Chương 1: "Con nói con không thích anh ta.”

Chương 1:

Một năm nay mùa mưa ở Bắc Kinh dường như đến vô cùng sớm, nhưng chỉ mới tháng tư thôi đã thấy chạm đến đỉnh điểm, đã róc ra róc rách đổ liên miên mấy trận mưa dầm.

Vu Chi đội mưa bụi mờ mịt đi vào trong ngõ Nha Nhi, nguyên bản kiến trúc tường trắng mái đỏ ở trong cơn mưa phùn đã làm mất đi hình ảnh mỹ cảm xếp chồng lên nhau của toà nhà cũ kỹ ngày trước, hai hàng hoa da^ʍ bụt bên đường khiến cho du khách quyến luyến không rời, lúc này trong mắt Vu tiểu thư vốn đang phiền lòng cũng biến thành hiện trường tai nạn danh xứng với thực.

Những lá cây mảnh mai không chịu đựng được một chút sức nặng nào này, có một cơn gió nhẹ thổi qua, lập tức ồ ạt đánh xuống những hạt mưa, Vu Chi lại phải đối mặt với một cuộc tập kích mưa to bất thình lình khác.

Cô che bằng một cái ô nhỏ hoàn toàn không đủ để ngăn cản cơn mưa gió đột ngột này, đối mặt với cơn mưa bụi ở mọi nơi, tóc xoăn tán loạn trên vai, đem mẫu đồ mới trong mùa của Chanel, cô vừa mới nhận được kiểu dáng giới hạn của Birkin, không có thứ gì giống nhau cùng chịu thiệt hại nặng với cô.

Nhà họ Vu đã sống trong tứ hợp viện* này hơn hai mươi năm, tránh được những tiếng ồn ào náo nhiệt của biển phía sau, góc hiên cất giấu những câu chuyện và tình người của Bắc Kinh xưa.

*Tứ hợp viện (四合里): là một tổ hợp công trình, gồm 1 sân vườn nằm ở trung tâm, 4 dãy nhà được xây bao quanh sân vườn và nằm ở 4 hướng Đông – Tây – Nam – Bắc.

Khi cô đi gần đến trước cửa nhà.

Dì Khánh nhô đầu ra ngoài cửa sổ nơi trồng cây trúc đào, bà ấy tiện tay muốn thu cây xiên chống cái cửa sổ gỗ lim xanh tơ vàng lại.

Bà ấy chao ôi một tiếng: “Ôi trời ơi bé con, sao hôm nay con lại nhếch nhác như thế này hả?”

Dì Khánh là người chăm sóc Vu phu nhân từ bé, bà ấy là của hồi môn ở Thượng Hải đi theo tới đây, đã ở thủ đô Bắc Kinh gần ba mươi năm rồi, nhưng giọng địa phương của bà ấy vẫn không thay đổi được.

Vu Chi miễn cưỡng cười trừ một tiếng: “Không sao đâu, dì Khánh, con không sao đâu ạ.”

Cô đương nhiên là cố ý.

Vu Chi không ngồi xe đưa đón cô thường ngày, mà cô chọn đi bộ về nhà, chính là muốn làm cho bản thân trông thảm thiết một chút. Thuận lợi trốn thoát khỏi màn gặng hỏi tra tấn phẫn nộ lôi đình của bố cô tối nay.

Chủ đề tra hỏi cũng chỉ là… mẹ chồng tương lai của cô Trần Nhạn Tây đại giá, bà ấy dưỡng bệnh xong bên Thuỵ Sĩ thì về lại Bắc Kinh, nhà họ Giang bố trí tiệc tối ở vườn Vân Tây, nhưng Vu Chi ngay cả mặt mỏng cũng không lộ ra.

Ba ngày trước cô nhận được thiệp mời, bố cô gửi một nhà thiết kế trang phục đợi cô trước cửa để đưa lễ phục đã thay đổi kích thước cho cô, mỗi ngày một cuộc điện thoại nhắc nhở tình huống thực tế của cô.

Nhưng tối hôm qua cô lại tắt điện thoại, không quay về biệt thự riêng của anh trai cô mua cho cô ở Viễn Dương lavie, cô cũng không làm chiến sĩ thi đua canh giữ trong văn phòng luật, ngồi khoang hạng nhất bay thẳng tới Thượng Hải.

Đây là không thể nghi ngờ khi đem thể diện của hai nhà Giang Trần đặt lên thớt băm làm nhân thịt.

Không phải nói là chủ đề nói không chán hai ngày nay ở những bữa tiệc trong giới Bắc Kinh, tất cả đều là tại sao Vu nhị tiểu thư lại một cước đá luôn cái mỹ danh hiền lương thục đức của mình, ngay cả bữa tiệc tối đón gió của mẹ chồng mình mà cô cũng dám thoái thác không tham gia, bản thân Vu Chi lại ở trong khách sạn Bvlgari không màng thế sự mà tránh đầu sóng ngọn gió, cô đều nghe được nhóm chị em bên này siêng năng bàn luận.

Đồ sứ Trần tiểu thư của cô gửi mấy cái wechat đến, hỏi Vu Chi là có phải cô đi đêm lắm có ngày gặp ma hay không.

“Tôi đã nói rồi tôi không đồng ý việc hôn sự này! Nhà họ Giang có giàu có cỡ nào, con gái của tôi cũng không trèo cao còn không được sao?”

Vu Chi bước lên bậc thang đi đến cửa nhà, cô chợt nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh cãi vã.

Người vừa mới nói chính là đại tiểu thư Thượng Hải xuất thân thế gia của cô, là mẹ ruột của cô người cả đời chân chính làm được bốn chữ dịu dàng trang nghiêm - Minh Dung.

Đến cả cô con gái nhỏ Vu Chi cũng được bà dạy dỗ như vậy, chỉ tiếc là cô con gái tốt của bà chỉ có công phu thể diện đi lừa gạt người khác, bên trong cũng không có nửa phần tình cảm giống mẹ nó.

Cũng chỉ có chuyện chung thân đại sự của con gái, Minh Dung trước sau như một vẫn thuận theo ý muốn của chồng, mới có thể phá lệ cùng Vu Chi giải thích hai câu.

Vu Tòng Thanh vẫn còn đang nổi nóng: “Bây giờ là lúc đến phiên bà nói không với tôi sao? Nhà họ Giang sớm đã định cô con dâu này rồi, tin tức đều đã lan truyền ra hết rồi, nhưng đợi đến lúc hạ sính lễ, đây là chuyện tốt đẹp bao nhiêu người mong chờ đấy! Bà từ chối nhà họ là không muốn sống ở cái Bắc Kinh này nữa đúng không?"

Dì Khánh đứng ở một bên nghe che miệng cười, cô gia một người Bắc Kinh đi theo đại tiểu thư của bọn họ, mấy năm nay cũng học được hai câu tiếng Thượng Hải.

Ban đầu tập đoàn Giang Ninh làm giàu tại Phúc Kiến, vẫn là ông cố của Giang Thính Bạch dựa vào thỏi vàng mà ra sức làm việc, sau lại vang danh bốn bể trong tay ông cố của anh, cũng vào lúc đó gia tộc nhà họ Giang mới đến Bắc Kinh để định cư.

Bây giờ do bố của Giang Thính Bạch quản lý, Giang Thành ở trong giới kinh doanh nổi danh là nhân vật có thủ đoạn cường quyền mạnh mẽ, đừng nói là bây giờ anh trai của Vu Chi đang điều hành công ty, cho dù năm xưa Vu Tòng Thanh tự mình cầm đao cũng không phải là đối thủ.

Minh Dung không tiếp tục lớn tiếng nữa, bà buông một tiếng thở dài, quấn chặt áo choàng ngồi trên ghế sô pha.

Bà là người biết thời thế, bà cũng có thể nghe ra sự cấp bách trong giọng nói của chồng về hôn sự này đối với nhà họ quan trọng bao nhiêu, nhưng bà lại đau lòng cho con gái.

Lại thêm một tầng, Giang Thính Bạch và con trai bà là bạn học, hai người cùng trường từ tiểu học đến khi tốt nghiệp tiến sĩ, anh cũng thường đến nhà họ Vu làm khách, Minh Dung rất yên tâm về nhân phẩm của đứa nhỏ này.

Không phải chỉ là cái đồ mở nút chai chỉ biết làm xằng làm bậy, không thể so sánh với những mầm mống hạ lưu có lòng dạ độc ác mỗi ngày.

Nhưng ngàn tính vạn tính. Lại không lay chuyển được chuyện giống như vậy. Vu Chi không thích Giang Thính Bạch.

Nói thẳng ra là cực kỳ chán ghét nhưng cũng không nhiều lắm.

Từ nhỏ Vu Chi có ba cái ghét.

Một là phiền phức khi múa ba lê, hai là không thích quy củ, ba là sợ Giang Thính Bạch.

Từ lúc cô học cao trung, Giang Thính Bạch đạt được huy chương vàng cuộc thi Olympic toán học quốc tế tự mình phụ đạo hình học giải tích cho cô, mối quan hệ của hai người họ coi như chính thức kết thúc.

Đến bây giờ trong bàn học của cô vẫn đặt cây thước vàng Giang Thính Bạch dùng để đánh vào lòng bàn tay cô.

Mà giờ cô lại phải gả cho Giang Thính Bạch.

Vu Tòng Thanh thấy vợ tức giận, không để ý ông nữa, ông vội vàng đi qua ngồi bên cạnh bà, xoa xoa vai bà nói:

“Con gái chung quy lại cũng sẽ phải đi lấy chồng có phải hay không? Thính Bạch tốt xấu gì chúng ta cũng biết rõ, hai nhà chúng ta cũng có chút giao tình, dù sao cũng tốt hơn tên buôn người học viện mỹ thuật kia!”

Nhắc tới mối tình đầu của Vu Chi - Tưởng Ngọc Khinh, Vu Tòng Thanh lại mang một cục tức, làm một cái phòng làm việc rách nát rồi tự xưng là hoạ sĩ, mỗi ngày không làm việc đàng hoàng mà đi câu dẫn con gái ông. Còn muốn lừa Vu Chi về cái quê xa xôi của anh ta, cái này đối với Vu Tòng Thanh mà nói, cũng không khác gì với mấy bọn buôn phụ nữ cho lắm.

Vu Chi lại cứ hết lần này tới lần khác ăn được dáng vẻ của anh ta, nghe anh ta nói về lịch sử mỹ thuật của phương Đông đến tròng mắt cũng không di chuyển, lúc đó cô vì muốn ở cùng một chỗ với Tưởng Ngọc Khinh mà không ít lần náo loạn trong nhà, nhưng cuối cùng vẫn kết thúc một cách qua loa.

Tưởng Ngọc Khinh cầm tiền của nhà họ Vu đi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, từ đó về sau anh ta không còn xuất hiện trước mặt Vu Chi nữa.

Minh Dung vừa nghe vừa cười khúc khích: “Ông đang nói bậy bạ gì vậy, ông cẩn thận không con gái nghe thấy bây giờ.”

Vu Tòng Thanh cãi lại: “Tôi còn sợ con bé nghe thấy sao! Con bé chui từ trong bụng bà ra, rốt cuộc ai mới là bố nó.”

“Hôm qua là ngày gì bà không biết sao? Là ngày kỷ niệm chính thức yêu nhau của bọn nó. Tôi sợ Chi Chi không vượt qua được rào cản của bản thân, con bé vì cái thằng họ Tưởng kia mà cãi nhau với chúng ta thành cái dạng gì rồi? Mấy năm nay có bao nhiêu thằng con trai nói chuyện với con bé, nhưng con gái bà cũng không động chút xíu tâm tư nào.”

Càng nói Minh Dung lại càng cảm thấy lo lắng: “Ông thì tốt rồi, trực tiếp định ra hôn sự, khiến con bé phải gả cho Tiểu Giang.”

Chi Chi. Là nhũ danh của Vu Chi. Sinh nhật cô là ngày bảy tháng bảy, tuy rằng không đυ.ng phải lịch âm, nhưng vẫn lấy cái chữ nhỏ này.

Vu Tòng Thanh thở dài, tìm cho bản thân một cái cớ cũng không đáng tin cho lắm, ông chậm rãi nói: “Tình trường của con gái nhỏ, đợi đến khi kết hôn lâu rồi, con bé sẽ tự nhiên quên thôi.”

Minh Dung không nói nữa, bà chỉ cúi đầu vỗ vỗ tua rua trên áo choàng, bà từ Thượng Hải gả vô nhà họ Vu ở Bắc Kinh đã ba mươi sáu năm rồi, cũng không dám quên đoạn tình cảm của con gái nhỏ năm đó, dù gì thì con bé cũng thuận theo ý nguyện của ba mẹ mà gả qua đó, mà Vu Chi ngay từ đầu đã khó như vậy rồi.

Cái này về sau còn không biết là muốn nháo tới mức nào.

Vu Chi thấy bên trong không còn động tĩnh lớn nữa, chắc là khối than nổ của bố cô lại bị con dao dịu dàng muốn mạng kia của Minh đại tiểu thư thu phục rồi, cô đưa tay xoa mạnh mái tóc của mình, làm cho bản thân nhìn giống như là vừa mới đi trong con hẻm nhỏ bị người ta làm cái gì đó.

Dì Khánh mở cửa cho cô, bà ấy đỡ Vu Chi ngồi xuống huyền quan* thay giày mà không tránh khỏi buồn bực, mới đi được có vài bước, tiểu thư nhà bà ấy sao lại trở nên nhếch nhác như này rồi?

*Huyền quan (玄关): là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.

Dì Khánh vừa muốn lấy lược sửa sang lại cho Vu Chi một chút, thì bị Vu Chi đưa tay cản lại, cũng không thể vào lúc này kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ.

Cô kéo mái tóc vẫn còn nhỏ nước, ủ rũ đứng trên thảm nhung có hoa văn gấm như ý màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị che đi hơn phân nửa. Váy cũng bị ướt khoảng hai phần ba, khuyên tai JSG rớt mất một cái, vớ của cô cũng bị móc ra thành một cái khe hở.

Tất cả đều không có một chút xíu dáng vẻ hào phóng đoan chính của khuê các danh môn nào, nhìn xem, giống như một kẻ tâm thần dự bị sẵn sàng gia nhập đội ngũ trị liệu bất cứ lúc nào.

Vu Tòng Thanh thấy cô như vậy, ông hừ lạnh một tiếng: “Tôi còn tưởng rằng, đứa ăn mày nào từ đâu chui ra.”

Minh Dung gầm gừ trừng mắt nhìn chồng, bà vội vàng kéo cô lại: “Con làm sao vậy? Trời mưa cũng không biết che ô à?”

Vu Chi nhỏ giọng nói: “Có che, nhưng mưa thật sự rất lớn.”

Giọng cô khi nói chuyện trong trẻo gần giống như cơn gió lướt nhẹ qua chuông.

Minh Dung liên tục nói người giúp việc lấy khăn mặt.

Vu Tòng Thanh chỉ vào con gái hỏi: “Con nói xem, tối hôm qua tại sao lại tắt máy! Con có biết là bản thân đυ.ng phải rất nhiều rắc rối hay không? Mặt mũi của bố đều bị con làm mất hết rồi, đến đứng ở trong sân nhà người ta cũng đứng không được.”

Đây là một vấn đề có cạm bẫy trùng điệp.

Không thể nói là biết, biết rõ mà còn cố tình vi phạm ở chỗ lão Vu đầu là tội càng thêm tội. Cũng không thể nói là không biết, đến cái này mà còn không biết thì sẽ bị mắng dữ dội hơn nữa, khó tránh khỏi còn bị phổ cập về lịch sử làm giàu và thời huy hoàng của nhà họ Giang, mà những thứ này Vu Chi đã nghe rồi không muốn nghe nữa.

Trong vòng vài giây ngắn ngủi, Vu Chi giống như nữ công binh cầm khim dò mìn, cô đã đi lên đi xuống tìm kiếm khắp khu vực mìn của ba cô, cuối cùng cô vẫn lựa chọn im lặng.

Minh Dung đưa mắt nhìn cô: “Tốt rồi! chuyện cũng đã qua rồi, ông không thấy con bé bị ông doạ thành cái dạng gì rồi sao? Nói hai câu là được rồi.”

Vu Tòng Thanh ép lại tính khí: “Được, chuyện ngày hôm qua tôi sẽ tìm cách chặn lại, bố chỉ hỏi con một câu, cửa hôn sự rốt cuộc là con gả hay không gả?”

Tay Vu Chi đặt trên đầu gối liên tục xoắn lại, cô vẫn muốn cố gắng lần cuối cùng: “Con thật sự không thích Giang lão pháo.”

“Ai!” Vu Tòng Thanh lập tức lấy hai mắt liếc cô: “Con nói ai!”

Vu Chi cuống quýt sửa lại lời nói: “Là Giang Thính Bạch, con nói con không thích anh ta.”

Trong phòng khách vang lên hai tiếng cười mỉa mai.

Là đến từ Vu Tòng Thanh: “Con thích hay không thích, cái này rất quan trọng sao?”

Nói xong, ông nặng nề vỗ bàn trà hai cái, ngay cả chén sứ xanh uống nước của Minh Dung cũng bị chấn động rung lên: “Con có thấy ai kết hôn mà cân nhắc đến nhân tố cá nhân không!”

Vu Chi không dám cười ra tiếng giống như bố cô, cô chỉ có thể cười nhạt trong đáy lòng, không cân nhắc đến tình cảm cá nhân, đó không phải là quy tắc của thế giới động vật sao?

Trong đầu cô hiện lên giọng nói từ tính của thầy Triệu: “Sư tử cái động dục cũng sẽ để lại mùi hương của mình để làm dấu hiệu, sư tử đực ngửi được tín hiệu có sức hấp dẫn này, thì nó ngay lập tức biết con sư tử cái nào đến kỳ động dục…”

Thậm chí Vu Chi còn tưởng tượng bản thân là con sư tử nhỏ đang chạy băng băng trên thảo nguyên.

Cảnh tượng này quá kỳ dị rồi, dừng lại!

Là một nữ luật sư có năng lực tư duy logic ở trong ngành cũng coi như là không có trở ngại, một tay Vu Chi từ đầu ngón tay kia, xẹt qua cổ tay, ra hiệu khiếu nại ở trên toà án, đúng lúc chấm dứt dây dưa với bố cô về vấn đề này.

“Bố.” Cô bắt đầu cân nhắc lợi và hại: “Nếu không kết hôn, thì sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng ạ?”

Vu Tòng Thanh cố gắng hết sức tạo ra thanh thế để dọa cô: “Cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ là sau này con không thể để cho nhân viên ở cửa hàng xa xỉ, mang sản phẩm mới ra đến nhà cho con lựa chọn, ra ngoài phải ngồi tàu điện ngầm, một nhà bốn người chúng ta chen chúc trong một nhà trọ năm mươi mét vuông, mấy cái túi hàng hiệu ở trung tủ của con đều phải bán đi hết, còn có…”

“Được rồi, được rồi!” Vu Chi cắt ngang lời bố: “Con cân nhắc lại một chút.”

Chuyện công ty đều do anh cô gánh vác, Vu Chi không quan tâm lắm tới những nơi danh lợi anh tới tôi đi này, cả đời cô chỉ quan tâm đến hai chuyện —— đi học và tiêu xài.

Mà năm ngoái Vu Chi đã tốt nghiệp thạc sĩ luật ở đại học Yale, cô vừa được đàn anh giới thiệu vào văn phòng luật sư JH, toàn bộ đời người cũng chỉ còn lại chuyện tiêu xài này.

Nhưng bây giờ lão Vu nói với cô, nếu từ chối cửa hôn sự này, cô sẽ phát sầu vì tiền tài.