Mưa to ngoài cửa sổ đạp vào cửa sổ thủy tinh, Diệp Dịch Lỗi quần áo ướt dần tựa người vào trên tường, trên cổ tay Băng Ngưng đầy vết xước, nhếch nhác giống như một con búp bê cũ nát. Hắn từ từ đi về phía trước mấy bước, bộ dáng bất lực cùng nước mắt tuyệt vọng của cô, từng cái đạp vào ngực hắn, ngột ngạt khó chịu quanh quẩn trong lòng, xua đi không được.
“Tại sao?” Nhìn cô gái trên giường nhi hắn khổ sở nói ra hai chữ không ai biết hắn đang hỏi cái gì, thậm chí trong nháy mắt, chính mình cũng đanhg mê mang, mình muốn cái gì? Cái gì tại sao?
Vỗ vỗ đầu choáng váng, có lẽ do uống nhiều quá, nếu không làm sao có thể nhìn người trước mắt, khó như vậy, đau lòng như vậy chứ. . . . . . Tay chậm rãi đặt lên ngực, liều mạng nắm, giống như hận không thể xuyên tay vào, trấn an tim đang run rẫy.
“Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi gõ gõ đầu. Không đúng, là Tuyết nhi, lại nhầm cô ta thành Tuyết nhi rồi, giống như mùa hè năm đó, cho nên mới thống khổ như vậy.
Từ từ đi tới trước giường. Bởi vì hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc. Họ giống đến mức khi đứng cùng nhau, hắn cũng không phân biệt rõ ai là ai, cho nên hiện tại hắn mới có thể khổ sơ. Đúng, là như vậy! Hắn đang tự trấn an chính mình. Mắt nhìn chằm chằm cô, hai gương mặt giống nhau như đúc trước mắt, hắn thế nhưng lại khom người xuống hôn cô.
Diệp Dịch Lỗi dịu dàng vuốt gương mặt cô, liếʍ hôn cánh môi cô, từng tấc hút lấy mật ngọt của cô. Dần dần hắn đã không thể khống chế được mình, ôm người đang ngủ mê man, tay hắn tùy ý di chuyển trên người cô, nắm trong tay xúc cảm mềm mại mịn màng khiến cho người hắn nóng như muốn bốc cháy. . . . . . . .Người cô cũng nóng như vậy, giống như hận không thể làm bỏng lẫn nhau, cho đến tan ra, dùng sức vân vê, nắm phiến nhu mềm, Diệp Dịch Lỗi nhắm mắt đắm chìm trong đó, cho đến. . . . .
Anh Dịch . . . . . . (van: mình ức chế quá)
Một tiếng gọi trong veo vang lên khiến cho lòng hắn nặng nền trầm xuống, sau đó giống như giật mình mở ,ắt, nhìn người phía dưới không có chút phản ứng nào, hắn nhếch nhác ngã từ trên giường ngã xuống, ngồi dưới đất, hắn nhắm mắt dùng sức vò vò đầu, Diệp Dịch Lỗi, mày đang làm cái gì vậy, hắn chống lấy trán, xem ra mày say không nhẹ, bằng không làm sao có thể làm ra chuyện như vậy. . . . . .
Mày uống say rồi, uống say. . . . . .Mặc dù là nói như vậy, nhưng lại thật lâu cũng không có cách nào bình tĩnh.
Đêm này, dường như dài đằng đẵng, hắn tựa người vào tủ đầu giường chằm chằm Băng Ngưng đang ngủ mê man cho đến trời sáng. Sáng sớm Má Lưu đi vào nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, bà sợ hết hồn.
“Thiếu gia. Tôi tôi tới bôi thuốc cho tiểu thư!” Tối hôm bà bị hắn đuổi ra, vốn raats lo hắn sẽ gây hại cho tiểu thư, bây giờ nhìn lại hình như là bà nghĩ quá nhiều.
“Bà đi là việc đi! Ở đây có tôi là được rồi!” Hắn thản nhiên nói, ký ức cả đêm có chút mơ hồ, cầm lấy thuốc trong tay má Lưu hắn lần nữa đóng cửa lại.
Nhìn vết thương trên cổ Băng Ngưng, hắn khom người cởi nút áo cô ra, bên trong đồng phục bệnh nhân không có gì cả, đối mặt với hai phiến nhu mềm này khiến cổ họng hắn khô rát, ngón tay dần dần nắm lại, dùng sức xoay mặt, bình ổn lại tâm tình mình.
Vết cào xước nổi trên làn da trắng như tuyết của cô, còn có dấu tay đêm qua hắn lưu lại, tim hắn run lên một cái, tay cầm bông y tế hơi run run, nhẹ nhàng chấm chấm mấy cái, người đang ngủ mê man đau đến cau mày, hắn theo bản năng thổi thổi, nhưng sau một khắc, tay của hắn đột nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm vào gương mặt này, ánh mắt hắn xẹt qua một tia lạnh lẽo, tiếp đó cầm bình thuốc lên, hướng về vết thương của Băng Ngưng tưới xuống. . . . . . .