Chương 90: Thật lòng

Sau khi mẹ Lục chọn nhà hàng, trưa hôm sau liền hẹn Lục Dương ra ngoài ăn cơm. Đã lâu rồi không gặp, tinh thần của hắn xem ra rất tốt, động tác cũng không còn câu nệ như trước.

“Ba con mấy hôm trước nằm viện.” Mẹ Lục cố ý nhắc đến chuyện nằm viện của ba Lục trước mặt Lục Dương, muốn xem thử thái độ của hắn như thế nào.

“Ồ, vậy ạ?” Giọng Lục Dương bình thản như nước, rõ ràng không mấy quan tâm, “Bây giờ ba đã khỏe hơn chưa?”

“Ổng cũng lớn tuổi rồi, bệnh nặng bệnh nhẹ cứ thi nhau ập tới.” Mẹ Lục nói tiếp, “Sau khi con rời đi, tất cả mọi việc trong công ty ông ấy đều phải lo, áp lực công việc nhiều đến mức sức khỏe dần kém đi. Lần này đi bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán bị xơ cứng động mạch, đề nghị phải ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Đúng là đáng lo.” Ý tứ trong lời của mẹ Lục, Lục Dương đều hiểu, nhưng hắn vẫn quyết định giả ngu, “Cho nên gần đây ba đều nghỉ ở nhà ạ?”

Mẹ Lục nhẹ nhàng nhíu mày, buông bát đũa xuống, nhìn hắn nói, “Lục Dương, đừng giả ngu nữa, con hiểu ý mẹ mà.”

“Ý gì hả mẹ?” Lục Dương khẽ cười, “Mẹ không nói, làm sao con biết được?”

“Mẹ hy vọng con có thể trở về Lục thị giúp ba con.” Mẹ Lục không tiếp tục vòng vo nữa, mà vào thẳng vấn đề, “Dù gì Lục thị cũng có một phần tâm huyết của con. Con nhẫn tâm nhìn ba con sớm chiều vất vả, cuối cùng lại lao lực nằm xuống sao?”

“Hừ, ông ấy cũng chẳng phải ba ruột của con, lo lắng gì chứ?” Lục Dương khẽ nhăn mày, “Không phải con không muốn quay về Lục thị, mẹ cũng thấy thái độ của ổng rồi còn gì. Ông ấy không chấp nhận Mẫn Nhi, vậy con cũng chỉ có thể rời đi.”

Nhắc đến Trương Mẫn Nhi, sắc mặt mẹ Lục thoáng đen đi, trong giọng nói là mấy phần lạnh lùng không ưa, “Chẳng lẽ một Trương Mẫn Nhi có thể quan trọng hơn so với công ba nuôi dưỡng con hai mươi mấy năm sao? Lục Dương, từ trước đến nay mẹ không nhớ có dạy con như vậy.”

“Con đó giờ không hề so sánh Mẫn Nhi và ông ấy. Chính là hai người bắt con phải chọn một.”

“Cho nên con chọn cô ta?” Cho dù trong lòng đang vô cùng tức giận nhưng mẹ Lục vẫn không mất đi vẻ nhã nhặn vốn có, “Mẹ nhớ người con thích là Hiểu Minh. Con rốt cuộc có mục đích gì mà tiếp cận Trương Mẫn Nhi? Cô ta có biết không?”



“Mẹ!!” Bí mật muốn che giấu bị người khác nói ra, Lục Dương tức giận đập bàn, muốn rống lên, “Con thật lòng với cô ấy!”

Lục Dương chưa từng to tiếng cãi lại bà. Chờ đến khi cảm xúc đã bình tĩnh lại, hai người đều không ai mở miệng nữa.

Mẹ Lục nhìn ra trong mắt Lục Dương có một tia sợ hãi. Hắn đang sợ mất đi Trương Mẫn Nhi.

“Con quên những lời mẹ đã từng nói với con rồi sao?” Giọng nói của mẹ Lục có hơi run, “Đừng bao giờ thật lòng với người khác.”

Năm đó khi ba ruột của Lục Dương sau khi biết tin bà mang thai, không nói một lời liền bỏ rơi hai mẹ con bà. Bà không phải là không muốn bỏ đi đứa con, nhưng cuối cùng bà không nỡ. Đã nhiều năm trôi qua, Lục Dương chính là niềm tự hào của bà, cũng là người thân duy nhất của bà. Vì để cho Lục Dương có được cuộc sống tốt đẹp hơn, bà quyết định kết hôn với người đàn ông giàu có quen chưa bao lâu chính là ba Lục.

Thật lòng thật dạ với người khác chỉ đem lại đau khổ cho bản thân mình. Bà không muốn bi kịch này lại xảy ra với con trai bà.

“Mẫn Nhi không phải người như vậy!” Lục Dương kiên định nói, “Em ấy rất đơn thuần.”

“Lục Dương, đó là do con tự huyễn hoặc bản thân mà thôi. Tỉnh táo lại đi!” Mẹ Lục kéo tay hắn tận tình khuyên bảo, “Nếu cô ta biết được sự thật, con thật sự nghĩ rằng lúc đó cô ta sẽ tiếp tục ở bên cạnh con ư? Huống hồ hôm đó lúc con dẫn cô ta về Lục gia, mẹ vốn nhìn ra cô ta không hề quan tâm đến con. Con chỉ là đơn phương, có đúng không?”

Lục Dương rút tay về, không nói gì chỉ nhìn chằm chằm mẹ Lục một hồi, sau đó đứng dậy đi về, “Con sẽ không rời xa em ấy. Nếu ai đó ngăn cản con và em ấy ở bên nhau, con sẽ không tha thứ, cả mẹ cũng vậy.”

Mẹ Lục nhìn bóng dáng Lục Dương rời đi, khí lực cả người bà như bị rút cạn. Bà không biết mình đã làm gì sai. Đứa con chính tay bà nuôi lớn vì một người ngoài mà phản nghịch bà. Bà chỉ là nghĩ cho tương lai của hắn mà thôi, chẳng lẽ làm vậy là sai sao?

Lục Dương nói trưa nay có việc nên sẽ về muộn. Trương Mẫn Nhi lấy đồ ăn trong tủ lạnh hâm nóng lại, vừa mới dọn chén đũa lên bàn, ngoài cửa đã truyền đến tiếng động, ngay sau đó là âm thanh quen thuộc vang lên.

“Bé ngoan, anh về rồi.”

Trương Mẫn Nhi có hơi ngạc nhiên, “Sao anh về sớm vậy? Chẳng phải anh nói chiều mới về sao?”



“Xong việc rồi thì về thôi.” Lục Dương nhìn thấy cơm canh nóng hổi, liền đi đến bên người cô, “Vừa lúc anh cũng chưa ăn, chúng mình ăn chung đi.”

Những lời mẹ Lục nói khiến cho bữa cơm thực sự ăn không vào. Lục Dương ăn được mấy miếng đã bỏ về, vừa lúc có thể cùng ăn với cô.

“Để em đi lấy thêm chén đữa.”

Trương Mẫn Nhi vừa muốn đứng lên, lại bị hắn giữ lại, “Em ăn đi, anh tự lấy được.”

Lúc ăn cơm, Lục Dương chỉ gắp đồ ăn cho cô, thành ra cả buổi hắn ăn không được bao nhiêu, ngược lại đồ ăn trong chén của Trương Mẫn Nhi đã được chất thành cái núi nhỏ.

Ăn xong, Trương Mẫn Nhi muốn phụ lau bàn nhưng lại bị hắn nhanh chóng cự tuyệt, “Em nghỉ ngơi chút đi, để anh làm cho.”

Trương Mẫn Nhi cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn đi ra ngoài phòng khách ngồi xem tivi. Lục Dương làm rất nhanh, chớp mắt đã dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp. Hắn đi ra phòng khách, nhìn thấy cô một tay chống đầu ngủ gà ngủ gật, dường như có thể té xuống đất bất cứ lúc nào.

Lục Dương mỉm cười đi đến bên người cô, ngón tay mân mê gương mặt trắng nõn, “Mệt sao không về phòng ngủ đi?”

“Ưm…” Trương Mẫn Nhi mở mắt mơ màng hỏi, “Anh làm xong rồi hả?”

“Xong cả rồi. Anh ôm em về phòng nhé!”

Lục Dương đưa tay ôm lấy thân hình nhỏ gầy của cô lên. Trương Mẫn Nhi thuận tay ôm lấy cổ hắn, hô hấp nóng rực nhẹ nhàng phả lên, kí©h thí©ɧ đáy lòng một trận gợn sóng.

Hạnh phúc mà Lục Dương muốn, chẳng phải vẫn đang nằm trong lòng hắn đấy sao?