên Nguyệt bỗng tắt hẳn.

" Bà nội, mẹ "- hai người đồng thanh nói.

" Thiên Nguyệt mới tới hả, lâu rồi chị em mình không nói chuyện với nhau!" - Lý Tuệ Như mỉm cười đắc ý nhìn cô nói.

" Chào hai người, em mới tới ." - Cô ngượng ngùng nói.

Anh không nói gì nhiều ngoài câu "ừ" như thường lệ.

Cô không ngờ sẽ gặp lại anh trong tình cảnh tay anh đang nắm chặt đôi bàn tay của người con gái kia.

Cô đâu thể làm gì được, chỉ biết nở nụ cười chua chát tự an ủi lòng mình, phải mạnh mẽ lên.

" Tiểu Nguyệt, con đến lâu chưa" - Lâm lão gia vừa đi bàn công chuyện về thấy thế liền nhẹ nhàng hỏi.

" Bác Lâm ạ, con cũng vừa đến." - Cô đỡ ngượng hơn khi cha Hoàng Triết xuất hiện.

-" Mọi người đi ăn thôi, hôm nay Tiểu Đông nó đi dự sinh nhật bạn, sẽ không về ăn tối đâu " - Lâm phu nhân lên tiếng.

......................

Ngồi vào bàn ăn, anh và Lý Tuệ Như ngồi cạnh nhau. Còn cô ngồi cạnh mẹ Lâm, nhưng đối diện anh.

Thiên Nguyệt không hiểu sao ngại đến nỗi hai tai đỏ ửng lên, chả dám động đũa gắp gì, mắt thì cứ dán lên người Hoàng Triết. Anh đang bận gắp thức ăn cho người con gái bên cạnh, ánh mắt luôn ôn nhu, hành động luôn rất ân cần khiến nhiều người không khỏi ghen tị.

-" Tiểu Nguyệt, sao cháu không ăn, đồ ăn không ngon sao để bà bảo đầu bếp nấu cho cháu món khác nhé." - Lão phu nhân ân cần hỏi han cô.

Đầu bếp Lâm gia là đầu bếp của nhà hàng năm sao làm sao có thể không ngon cơ chứ?

-" Dạ đồ ăn ngon lắm bà ạ!"

" Thích ăn tôm sao không gắp ăn?" - Anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng lên tiếng.

Thiên Nguyệt rất bất ngờ khi anh nhớ món cô thích sao? Cô cứ nhìn chằm chằm anh, rồi bất giác động đũa gắp lấy con tôm xào bơ tỏi thơm phức kia.

Chẳng hiểu sao môi cô cứ tự nhiên cong cong lên như muốn cười thật lớn. Cô vui vì Triết ca của cô nhớ cô thích ăn tôm.

Còn Hoàng Triết cứ thấy lạ lạ, cô bé này thường ngày nghịch ngợm, nhanh nhảu, láu cá mà sao bây giờ lại nhát như cáy vậy. Đâu có ai doạ nạt hay ăn thịt cô đâu mà sợ vậy.

-" Ăn đi ..." - Vừa nói anh vừa gắp vào bát cô thêm một con tôm nữa và vẫn là khuôn mặt không cảm xúc đó.

Hành động của anh khiến ba người lớn và quản gia Trình ( ông quản gia lâu năm của Lâm gia) cực kỳ bất ngờ. Ai cũng luôn nghĩ anh rất ghét cô vì lần nào gặp cô anh đều tỏ ra rất chán ghét, phiền phức.

Còn Lý Tuệ Như thì nắm chặt đôi đũa trên tay, trong lòng vô cùng nóng giận nhưng cố gắng không để lộ ra trên khuôn mặt. Hiện tại, cô ta chỉ muốn Thiên Nguyệt nhanh chóng cút khỏi nơi này. Thỉnh thoảng, Lý Tuệ Như lại nhìn Thiên Nguyệt với ánh mắt không thể "thân thiện" hơn, ánh mắt cứ sắc bén, hình viên đạn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Ăn xong, mọi người ra phòng khách ăn hoa quả tráng miệng. Không ai nói gì nhiều chỉ tập trung xem tin tức.

Thiên Nguyệt thấy đồng hồ cũng đã 8 rưỡi tối. Cô muốn về nghỉ ngơi sớm một chút vì hôm nay đi đường xa nên cơ thể ít nhiều cũng cảm thấy mệt mỏi.

-" Bà nội Lâm, hai bác, con xin phép về đây ạ, còn một số đồ đạc chưa sắp xếp xong nên con muốn về sắp lại một chút ạ."

-" Haizzz, cháu nói bà cũng không giữ cháu nữa. Triết nhi mau lấy xe đưa Tiểu Nguyệt về."

-"Dạ không cần đâu bà, bà cứ để bác tài xế hồi chiều đưa con về cũng được rồi ạ" - Cô nhanh chóng khua tay phản đối. Chẳng biết vì điều gì mà cô không muốn ở riêng với anh.

-" Đúng đó, Tiểu Nguyệt con khách sáo làm gì chứ, Triết mau lấy xe đi, tối tăm rồi con đưa con bé về là an toàn nhất!" - Lâm phu nhân cũng lên tiếng đồng tình với ý kiến của mẹ chồng bà .

Anh cũng không dám làm trái lời chỉ đạo củ hai người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà. Anh sải bước ra ngoài về phía gara lấy chiếc xe SUV chuẩn bị đưa cô về.

Thiên Nguyệt ái ngại chào hỏi mọi người rồi ra về.

Ngồi trên xe oto cửa kính mở mà cô cảm tưởng mình sắp chết ngạt. Tim cô đập liên hồi, ngày càng nhanh. Còn anh thì vẫn tập trung lái xe.

Cô lén nhìn anh một cái, hình ảnh anh tập trung lái xe lại có thể đẹp đến mê hồn. Khuôn mặt điển trai, lãng tử pha chút lạnh lùng khiến anh càng thêm quyến rũ, làm tan chảy bao nhiêu trái tim thiếu nữ trong đó có cô.

-" Nghe nói em chọn khoa tài chính" - Hoàng Triết mở lời đập tan không gian tĩnh mịch trong xe.

Thiên Nguyệt không ngờ anh lại chủ động bắt chuyện với mình, trước đây đều là cô lẽo đẽo theo sau hỏi chuyện anh. " Đúng ạ"- cô nhỏ nhẹ trả lời.

" Anh tưởng em thích thiết kế sao lại học tài chính khô khan làm gì?" - anh tiếp tục hỏi cô.

Cô lại thêm một phen bất ngờ nữa, anh biết cô thích thiết kế sao?

" Em muốn học tài chính vì .... vì muốn sau ....sau này lập công ty riêng." - Cô ấp úng trả lời, cô bịa đại một lý do vì lý do chính không phải là như vậy.

Anh khẽ gật đầu kèm thêm khuôn mặt lạnh như băng rồi tiếp tục im lặng lái xe.

____________

Cuối cùng cũng đến chung cư nơi cô ở. Cô không hiểu sao anh lại biết địa chỉ này vì trên xe cô chưa có nói với anh. Dù muốn hỏi anh nhưng cô lại chọn cách im lặng.

Chiếc xe dừng hẳn, cô vội mở cửa xe, bước ra, không quên chào tạm biệt và cảm ơn anh.

Anh trong xe nhìn theo hình bóng đang chạy nhanh lên căn hộ mà bất giác cười: " Nha đầu này giờ lớn rụt rè với kiệm lời vậy sao?"