Chương 46

Edit: Dollan

Thẩm Lâm Hoan lại dậy sớm.

Khi Lục Nghiêu tỉnh lại, Thẩm Lâm Hoan đang tắm trong phòng tắm, đêm qua kết thúc muộn, Thẩm Lâm Hoan không muốn động đậy, chỉ lau sơ qua thôi, sáng sớm ngủ dậy thấy khó chịu nên tắm lại.

Bảy giờ sáng.

Không quá sớm, nhưng chắc chắn không quá muộn.

Lục Nghiêu đẩy cửa phòng tắm ra, lẳng lặng nhìn cô, khóe môi giật giật, ánh mắt vẫn còn lười biếng như vừa mới ngủ dậy.

Thẩm Lâm Hoan liếc anh một cái, hơi xoay người, quay lưng về phía anh, “Em đánh thức anh sao?”

Lục Nghiêu khịt mũi, “Không phải, anh chỉ đang tự hỏi, hôm qua em vừa khóc vừa đẩy anh, có phải là giả vờ hay không. “

Cái đầu nhanh nhẹn này, tuyệt đối không chịu nổi.

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Cô bước đến, đẩy anh ra ngoài.

“Anh phiền quá.”

Lục Nghiêu cảm thấy Thẩm Lâm Hoan là người vô vùng vi diệu, cô luôn khiến người ta cảm thấy bản thân không cần thiết.

Khi còn đi học, cô rất dễ làm người khác chú ý, cực kì siêng năng, cố gắng đến mức dường như chỉ cần buông lỏng một chút, cô sẽ bị tụt lại phía sau những người khác.

Nhưng trên thực tế, vị trí thứ nhất của cô luôn không tốn nước mắt, đôi khi gặp đề khó hơn, cô có thể kéo xa vị trí thứ hai mấy chục điểm.

Học sinh trường tư thực ra không tập trung vào các môn văn hóa, dù có học giỏi cũng chỉ giỏi chung chung, có rất nhiều lớp học mở rộng, sức lực phân tán, không quan trọng điểm số như các trường khác.

Nhưng Thẩm Lâm Hoan thì không, cô rất hiếu thắng, cô học không ít lớp mở rộng, nhưng lớp văn hóa vẫn chưa bị tụt lại phía sau, cô sẽ biến tất cả những lĩnh vực mà mình có thể chạm tới đều trở nên đỉnh cao.

Cô làm gì cũng tập trung và tận tâm.

Vì vậy, khi biết cô sửa sang lại Bác Thịnh, biết cô quyên tặng tòa nhà cho trường cũ của mình, anh không hề ngạc nhiên chút nào, bởi vì trong tiềm thức, anh nghĩ Thẩm Lâm Hoan là người toàn năng.

Ví dụ như tối hôm qua, anh trêu chọc cô một lát, hai người cùng nhau lăn lộn như một quả bóng, việc này đã sớm quen thuộc, Lục Nghiêu vẫn luôn bền bỉ, ấn tượng hẳn là cả hai đều rất vui vẻ.

Nhưng khi thức dậy vào buổi sáng, anh lại nghi ngờ bản thân.

Người như cô, đúng là khiến người ta vừa yêu vừa ghét.

Lục Nghiêu hướng về phía bên trong cười nói: “Anh không đến mức làm em không thỏa mãn chứ!”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

“Em nói một tiếng đi, nếu không anh không yên tâm.”

Thẩm Lâm Hoan đỡ trán, bất đắc dĩ đáp: “Không có.”

Hỏi một số điều không thể giải thích được, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy hành vi của anh khá tệ.

“Không có gì? Không thỏa mãn, hay là không có không thỏa mãn?” Lục Nghiêu cảm thấy mình phải tính chuyện này.

Thẩm Lâm Hoan mở cửa phòng tắm, nhíu mày nhìn anh.



“Lục tổng, anh nghĩ thế nào?” Nhân viên tài vụ báo cáo xong, nhưng không thấy phản hồi, liền hỏi lại: “Lục tổng?”

Lục Nghiêu cảm thấy có lỗi vì bản thân mình thất thần, “Cậu dẫn vài người đi thăm dò sổ sách, phải kiểm tra cẩn thận.”

“Vâng.”

Người đi rồi, Thẩm Lâm Hoan bưng cà phê vào, Lục Nghiêu xoa lông mày, vừa nhìn thấy cô thì khó chịu cụp mắt xuống, giả vờ giả vịt nói: “Em có dự án đặc biệt gì muốn làm không, anh chuyển đến cho em.”

Cảm thấy cô ở đây quả thực là nhân tài không được trọng dụng.

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Không cần, em ở đây rất tốt.”

Làm tổng trợ lý là một bài tập khó, nó cũng có thể giúp cô nhanh chóng làm quen với Phong Thần.

Không phải cô không có tham vọng, chỉ là hiện tại nền tảng của Lục Nghiêu chưa đủ vững vàng, cộng thêm những lời đồn đại bên ngoài, nếu cô không hạ thấp bản thân, sau này anh sẽ gặp nhiều phiền phức.

Vả lại, cho dù Lục Nghiêu muốn nhường thứ Thẩm Lâm Hoan để mắt tới, hội đồng quản trị cũng sẽ không đồng ý.

“Anh nghiêm túc đấy.” Lục Nghiêu nắm tay cô, “Anh không nói đùa với em. Anh tin tưởng năng lực của em.”

Thẩm Lâm Hoan vẫn lắc đầu, “Em cũng nói thật.”

Lục Nghiêu nhìn cô một cái, cuối cùng cũng chịu thua, tạm thời không vội.

Hai người trao đổi ngắn gọn một lát, ngay sau đó là các cuộc họp, nói chuyện công việc và nhiều thứ khác nhau.

Hôm nay anh rời thành phố, cùng với một trợ lý đặc biệt nam và hai phó tổng giám đốc, đi khảo sát một công ty và thực hiện các hoạt động mua bán và sáp nhập.

Không thể tránh khỏi sẽ có tiệc tối, Lục Nghiêu vừa ngồi xuống đã nhận ra có gì đó không ổn, trợ lý đặc biệt mới được tuyển dụng ngơ ngác không biết phải làm sao, Lục Nghiêu nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng không lên tiếng.

Những người bên cạnh vẫn không ngừng thúc giục, “Kính rượu Lục tổng đi!”

Lục Nghiêu hạ tay xuống, “Xin lỗi, vợ tôi đang chuẩn bị mang thai, không cho tôi uống rượu.”

Những người bên cạnh sửng sốt, tiện đà chúc mừng: “Vậy thì chúc Lục tổng sớm sinh được quý tử.”

“Cảm ơn.”

Lời bịa đặt thoát ra khỏi miệng, Lục Nghiêu có tài ăn nói mới phản ứng lại, sau đó không khỏi nhớ Thẩm Lâm Hoan.

Không biết cô đang làm gì, lúc này hẳn là mới tan làm, cô có rất ít hoạt động giải trí, cùng lắm là đọc sách, tra cứu tài liệu.

Dường như cô thực sự không đặc biệt thích bất cứ thứ gì.

Tuy nhiên… cũng có thể nó bị đè nén và không được nhắc tới.

Lục Nghiêu nhớ cách cô mở cửa phòng tắm và nhíu mày với anh lúc sáng, nhưng cô không có vẻ tức giận, càng giống như thẹn thùng, nói: “Em không nghĩ mình sẽ nói ra.”

Lục Nghiêu cúi đầu nhìn cô, suy tư một hồi liền hiểu được, “Có nghĩa là không phải em không muốn, chính là muốn.”

Muốn là hưởng thụ, hưởng thụ chứng tỏ rằng anh vẫn được.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Thẩm Lâm Hoan hơi nghiêng đầu, cảm thấy người này thật quá đáng.

Lục Nghiêu cười, nựng cằm cô, “Sao em khó xử vậy! Em nói thẳng là được rồi, sao cứ để anh đoán.”

Thẩm Lâm Hoan lại nhíu mày.

Lục Nghiêu cũng không muốn ép buộc cô, nhưng vỏ cô dày quá, không cởi ra được mấy lớp thì thật sự quá mệt mỏi.

Anh trêu cô: “Em có thể khen anh chẳng hạn, kiểu như là, chồng à anh thật tuyệt vời!”

Không chỉ Thẩm Lâm Hoan nổi da gà mà Lục Nghiêu cũng buồn nôn chính mình, khóe miệng vừa nhếch lên đã bị Thẩm Lâm Hoan nhốt bên ngoài phòng tắm.

Anh nghĩ mình đã hoàn toàn làm cô khó chịu, sau đó Thẩm Lâm Hoan ở bên trong nói với giọng buồn bực, “Anh rất tuyệt, được chưa!”

Lục Nghiêu che miệng, tự nhủ không được cười thành tiếng, kẻo Thẩm Lâm Hoan tức giận quá sẽ không thèm để ý anh.

Một lúc sau, Lục Nghiêu mới hồi tâm, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Ồ, biết rồi. Vậy là tốt rồi. Em không nói làm sao anh biết được.”

Buổi sáng Thẩm Lâm Hoan lén lút bôi thuốc, nhưng bị anh nhìn thấy, anh ôm cô đặt ở đó, nhíu mày nói: “Là anh làm sao?”

Dứt lời liền thấy mình hỏi ngớ ngẩn, không phải anh thì có thể là ai, nhưng anh không nhận ra, thực sự quá sơ ý.

“Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý.” Lục Nghiêu nhận lỗi, lại hỏi, “Sao đêm qua em không nói cho anh biết?”

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy mất tự nhiên khi thấy vẻ mặt áy náy của anh, “Đêm qua… không khó chịu đến vậy.”

Làm gì cũng thích tự chịu đựng, người này chắc chắn là Ninja Rùa chuyển thể. Lục Nghiêu cảm thấy cáu kỉnh, tức giận với bản thân, cũng bực bội với cô, “Dung túng anh làm gì! Không thoải mái thì em phải nói.”

Thẩm Lâm Hoan “Ồ” một tiếng, biện hộ, “Đêm qua em buồn ngủ.”

Mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ, lúc đó cũng không quá khó chịu nhưng đến sáng thì thấy hơi… sưng tấy.

Lục Nghiêu nhớ tới buổi sáng sau khi ăn xong, Thẩm Lâm Hoan do dự ghé vào lỗ tai anh nói: “Thường xuyên quá, không tốt.”

Lục Nghiêu suýt nữa bật cười, “Vậy em chủ động đi, để anh còn biết tần suất.”

Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, việc này khiến vẻ mặt cô khó xử.

Nhưng Lục Nghiêu biết vẻ mặt này không phải kháng cự, mà là suy nghĩ, anh đoán cô thật sự đang suy nghĩ tính khả thi của chuyện này.

Rất tốt.

Lục Nghiêu tự mình tán thưởng.

Quảng cáo

REPORT THIS AD



Thẩm Lâm Hoan không đi công tác, cô tan làm đúng giờ.

Về nhà, Hoa Hoa cọ cọ chơi đùa với cô, Thẩm Lâm Hoan bế con mèo lên, cô bàng hoàng nhận ra chưa bao lâu con mèo này đã từ gầy gò biến thành khổng lồ.

Nó là một con mèo lông rậm, nhưng bây giờ trông giống một con quái vật lớn.

Thẩm Lâm Hoan cẩn thận nhìn một hồi, hỏi quản gia Chu: “Đây là… nó có thai sao?” Sao bụng to thế.

Quản gia Chu: “… Phu nhân, nó ăn nhiều nên béo.”

Thẩm Lâm Hoan nhìn nó không nói nên lời, nó… quá béo.

Quản gia Chu chỉ có thể cố gắng hết sức để cứu lấy danh dự của con mèo, “Lông rậm nên trông hơi mập mạp. Thật ra cũng không tệ, nó chỉ khoảng 7kg thôi.”

Thẩm Lâm Hoan ôm nó một hồi, đột nhiên nói: “Lạc Lạc năm tháng chỉ nặng 14kg.” Cô ước lượng Hoa Hoa, “Tôi cảm thấy con mèo này quá nặng.”

Quản gia Chu không biết phải làm sao, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Vài năm trước Vân Lạc được Vân Triều mang về, Vân gia thậm chí còn không biết đứa trẻ này đến từ đâu.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Ý của phu nhân là cô ấy đã bế đứa bé khi mới được năm tháng?

Quản gia Chu lơ đãng trong chốc lát, Thẩm Lâm Hoan đã bế Hoa Hoa rời đi.

Ông do dự một lúc, không biết có nên nói chuyện này không.

Đến cuối tuần sau, trước khi Lục Nghiêu quay lại, Vân Triều đã gửi Lạc Lạc đến nhà anh.

Thẩm Lâm Hoan đang tắm nên bấm số nội bộ, bảo quản gia Chu đưa Lạc Lạc vào.

Hôm nay lại là một ngày tuyết rơi, Lạc Lạc được bọc như búp bê ngày tết, Vân Triều bế Lạc Lạc ra khỏi xe, anh đứng trong sân, không tiến lên phía trước, chỉ giao con gái cho quản gia Chu, cười cười, “Phiền ông rồi, tôi không đi vào, buổi tối tôi tới đón con bé.”

Quản gia Chu gật đầu chào, nắm tay Lạc Lạc đi vào nhà.

Lạc Lạc rất phấn khởi, “Hoan Hoan đang làm gì vậy ạ?”

Lần trước quản gia Chu để ý cô nhóc này hay gọi thẳng tên phu nhân, vì thế ông không nhịn được nói một câu: “Cháu nên gọi là dì.”

Lạc Lạc có chút không vui, “Hoan Hoan bảo cháu gọi dì ấy như vậy, dì ấy không thích cháu gọi là dì.”

Quản gia Chu hơi nhướng mày, “Thật sao?”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

“Vâng, Hoan Hoan thích cháu, cháu cũng thích Hoan Hoan.”

Lạc Lạc cởϊ áσ khoác, mũ và khăn quàng cổ, chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng, ngồi trên ghế sofa, ngoan ngoãn chơi đồ chơi, không hề kiêu căng tùy hứng như lời đồn đại.

Khi Thẩm Lâm Hoan đi ra, cô cũng mặc một chiếc áo len dệt kim màu be, ngay cả lớp lót bên trong cũng là màu be.

Lạc Lạc vui vẻ nói: “Hoan Hoan, chúng ta thật có duyên!”

Thẩm Lâm Hoan ngồi bên cạnh cô bé, nhìn lego cô bé vừa lắp, “Ừm” một tiếng.

“Dáng vẻ cũng giống nhau nữa.” Lạc Lạc nhìn cô.

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Không, con giống ba con hơn.”

Lạc Lạc cũng không quan tâm, chơi đồ chơi một cách vui vẻ.

Thật ra Thẩm Lâm Hoan không biết chăm sóc trẻ con, sẽ không dỗ dành, không nói năng nhỏ nhẹ, ít nhất Lục Nghiêu có thể nói điệp từ, cô chỉ có thể nhìn trẻ con, theo đúng nghĩa đen.

Đôi khi cô không biết tại sao Lạc Lạc lại thích cô đến vậy.

Đêm nay làm thế nào Lạc Lạc cũng không muốn rời đi, muốn ngủ với Thẩm Lâm Hoan, nhưng Lục Nghiêu sáng sớm sẽ trở về, Thẩm Lâm Hoan kiên quyết để Vân Triều đưa cô bé đi.

Khi Thẩm Lâm Hoan tiễn Lạc Lạc, Vân Triều phải dỗ dành cô bé trong sân mất năm phút.

Tiếng khóc của cô gái nhỏ vang vọng trong đêm tuyết, tiếng gió rít gào, tiếng khóc cũng nức nở, trái tim của Thẩm Lâm Hoan sắt đá đến mấy cũng không khỏi cảm động.

Ban đầu Vân Triều còn kiên nhẫn, cuối cùng tức giận mắng cô bé: “Con ngoan ngoãn một chút được không!”

Tai Lạc Lạc không tốt, cho nên khi cuống cuồng giọng nói sẽ bị khuếch đại một cách vô thức, nhưng cô bé biết, khi người khác mắng mình là do mình nói quá to.

Tiếng khóc của Lạc Lạc đột ngột dừng lại, cô bé kinh ngạc nhìn ba mình.

Vân Triều xoa lông mày, nói với Thẩm Lâm Hoan: “Xin lỗi em.”

Mấy phút trước một chiếc Maybach chậm rãi tiến vào sân, dừng lại cách đó không xa, lẳng lặng đỗ ở đó.

Người trên xe cuối cùng cũng đi xuống, đón gió và tuyết, bước đi thong thả.

Giọng anh mát lạnh như đêm tuyết trắng này, “Sao không để con bé ở đây?”

Thẩm Lâm Hoan hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Nghiêu.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Lục Nghiêu đi tới, đứng bên cạnh Thẩm Lâm Hoan, nắm tay cô, nhìn Vân Triều mỉm cười nói: “Vân tiên sinh đừng khách sáo, vợ chồng tôi sẽ không ngại.”