Chương 7: Tôi sẽ không bao giờ ly hôn

================

“...”

Đám cưới do văn phòng thư ký tập đoàn Giang Ninh lo liệu, từ công bố tin mừng đến phát thiệp mời, trong thời gian ngắn đã hoàn thành xong. Vu Chi chỉ cần có mặt vào dịp đã được thông báo.

May mắn thay, trong khoảng thời gian này cô không có công việc gì quan trọng, nhưng chắc chắn rằng sau khi mấy cấp trên của cô nghe được tin cô sắp kết hôn với Giang Thính Bạch cũng sẽ chủ động tiếp quản mấy việc đó thôi.

Thậm chí ông chủ của bọn họ tin vào niềm vui bất tận, sau khi xem buổi họp báo của tập đoàn Giang Ninh, cũng không khỏi xúc động.

Quyền Luật cầm tách trà nhìn tổng giám đốc Giang và Vu Chi đối mặt nhau như người xa lạ: “Tiểu nha đầu tốt rồi, miếng cơm này thực sự là thứ mà ông trời phải đuổi theo đút cho cô.”

Gia thế vượt xa những người bình thường, ngoại hình ưu tú, được cha mẹ chiều chuộng, trình độ học vấn cao, kết hôn với người chồng tin đồn đã lâu.

Trong mắt mọi người cuộc sống của Vu Chi rất tốt, mấy ngày đi theo Giang Thính Bạch cùng anh đóng vai vợ chồng chưa cưới, nhưng trong lòng cô lại phàn nàn về việc ra tòa.

Hôm đó, họ vừa đi thăm ông nội của Giang Thính Bạch, một nhân vật rất nổi tiếng ở Bắc Kinh, vì không tiện xuất hiện trước công chúng nên Giang Thành đã bảo đôi vợ chồng trẻ trực tiếp đến thăm.

Đây là lần đầu tiên Vu Chi gặp người lớn nhà họ Giang, nhưng ông đã nhận ra cô ngay: “Bà của con là hoa hậu cuối cùng của Thượng Hải, ta nói có đúng không?”

Cô lặng lẽ gật đầu: “Vâng, đúng là bà ngoại ạ.”

Trong cuộc thi hoa hậu Thượng Hải cuối cùng năm đó, chính bà cô là người xinh đẹp và duyên dáng, xứng đáng giành được vương miện.

Sau đó, ông nội Giang nói chuyện một mình với Giang Thính Bạch. Vu Chi quay lại xe để đợi anh.

Giang Thính Bạch nhìn cô bước ra khỏi vườn giữa những bụi hoa liễu: “Ông và ông nội của cô ấy là bạn thân, vậy đem bà nội ra nói có chuyện gì vậy ?”

Ông nội Giang cau mày khi nói về việc ông nội của Vu Chi sẽ đến: “Sao lại nhắc tới ông già xấu tính đó, mỗi lần họp, ông ấy đều phản đối bất cứ điều gì mà ông nói.”

Nói đến kích động ông gõ nhẹ cây của mình: “ Đây là do con muốn kết hôn, chứ ta không muốn kết thân với ông ta chút nào.”

Một lúc sau anh lại hỏi: “Khi ông kết hôn ông ấy có đến không?”

“Không đến.”

“Ông ấy có thích đến hay không, danh tiếng càng ngày càng lớn.”

“Bởi vì địa vị của ông ấy cao nên đi gặp khách không tiện, địa vị của họ cũng không thấp hơn ông.” Giang Thính Bạch bật cười: Ông nội của cô ấy vẫn đang dưỡng bệnh ở Thượng Hải, hai người góa vợ đang tranh cãi xem đâu là thật à.”

Lúc anh tạm biệt và quay lại xe, Vu Chi đã tựa lưng vào ghế ngủ.

Cô nhắm mắt, khuôn mặt trầm và dịu dàng.

Cửa kính ô tô hạ xuống một nửa, thỉnh thoảng gió thổi tung mái tóc cô xòe ra như những làn sóng nhẹ, vẫn còn chút ngây thơ và trẻ con giữa đôi lông mày mềm mại và sáng ngời.

Trong lòng Giang Thính Bạch bất giác có chút khô khốc, yết hầu của anh chuyển động liên tục, sau đó anh nóng nực đưa tay ra và cởi chiếc cúc đầu tiên.

Hơn ngàn nguyên nhân nhưng lý do chủ yếu nhất vẫn là từ sự rung động của con tim.

Những thứ tình cảm đó cứ lớn dần trong tim, ngày ngày đêm đêm không rõ hình thù, anh đã cố gắng thể hiện điều đó qua miệng, cơ thể và ánh mắt, cũng đã cần phải kiềm chế rất nhiều mới có thể ngăn chặn dòng chảy tình yêu thầm lặng đang tuôn trào của mình.

Trong giây phút này, khi cô sắp trở thành vợ của anh, dần dần lộ ra một số điều khiến cô không thể kìm lòng được, Giang Thính Bạch lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không vội bảo tài xế lái đi, thái dương cô được xoa bởi bờ vai rộng của anh.

Nửa tháng qua, cô bận rộn với việc kết hôn đến mức kiệt sức, thậm chí hơi thở cũng dài lạ thường.

Nhìn thấy Vu Chi đang ngủ say, ai hơi cúi đầu xuống, không ngừng nhẹ nhàng xoa xoa cằm lên trán cô với nỗi nhớ nhung và có chút không cam lòng đã kéo dài nhiều năm.

Một lúc sau, Vu Chi tỉnh lại.

Giang Thính Bạch nhận thấy có động tĩnh bên cạnh, anh ngồi thẳng dậy, gương mặt có vẻ thờ ơ và xa cách.

Vu Chi nheo mắt nhìn xung quanh, thấy mình vẫn còn ở đây: “Không đi à ?”

Anh hất cằm: “Lái xe đi, tôi vừa mới lên xe.”

Vu Chi hỏi: “Tôi đã ngủ rất lâu sao?”

“Tôi nói là tôi mới lên xe, cô không nghe rõ sao?”

Vu Chi: “....”

Lặp lại một lần anh ta sẽ chết sao, tính khí thật tàn nhẫn.

Vu Chi lấy tờ thỏa thuận tiền hôn nhân mà cô đã chuẩn bị sẵn ở trong túi, cúi đầu suy nghĩ một lát, sẽ tốt hơn nếu lấy nó ra khi tận trạm của Giang Thính Bạch khá hơn.

Nhưng cho đến khi họ ăn tối xong ở nhà họ Giang và chốt xong danh sách khách mời, trình tự phát biểu và tuyên thệ, Vu Chi mới thấy ông Giang vui vẻ đến mức nào.

Có lẽ chỉ có bố mẹ hai người hài lòng với cuộc hôn nhân này, hai nhân vật chính như thể trông sắp khóc.

Vu Chi trong lòng thở dài, đột nhiên cảm thấy Giang Thính Bạch không còn khó chịu như vậy nữa, trông anh thật đáng thương.

Nhưng ngày mai họ sẽ sẽ đi lấy giấy đăng kí kết hôn, Vu Chi vừa hay tìm được cơ hội để giữ anh lại.

Giang Thính Bạch giật mình, hiếm khi cô chủ động nói chuyện với anh như vậy: “Chuyện gì vậy?”

Vu Chi chỉ lên lầu: “Chúng ta lên phòng của anh đi.”

Giang Thính Bạch chặc lưỡi, giọng điệu giễu cợt: “Không phải cô luôn phản đối chuyện quan hệ trước hôn nhân sao?”

“...”

Anh sờ cằm: “Có thể nói thư phòng là nơi tốt nhất, có rất nhiều không gian để trưng bày.”

“....”

Vu Chi không nhịn được muốn chửi anh: “Dù thế nào đi nữa thì anh có thể lên cùng tôi trước được không?”

Cô kéo Giang Thính Bạch lên lầu, sau khi vào phòng cô cẩn thận khóa cửa lại.

Biểu cảm đó rõ ràng là muốn nói rằng tôi biết vẻ ngoài của mình rất hấp dẫn phụ nữ, nhưng ngoại hình có chút khó nhìn.

Vu Chi đưa ra thỏa thuận: “Không sai, tôi đang rất là lo lắng.”

Giang Thính Bạch nghi ngờ cầm lấy và nhìn xem.

Cô giải thích: “Đây là thỏa thuận trước hôn nhân, giữa chúng ta thực hiện một loạt thỏa thuận liên quan đến tài sản, bao gồm không giới hạn việc gửi tiền, chứng khoán,... cũng như các vấn đề về hỗ trợ nuôi con có thể phát sinh trong tương lai. Anh có thể xem qua, nếu có thắc mắc gì trước khi nhận giấy chứng nhận vào ngày mai, tôi còn…”

Giang Thính Bạch lạnh lùng ngắt lời cô: “Tôi sẽ không có bất kì ý kiến gì.”

Vu Chi khó hiểu: “Anh thậm chí còn chưa xem xong mà?”

Đây là cách mà anh thường kí hợp đồng trong tập đoàn sao? Chỉ cần nói nó ổn mà không cần nhìn vào, núi vàng núi bạc cũng không đủ để chôn vùi anh.

Giang Thính Bạch xé bỏ bản thỏa thuận, tiến về phía cô, cuối cùng giơ tay ném lên không trung.

Vu Chi bị anh áp chế trong bóng tối, cô ngẩng mặt lên nghe Giang Thính Bạch nói từng câu từng chữ: “Bởi vì thỏa thuận này căn bản không cần thiết,”

“Tôi sẽ không bao giờ ly hôn.”