Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Khom Lưng Vì Em

Chương 47: Tỏ vẻ đáng thương vô dụng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ưng Lê đăng bài thông báo trước một ngày định nghỉ, nói lý do vì bị ảnh nên tạm thời không thể livestream được. Fan tức giận gào khóc kêu than, hận không thể lôi hai con người ác độc kia ra đánh.

—— Nếu không làm sáng tỏ, chắc hẳn về sau sẽ không được thấy……

—— Hại người nào đấy tội rất nặng nhé, không hiểu sao có loại người kinh khủng như thế

—— Hu hu hu hu mặc kệ nó ra sao đều chờ chị điều chỉnh tốt tâm trạng, sau đó quay lại

—— Chị còn nhớ phúc lợi bốn triệu fan không? Nó đã đạt được rồi

—— Chị ơi, chúng em chờ chị

Ưng Lê xem mấy lời nhắn nhủ của fan để lại mà ấm lòng, may mắn cô có nhóm fan luôn tin tưởng mình.

Cô biết hôm nay có rất nhiều người giúp đỡ chia sẻ bài bác bỏ tin đồn, nên cô gửi lời cảm ơn đến Hạ Huỳnh và mọi người. Cũng vì đợt trợ giúp lần này nên bây giờ cô trở thành nhân vật mà fan trong giới giải trí không dám đắc tội, chuyện này khiến cô phải dở khóc dở cười.

Úc Tranh tắm rửa xong đi ra, Ưng Lê bổ nhào về phía trước: “Hôm nay Úc Tiện đứng ra giúp em nhưng em không có cách thức liên lạc thằng bé, anh gọi điện thoại giúp em, em muốn nói cảm ơn Úc Tiện.”

“Nó không để ý mấy cái đó.” Úc Tranh sấy khô tóc ướt giúp Ưng Lê, “Không cần nói cảm ơn cũng được.”

Ưng Lê mặc kệ để anh giúp mình sấy tóc, nhưng rất kiên trì với việc này: “Như thế sao được, lúc mới bắt đầu Úc Tiện bị mấy người mắng đấy, trong lòng em thấy không yên.”

Úc Tranh không còn cách nào khác với cô, cầm điện thoại gọi cho Úc Tiện, bật chế độ loa ngoài.

“Anh.”

Giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái của Úc Tiện truyền qua điện thoại.

“Vì chuyện hôm nay, Ưng Lê muốn nói cảm ơn em.” Úc Tranh không lòng vòng, nói thẳng, “Anh thay cô ấy nói hai câu với em.”

Úc Tiện ngại ngùng mở miệng: “Không sao ạ, không cần phải cảm ơn em, em chỉ đang làm việc em cho là đúng.”

Úc Tranh nhìn Ưng Lê, biểu cảm nói rõ em xem anh đã nói mà.

Ưng Lê cười cười, ghé sát lại cảm ơn lần nữa: “Chị vẫn phải cảm ơn em, cảm ơn em đã bênh vực lẽ phải.”

Úc Tiện trả lời: “Không cần ạ.”

“Khuya rồi, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa.” Úc Tranh nói xong tắt luôn điện thoại.

Ưng Lê ngơ ngác: “Em còn chuyện chưa nói xong đâu…….”

“Em bảo muốn cảm ơn, em cảm ơn rồi còn muốn nói gì nữa?” Sắc mặt Úc Tranh bình tĩnh, “Không bằng em tập trung tinh thần nói vào chuyện chính đi.”

Ưng Lê khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy anh cố ý cởϊ áσ để lộ mảng ngực lớn.

“……..” Khóe miệng cô giật giật, “Chiêu này của anh không còn hiệu lực với em đâu, hiện giờ một chút hứng thú em cũng không có.”

Úc Tranh chậc chậc: “Qủa nhiên, chơi đùa xong rồi muốn vứt bỏ anh.”

Trên mặt Ưng Lê hiện đầy dấu chấm hỏi, không hiểu người này nghĩ gì mà có thể đưa ra kết luận đó.

“Giờ anh thích tỏ vẻ đáng thương đến nghiện, em sẽ không mắc mưu.” Cô phồng má nói.

Úc Tranh: “…….”

***

Đọc Full Tại Truyenfull.

Lần này Thẩm Tầm Lam mắc bệnh mất đến bốn ngày mới hồi phục hoàn toàn, ba mẹ biết nguyên nhân cô bị bệnh, ngược lại bọn họ không còn dám thúc giục cô đi xem mắt. Đối với bọn họ, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của con gái.

Sau khi sức khỏe ổn định, Thẩm Tầm Lam hẹn Quý Nghiên và Ưng Lê ra ngoài.

Ba người hẹn nhau ở quán cà phê vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm.

“Chị không biết mấy hôm trước em xảy ra chuyện lớn thế, chị mơ màng không rõ nên không để ý đến.” Thẩm Tầm Lam thấy hơi áy náy.

Ưng Lê cười lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu ạ, mọi việc được giải quyết rất nhanh.”

Qúy Nghiên cười nói: “Đợt này cô ấy rất thông minh còn biết ghi âm lại, thực hiện một lần vả mặt đôm đốp vào mấy người chỉ biết nghĩ xấu.”

Nghe hai người kể lại mọi chuyện, Thẩm Tầm Lam nhíu mày: “Người tên Đinh Vũ Linh này đúng là xấu xa.”

“Cô ta sẽ hạnh phúc cùng những giọt nước mắt trong song sắt.” Qúy Nghiên khinh thường.

Ưng Lê quan tâm nhìn Thẩm Tầm Lam: “Chị Thẩm, bây giờ chị thế nào?”

“Mọi thứ tốt lắm, không làm mấy chuyện ngu ngốc nữa.” Thẩm Tầm Lam cười khẽ, “Hai đứa yên tâm.”

Thấy sắc mặt chị ấy kiên định, trong lòng Ưng Lê nghĩ đến mấy lời Ưng Kỳ nói trước đó trong điện thoại, chuyện này không biết chừng sẽ có kết quả khác.

Sau khi chào tạm biệt Ưng Lê và Quý Nghiên, một mình Thẩm Tầm Lam đi đến cửa hàng dầu thơm nổi tiếng ở gần đó. Dạo này giấc ngủ của cô không tốt, cô nghĩ nếu có tinh dầu thơm sẽ dễ đi vào giấc ngủ hơn.

Vào cửa hàng chọn và trả tiền xong, Thẩm Tầm Lam vừa quay đầu đã thấy bóng hình quen thuộc lướt qua, chỉ trong nháy mắt cả người cô cứng đờ.

Ưng Kỳ mấp máy môi, muốn đi lên nói chuyện.

Mặt Thẩm Tầm Lam biến sắc, vội vàng chạy vòng qua bên kia bước ra cửa hàng.

Cô vùi đầu bỏ chạy, không đếm xỉa đến giọng nói ở sau lưng.

Mãi đến khi Ưng Kỳ nắm cổ tay cô lại: “Đợi đã.”

Thẩm Tầm Lam lập tức hất tay ra, cô lạnh lùng nói: “Ưng tổng, tôi không theo dõi anh.”

Ưng Kỳ cười khổ, là anh nhìn thấy bóng cô nên mới đuổi đến đây, không ngờ rằng tự mình làm hại mình.

“Chuyện trước kia là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô lần nữa.” Ưng Kỳ quan sát Thẩm Tầm Lam, thấy sắc mặt cô ấy không còn tái nhợt nhiều, biết cô đã khỏe hơn sau trận sốt vừa rồi, “Lần trước tại sao không để tôi đưa cô về, hoạc là cầm chiếc ô đó, nếu thế cô sẽ không….”

Anh không kịp nói hết lời đã bị Thẩm Tầm Lam cắt ngang: “Không dám, sợ bị hiểu lầm có ý nghĩ khác.”

Giọng điệu châm chọc khıêυ khí©h khiến Ưng Kỳ khó thở, trên mặt cảm thấy đau rát.

Thẩm Tầm Lam không muốn nói nhiều lời cùng anh, mặt lạnh nhân tiện nói: “Ưng tổng, nhớ kỹ lời anh đã nói, ít nhất tôi sẽ nhớ rõ.”

Cô che dấu bi thương trong ánh mắt, xoay người bắt một chiếc taxi ở bên đường, không chút do dự quay đầu bước đi.

***

Đọc Full Tại Truyenfull.

Vì chuyện dư luận lần này, Ưng Lê bị gọi điện thoại bắt về, đương nhiên cô đi cùng Úc Tranh về.

Ngu Uyển Thục thấy con gái về nhà kéo cô lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng mới thở phào: “May mà không sao.”

“Có chuyện gì được chứ.” Ưng Lê thoải mái cười cười.

Ưng Thanh Vân thấy Úc Tranh, vẫy vẫy tay gọi anh đến chơi cờ.

“Con bị bạo lực mạng thế, làm gì có chuyện không bị gì, còn lừa mẹ.” Ngu Uyển Thục kéo tay cô không vui nói, “Trước kia không nên cho con đến chỗ xa như Thanh Viễn đi học, còn xem xem, bị người ta bắt nạt.”

Nếu không thấy mấy thứ kia thì mãi bà không biết hóa ra lúc con gái đi học đại học bị loại đàn ông không ra gì lừa gạt.

“Chuyện đã qua lâu rồi.” Ưng Lê bất đắc dĩ nói, “Con sợ mọi người lo lắng nên không dám nói.”

“Chuyện gì con cũng không nói, thế mới càng khiến ba mẹ lo thêm.” Ngu Uyển Thục thở dài, “Con đa nghe qua câu nói ‘con đi ngàn dặm mẹ lo âu chưa’?”

Ưng Lê làm nũng: “Lần sau con không dám nữa, có chuyện gì sẽ nói với ba mẹ nhé?”

“Tốt nhất là vậy.” Ngu Uyển Thục lo lắng, căn dặn thêm Úc Tranh ở cạnh, “Tiểu Tranh, con giúp mẹ để ý con bé.”

“Mẹ, mẹ yên tâm.” Úc Tranh ngẩng đầu cười khẽ, “Con sẽ chăm sóc cho A Lê thật tốt, không để xảy ra mấy chuyện kiểu này nữa.”

Ưng Lê quay sang trừng mắt nhìn anh.

Lúc Ưng Kỳ về đến nhà, nhìn thấy không khí hòa thuận vui vẻ trong nhà, nhưng hình như trong bầu không khí đó không có anh ta.

Sắc mặt Ưng Kỳ mệt mỏi ngồi xuống sô pha, kết quả phát hiện không ai để ý đến mình, không nhịn được lên tiếng: “Con về nhà mà không ai lên tiếng chào hỏi là sao?”

“Thế nào?” Ngu Uyển Thục hừ một tiếng, “Còn muốn mẹ đốt pháo hoa đón con về nhà.”

Ưng Kỳ: “……..”

Xem như anh ta biết, anh ta không được yêu thích ở trong cái nhà này.

“Gần đây con rất mệt, mọi người có thể đối xử với con tốt hơn không?” Ưng Kỳ tủi thân mở lời, có ý định muốn thu gom ít phúc lợi cho mình.

Ngu Uyển Thục hừ lạnh: “Mệt cái gì? Không ai làm phiền bắt con đi xem mắt, thư thái nhàn nhã có gì mà mệt?”

“………” Anh ta quyết định không nói nữa.

Ưng Lê ngồi bên cười trộm, cô cố ý nói với Ngu Uyển Thục: “Mẹ, hôm nay con và chị Thẩm đi dạo phố.”

Nghe thấy tên Thẩm Tầm Lam, Ưng Kỳ cử động người, bắt đầu dựng thẳng tai lên tập trung nghe.

“Thế nào, sức khỏe con bé ổn chưa?” Ngu Uyển Thục vì Ưng Kỳ mà thấy xấu hổ với nhà họ Thẩm.

Ưng Lê liếc mắt nhìn Ưng Kỳ cười nói: “Tốt lắm ạ, nhưng bọn con muốn chị ấy mở lòng hơn. Con và Quý Nghiên chuẩn bị giới thiệu mấy người đàn ông vừa tốt vừa chất lượng cho chị Thẩm, chị ấy rất tuyệt vời nên xứng đáng có người đàn ông tốt bên cạnh, phải không mẹ?”

Ngu Uyển Thục tiếc hận thở dài: “Đúng vậy.”

Mắt thấy sắc mặt Ưng Kỳ biến hóa, Ưng Lê vô cùng đắc ý.

Úc Tranh nhéo nhéo tay cô, bên môi nở nụ cười cưng chiều.

***

Đọc Full Tại Truyenfull.

Lúc mọi người rời đi, Ưng Kỳ đứng cản trước mặt Ưng Lê, sắc mặt có sự không vui: “Em giới thiệu bạn trai cho cô ấy?”

“Anh, anh lấy thân phận gì để hỏi em vấn đề này?” Ưng Lê ra vẻ không biết, hỏi lại.

Ưng Kỳ cắn chặt răng: “Anh hối hận.”

“Hối hận chuyện gì?” Ưng Lê chưa hiểu.

Ưng Kỳ im lặng một lúc, cuối cùng nói ra được một câu: “Anh nhận ra mình để ý.”

Tuy không biết nó bắt đầu từ lúc nào, bắt đầu từ bao giờ ánh mắt anh ta luôn dừng trên người Thẩm Tầm Lâm, chưa kịp phát hiện đã bị mình bóp chết từ trong trứng nước.

Ưng Lê hò hét trong lòng vì những gì mình đoán là đúng, nhưng trên vẫn thể hiện dáng vẻ thờ ơ như trước: “À, vậy anh đi tìm chị Thẩm nói đi, nói em nghe thì có ích gì.”

“Nhưng…….”

“Lúc chị Thẩm theo đuổi anh chị ấy rất có dũng khí, còn anh chẳng làm được gì bằng được một nửa chị ấy, nói gì đến chuyển để tâm.”

Ưng Lê nói mấy lời này xong lên xe, để lại Ưng Kỳ rơi vào suy nghĩ.

Về đến nhà, cả thể xác và tinh thần Ưng Lê mệt mỏi, trước kia giúp Thẩm Tầm Lam, bây giờ khuyên Ưng Kỳ, không lẽ cô chính là Hồng Nương mới chuyển thế?

“Mệt lắm à?” Úc Tranh thấy Ưng Lê ngồi ở huyền quan, cứ chậm chạp đổi dép mãi không xong.

Anh giúp cô đổi dép, bế cô lên.

Ưng Lê hoàn hồn, sợ hãi kêu thành tiếng: “A Tranh, anh toàn làm em sợ.”

Úc Tranh đặt cô ngồi xuống sô pha, cười hỏi: “Mệt lắm không?”

Ưng Lê xoay người, lẩm bẩm: “Anh xoa bóp bả vai cho em.”

Úc Tranh vừa ấn nắn bóp vai cô vừa trêu: “Lúc lừa Ưng Kỳ anh thấy em vui vẻ lắm mà.”

“Tại sao anh biết em lừa anh ấy?” Ưng Lê ngạc nhiên.

Úc Tranh cười khẽ: “Thẩm Tầm Lam vẫn chưa thể thoát ra khỏi những cảm xúc của đoạn tình cảm không thuận lợi trước đó, sao có chuyện muốn đi tìm bạn trai mới, chưa kể đến em sẽ không làm mấy việc khiến cô ấy khó chịu như vậy, em nói ra chỉ để kí©h thí©ɧ Ưng Kỳ thôi.”

Ưng Lê quay lại, hôn một cái trên mặt anh coi như làm phần thưởng: “A Tranh, anh là người thông minh nhất, anh em ngốc hết thuốc chữa, đáng đời lúc chị Thẩm quyết định buông tay rồi mới động lòng.”

Úc Tranh híp mắt, không hài lòng với nụ hôn vừa rồi, anh chỉ chỉ miệng mình: “Nên hôn chỗ này.”

Ưng Lê tiếp thu, lại đến gần hôn lên mặt anh.

Cô chưa kịp lùi ra đã bị Úc Tranh giữ chặt gáy khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.

“Ưm…..”

Sau khi được buông ra, Ưng Lê điều chỉnh hơi thở ở trong ngực anh, cô vừa thấy xấu hổ ảo não vừa không biết phải làm gì: “Nếu anh em có được một nửa EQ bằng anh thì mọi chuyện đã chẳng thành như vậy.”

Úc Tranh cười trả lời: “Không phải anh ấy không có, trước kia do không chịu để ý nên không quan tâm hay có ý muốn nào khác về phương diện đấy. Đàn ông chỉ cần gặp được người phụ nữ khiến mình thấy hứng thú, tự nhiên EQ sẽ cao lên.”

Ưng Lê rời vòng ôm của anh, nghe anh phân tích đạo lý rõ ràng, híp mắt nghi ngờ: “A Tranh, nhìn anh có vẻ rất hiểu chuyện này?”

“Vì từ sau khi gặp em, tất cả các kỹ năng của anh được bùng cháy lên.” Úc Tranh cong môi cười khẽ.

Ưng Lê phì cười, lập tức cười nhạo: “Không hẳn, phương diện nấu ăn vẫn chưa được thắp sáng.”

Giống như bị chọc đến chỗ đau, Úc Tranh suy nghĩ một lát rồi bế thẳng Ưng Lê lên: “Đi thôi.”

Ưng Lê vòng tay ôm cổ anh: “Đi đâu?”

“Đi thử kỹ năng khác.” Úc Tranh bình tĩnh nói.

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Úc tổng của chúng ta chỉ có mảng nấu ăn là không tốt, mọi thứ khác đều ổn, () lớn () tốt

[Tôi chưa nói gì hết, mọi người cũng chưa thấy gì cả]

——————–
« Chương TrướcChương Tiếp »