Chương 41: Lạc Băng Ngưng có thù oán với chị?

Vẫn chưa tới ngày hôm sau, tin tức tại lễ đính hôn đã nổ oành rồi, tất cả tạp chí lớn nhỏ đều bàn luận về chuyện này, thậm chí không cho Diệp gia thời gian cùng cơ hội để đè xuống tin tức kia. Vì thế Diệp gia bận túi bụi. Thế nhưng không ai để ý thấy Băng Ngưng đã mất tích, thậm chí không biết cô đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi lấy chiếc nhẫn ra, Băng Ngưng vẫn ngủ, nhưng mà cô ngủ không được yên ổn. Trong giấc mộng của cô tràn ngập tiếng nhạo báng của Diệp Dịch Lỗi cùng thất vọng của Lâm Thanh Âm. Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, anh Dịch Lỗi, tại sao đối xử với tôi như vậy, tại sao, vì yêu anh, cái gì tôi cũng bất chấp, chẳng lẽ chỉ có thể nhận lấy tổn thương anh gây ra thôi sao?

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, giống như có cái gì dán lên môi cô, mềm nhũn, mang theo vẻ run rẩy, nàng muốn mở mắt ra, nhưng không có một chút sức lực. . . . . .

Anh Dịch Lỗi. Đúng lúc Băng Ngưng mở mắt, ngoài cửa sổ đổ mưa to, không biết là buổi sáng hay là gần tối, trong phòng bật một ngọn đèn nhỏ màu vàng, bên giường ngủ có một bóng người, không ngờ, lại là Dương Tư Thần. Nghĩ đến nụ hôn kia Băng Ngung khẩn trương sờ sờ môi, là mơ sao? Tay của cô từ từ nắm chặt lại.

“Ngưng nhi!” Dương Tư Thần ngủ ở trên ghế cả người đều bị méo lệch, suýt chút nữa ngã xuống mặt đất, thấy cô tỉnh hắn đứng vọt dậy, “Em đã xảy ra chuyện gì?” Hắn hội xong vội lắc đầu, “Em trước hết đừng nói chuyện, bác sĩ nói lúc lấy chiếc nhẫn kim cương kia ra, thương tổn đến cổ họng, phả nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng mà sẽ mau chóng khỏi thôi.” Hắn lo lắng viết trên giấy, chỉ sợ Băng Ngưng nhiểu sai cái gì.

Trong cổ họng đau đớn như bị kim đâm, cố tình vào lúc này nước miệng lại rất nhiều. Cô nhìn một bên mặt Dương Tư Thần, không phải hắn mới ra nước ngoài sao? Sao lại ở chỗ này, “Mẹ em đâu?” Cô viết xuống ba chữ.

“Quỷ mới biết bà ta chỗ nào!” Thấy Băng Ngưng vừa tỉnh lại tìm người của Diệp gia, hắn giận đến mắng to. Lúc nhận được điện thoại của Kiều Y hắn bị dọa sợ đến phát điên rồi. Không ngời mình mới vừa đi mấy ngày lại có thể xảy ra chuyện lớn như như vậy, Băng Ngưng đính hôn, lại còn bị nhục mạ như vậy, hắn thật hận mình không ở nơi này, thật hận để cho cô cô đơn lúc bất lực nhất, hắn lại không có ở bên cạnh cô. Càng trách cô lại không biết quí trọng bản thân, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng ôm chặt lấy cô. . . . . .

***********

Không khí Diệp gia vì bữa tiếc đính hôn này mà bị đè nén trước nay chưa từng có, chuyện đã ầm ĩ lật trời, Diệp Triển Bằng giận dữ, thậm chí tuyên bố mặc kệ chuyện này, muốn Diệp Thiệu Quân tự giải quyết cho tốt.



“Chị dâu, chị cũng không cần ở đây tức giận giả trang người bị hại.” Nhìn bộ dạng Lâm Thanh Âm Diệp thiệu kỳ mở miệng nói. “Biết rõ con trai chị không có ý tốt, vậy mà còn phối hợp thúc giục nó cử hành lễ đính hôn này, chị rốt cuộc đang có cái ý đồ gì. . . . . .”

“Diệp Thiệu Kỳ cô có ý gì!” Lâm Thanh Âm vọt đứng dậy.

“Ta nói là chị cô ý!” Diệp Thiệu Kỳ không che giấu chút nào ý của mình,

“Được rồi!” Thấy vợ cùng em gáu mùng giương cung bạt kiếm Diệp Thiệu Quân giận dữ, “Bây giờ là lúc nào rồi, mà hai người còn ở đây gây gổ!” Ông nói xong mắt lạnh nhìn chằm chằm vào vợ mình, “Tôi nói bà hãy đợi từ từ, nhưng bà cố tình không nghe, nói cái gì mà rèn sắt khi còn nóng, hiện tại thì tốt rồi, chuyện loạn thành ra như vậy!”

“Các người hiện tại là đang trách tôi phải không!” Lâm Thanh Âm giận đến phát run. “Tôi là vì ai, còn không phải là vì sợ Dịch Lỗi nói đổi ý!”

Diệp Thiệu Kỳ cười ha hả. “Đừng giảo biện nữa, chị dâu, Lạc Băng Ngưng hẳn là có thù oán với chị đi!”

“Diệp Thiệu Kỳ, cô câm miệng cho tôi!” Lâm Thanh Âm giận đến nổi điên.

“Được, tôi sẽ câm miệng đi lên ngủ một giấc, tin tức này, làm cho cho anh trai chị dâu rồi !” Nàng cười hả hê, tiếng cười ngông nghênh kia hồi lâu cũng không có tản đi. . . . . .