Lục Dương lờ đi lửa giận của đối phương, đánh trống lảng lái sang việc khác, “Cơm trưa sắp nấu xong rồi, em đánh răng rửa mặt đi. Chờ cơm nước xong xuôi, chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo, hiếm khi cả hai đều không phải đi làm, không bằng đi hẹn hò một chút.”
“Trưa trời trưa trật ra ngoài đi dạo có gì hay?” Trương Mẫn Nhi trực tiếp cự tuyệt.
Mặc dù Trương Mẫn Nhi đã tỏ rõ thái độ không muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được sự kiên trì của Lục Dương, xị mặt thay quần áo rồi cùng hắn đi ra ngoài.
Trước kia khi sống một mình, Trương Mẫn Nhi rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ mua sắm cần thiết, còn đại đa số thời gian đều ở trong nhà một mình.
Lục Dương lái xe đưa Trương Mẫn Nhi vào rạp chiếu phim mới mở ở trung tâm thành phố, mua hai tấm vé 4DX Avatar 2, lại mua hai ly coca cola cùng một bịch bắp rang bơ vị caramel siêu bự.
Vừa chuẩn bị vào rạp chiếu phim thì điện thoại của hắn lại vang lên. Bởi vì cầm trong tay đầy đồ lỉnh kỉnh không tiện luồn vào túi, hắn để Trương Mẫn Nhi thay hắn nhận điện thoại.
Nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình, Trương Mẫn Nhi có hơi do dự một chút, lạnh lùng nói, “Em trai của tôi.”
“Em nghe giúp anh đi, nếu như không có việc gì quan trọng thì cứ nói với nó gọi sau.”
Tình huống này nếu như là trước kia, Lục Dương nhất định sẽ mặc kệ tất cả để nhận điện thoại của Trương Hiểu Minh. Nhưng từ sau khi kết hôn, cuộc sống của hắn đã hoàn toàn đặt trên người Trương Mẫn Nhi, vô thức không muốn để cho bất cứ kẻ nào phá hỏng buổi hẹn hò của hắn và cô ngày hôm nay.
“Tôi không muốn nghe.”
“Vậy thì giúp anh cất điện thoại đi.”
“Anh không nghe à? Ngộ nhỡ có chuyện gì quan trọng thì sao?” Trương Mẫn Nhi mặc dù không thích Trương Hiểu Minh, nhưng đối phương gọi điện thoại tới nhất định là có chuyện gấp.
Lục Dương nhếch khóe môi, không cho là như vậy, “Nếu quả thật có chuyện gì gấp, nó cũng sẽ không cho anh biết đầu tiên.”
Lục Dương đã nói như vậy, Trương Mẫn Nhi cũng không nghĩ nhiều, tắt điện thoại rồi nhét vào túi của hắn, thuận tay nhận một ly nước, “Đi thôi.”
Avatar 2, bộ phim huyền thoại của huyền thoại nhưng Trương Mẫn Nhi không khoái phim này lắm, cũng là lần đầu tiên được trải nghiệm phòng chiếu 4DX.
Trong phòng chiếu phim đen xì, Lục Dương nhẹ nhàng nắm chặt đôi tay lạnh lẽo, sau đó cởϊ áσ khoác choàng lên người cô, “Trong rạp chiếu phim máy lạnh thổi rất mạnh, đừng để bị cảm.”
Lục Dương coi rất nghiêm túc, nhưng bàn tay từ đầu đến cuối một mực nắm chặt tay cô. Trương Mẫn Nhi có vài lần quay qua ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh qua ánh sáng mờ ảo từ màn chiếu phim.
Nhìn thoáng qua, Lục Dương cùng Vương Thành Luân có vài phần giống nhau, đều thuộc dạng nam nhân cao lớn cường tráng. Nhưng nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện đường nét trên mặt của Lục Dương rất mềm mại, khi nói chuyện luôn nở nụ cười trên môi. Nếu như nói Vương Thành Luân lạnh lùng, thì khí chất của Lục Dương chính là ôn nhu ấm áp.
Rõ ràng tối hôm qua người đàn ông này còn vì chuyện của Lưu thị mà nổi trận lôi đình, hôm nay lại đối với cô ôn nhu như nước. Có đôi lúc Trương Mẫn Nhi nghĩ rằng cho dù người bên cạnh hắn không phải là cô, đổi lại là một người khác, hắn cũng sẽ giống như vậy, nhưng chắc chắn người kia sẽ đối tốt với hắn hơn cô.
Lục Dương cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, nhẹ nhàng quay đầu hỏi, “Sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?”
“Không có gì.” Trương Mẫn Nhi lúng túng quay đi, tiện miệng nói dối, “Chỉ là có hơi mệt một chút.”
“Vậy em ngủ một lát đi.” Lục Dương để đầu Trương Mẫn Nhi tựa lên vai mình, thoáng cúi đầu hôn xuống gò má đang tái nhợt kia, “Ngủ đi.”
Trương Mẫn Nhi nhắm hai mắt lại. Nghĩ từ lúc mới quen đến bây giờ, dường như cô chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của đối phương, nhất là sau khi hắn công khai muốn theo đuổi cô, cô càng trở nên độc mồm độc miệng, bài xích muốn tránh hắn thật xa.
Thoáng qua, có lẽ Trương Mẫn Nhi đã khiến Lục Dương thương tích đầy mình nhưng cô vẫn không có ý định từ bỏ, cố chấp cho rằng hắn đối tốt với cô căn bản là có ý đồ khác, người này nhất định có một âm mưu gì đó để tiếp cận mình.
Nhưng càng giãy dụa lại càng thống khổ.
Lúc phim kết thúc, Lục Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt đang say ngủ cua người bên cạnh, “Mẫn Nhi, dậy đi. Hết phim rồi.”
Mất một lúc lâu sau đó, Trương Mẫn nhi mới dụi dụi mở to mắt ra, bộ dạng mơ màng lúc này cực kỳ giống mèo con ăn uống no nê. Lục Dương cảm thấy tim mình khẽ rung lên, không kìm lòng được cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của đối phương. Chờ cô kịp phản ứng, đã bị người trước mắt hôn đến toàn thân nhũn ra.
Sau khi xem phim, Lục Dương cùng Trương Mẫn Nhi đi siêu thị, sau đó thuận tiện ăn bữa tối ở nhà hàng đã được hắn đặt bàn từ trước.
Về đến nhà, Trương Mẫn Nhi vội vàng tắm rửa, thả lỏng cơ thể rã rời vì mệt mỏi trong bồn tắm. Sau khi tắm xong, cô muốn mặc quần áo lại phát hiện đã để quên váy ngủ ở ngoài phòng ngủ.
Trương Mẫn Nhi lặng lẽ mở cửa phòng tắm ra, phát hiện Lục Dương không ở trong phòng ngủ, liền lớn mật đi tới trước giường cầm váy ngủ lên, nhưng chưa kịp mặc vào, nam nhân đột nhiên từ phía sau xông ra, lập tức ôm lấy eo cô.
“Làm cái gì đấy? Tôi còn chưa mặc đồ…” Trương Mẫn Nhi lấy cùi chỏ thụi vào bụng Lục Dương ở phía sau.
Lục Dương quay người cô lại, hôn lấy chiếc cổ mảnh khảnh, tông giọng trầm thấp lộ ra mùi du͙© vọиɠ rõ ràng, “Đừng mặc vào, dù sao lát nữa cũng phải cởi ra.”
“Lục Dương! Anh bị biếи ŧɦái hả? Mỗi ngày đều muốn làm!” Từ khi ở chung, mỗi buổi tối Trương Mẫn Nhi đều bị Lục Dương đè ép làm một lần. Có đôi khi quá phận, một buổi tối phải làm đến hai ba lần, làm cho cô cả hai ngày liền đều đau lưng nhức xương khớp, nhất là ở phần eo.
Lục Dương xem thường nói, “Mỗi lần nhìn thấy em, anh liền cứng đến nỗi không vào trong em đâm đâm vài cái thì không chịu được.”
Trương Mẫn Nhi quả thực không thể tin được Lục Dương lại có thể nói ra những lời hạ lưu vô sỉ này một cách thản nhiên như vậy. Vừa định mở miệng mắng người, vật lớn nóng bỏng đã nhanh chóng đâm vào. Bởi vì mỗi ngày hai người đều xảy ra quan hệ, động nhỏ của cô vừa non mềm vừa ướŧ áŧ, không cần màn dạo đầu cũng có thể tiến vào. Hơn nữa, ở nơi đó còn vô cùng chặt chẽ, giống như xử nữ vậy.
Cả một đêm, Trương Mẫn Nhi đều mơ hồ cảm nhận được dấu vết của Lục Dương để lại trong bụng, giống như muốn bốc cháy, vừa đau vừa ngứa.
“Nếu như em muốn làm bác sĩ tư vấn cho bên Lưu thị thì cứ làm đi.”
Tình sắc đi qua, Lục Dương lẳng lặng ôm lấy Trương Mẫn Nhi, đầu ngón tay không ngừng luồn qua lọn tóc mềm mại của cô, nụ hôn ướŧ áŧ thỉnh thoảng rơi vào vầng trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi.
“Nhưng không được để Lưu Việt đến gần em.”
Lục Dương một bên nói, một bên ôm chặt lấy Trương Mẫn Nhi vào lòng, giống như muốn đem cô khắc sâu vào trong xương máu.
“Em là của anh.”
Loại tình cảm mãnh liệt này gần như bức Lục Dương đến điên dại. Hắn không thể chấp nhận bất cứ ai khác ngoài hắn được đυ.ng vào người Trương Mẫn Nhi, thậm chí không thể dùng ánh mắt ái mộ để nhìn Trương Mẫn Nhi. Người này từ đầu đến chân đều thuộc về hắn.